" Ở điểm xung đột giữa sự xa mờ của văn học với sự bức thiết cận kề của đại dịch chúng ta lại 1 lần nữa nhận ra sự yếu đuối và cô độc của văn học , nó chẳng những không thể biến thành khẩu trang để đi tới vùng dịch mà cũng không thể trở thành một bộ đồ bảo hộ y tế , lúc cần ăn uống nó không thể là sữa hay bánh mì . khi cần rau củ nó không thể là củ cải hay cần tây , thậm chí khi mọi người sợ hãi lo lắng bất an nó cũng không thể trở thành một viên xạ dược. "
E có đồng ý với quan niệm này không và hãy trình bày suy nghĩ của em bằng 1 bài viết luận