Viết bài văn cảm nhận của em về nhân vật mẹ Lê trong đoạn trích sau:Viết bài văn cảm nhận của em về nhân vật mẹ Lê trong đoạn trích sau: Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với 11 người con. Bác Lê là một người đàn bà nhà quê chắc chắn và thấp bé,da mặt và chân tay răn reo như 1 quả trám khô.Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến đám con của bác: 11 đứa, mà đứa nhớn mới có 17 tuổi! Đứa bé nhất hãy còn bé trên tay. Mẹ con bác ta ở một căn nhà cuối phố,cái nhà cũng lụp xụp như những căn nhà khác. Chừng ấy người chen chúc trong một khoảng rộng đầu bằng hai chiếc chiếu,có mỗi một chiếc giường nan đã gãy nát. Mùa rét thì giải ổ rơm đầy nhà,mẹ con cùng nằm ngủ trên đó,trông giống như một cái ổ chó, mẹ và chó con lúc nhúc. Đối với những người nghèo như bác, một chỗ ở như thế cũng tươm tất lắm rồi.Nhưng còn cách kiếm ăn? Bác Lê chật vật, khó khăn suốt ngày cũng không đủ nuôi chừng ấy đứa con.Từ buổi sáng tinh sương,mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở vậy để đi làm mướn cho những người có ruộng trong làng .Những ngày có người mướn ấy,tuy bác phải làm vất vả,nhưng chắc chắn buổi tối được mấy bát gạo và mấy đồng xu về nuôi lũ con đói đợi ở nhà.Đó là những ngày sung sướng.Nhưng đến mùa rét,khi các ruộng lúa đã gặt rồi,cánh đồng chỉ còn trơ cuốn rạ dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khía vào da,bác Lê lo sợ,vì không ai mướn bác làm việc gì nữa.Thế là cả nhà nhịn đói.Mấy đứa nhỏ nhất,con Tý,con Phún,thằng Hy mà con chị nó bế,chúng nó khóc lả đi mà không có cái ăn.Dưới manh áo rách nát,thịt chúng nó thâm tím lại vì rét,như thịt con trâu chết, Bác Lê ôm ấp lấy con trong ổ rơm,để mong lấy cái ấm của mình ấp ủ cho nó. (Trích NHÀ MẸ LÊ - Thạch Lam) |