Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏiĐọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi: Trước mặt tôi là một chàng trai sinh năm 1990, chưa lập gia đình, mồ hôi lấm tấm sau một buổi vất vả, Võ Thanh Nghị vô tư than đói với các anh chị ở Phòng Công tác xã hội (CTXH) – Bệnh viện Nhi Đồng 1 vì sáng giờ chưa có gì vào bụng. Ở chàng trai ấy, những nét vô tư đan xen sự từng trải, biết thấu cảm của người đã đi nhiều, sống nhiều, hòa trộn thành tính cách rất đặc biệt. Nói về việc mình làm từ thiện, Nghị cho biết anh bắt đầu từ khi mới ra trường và cảm nghĩ đầu tiên là… muốn đi chơi. Thế nhưng, những gì Nghị chứng kiến trong những chuyến đi ấy đã khiến anh thay đổi. "Lần đó, biết nhóm của tôi hay nhận giúp bệnh nhân nghèo, có người gọi đến và hỏi có giúp ca này được không. Em bé mất rồi mà nhà nghèo quá, không có tiền thuê xe đưa cháu về. Đến nơi, tôi không thấy bé đâu, chỉ có một chiếc túi du lịch" - Nghị nhớ lại. Bà ngoại cháu bé vừa khóc vừa mở chiếc túi, lôi ra một mớ khăn rồi đến thi hài một bé mới 3 tháng tuổi. Bà đau xé lòng khi phải nhét cháu vào túi bởi không còn cách nào khác. Bà và cha mẹ bé chỉ còn đủ tiền mua vé xe đò, mà xe đò này người ta không cho đem xác cháu lên. Bà phải giấu kỹ vì sợ người ta biết mà đuổi xuống. "Người ta đuổi thì mình xuống đi bộ nhưng người ta đuổi cháu tôi thì tôi biết làm sao…" - bà nghẹn ngào. Hình ảnh người bà đau đớn và đứa bé bọc trong khăn năm ấy mãi ám ảnh Nghị. Nghị thuê một chiếc xe cứu thương để gia đình đưa bé về quê. Họ mừng rỡ, không dám tin. Họ không cần gì nhiều, chỉ mong cần được đưa con cháu về đàng hoàng lần cuối. Từ đó, Nghị gắn bó luôn với BV Nhi Đồng 1. Phòng CTXH của BV cũng hay gọi đến anh khi có ca tương tự. Khi thì Nghị giúp chuyến xe, áo quan; lúc thêm ít chi phí ma chay nếu gia đình quá nghèo. "Họ đã dốc hết tài sản để mong một hy vọng nhưng cuối cùng, con họ vẫn mất…" - anh đồng cảm. (Nguồn Internet) Câu 1: (6 điểm)
- Phương thức biểu đạt: Tự sự, miêu tả, biểu cảm. - Nội dung:
Câu 2: ( 4điểm)
|