233 lượt xem
Đăng ký tài khoản để cùng chia sẻ những điều thú vị lên nhóm!

Đăng ký qua Facebook hoặc Google:

Hoặc lựa chọn:
Đăng ký bằng email, điện thoại Đăng nhập bằng email, điện thoại
tchi
Link | Report
2022-09-24 20:08:03
Chat Online
ĐAMMÊ MN THAM GIA NHÓM NÀY NHÉ(BẤM VÀO CHỮ ĐAMMÊ ĐẤY)
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Lukas
Link | Report
2022-03-16 10:47:52
Chat Online
"Alo" Giọng Duy cất lên, nghe như sắp nói một điều kinh khủng.

"Gì hả anh ?" Mai nhấc máy mà ngơ ngác hỏi.

"Chia tay đi !" Duy lạnh lùng nói.

Mai chìm trong im lặng và suy tư, chợt Duy nói:

"Im lặng là đồng ý nhé ! Từ mai chẳng còn là người yêu của nhau nữa đâu !"

Mai bất ngờ, cô lắp bắp không nên lời:

"Tại sao vậy ? Em làm gì sai à ?"

"Không ..." Duy lạnh nhạt nói.

"Thế vì lý do gì cơ chứ ? Chúng ta quen nhau ba năm cơ mà ? Chia tay như thế là sao hả anh ?" Mai đặt sự nghi hoặc lên Duy, giọng cô nghẹn lại

"Anh nói như thế mà nghe được à ? Em làm gì sai thì anh phải nói đi chứ ?" Cô nói, giọng như sắp phát khóc

"Chẳng gì cả... chán rồi… hết yêu… Chia tay thôi, tuổi trẻ mà !" Duy nói, giọng không chút do dự.

Một cảm giác đau đớn chạy xẹt qua người cô, như dao cứa vào, cô đau đớn mà không thể thốt lên được. Cổ họng cô nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, cô cố gắng để không khóc mà nói:

"Ừ… vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé !"

"Không chắc !" Duy nói như thể đây không phải là lần cuối họ gặp nhau.

"Anh nói vậy là sao ?"

"Cúp đây, tạm biệt !"

"Chia tay… thế là chia tay… một cuộc tình ba năm bay theo gió… ngớ ngẩn thật ! Rốt cuộc có thế thôi à… nhảm nhí thật… tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh ? Đồ tồi ! Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả !" Cô nói thế mà cổ họng ứ nghẹn, nằm xuống giường, có thứ nước mặn đắng thấm vào gối !

Ba tuần kể từ cái ngày chia tay ấy !

Ngày thứ nhất

Có điện thoại của Duy

Cô bắt máy như một phản xạ tự nhiên của một-cô-gái-có-người- yêu.

"Anh gọi tôi có việc gì không ?" Mai bắt máy mà lạnh nhạt nói.

"Chẳng gì cả, thích thì gọi !" Duy với giọng điệu khinh khỉnh mà nói.

"Dẹp ngay cái giọng điệu khinh khỉnh ấy đi !" Mai quát lên, như muốn trút hết tình cảm bấy lâu nay của hai người ra khỏi trái tim đã nguội lạnh của mình.

"Quen rồi, không bỏ được"

"Chia tay rồi, để tôi gạt phăng anh ra khỏi cuộc đời của tôi đi !"

"Chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế, anh chỉ muốn nghe giọng em, em có thể chửi nếu em muốn, nhưng đừng cúp máy" Duy có chút ích kỷ mà yêu cầu Mai.

"Anh điên vừa thôi ! Hãy biến đi với những đứa con gái khác, đừng gọi điện làm phiền tôi nữa !" Mai quát lên, nhưng có lẽ cô chẳng thể quát được nữa rồi.

"À em..." Giọng Duy ngập ngừng.

"Sao !?"

"Mình chia tay rồi đấy... !" Duy nói, giọng nghẹn ngào.

Tít… tít... tít.

Cô bực tức cúp máy…

"Thật ngớ ngẩn ! Anh làm như thế là có ý gì. Gọi cho tôi làm gì. Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa !' Mai tức giận mà quát lên, nhưng có gì đó cứ ứ đọng ở tim cô."Mình chia tay rồi đấy !" Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai cô...

Ngày thứ hai

Lại có điện thoại của Duy.

