Xác định thể loại và phương thức biểu đạt chính của văn bản trênCHUYỆN GÃ TRÀ ĐỒNG GIÁNG SINH (Trà đồng giảng đàn lục) Dương Đức Công tên là Tạc, người phủ Thường Tín' xứ Sơn Nam. Dưới triều vua Huệ Tông nhà Lý, ông làm quan coi việc hình án trấn Tuyên Quang xét rõ mọi điều oan khuất, khiến các vụ án đều được công bằng. Vì sự nhân từ phúc hậu, người thời bấy giờ gọi là Đức công. Năm 50 tuổi, Đức công vẫn không có con trai, chợt bị ốm nặng rồi chết, hồi lâu lại tỉnh bảo với mọi người rằng: - Ta vừa đến một chỗ thành đèn vách sắt, toan bước chân vào thì có một viên chức ngăn lại. Viên ấy dẫn ta đi sang phía hữu, thấy có những cửa đỏ biển son. Vén áo đi vào cửa này thì thấy san sát những tòa rộng dây dài, có đến hơn trăm người thắt đai đứng hầu sau trước. Giữa có hai vị mặc áo bào tía ngồi đối diện nhau ở bên một cái án, đưa mắt cho viên chức kia bảo lấy số son của họ Dương ra xem, một lát hai vị cùng nhìn nhau bảo rằng: - Dương gian thật không có người nào được thế, cứu sống cho mọi người nhiều lắm. Chỉ tiếc hưởng tuổi không dài và dòng sau không người nối dõi. Người như thế mà không biểu dương thì làm sao khuyến khích cho kẻ khác được; ta sẽ phải tâu lên Thượng đế. Bèn truyền cho Đức công hẫng xuống tạm nghỉ ở cái hành lang phía đông. Chừng độ nửa ngày, hai vị ấy lại sai dẫn Đức công vào, bảo rằng: Nhà ngươi ngày thường vốn có tiếng là người lương thiện. Thượng đế khen ngợi, ban cho một người con trai tốt và cho sống lâu thêm hai kỳ nữa. Nên mau về đi mà cố gắng làm thêm điều ân đức, đừng bào là trên cõi mình minh không biết gì đến. Đoạn sai viên chức kia dẫn về. Khi ra khỏi cửa, Dương hỏi rằng: - Chẳng hay đây là dinh tòa nào? Ai là chủ trương và coi giữ công việc gì? Viên chức ấy nói: - Đây là một tòa trong 24 tòa ở Phong Đố; phàm người mới chết đều phải qua cả. Người nào tên ghi ở sổ son, may ra còn có khi sống mà về được, chứ đã tên ghi sổ mực thì chẳng còn có mong gì. Nếu ông không phải là người xưa nay hết lòng làm việc thiện thì cũng khó bể thoát được. Bèn cùng nhau chia tay từ biệt, rồi ông bừng tỉnh như một giấc chiêm bao. Bà vợ cũng nói là đêm qua lúc cuối canh một, có ngôi sao nhỏ rơi vào lòng, lòng bỗng thấy rung động. Rồi bà có mang đủ ngày tháng sinh ra được một cậu con trai, đặt tên cho là Thiên Tích. Tính Thiên Tích thích uống trà lắm, thường tự ví mình như Lư Đồng Lục Vũ đời xưa. Song thiên tư lỗi lạc, học vấn rộng rãi, phàm sách vở văn chương cổ kim, không cái gì là không thông thuộc. Đức công mừng mà rằng: Thế là ta có dòng giống rồi! Bèn chuyên đem những nghĩa lý chân chính dạy con. Sau đó 24 năm, ông mắc bệnh mà mất, Thiên Tích thương xót rất mực; xa gần ai nấy đều cảm động. Thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5: (Nguyễn Dữ, in trong Truyền kỳ mạn lục, NXB Văn học) Câu 1. Xác định thể loại và phương thức biểu đạt chính của văn bản trên. Câu 2. Trong câu chuyện trên, nhân vật Đức Công được khắc họa ở những không gian nàoCâu 3. Truyện có yếu tố kì ảo nào? Yếu tố kì ảo đó có ý nghĩa, vai trò gì trong truyện? Câu 4. Theo em, phần thưởng mà Thượng đế ban cho Đức Công: khen ngợi, ban cho một người con trai tốt và sống lâu thêm hai kỷ nữa có ý nghĩa gì? Câu 5. Từ câu chuyện trên, em rút ra được những bài học ý nghĩa gì cho bản |