Trong 2 câu cuối của bài thơ chữ Hán, sự sắp xếp vị trí các từ “nhân” (và “thi gia”), song, nguyệt (và “minh nguyệt”) có gì đáng chú ý? Sự sắp xếp như vậy và việc đặt hai câu dưới dạng đối nhau có hiệu quả nghệ thuật như thế nào?
Đăng ký qua Facebook hoặc Google: