Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
1. Nêu cái hay của việc sử dụng từ " tưởng " và từ " xót " trong đoạn thơ trên
2. Chỉ ra thành ngữ có trong đoạn văn và giải thích nghĩa của thành ngữ đó
3.Trình tự thương nhớ của Thúy Kiều trong đoạn thơ có hợp lý k ? Vì sao ?