Cảm nhận về cảnh cho chữ qua đoạn trích sau:
đêm hôm ấy lúc trại giam tỉnh sơn chỉ còn vẫn có tiếng mỏ trên vọng canh một cảnh tượng Xưa nay chưa từng có đã bày ra trong một buồng giờ tối chật hẹp ẩm ướt trường Đầy mạng nhện đất bừa bãi phân chuột phân giếng trong một không khí thối tỏ như đám cháy nhà ánh sáng đỏ rực của một bó đuốc tẩm dầu gội trên lên ba cái đầu người đang chăm chú trên một tấm lụa bạch còn nguyên vẹn lần Hồ tới bóc tỏa cây mắt làm họ giữa mắt lia lịa một người tù cổ đeo gông chân rước đèn đang dặm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng trên mảnh bán người tù viết xong một chữ viên quản ngục lại vội Cúm Núm tất cả những đồng tiền kèm đánh dấu ô chữ đặc trên khiến lụa ống và cái thầy thơ lại gầy gò thì run run bằng chậu mật 21 con đề xong là khoảng ông Huấn Cao thở dài buồn bã đỡ viên quản ngục đứng thẳng người dậy và đỉnh Đạt báo ở đây lẫn lộn Ta khuyên Thầy Quảng nên thay đổi Chúng ở đi chỗ này không phải là nơi để treo một bước lụa trắng với những nét vui tươi tắn nó nói lên những cái hoài bão tung thành của một đời con người thôi mà thầy mua ở đâu mà tốt và thơm quá thì có thấy mùi hơn ở chậu mọc tóc lên không tôi bảo thật đấy thầy Quảng Nam tiền về nhà quê mà ở thầy Hãy thoát thoát khỏi cái ngày này đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện cho chữ ở đây khó giữ thiên lương cho rằng vẫn và rồi cũng đến riêng Út mất cái đời lương thiện đi lục Quang cảm động với người từ một vài chết ai nói một câu mà dòng nước mắt ríu vào "kẻ miệng làm cho nhẹ nghèo kể mê muội này xin bái lãnh".
(Chữ người tử tù Nguyễn Tuân)