Đọc đoạn trích sau và tả lời câu hỏi:“ Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồn xa, đâu còn có thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa.”
Tâm trạng của nhân vật Vũ Nương trong đoạn trích dẫn như thế nào? Bằng sự hiểu biết về tác phẩm, hãy chỉ rõ vì sao Vũ Nương phải chịu nỗi oan khuất?