Trong văn bản, nhân vật Bớt có thái độ như thế nào khi mẹ đem quần áo, nồi niêu đến ở chung?CON YÊU CON GHÉT Lược phần đầu: Bớt và Nở đều là con gái của bà Ngải nhưng lại nhận sự đối xử phân biệt yêu – ghét trái ngược từ mẹ đến mức Bớt từng phải ấm ức khóc ầm ĩ: “Bu đừng có con yêu con ghét! Được, đã thế xem sau này bu già, một mình cái Nở có nuôi bu không, hay lúc ấy lại phải gọi đến tôi?”. Sau này, hai cô con gái đi lấy chồng, bà vẫn đối xử kiểu phân biệt, có gì cũng bù trì cho Nở, tiền nong gửi cả Nở nhưng rồi lại bị chính Nở dáo dở lấy hết tiền gom góp dành dụm của bà. Bà giận, khoá cửa, xuống cuối làng ở với mẹ con Bớt. [...] Thấy mẹ đem quần áo, nồi niêu đến ở chung, Bớt rất mừng. Nhưng chị cố gặng mẹ cho hết lẽ: – Bu nghĩ kĩ đi. Chẳng có sau này lại phiên bu ra, như chị Nở thì con không muốn ... Nghe con nhắc đến thế thì bà cụ lại ngượng. Bà cụ gượng cười: - Mày khác, nó khác. Với có gì mà phải nghĩ hở con? Đây này, bu cứ tính thế này: Bao giờ đánh xong thằng Mĩ, bố con Hiên với cậu Tấn nó về, lúc bấy giờ ở đâu rồi hãy hay. Còn bây giờ bu cử ở đây với mẹ con mày, chứ bu ở trên ấy một mình vong vóng cũng buồn, mà mẹ con mày dưới này thì bấn quá. Mày thì đã lắm thứ công tác. Lại còn lo làm điểm lấy thóc nuôi con... Từ ngày có bà đến ở chung, Bớt như người được cất đi một nửa gánh nặng trên vai. Giờ Bớt chỉ còn lo công tác với ra đồng làm, giá có phải đi họp hay đi học dăm, bảy ngày liền như lớp học chống sâu bệnh cho lúa vừa rồi, là Bớt có thể yên trí đùm gạo đi được, không phải như cái đận ngày xưa vừa họp đấy, mà bụng thì nôn lên với mấy đứa con còn vất vạ ra ở nhà, gửi liều cho hàng xóm. Mấy đứa trẻ được bà trông, chỉ vài tháng đã lớn, béo ra trông thấy. [ ... ] [...] Bớt kéo con vào lòng, vạch tóc con ra, và chỉ vào cái sẹo bằng cái trôn bát ở gần đỉnh đầu, vô tình kể với bà: – Còn bố nó ở nhà, bố nó thương con này nhất, bố nó cứ bảo: Tội! Con gái xấu xí. Bà cụ thở dài, và buột ra cái điều mà bà vẫn lấy làm ân hận: - Ừ, đáng ra thì thế, con nào chả là con. Có mẹ cổ nhân cổ sơ, ngày xưa mẹ mới doạ ra thế chứ! Bớt vội buông bé Hiên, ôm lấy vai mẹ: – Ô hay! Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi như thế nhỉ? 1966-1974 (Vũ Thị Thường, Tuyển tập truyện ngắn Việt Nam 1945 – 2005, NXB Công an Nhân dân, 2005, tr. 20 – 23). Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1 (0,5 điểm). Xác định ngôi kể trong văn bản.Câu 2 (0,5 điểm). Trong văn bản, nhân vật Bớt có thái độ như thế nào khi mẹ đem quần áo, nồi niêu đến ở chung? Câu 3 (1,0 điểm). Tác dụng của biện pháp tu từ liệt kê trong câu văn sau “Bớt kéo con vào lòng, vạch tóc con ra, và chỉ vào cái sẹo bằng cái trôn bát ở gần đỉnh đầu” Câu 4 (1,0 điểm). Hành động ôm lấy vai mẹ và câu nói của chị Bớt: Ô hay! Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi như thế nhỉ? Có ý nghĩa gì? Câu 5 (1,0 điểm). Qua văn bản hãy nêu một thông điệp có ý nghĩa nhất đối với anh/chị. Câu 6. (2,0 điểm). Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 150 chữ) cảm nhận về nhân vật Bớt trong văn bản trên. |