Cho đoạn văn sau:
“Chiều hôm đó tan buổi học ở trường ra, tôi chợt thoáng thấy bóng một người ngồi trên xe kéo giống mẹ tôi. Tôi liền đuổi theo gọi bối rối:
- Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi….
Nếu người quay lại ấy là người khác thì thật là trò cười tức bụng cho lũ bạn tôi, chúng nó khua guốc inh ỏi và nô đùa ầm ĩ trên hè. Và cái lầm đó không những làm tôi thẹn mà còn tủi cực nữa, khác gì cái ảo ảnh của dòng nước trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt gần rạn nứt của người bộ hành gục ngã giữa sa mạc.
Xe chạy chầm chậm…Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau, tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi oà lên rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sịt theo:
-Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà.”
Câu hỏi: Xác định biện pháp nghệ thuật trong đoạn trích trên và nêu tác dụng.