Trong văn bản, lời người kể chuyện được kể theo ngôi thứ mấy? Xác định nội dung chính của văn bản trên? Giải thích vì sao dù Quỳnh đau chân nhưng em không để cho Mừng cõng vào nhà và cố giả vờ vết thương sắp liền miệngI. ĐỌC HIỂU (4.0 điểm) Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới: Lúc trời gần sâm sẩm, Quỳnh-sơn-ca bỗng gặp phải chuyện không may. Em và Mừng rủ nhau đi ngoài, lúc nhảy qua giao thông hào phía sau doanh trại, em dẫm phải mảnh chai nhọn hoắt. Em kêu lên một tiếng, rồi ngã qụy xuống đất. Mừng hốt hoảng chạy lại, nâng bàn chân bạn lên. Mặt em tái ngắt. Cái mảnh chai màu xanh đâm ngập khá sâu đúng giữa gan bàn chân bạn. Em lấy hết can đảm rút mảnh chai ra, mình sởn hết gai ốc. Máu chảy chan hòa ướt đỏ cả bàn chân Quỳnh, giọt giọt xuống đất. Lần đầu tiên Mừng thấy máu chảy nhiều như thế, mà là máu của đứa bạn thân nhất đời. Em bối rối đến mụ cả người. Chính Quỳnh lại bĩnh tĩnh hơn, mặc dầu em đau lắm. Em lột cái mũ ca lô trên đầu đưa cho Mừng: “Cậu lau sạch đất với máu rồi kiếm cái gì băng lại cho mình”. Mừng lau gần ướt hết cái mũ ca lô mà máu vẫn chảy ra không ngớt. Em chợt nhảy lên như ngồi phải lửa, kêu to: “Suýt nữa thì tớ quên!”. Không kịp để bạn hỏi, em lao về phía cuối vườn, nơi có những bụi chuối um tùm. Em tìm vít một đọt chuối cuộn tròn như cây gậy xanh, ghé răng cắn một phát. Em chọn cắn một khúc ngắn đầu ngọn, nhai ngấu nghiến. Em nhả miếng đọt chuối đã nhai nát ra lòng bàn tay, quỳ xuống nâng bàn chân bạn lên, và đắp miếng nhai vào vết thương. Vết thương quả nhiên cầm máu. Mừng giựt cái khăn quàng cổ bằng vải dù pháo hiệu mà chiều nay em vừa xin được của một anh ở trung đội hai, băng vết thương cho bạn. Em hỏi, giọng hồi hộp, xót xa: “Cậu có thấy đỡ đau không?” “Có, đỡ nhiều rồi”. Quỳnh mím mím môi trả lời. […] Em cúi lưng xuống trước mặt bạn:“Coi bộ cậu đau lắm, đi một mình không được mô1. Để mình cõng cậu vô2 nhà...”. - Đừng, - Quỳnh lắc đầu, - để mình tự đi lấy thôi. Cậu mà cõng, Vịnh - sưa nó biết mất. - Biết cái chi3?- Mừng ngạc nhiên nhìn bạn. - Biết là mình đạp phải mảnh chai ấy. Biết thì đời mô cậu ấy chịu để cho mình đi tấn công nhà thằng Lơ-bơ-rít tối nay. Vịnh-sưa là kỷ luật sắt gớm lắm. - Nhưng chân cậu sắp què ri4 thì đi làm răng5 được? - Mừng kêu lên lo lắng. Mình biết ngay mà, - Quỳnh phụng phịu giận dỗi - Cả cậu cũng không muốn mình đi... Các cậu chỉ muốn sướng lấy một mình, còn mình thì bắt phải nằm đèo queo ở nhà... - Cặp mắt trong veo đen ngời của Quỳnh rơm rớm như sắp khóc. Yêu bạn quá, chỉ sợ bạn giận, Mừng gãi đầu bối rối: - Chừ biết làm răng hè6... - Cậu phải giấu không cho Vịnh -sưa biết là mình đạp phải mảnh chai. Biết, răng hắn cũng báo với đại