Sửa lỗi sauMỌI NGƯỜI ƠI LÀM ƠN SỬA GIÚP MÌNH 1 VÀI LỖI ẢO ẢO, KO THẬT NHÉ !!! Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi không để ý tới những gì xung quanh nó. Thầy cô là người cảm nhận rõ nhất. Thời gian trôi đi là những ngày cô vất vả dạy dỗ đàn em thơ, nâng niu từng nét chữ, khuyên răn trò từng lời… Những canh thâu không ngủ, thức trắng đêm bên bàn giáo án, những sớm hôm miệt mài trên bục giảng để rồi mai kia chứng kiến lớp lớp học trò trưởng thành là hạnh phúc mà thầy cô mong muốn. Và lúc đó, theo bước chuyển nhịp của cuộc sống bất chợt, chúng ta nhớ đến thầy cô mài trường, nhớ đến cái nôi đã đào tạo chúng ta trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. Công ơn đó to lớn biết bao, cao cả biết nhường nào…Một lời thôi làm sao tả hết công ơn to lớn như trời biển của thầy cô đối với chúng em. Chẳng biết giờ cô có còn nhớ em không? Em nhớ cô nhiều lắm. Giờ em đã ra trường và chính bước vào cổng trường cấp 2 rồi. Cuộc sống không đơn giản như những câu thơ,cũng chẳng đẹp như giấc mơ màu hồng cô nhỉ? Em muốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi lúc buồn hay thất vọng điều gì, em lại gặp ánh mắt của cô, nụ cười của cô. Khi nhìn vào mắt cô, nhìn thấy nụ cười ấy, em luôn có niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp. Em nhất định sẽ về thăm cô và mái trường cấp 1 kính yêu ấy thường xuyên hơn! Em chân thành cảm ơn người cô đã cho chúng em có được sự trưởng thành như ngày hôm nay. Và cũng chân thành xin lỗi cô vì chúng em cách đây một năm, đã chẳng thể hiểu được sự hi sinh thầm lặng của cô, chẳng thể hiểu những gọt mồ hôi của cô. Cũng chẳng thể hiểu những gì cô đang nói.Chỉ khi không còn nữa em mới hối tiếc và em mới thấm thía những câu nói của cô, những giọt mồ hôi mặn đắng chứa bao tâm huyết của người giáo viên. Làm sao để nói hết ân tình này đây. Tặng cô hai tiếng gọi chân tình: “Mẹ ơi” ! |