Cảm nhận của em về đoạn thơ sau:
" Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cách chim
Như sa như ùa vào buồng lái "
( Bài thơ về tiểu đội xe không kính, Phạm Tiến Duật, ngữ văn 9 tập 1)