Mai không bắt máy...Duy gọi, Mai không bắt máy, Duy vẫn cứ gọi !

"Alo ? Anh đừng phiền như thế được không ?" 

"Ăn cơm chưa ? Đừng có mà uống sữa liền đấy nhé, đau bụng đấy !" Duy quan tâm đến Mai mà nói.

Mai hơi bất ngờ, phút chốc trái tim cô lại được sưởi ấm.

"Anh quan tâm làm gì ?"

"Vì anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng"

"Tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi, chẳng liên quan gì anh cả !"

"Ừm, nhớ ngủ sớm nhé, mai e thi đúng không, ráng mà thi tốt đó !"

"Tại sao… anh lại như thế... anh muốn gì ở tôi hả ?" Cổ họng Mai đông cứng lại, lắp bắp vài từ.

"Mình chia tay rồi đấy !" Duy nói.

"Lại câu nói ấy... anh ấy lại nói thế… thì chia tay rồi… tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó… cho tôi bình yên không được à ? Sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả !?" Mai vừa khóc vừa nói, lệ thủy chảy đầy hai hàng mi.

Ngày thứ ba

"Alo ?"

"Tôi van xin anh đấy !" Mai nói.

"Cho con Milu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó bữa anh mua còn không ?"

"Tôi tặng nó cho người khác rồi….

_sao lại như thế, anh tặng em mà….

_chẳng việc gì tôi phải giữ cả!

_ừ thì mình chia tay rồi đấy

Lại thêm 1 cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó….

Cô ngồi xuống…xoa xoa đầu con Milu ….

"anh ấy làm như thế là sao hả Milu ? anh ấy biết 3 tuần qa tôi đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ ko? Sao lại làm thế với tao?

…..cô chẳng cho con chó ấy cho ai cả……làm sao mà cho được……



Ngày thứ 4

….cô bắt máy như 1 thói quen

_alo,…tôi không uống sữa sau khi ăn cơm…….tôi cho con Milu ăn rồi!

_sao hôm qua lại nói là tặng Milu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào

_tôi….

_trời hôm nay lạnh quá, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy..

_ừ

_nhà còn sữa bột không. Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ ..đừng có viện cớ ko ngủ được mà onl tới tận sáng đó!

_ừ

_hôm nay ngoan thế, ko mắng anh à

_ừ….

_uhm thôi a cúp đây…….À… mà mình chia tay rồi em nhỉ!.....


Hôm nay em không mắng anh….em không phản ứng…… vì cổ họng e nghẹn ứ chẳng nói dc anh à……


Ngày thứ 5 …..

Cô chờ điện thoại của anh

10h tối

…….vì sao khi anh đi e đã ko ôm lấy anh hỡi người…

……….vì sao đôi chân e cứ đứng nhìn a xa mãi xa……

Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng …

_xin lỗi hôm nay a ngủ mãi tới h` mới dậy

_ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy…

_hôm nay hỏi lại anh nữa à…..

_......

_cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo thằng Bi nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà ko có đèn có nhạc thì chán lắm.

_em mua rồi….

_em ngoan đến mức anh bất ngờ đó

_mình chia tay rồi hả anh?

_ừ..mình chia tay rồi đó…, anh cúp nhé!

….khoan..

Tít…tít….tít

Cô vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác….

Anh ác lắm….anh đã bước ra khỏi tim em….em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa….em không muốn nghe giọng nói đó của anh…em không muốn nhìn thấy số anh…..nhưng em không ngăn mình bấm "trả lời", em ko ngăn mình nhớ đến anh được…..tim e cũng ko nghe lời e…..chẳng lẽ anh lại bước vào tim em 1 lần nữa??
[​IMG]
Ngày thứ 6

_alo….em tắt nick yahoo đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em đâu..

_quen rồi

_quen cái gì .

_à Donut tới chưa

_Donut gì?

_anh gửi 1 hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không….à trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông ,nó bảo sẽ đợi lâu…

_anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế?

_gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết e làm biếng đi mua.

_nhưng…

_nhưng cái gì, chẳng phải thích 2 món đó nhất sao??

_anh làm ơn đi, anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi…..chia tay rồi sao a cứ quan tâm e như thế…em không chắc là em quên dc anh đâu!

