Tác giả có phản ứng như thế nào khi đối mặt với vầng trăng ? Qua đó cho ta thấy tâm trạng , cảm xúc gì của tác giả ? So với quá khứ vầng trăng có gì thay đổi không ? Trước sự lãng quên của con người trăng đã có thái độ gì không , thái độ ấy thể hiện qua chi tiết nào ? Tại sao tác già lại " giật mình" , qua cái " giật mình " đó ông còn muốn nhắn nhủ điều gì với bạn đọc ? Chỉ ra những nét nghệ thuật có trong 2 khổ thơ