Dựa vào văn bản; anh/chị hãy cho biết điều đau đớn nhất và điều hạnh phúc nhất của mỗi người chúng ta trong đại dịch khủng khiếp đã đang diễn ra lúc này là gì?I.PHẦN ĐỌC – HIỂU (5 Đ) Đọc kĩ văn bản sau: …Tôi bắt đầu mơ về một sớm mai gần, khi bình minh chưa kịρ ló dạng, trong gian nhà nọ, có đứa bé vẫn còn đang say giấc nồng dưới tay mẹ đưa nôi. Trên khóe miệng em, theo mộng đẹρ khẽ nhoẻn cười. Tôi bắt đầu mơ về một chiều gió lộng, bóng hoàng hôn vẫn chưa kịp ngả tàn, cứ thế mà chậm rãi lang thang về. Thoáng nhìn qua lăng kính cửa nhà ai, thấy họ vẫn đang quây quần bên nhau chuẩn bị bữa cơm tối. Tôi bắt đầu mơ về những khu chợ đêm ở phố, nơi mà bao sắc màu hội tụ. Người mưu sinh đang miệt mài bên gian hàng nhỏ. Góc lề đường, khoảng trời riêng cho những người với đôi cánh yêu đương. Và, tôi không muốn mình mơ nữa. Điều tôi mong muốn, tất cả những an yên này, đều là sự thật. Dạo gần đây, tôi thấy người ta khóc nhiều lắm. Khóc cho những khắc khoải, khóc cho những lo toan, và cái khóc đau đớn nhất trên đời này, chính là khóc cho những mất mát, ly biệt. Bạn tôi ơi, mình tạm ngưng trách đời, được không? Đừng trách hờn cho những ngày này không thể gặp mặt. Có những người, đã không thể từ mà biệt mãi nghìn năm. Đừng đoạn tuyệt nhau, vì đôi ba câu tranh luận. Biết đâu chừng, một kí gạo cứu đói cả nhà hôm nay, là của họ mang sang. Đừng dỗi mẹ, dỗi cha, dỗi người thân nữa. Có bao đứa trẻ, trong trận dịch này, chưa kịp hiểu đời đã thành trẻ mồ côi… Bạn ơi, xin đừng đặt cho bản thân một dấu cảm thán. Hứa với nhau, đừng ghét cuộc đời này nữa. Bản thân mình đến hôm nay còn một bữa cơm ngon, còn một chốn để về, còn một gia đình để quây quần yêu thương. Hoặc duy nhất là, trong trận đại dịch này, may mắn an toàn còn được sống đã là một hạnh phúc rồi. Ngoài kia còn vô số người đang đau đớn đang phải trải qua tháng ngày khốc liệt. Nguyện mong một sớm mai thật gần an yên sẽ nhanh trở về nơi chúng ta sống. Đi qua tháng ngày chênh vênh, đầy đau thương, bất trắc, tôi hy vọng cho tôi, cho bạn và tất cả chúng ta, những người đang sống sẽ cùng học cách yêu thế giới này lần nữa. Nguyện mong một sớm mai khi bình yên trở lại mỗi người trong chúng ta mãi luôn là những người “biết đủ, biết thương, biết buông, và biết cách tử tế với trái tim lương thiện thuở ban đầu.” (Những câu chuyện nhân văn – 20/09/2021) Thực hiện các yêu cầu: Câu 1. Nêu những ý chính của văn bản. Câu 2. Dựa vào văn bản, anh/chị hãy cho biết điều đau đớn nhất và điều hạnh phúc nhất của mỗi người chúng ta trong đại dịch khủng khiếp đã đang diễn ra lúc này là gì? Câu 3. Chỉ ra và nêu hiệu quả biểu đạt của phép tu từ nổi bật trong đoạn văn (2) Câu 4. Những thông điệp sâu sắc mà người viết muốn gửi tới bạn đọc trong văn bản trên là gì? |