nêu nội dung chính của đoạn văn trên :
“Có một cô bé tuổi trăng tròn rời miền quê có luỹ tre xanh, có đồng lúa vàng, lên thành phố để giúp công việc cho gia đình người bác. Nhà bác không thiếu một thứ gì – từ bếp ga, nồi cơm điện, lò vi ba, tủ lạnh… nhưng cô bé ấy cơm ăn không thấy ngon, ngủ không thấy trọn giấc, ngồi bần thần khó chịu. Người bác hỏi cô vì sao mà buồn ? Cô bé trả lời rất thật lòng : “Con nhớ khói !” … ”