_mình chia tay rồi đấy em à

………………….cúp máy……


Bính boong…bính..boong

_xin lỗi ! donut của cô đây ạ….


………….mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ….nhẹ nhàng………chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola….thật bắt mắt ………….ly trà sữa………..ngọt ngào

Nhưng…………..1 cô gái……..lòng nặng trĩu….…………..gương mặt vô hồn…..…………….giọt nước mắt…..mặn chát….

Những ngày tiếp theo……cô quyết định không bắt máy nữa…..cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh……..cô quyết định cho tim mình vào ngăn đá…..cho nó lạnh ngắt lại…….chẳng còn bận tâm đến anh nữa…………..


Ngày thứ 10
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy…..
.
.
Có tin nhắn….
.
.
….Duy mất rồi …..em đến bệnh viện đi…
[​IMG]

Cô bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống….lao ra khỏi phòng………..

Hai tai cô ù đi……….đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín…….tim như bị bóp nghẹt………bóp nghẹt………đôi chân cứ guồng chạy tới…… không dừng lại được……..

Anh mở mắt ra đi đồ tồi…….hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó….em quên cho con Milu ăn rồi…..anh mắng em đi….anh làm gì anh nằm yên vậy…..

Dậy đi Duy……..dậy đi ….dậy gọi điện cho em đi…...em sẽ bắt máy….em bắt máy mà…….!!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa…..mưa rồi em lười đi lắm….anh mua cho em đi……..à quả cầu tuyết hết pin rồi đấy….anh dậy anh mua cho em pin đi………anh nghe em nói gì không hả………..hả anh ….!

.
.
.
.
.
_Alo anh Duy hả, hôm nay trời lạnh anh nhỉ??

_.....im lặng

_ …anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em??

_....vẫn im lặng

_.....anh ra đi như vậy mà anh coi được à…anh tệ lắm !

_.........

_anh vẫn là người yêu của em đấy…..chia tay như thế em chẳng chịu đâu .

_..........im lặng

_...

_......

_ à anh……em sẽ yêu mình anh thôi nhé…..anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt tim
và giữ anh trong đấy mãi mãi…….em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu………..anh cũng vậy anh nhé……….
[​IMG]
.
.
.
Mưa vẫn rơi……….có 1 cô gái cầm 2 chiếc điện thoại….1 trắng 1 đen……….của cô và của anh…………
[​IMG]
cái ni mik mượn của 1 bn đg trong quá trình chỉnh sủa nhé, ai muốn đọc raw thì đây nha
2 0
Lukas Chat Online Report
https://lazi.vn/user/manh-tuan.tran1
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Lukas
Link | Report
2022-03-13 16:10:50
Chat Online

Vực Thẳm

Trc tiên để mik ns đã về truyện, nó là 1 bộ truyện tranh đc mik chuyển thể thành tiểu thuyết nên ko có j gọi là bản quyền ạ. Mong các bn ủng hộ !
Cảnh Báo: H+ ko nên đọc trc mặt phụ huynh

Chap 1:
Trong một tòa chung cư cao tầng, tại một căn phòng. Giọng của một nam nhân trầm bổng cất lên, đại loại:


"Chào mọi người ~ Mình là Shin Hae On đây. Ngày hôm nay mọi người có vui không ạ !? Hôm nay là ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp đầu tiên của mình, các bạn fan đã quẩy rất nhiệt tình đấy ạ ! Mình đã quay một video và cũng có một tin vui dành cho các bạn ạ !"
Trong căn phòng tọa lạc tại căn hộ ấy, một vị tiên sinh tràn đầy sinh khí "thẩm du" không ngừng. Lấp ló trong những lời nói là tiếng sột soạt không ngừng xen lẫn với những tiếng rên rỉ dâm dục.

"Trước tiên tin vui ấy là mình sắp phát hành nhạc phim của phim truyện dài tập '100 ngày du nghệ' Mình vẫn có nhiều hạn chế nhưng mình mong mọi người hãy nghe thật nhiều nhé !"

"Haa... hơn nữa, nhanh hơn... chút nữa... thêm nữa đi mà !"Shin Hae On phát ra những tiếng rên dâm dục. Tựa hồ như hai người họ đang xxx.

