Mùa xuân đã về đến bên hiên cửa, những cây mai cũng theo tiếng chân ấy mà vội vã khoác lên mình chiếc áo mới xinh tươi. Trên thân cây trơ trọi, xù xì của đông cũ để lại, từng chiếc mầm nhỏ màu xanh ngọc bích dần dần nhô lên. Nhỏ bé, mong manh là thế, nhưng chúng vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Mặc cái giá rét của đất trời, chúng vẫn hiên ngang mà vươn mình, trổ lá. Và rồi, trời chẳng phụ lòng hoa, chỉ độ nửa tháng, những mầm hoa nhỏ bé ngày nào, giờ đây đã nở ra thành từng hoa mai vàng rực rỡ. Sắc vàng của những đóa mai ấy như một tín hiệu, vẫy nắng vàng ấm áp cho nhân gian. Thế là, cả khắp đất trời, ngập tràn sắc vàng của nắng, của hoa mai khiến lòng người thêm ấm áp, tươi vui. Dù ai đang bận rộn, vất vả thế nào thì cũng dễ dàng mà cảm nhận được hơi xuân trong đất trời. Có lẽ chính vì lẽ đó, mà dù ngày xuân trăm hoa đua nở, người ta vẫn thường dành sự ưu ái của mình cho những cành mai.
Trong đoạn văn trên hãy chỉ ra những phép so sánh và phép nhân hóa