Bằng một đoạn văn ngắn (khoảng 5 đến 7 dòng), em hãy bày tỏ suy nghĩ của mình về những con người “không chết” được nói đến trong đoạn thơ sau
Chiến tranh đã tắt cuối con đường/ Cau vẫn rụng vào những chiều thương nhớ/ Bầy sẻ nâu đã bao mùa sinh nở/ Con đã về, mẹ có thấy con không?/ Cỏ đã lên mầm trên những hố bom/ Ôi Tổ quốc lại một lần đứng dậy/ Gió thổi suốt bốn nghìn năm và mẹ/ Nước mắt đầy trên những vết nhăn…/ Có tiếng gà gọi mẹ góc vườn xa/ Con vẫn thế hò reo chùm khế ngọt/ Cau lại trổ mẹ ơi cau sẽ bổ/ Trong cơn mê tiếng trẻ nói vang nhà/ Chiến tranh qua rồi và mãi mãi con tin/ Con không chết, con chỉ không lớn nữa/ Và con sống suốt đời mười tám tuổi/ Như buổi chiều chào mẹ con đi.(Trích Thư gửi mẹ, Nguyễn Quang Thiều, Theo Những người lính của làng, NXB Quân đội Nhân dân, 1996)