Ngoài sự kiện bóng đá, thì cả gần nửa thập kỉ chúng ta mới lại có sự kiện khơi dậy
được sự gắn bó, sự đồng lòng đồng sức từ chính quyền đến người dân về sự tương thân,
tương ái, về sự đùm bọc che chở, nghĩa đồng bào của những người chung một mái nhà Việt
Nam, chung một dân tộc Việt Nam mãnh liệt đến như thế. Sự kết nối mãnh liệt ấy lạ lùng
thay không phải từ niềm vui lớn lao vĩ đại mà từ nỗi lo buồn trong hoạn nạn.
Những dòng người dài dằng dặc hối hả ra sân bay chờ đợi giây phút được chen chân lên
máy bay trở về tổ quốc. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa khi đặt chân xuống đất mẹ thiêng liêng:
yên tâm rồi, an toàn rồi... Dẫu còn mệt mỏi sau chuyến bay dài, dẫu phải chờ đợi cả tiếng
đồng hồ ở sân bay, dẫu phải cách ly 14 ngày mới được về nhà nhưng cảm giác bình yên,
được bảo vệ đó là điều hạnh phúc lớn nhất mà mọi người tìm kiếm trong hành trình trở về
quê hương lúc này.
Bao nghĩa cử cao đẹp của những tấm lòng vì cộng đồng. Những chuyến bay đi đến
tâm dịch bất chấp hiểm nguy để đón những người con xa xứ. Các y, bác sĩ tận tụy thầm
lặng, chấp nhận hi sinh đứng ở hàng đầu chống dịch. Các chiến sĩ quân đội vừa gánh vác
trách nhiệm bảo vệ non sông vừa xông lên mặt trận chống dịch. Họ nhường doanh trại cho
dân vào rừng ngủ lán, vừa canh gác bảo vệ cho dân, vừa lo tiếp tế lương thực, cơm ăn
nước uống…
(Theo báo Giáo dục thời
đại )
Câu 1. Theo em dịch bệnh nào được nhắc đến trong đoạn trích trên?
Câu 2. Nội dung chính của đoạn trích là gì?
Câu 3. Đoạn trích khơi gợi trong em những tình cảm gì?
Câu 4.Theo em chúng ta cần làm gì để phòng chống dịch bệnh?