Bắc Giang Thương
Lục Ngạn, Lục Na[1] đôi bờ xanh trĩu quả
Núi Huyền Đinh soi bóng Lục Đầu Giang
Che chở, cưu mang một thời khai sáng
Bóng nước dòng Thương in dấu thuở xuân thì.
Đi hết chiều quê, con tìm về ngõ Mẹ
Khói lam chiều rơm rạ ấm hương quê
Dĩnh Kế, Bảo Đài, Cấm Sơn, Xa Lý[2]...
Vó ngựa dập dồn, thấp thoảng bóng hoàng hôn.
Ừ mới đấy, mười năm rồi em nhỉ?
Cần Trạm, Xương Giang... đến hẹn lại quay về
Như chim lạc ngàn, như mây trời rong ruổi
Ta trở về trong võng lưới yêu thương.
Kí ức nhọc nhằn, kí ức lại lên hương
Năm tháng vèo qua, nhạt nhòa xa cách
Chơi vơi đất trời, chơi vơi sự tích
Thao thiết lòng, ta gọi: Bắc Giang Thương!
(Theo Ngổn ngang mây trắng, Nguyễn Duy Kha[3],
NXB Hội Nhà văn, 2020, tr. 84-85)
[1] Lục Na: Địa danh cũ của huyện Lục Nam ngày nay.
[2] Xa Lý: Còn có cách gọi khác là Sa Lý, một xã thuộc huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang.
[3] Nguyễn Duy Kha sinh năm 1962, quê ở Bắc Ninh, từng dạy học ở Bắc Giang, hiện sống ở Hà Nội.
Xác định thể thơ được sử dụng trong bài thơ.