Viết bài văn phân tích người mẹ trong ''chuyện tô phở''Viết bài văn phân tích người mẹ trong ''chuyện tô phở'' Chuyện tô phở Chị nhấc thằng Bi xuống chiếc Vespa, dẫn vào quán phở trước mặt chợ. Chị gọi cho con tô phở đặc biệt trị giá bằng mấy ổ bánh mì của những công nhân ở xí nghiệp may đầu ngõ nhà chị. Thằng Bi nhìn tô phở ngao ngán: - Con không ăn hết đâu, mẹ gọi tô nhỏ hơn đi. Chị lắc đầu quả quyết: - Con phải ăn cho thật nhiều vào mới khỏe. Ăn tới đâu hay tới đó, không hết thì bỏ, tiếc gì! - Nhưng bà nội nói ăn phung phí là mang tội. Bữa trước bà dẫn con đi chùa, sư thầy cũng nói thế. Chị gạt đi: - Không lôi thôi gì hết! Mẹ nói sao thì nghe vậy! Bỗng mắt thằng Bi dừng lại ở thằng nhóc bán vé số trạc tuổi mình đang mời khách ở bàn kế bên. Nó nói với mẹ: - Hay mẹ sớt nửa tô phở của con cho bạn này đi. Chắc là bạn ấy đói lắm. Mà con cũng không ăn hết đâu. Chị trợn mắt nhìn con: - Thôi đừng nhiều chuyện nữa. Ăn nhanh lên còn đi học! Thằng Bi cố nuốt, nhưng cũng như mọi khi, tô phở chỉ hết một nửa. Bàn kế bên, thằng bé bán vé số nhìn nửa tô phở còn lại bị chị phụ quán đổ vào cái xô đựng phở thừa, cặp mắt nó tiếc rẻ. Nó nuốt nước bọt, chân bước nhanh ra khỏi quán. Bỗng thằng bạn cùng hội vé số chạy lại chìa cho nó một gói xôi nhỏ: - Cho mày nè. Dì Năm ve chai cho tao một gói, tao ăn nửa thôi, để dành mày một nửa. Chị vừa bước ra quán phở, nghe thấy, mặt bỗng đỏ bừng. |