Bài thơ khép lại trong tâm trạng đứng riêng ngậm ngùi trên mảnh sân con và lời ao ước của thi sĩ sông Đà tản Núi: "Một năm ba trăm sáu mươi đêm - Sao được mỗi đêm lên hầu Trời!". Anh/chị có thể lí giải được nguyên nhân sâu xa của điều mong ước nói trên không
Bài thơ khép lại trong tâm trạng đứng riêng ngâm ngùi trên mảnh sân con và lời ao ước của thi sĩ sông Đà tản Núi: "Một năm ba trăm sáu mươi đêm - Sao được mỗi đêm lên hầu Trời!". Anh/chị có thể lí giải được nguyên nhân sâu xa của điều mong ước nói trên không?