Bài văn kể về điều gìMỏ bào ngư đáy biển Bố giỏi nghề lặn biển. Chính bố truyền nghề cho tôi. Hàng năm, đến độ cuối xuân sang hè là mùa bào ngư. Bố lại lặn biển mò bào ngư. Cứ như bố nuôi vỗ nó ở góc biển này. Và đây là lần đầu tiên tôi lặn mò bào ngư với bố. Thoạt đầu, chân tay tôi còn chới với như con chẫu chàng giữa lưng chừng tầng nước. Sau tôi mới quen dần, quen dần. Soi kính nhìn xuống đáy, tôi như là lạc giữa vùng hang động kỳ dị. Ghềnh đá kéo ra tận đây, chạy ngầm xuống biển. Đây hình cóc nhảy, hình voi phục, kia là tượng những vị thần đáy biển, và kia nữa: mầm núi mới nhú lên giữa cát, bùn, rêu xanh và san hồ lóng lánh… Noi theo từng bước chân khẽ khàng của bố, tôi đưa tay xê dịch một rẻo đá ngầm nhỏ bằng chiếc nồi úp. Hai con bào ngư hình trái xoan, bằng miệng thìa canh dán mình xuống cát. Lúc những ngón tay tôi chụm lên lưng con này, con kia vội vàng chạy cuống. Bốn chân và đầu nó ló ra màu hồng trong suốt. Đây là hai con bào ngư đầu tiên tự tay tôi bắt được. Tôi sẽ giữ mãi hai chiếc vỏ của nó với màu sắc lóng lánh hồng, tía, biếc, rực rỡ không phai. |