Đánh giá bài văn biểu cảmĐánh giá cho mik bài văn biểu cảm Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay" Quê hương – hai tiếng giản dị mà thiêng liêng, gói trọn biết bao ân tình! Ôi, quê hương! Chỉ cần nghĩ đến thôi, một dòng cảm xúc ấm áp đã trào dâng trong lòng. Đó không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là cả một bầu trời ký ức, là tiếng ru hời của bà mỗi trưa hè oi ả, là những buổi chiều trốn ngủ đi bắt dế cùng đám bạn trong xóm. Với tôi, quê hương mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, là nơi tôi luôn khao khát được trở về! Và rồi, kì nghỉ cuối tuần ấy, bố mẹ đã cho tôi một món quà tuyệt vời: chuyến về thăm quê! Tôi đã đếm từng ngày, mong chờ đến giây phút này! Từ sáng sớm, tôi đã không thể ngồi yên. Cứ chạy ra chạy vào, hết ngó đồng hồ lại nhìn ra cửa sổ, lòng rộn ràng như đứa trẻ được nhận quà! Tôi phụ mẹ chuẩn bị đồ đạc, tay chân cứ luống cuống cả lên. Những món quà nhỏ dành cho ông bà được gói ghém cẩn thận, không phải là những thứ đắt tiền, mà là tấm lòng của cả gia đình. Trên con đường quen thuộc về quê, khung cảnh hiện ra trước mắt tôi đẹp như một bức tranh! Ôi, những cánh đồng lúa vàng óng ả trải dài đến tận chân trời, hương lúa chín thoang thoảng trong gió, lẫn với mùi khói đồng thơm ngai ngái! Những chiếc nón lá nhấp nhô trên đồng, như những chấm phá bình dị trên nền vàng óng ả. Bên đường, hàng cây phi lao xanh mướt đứng thẳng hàng, như những người lính canh giữ giấc ngủ bình yên cho quê hương. Dòng sông quê uốn lượn hiền hòa, nước xanh trong vắt, in bóng những hàng tre xanh rì rào trong gió. Cảnh vật ấy khiến lòng tôi xao xuyến, một cảm giác bình yên đến lạ! Vừa đến đầu làng, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của lũ trẻ con đang chơi đùa dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Ôi, cái gốc đa già với những rễ cây xù xì, nơi tôi và lũ bạn thường trèo lên chơi trốn tìm! Kia rồi, ngôi nhà mái ngói đỏ tươi của ông bà, vẫn đứng đó, giản dị và ấm áp. Vừa thấy xe của bố mẹ, ông bà đã vội vã chạy ra đón. Nụ cười hiền hậu của bà, những nếp nhăn trên khóe mắt, và ánh mắt ấm áp của ông làm tôi xúc động nghẹn ngào. Tôi chạy đến ôm chầm lấy ông bà, cảm nhận hơi ấm quen thuộc và mùi hương đặc trưng của ông bà, mùi trầu của bà và mùi thuốc lào của ông. Trao những món quà nhỏ, tôi thấy rõ niềm vui ánh lên trong mắt ông bà, đó là niềm hạnh phúc giản dị mà chân thành nhất! Cùng bà ra vườn, tôi như được sống lại những ngày thơ ấu. Vườn cây vẫn xanh tốt, những cây ăn quả trĩu cành. Tôi nhớ hồi bé, tôi thường trèo lên cây khế sau nhà để hái trộm những quả chín mọng. Cùng bà tưới rau, nhổ cỏ, tôi cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc với mảnh đất này. Bữa cơm trưa với những món ăn dân dã do chính tay bà nấu sao mà ngon đến thế! Mùi cá kho riềng thơm nức mũi, bát canh rau muống luộc xanh mướt, đĩa cà muối giòn tan... Tiếng cười nói rộn rã của cả gia đình vang lên, xua tan mọi mệt mỏi. Buổi chiều, tôi theo ông bà ra đồng gặt lúa. Dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng trên khuôn mặt rám nắng của mọi người vẫn nở nụ cười. Tiếng liềm cắt lúa xào xạc, tiếng nói chuyện râm ran vang vọng cả cánh đồng. Tôi cũng thử cầm liềm gặt lúa, mới thấy hết được sự vất vả của người nông dân. Khung cảnh chiều tà ở quê thật yên bình, khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả cánh đồng. Sáng hôm sau, khi phải rời xa quê hương, lòng tôi trào dâng một nỗi buồn man mác. Những lời dặn dò ân cần của bà, những cái ôm ấm áp của ông sẽ mãi là hành trang theo tôi trên mỗi bước đường. Ngồi trên xe, tôi ngoái đầu nhìn lại, hình ảnh quê hương cứ mờ dần rồi khuất hẳn sau những hàng cây. Quê hương, đó là nơi tôi thuộc về, nơi tôi luôn tìm thấy sự bình yên và ấm áp. Chuyến về quê lần này không chỉ là một trải nghiệm, mà còn là một bài học quý giá về tình cảm gia đình, về sự vất vả của người lao động và về tình yêu quê hương sâu sắc. Tôi tự nhủ lòng mình sẽ cố gắng học tập để phát triển quê hương |