Thượng đế lấy đất sét nặn ra con người. Khi Ngài nặn xong vẫn còn thừa ra một mẩu đất sét.
- Còn nặn thêm cho mày gì nữa, con người – Ngài hỏi?
Con người suy nghĩ một lúc. Có vẻ như đã đủ đầu, tay, chân. Con người bèn
nói:
- Xin Ngài nặn cho con hạnh phúc.
Thượng đế dù thấy hết, biết hết nhưng cũng không hiểu hạnh phúc là gì.
Ngài trao cục đất cho con người và nói:
- Này, tự đi mà nặn lấy cho mình hạnh phúc.
(Trích Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống, Tập hai, NXB Công an nhân dân)
Câu chuyện trên gợi cho anh/chị suy nghĩ gì? Hãy viết một bài văn nghị luận thể hiện suy nghĩ của mình.