Chỉ ra yếu tố nghị luận
Chỉ ra yếu tố nghị luận giúp tớ ạ! Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi sẽ không bgio quên lần trót nghi oan cho người bạn thân thiết nhất của mình.Năm tôi chập chững bước vào lớp 6, năm học đầu tiên ở mái trường mới lạ, vì chiều cao ngang nhau tôi và H được cô giáo xếp ngồi cạnh nhau , lâu dần vì hợp tính cách mà chúng tôi trở nên thân thiết. Một ngày nọ, khi ra sân học thể dục cùng cả lớp, H bảo rằng đau bụng nên H xin thầy ở lạilớp. Khi kết thúc tiết học, bước vào lớp tôi phát hiện máy tính casino mà mẹ mua cho tôi đã không cánh mà bay. Tôi lo sợ, tôi không biết mình đã làm mất khi nào nữa. Và rồi tôi nghi ngờ H cũng chỉ bởi vì chỉ có H ở trong lớp tiết td. Tôi tỏ vẻ nghi ngờ, tôi nghĩ H cũng biết tôi nghi ngờ b ý lấy cắp nên chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong suốt buổi học bôm đó.. Sau buổi học ,trên đường về H kéo tay tôi lại định nói gì đó nhưng tôi lại phớt lờ không để H có cơ hội giải thích.Nào có ngờ khi về đến nhà xem xét lại kĩ ,tôi phát hiện chiếc máy tính vậy mà lại nằm trong ngăn nhỏ nhất của chiếc cặp.Tôi vô cùng bàn hoàng và hối hận . Dây dứt, tội lỗi, hối hận vì đã nghĩ xấu cho người bạn của mình mà chẳng nghe cậu ấy giải thích. Tôi chộp lấy điện thoại nhấn số gọi cho H nhưng chẳng lấy nổi một tia dũng khí để nói thành lời. Cuộc gọi chìm trong im lặng mãi đến mấy phút sau tôi mới nhỏ giọng nói lời xin lỗi, H không đáp lại mà tắt máy. Hàng loạt suy nghĩ rối bời hiện ra trong đầu tôi. Nhất định ngày mai tôi sẽ phải xin lỗi bằng được bạn ý.Ngày hôm sau khi gặp H tôi nghiêm túc nói lời xin lỗi khác với tưởng tượng của tôi, rằng H sẽ không tha thứ và tránh mặt tôi thì lần này H mỉm cười rồi gật đầu bạn ấy chỉ nói với tôi:”Tớ chỉ cần lời xin lỗi trực tiếp của cậu”. Sau hôm ấy hiểu lầm giữa t và H cũng được giải quyết. Cũng từ đó , tình bạn của tôi và H ngày càng gắn bó hơn.