Anh/Chị hãy phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật Chí Phèo trong đoạn tríchCâu 2: (5,0 điểm) sau: Anh/Chị hãy phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật Chí Phèo trong đoạn trích “Thị nghe thấy thế mà lộn ruột. Nhưng thị biết cãi bà làm sao? Con người ấy có quyền nói thế, bởi con người ấy năm mươi tuổi rồi, năm mươi tuổi còn ai lấy chồng. Thị biết cãi làm sao? Mà không cãi được thì giận dữ nổi lên đùng đùng. Thị tức lắm! Thị tức lắm! Thị cần đổ cái tức ấy lên một người. Thị ton ton chạy lên nhà nhân ngãi. Thị thấy hẳn đương uống rượu, và vừa uống vừa lầm bầm chửi thị về nhà lâu. Hẳn không quen đợi; bởi phải đợi, hẳn lại lôi rượu, và uống cho đỡ buồn. Uống vào thì phải chửi, quen mồm rồi! Nhưng thị làm gì mà hắn chửi? Mà hắn có quyền gì chửi thị? Ồ, thị điên lên mất! Thị giẫm chân xuống đất, rồi lại nhảy cẫng lên như thượng đồng. Hẳn thủ vị quả, lắc lư cái đầu cười. Lại còn cười! Nó nhạo thị. Trời ơi! Thị điên lên mất, trời ơi là trời! Thị chống tay vào háng, vênh vênh cái mặt, và đón cải môi vĩ đại lên, trút vào mặt hắn tất cả những lời bà cô. Hắn nghĩ ngợi một tỉ rồi hình như hiểu, hắn bỗng nhiên ngẩn người. Thoảng một cái, hắn lại như hit thấy hơi chảo hành. Hắn cử ngồi ngẩn mặt, không nói gì. Thị trút giận xong rồi. Cái mũi đỏ của thị dị xuống rồi lại bạnh ra. Thị hả hê lắm lắm. Thị ngoay ngoảy cải mông đít ra về. Hẳn sửng sốt, đứng lên gọi lại. Ai mà thèm lại! Còn muốn lôi thôi cải gì? Hắn đuổi theo thị, nắm lấy tay. Thị gạt ra, lại giải thêm cho một cái. Hắn lăn khoèo xuống sân. Đã lăn ra thì hẳn phải kêu: bao giờ chả thể. Hắn nhặt một hòn gạch vỡ, toan đập đầu. Nhưng hình như hẳn chưa thật say. Vì hẳn nghĩ: đập đầu ở đây chỉ thiệt; đập đầu ở đây để mà ăn vạ ai? Hẳn phải tự đến cái nhà con đĩ Nở kia. Đến để đâm chết cả nhà nó, đâm chết cái con khọm già nhà nó. Nếu không đâm được, lúc ấy hãy đập đầu ra kêu làng. Muốn đập đầu, phải uống thật say. Không có rượu, lấy gì làm cho máu nó chảy! Phải uống thêm chai nữa. Và hẳn uống. Nhưng tức quả, càng uống càng tỉnh ra. Tinh ra, chao ôi, buồn! Hơi rượu không sặc sụa, hẳn cử thoang thoảng thấy hơi chảo hành. Hắn ôm mặt khóc rưng rức. Rồi lại uống. Rồi lại uống. Hẳn uống đến say mềm người rồi hắn đi. Hắn ra đi với một con dao ở thắt lưng. Hắn làm nhảm: “Tao phải đâm chết nó! Tao phải đâm chết nó!”. Nhưng hẳn lại cử thẳng đường mà đi. Cải gì đã làm hắn quên rẽ vào nhà thị Nở? Những thằng điên và những thẳng say rượu không bao giờ làm những cải mà lúc ra đi chúng định làm...” (Trích Chí Phèo – Nam Cao, Ngữ văn 11, Tân một NXB Giáo dục Việt Nam 2019 t 152-153) |