Viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá hai đoạn trích truyện dưới đây----- Nội dung ảnh ----- Không có ăn tịnh! Ninh nhìn từ bữa chiều hôm qua. Đặt khóc, Ninh đi moi được một cục đường về nướng. Đặt một nữa. Ninh mời Nửa ăn cho đỡ đói thôi, còn có nhìn, đợi thấy về, ăn nữa. Nhung Đặt không nhìn được. Đặt chạy sang bên ba Vụ. Bác ấy phủi cái của thằng Chúc nhà bác ấy, đưa cho Đặt, Đặt mời ăn được một miếng thì Chúc biệt. Chúc chạy vào nhà tìm nấm cơm của nó. Thấy mất, nó bèn làm cơm của nó cho đỡ. Nó chạy theo, giằng co. Ninh tứ lắm. Chẳng biết tứ Chúc hay tứ Đạt. Chỉ biết Ninh nghẹn ngào ca cổ. Vừa thấy Đạt, Ninh nhớ lại, tâm tư đét vào mặt Đạt. Đặt òa lên khóc. Một lát sau, Ninh nghĩ thương em quá, Ninh lại đi tìm dòng, nhưng hết. Ninh mời luôn một cữ rấy. Rửa nước, ăn ngược lắm. Nhưng đời còn biết gì là ngược? Ninh đếm về nướng. Ninh gọi Đạt về, lão mời ăn cho no rồi nước mắt. Ninh đâm em: “Từ giờ đừng ăn cơm nhà thằng Chúc nữa”. Đặt gật đầu. Thế mà hôm nay nó lại lẫn sang nhà bác Vụ. Có bực mình hay không? (Trích Từ ngày mẹ chết, In trong Tuyển tập Nam Cao, NXB Văn học, 2002) |