Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- PHẦN I: ĐỌC-HIỀU Đọc văn bản: Một cơn gió lọt vào làm Sinh tỉnh giấc. Anh ta thấy cải hơi lạnh của mùa đông thẩm qua lần chăn mỏng và thấy người mệt mỏi vì suốt đêm đã co quắp trên chiếc phản gỗ cứng. Sinh quấn chăn ngồi dậy. Thế là, cũng như những buổi sáng khác, một cái buồn rầu chán nản, nặng nề ở đâu đến đè nén lấy tâm hồn. Những đồ vật quanh mình ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ khiến Sinh lại nghĩ đến cải cảnh nghèo nàn khốn khó của chàng. Một cái bàn con xiêu vẹo bên góc tường, một cái chõng tre đã gãy dăm ba nan, một cái ẩm tích mất bông và mấy cái chén mẻ, nước màu vàng... Trong cùng, một cái hòm da, dấu vết còn lại, của cải đời phong lưu độ trước... Tất cả đồ đạc trong căn phòng chỉ có thể. Mà đã lâu lắm, quanh mình Sinh vẫn chỉ có những thứ đồ tồi tàn ấy, đã lâu lắm chàng đến ở cái căn phòng tối tăm, ẩm thấp này. Những ngày đói rét không thể đếm được nữa. Tiếng gió vi vút qua khe cửa ban đêm chàng nghe đã quen, cả đến cái mệt mỏi là đi vì đói, chàng cũng đã chịu qua nhiều lần rồi. Sinh thở dài. Chàng nhớ lại cái ngày bị thải ở sở chàng làm, cải giọng nói quả quyết và lạnh lùng của ông chủ, cái nét mặt chán nản, thất vọng của mấy người anh em cùng một cảnh ngộ với chàng... Từ lúc đó, bắt đầu những sự thiếu thốn, khổ sở, cho đến bây giờ... Một tiếng guốc ngoài hè làm cho Sinh ngẩn lên trông ra phía cửa: vợ chàng về. Nàng vén cái màn đỏ treo ở cửa bước vào. Sinh thoảng trông cải thân hình của vợ in rõ trên nền sáng, một cái thân thể mảnh giẻ, gầy gò trong chiếc áo the mỏng phong phanh. Cảnh tượng ấy làm cho chàng xót thương... Vợ chàng đi lại cạnh giường, yên lặng nhìn Sinh không nói gì. Sinh với lấy tay nàng kéo xuống bên mình, âu yểm hỏi: - Em đi đâu mà sớm thế? - Em lại đẳng bà Ba ở cuối phố vay tiền. Thể có được không? Vợ Sinh nhìn chồng, thở dài lắc đầu: - Ai cho chúng mình vay bây giờ. Bà ấy còn nhớ đâu đến khi trước vẫn nhờ vả mình. Sinh buồn rầu, nói một cách chán nản: - Thói đời vẫn thế, trách làm gì. Nhưng bây giờ làm thế nào? Chàng nghĩ đến cái thạp gạo đã hết, mà trong túi không còn được một đồng xu nhỏ... Đã hai hôm nay, chàng và vợ chàng thổi ăn bữa gạo cuối cùng, đã hai hôm, cải đói làm cho chàng khốn khổ... - Làm thế nào? Vợ chàng nhắc lại câu hỏi ấy, rồi củi mặt khóc. Một mối tình thương tràn ngập vào trái tim chàng như một làn sóng mạnh. Sinh nắm chặt lấy tay vợ ôm vào lòng, đắm đuối, thiết tha. Chàng chỉ muốn chết ngay lúc bấy giờ để tránh khỏi cái nghèo khốn khó, nặng nề quả, đè ở trên vai... Thực hiện các yêu cầu: (Trích Đói, Thạch Lam, NXB Văn học, 2016, tr.62) Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính trong văn bản. Câu 2: Xác định ngôi kể của văn bản. Câu 3: Nhân vật chính trong văn bản là ai? Câu 4: Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật trong câu văn: Một cái bàn con xiêu vẹo bên góc tường, một cái chõng tre đã gãy dăm ba nan, một cải ấm tích mất bông và mấy cái chén mẻ, nước màu vàng... Câu 5: Phân tích thái độ của tác giả đối với nhân vật Sinh trong văn bản? Câu 6: Xác định chủ đề của văn bản. Câu 7: Qua văn bản, anh/chị có nhận xét như thế nào về cuộc sống của những người dân trước Cách mạng tháng Tám? Câu 8. Nêu một thông điệp từ văn bản mà anh chị cho là ý nghĩa nhất. Lí giải vì sao? PHẦN II - VIẾT (4,0 ĐIỂM) Viết bài văn nghị luận thuyết phục người khác từ bỏ thói quen trì hoãn trong mọi việc. |