Câu 5: Xác định chủ ngữ, vị ngữ:
h.“Cứ xem cái tướng mạo, cái hình dáng, kiểu cách bên ngoài thì chẳng có ai nghĩ
Lê Lựu là một nhà văn. Trông anh nhôm nhoam, luộm thuộm và lúc nào cũng tất tả, nhếch nhác
như một gã thợ cày vừa từ một thửa ruộng ngấu bùn nào đó bước lên. Gương mặt, đầu tóc, quần
áo và toàn bộ con người anh như đang tỏa ra mùi bùn đất, mùi nắng gió, mùi bụi bặm của một
vùng đồng bãi sông Hồng. Con người ấy có "đắp”com-lê, cà vạt, mũ phớt, kính gọng vàng, giày
Môka, nghĩa là tất cả những trang bị, phụ tùng tối tân nhất của đời sống đô thị, thì trông anh
vẫn chẳng ra anh trí thức cũng chẳng ra người thành phố. Mặc dù Lê Lựu sống ở Hà Nội, lấy
vợ đẻ con ở đất kinh kì này, đã từng nện gót trên nhiều đường phố lớn thế giới, lại ba lần sang
Mỹ, nhưng anh vẫn là gã lực điền của vùng đất Khoái Châu, Hưng Yên. Lê Lựu như hòn gạch
xỉ, hay nói đúng hơn - như một tảng đá hộc. Đó là một tảng đá nguyên khối, xù xì của thiên
nhiên hoang dã mà đời sống hiện đại đô thị và nền văn minh thế giới không thể đẽo gọt được,
cũng không thể tác động vào được. Cái chất quê đặc sệt này là cái duyên riêng của Lê Lựu,
cũng là cái Lê Lựu hơn người...” (Trần Đăng Khoa - Trích Chân dung và đối thoại -1999 )