Đọc văn bản sau:Đọc văn bản sau: "Phạm Tử Hư quê ở Cẩm Giàng, là một người tuấn sảng hào mại không ưa kiềm thúc. Theo học nhà xử sĩ Dương Trạm, Trạm thường răn Tử Hư về cải tính hay kiêu căng. Từ đấy chàng cố sức sửa đổi, trở nên người có đức tính tốt. Khi Dương Trạm chết, các học trò đều tản đi cả, duy Tử Hư làm lều ở mả để chầu chực, sau ba năm rồi mới trở về. Năm 40 tuổi, Tử Hư đi thi vẫn chưa đỗ; đời Trần, sang du học ở kinh, ngụ ở trong một nhà dân bên bờ hồ Tây. Một buổi sáng, ở nhà trọ đi ra, trong ảng sương mù thấy có một đảm những tản vàng kiệu ngọc bay lên trên không; kế lại có một cỗ xe nạm hạt châu, kẻ theo hầu cũng rất chững chạc. Tử Hư khẽ dòm trộm xem thì người ngồi trong xe, chính thầy học mình là Dương Trạm. Chàng toan đến gần sụp lạy nhưng Trạm xua tay nói: huyện. - Giữa đường không phải chỗ nói chuyện, tối mai nên đến đền Trấn Vũ cửa Bắc, thầy trò ta sẽ hàn Tử Hư bèn sắm rượu và thức nhắm, đúng hẹn mà đến. Thầy trò gặp nhau vui vẻ lắm, chàng nhân hỏi rằng: - Thầy mới từ trần chưa bao lâu, thoắt đã trở nên hiển hách khác hẳn ngày trước, xin thầy cho biết rõ duyên do để con được vui mừng. Dương Trạm nói: - Ta thuở sống không có một điều thiện nào đáng khen, chỉ có hay giữ điều tín thực đối với thầy bạn, quý trọng những tờ giấy có chữ, hễ thấy rơi vãi liền nhặt mà đốt đi. Đức Đế quân đây ngài khen là có bụng tốt tâu xin cho làm chức trực lại ở cửa Tử đồng. Hôm qua ta hầu linh giá ngài lên chầu Thiên cung, tình cờ lại gặp nhà ngươi, đó cũng là vì thầy trò mình có cái mối duyên. - Tử Hư nói: - Thầy được lĩnh chức trọng quyền cao như vậy, chẳng hay sự sống chết, thọ yếu của con, thầy có được rõ không? - Việc đó không phải thuộc về chức vụ của ta. Vậy thế thầy giữ về việc gì? - Ta trông coi về việc văn chương thi cử, khoa danh cao thấp của những học trò trong thiên hạ. Tử Hư mừng mà rằng: - Nếu thế thì tiền trình của con cùng đạt thế nào chắc thầy biết rõ? - Cứ như văn chương tài nghệ của anh, đương đời này không ai bì kịp, huống anh lại còn có tính trung hậu thành thực; có điều lúc thiếu thời thường lấy văn tài mà kiêu ngạo với người khác, cho nên trời mới bắt đỗ muộn để phải chùn chụt cái nết ngông ngảo đi. Tr.142) (Trích ChuyệnPhạm Tử Hư lên chơi Thiên Tào, Truyền kì mạn lục, Nguyễn Dữ, NXB Trẻ, 2016, Trả lời những câu hỏi sau: Câu 1.(0,75 điểm)Thể loại truyền kì có những đặc điểm nào? Câu 2.(0,75 điểm) Văn bản trên có những nhân vật nào? Câu 3.(0,75 điểm)Em hiểu như thế nào về từ Hán Việt "kiềm thúc" trong văn bản trên? Câu 4. (0,75 điểm) Chỉ ra các yếu tố kì ảo trong đoạn trích và nêu ý nghĩa của các yếu tố đó đối với văn bản? Câu 5(1,0 điểm)Từ văn bản trên, em rút ra bài học gì cho bản thân? |