Đọc văn bản sau:
CHÚNG CON CHIẾN ĐẤU CHO NGƯỜI SỐNG MÃI VIỆT NAM ƠI
Nam Hà[1]
Đường dài đi giữa Trường Sơn
Nghe vọng bài ca đất nước
Đất Nước
Bốn ngàn năm không nghỉ
Những đạo quân song song cùng lịch sử
Đi suốt thời gian, đi suốt không gian
Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang
Đất Nước
Của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt
Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt
Trên mỗi con đường mỗi thôn xóm ta qua
Từ non ngàn cho tới biển xa
Đất Nước
Của thơ ca
Của bốn mùa hoa nở
Đọc trang Kiều tưởng câu hát dân gian
Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn
Đất Nước
Của những dòng sông
Gọi tên nghe mát rượi tâm hồn
Ngọt lịm những giọng hò xứ sở
Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhung lụa.
Đất Nước
Của những người mẹ
Mặc áo thay vai
Hạt lúa củ khoai
Bền bỉ nuôi chồng, nuôi con chiến đấu
Đất Nước
Của những người con gái con trai
Đẹp như hoa hồng cứng như sắt thép
Xa nhau không hề rơi nước mắt
Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt. [...]
(Nam Hà, in trong Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi,
Lương Minh Cừ tuyển chọn, NXB Quân đội nhân dân, Hà Nội, 2020, tr. 73 – 74)
[1] Nam Hà (1935 – 2018) tên khai sinh là Nguyễn Anh Công, quê ở Đô Lương, Nghệ An. Ông được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.
Xác định thể thơ của văn bản.