đội trưởng bắt mình phải ở nhà. Được rồi, được rồi, - Mừng ôm vai bạn dỗ dành, - mình sẽ giấu... Nhưng chân cậu còn đau lắm không, chỉ lo cậu không theo kịp được đơn vị thôi... - Đỡ lắm rồi, mình sắp hết đau rồi. Thuốc dấu của cậu hay hơn thuốc tiên. Chưa chừng hắn liền miệng rồi cũng nên. Quỳnh chỉ tay xuống bàn chân đau cố nhoẻn cười. Đôi môi em đỏ như son tươi ngời lên trong ánh chạng vạng khu vườn um tùm bóng cây. Và để chứng tỏ vết thương đã sắp liền miệng, Quỳnh nhảy lên một cái. Nhưng chân vừa chạm đất em bật rên một tiếng khe khẽ, mặt tái nhợt. Mừng không nhanh tay đỡ kịp chắc em đã ngã khuỵu xuống đất. Không việc chi, không việc chi... - Quỳnh hấp tấp nói - Mình giả đò đau để dọa cậu chơi ấy mà. - Em quay mặt thật nhanh để giấu bạn nước mắt ràn rụa vì đau. […] (Tuổi thơ dữ dội, Phùng Quán, NXB Văn học, Hà Nội, 2013, tr 91-93) *Chú thích: (1) Mô: đâu, nào (2) Vô: vào (3) Chi: gì (4) Ri: thế này (5) Răng: sao, thế nào (6) Chừ biết làm răng hè: thế biết làm như thế nào Câu 1 (0.5 điểm). Trong văn bản, lời người kể chuyện được kể theo ngôi thứ mấy? Câu 2 (0.5 điểm). Xác định nội dung chính của văn bản trên. Câu 3 (1.0 điểm). Giải thích vì sao dù Quỳnh đau chân nhưng em không để cho Mừng cõng vào nhà và cố giả vờ vết thương sắp liền miệng. Câu 4 (1.0 điểm). Nhận xét về tính cách của nhân vật Mừng qua lời nói và hành động của em khi thấy bạn bị thương. Câu 5 (1.0 điểm). Từ câu chuyện về hai nhân vật Quỳnh và Mừng trong đoạn trích, em rút ra được bài học gì cho bản thân? II. VIẾT (6.0 điểm) Câu 1 (2.0 điểm). Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận của em về vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật Mừng qua chi tiết sau Mừng lau gần ướt hết cái mũ ca lô mà máu vẫn chảy ra không ngớt. Em chợt nhảy lên như ngồi phải lửa, kêu to: “Suýt nữa thì tớ quên!”. Không kịp để bạn hỏi, em lao về phía cuối vườn, nơi có những bụi chuối um tùm. Em tìm vít một đọt chuối cuộn tròn như cây gậy xanh, ghé răng cắn một phát. Em chọn cắn một khúc ngắn đầu ngọn, nhai ngấu nghiến. Em nhả miếng đọt chuối đã nhai nát ra lòng bàn tay, quỳ xuống nâng bàn chân bạn lên, và đắp miếng nhai vào vết thương. Vết thương quả nhiên cầm máu. Mừng giựt cái khăn quàng cổ bằng vải dù pháo hiệu mà chiều nay em vừa xin được của một anh ở trung đội hai, băng vết thương cho bạn. Em hỏi, giọng hồi hộp, xót xa: “Cậu có thấy đỡ đau không?” Câu 2 (4.0 điểm) Martin Luther King từng nói: “Trong thế giới này, chúng ta không chỉ xót xa vì những hành động và lời nói của người xấu mà còn cả vì sự im lặng đáng sợ của người tốt”. Từ nội dung câu nói trên trên, hãy viết bài văn nêu suy nghĩ của em về thái độ im lặng trước cái xấu. |