"Có những điều mình luôn muốn nói với các bạn... A hức... Dù mình... A hức... không còn hoạt động năng nổ như trước nữa... Hức... Nhưng... Nhưng các bạn vẫn ủng hộ mình. Mỗi ngày sống trong sự hâm mộ của mọi người thực tình khiến mình rất hạnh phúc... A hức"

Shin Hae On quả thực đang cùng một người khác xxx. Hơn nữa còn rất nồng nhiệt. "2 chú chim nhỏ" ma sát với nhau không ngừng. Shin Hae On bên dưới đều đã ướt hết. Hậu huyệt của cậu bị một "chú chim nhỏ" đâm ra thụt vào không ngừng. Shin Hae On chỉ có thể bất lực nhìn trinh *** của mình bị lấy đi, cảm giác thực sự khoái lạc vô cùng mà rên lên đầy thống khoái.

"Đó là nguồn động lực để mình có thể tích cực làm việc hơn..."

" Ahh... Sướng lắm... Ahhh...!" Hậu huyệt của cậu bị hành hạ không ngừng.

Trong khi Shin Hae On đang còn bận bịu vừa xxx vừa nói chuyện với fan thì đằng này, Tae Heon đã bắn ra một dòng tinh dịch đậm đặc lên cơ thể Shin Hae On. Xem ra có vẻ hai người định làm một hiệp nữa... ( Về cơ bản tôi nghĩ chắc phải 10 hiệp nữa =>>)

"Mình sẽ cố gắng đem đến cho các bạn chất lượng hình ảnh tốt hơn nữa..."

Tae Heon nhìn "sản phẩm" của mình. Chớp mắt lại trở về hiện thực, thực ra nãy giờ cảnh xuân đều là do anh tưởng tượng mà ra. Có chút thất vọng nhìn lên màn hình laptop, là 1 nam nhân với đôi mắt tựa nữ nhân, mái tóc trắng đặc trưng và một body vốn dĩ không nên là của anh, yểu điệu và ngây thơ. 

"Từ sau video này không còn thấy Shin Hae On nữa, vậy sự kiện lần này không biết có gặp được không ? Mình cũng chưa chuẩn bị kĩ càng, bất quá yêu thế nào cũng không được xuất hiện trước công chúng." Ta Heon thầm nghĩ.

Trong khi Tae Heon còn đang tưởng tượng, một cuộc điện thoại đã phá vỡ mộng đẹp của anh. Là thư kí của anh- cô Kim. Tae Heon nhấc máy

"Vâng ?"

"Cậu chủ Tae Heon, chuyện lần trước cậu có nhắc đến một người tên Shin Hae On. Tôi đã hoàn tất việc điều tra, tôi gọi điện để thông báo kết quả ạ. Như cậu chủ đã biết, Shin Hae On được giới thiệu trong nhóm nhạc Seraphic gồm bốn thành viên. Công ty chủ quản không thấy hy vọng nào liền cho tan rã nhóm vào hai năm trước. Hiện tại cũng đã ngừng hết các hoạt động giải trí. Tuy nhiên cũng có các lý do khác liên quan đến việc giải tán. Trước khi Shin Hae On ngừng hoạt động, đã có những bài báo lá cải nói về việc anh ta đồng tính" Thư kí Kim một hơi giải thích.

"Scandal đồng tính sao ?" Tae Heon vừa nói vừa gõ phím, không tới một phút đã tìm ra bài báo ấy.

"Bài báo đương nhiên ảnh hưởng đến cậu ấy ở thời điểm đó nhưng ở thời điểm đó, tôi không nghĩ nó là nguyên nhân dừng hoạt động. Tôi đã gửi file đính kèm cùng với thông tin cụ thể rồi. Cậu chủ kiểm tra mail nhé." Thư kí Kim nói xong liền cúp máy, để lại Tae Heon ngồi đò với vẻ mặt chẳng lấy gì là vui vẻ.

"Cha Ju An à ? Em lại đi hẹn hò cùng với một tên như vậy hay sao ?" 

Lại nói đến Shin Hae On, cậu bây giờ là đang say giấc, vẻ mặt như chưa muốn tỉnh. Chợt, một cuộc gọi đến. Mắt Shin Hae On chớp chớp, mơ màng mà tự hỏi

"Ai lại gọi mình giờ này... ?" Shin Hae On nhìn vào điện thoại, ra là quản lý của cậu. Cậu nhấc máy, đầu máy bên kia nói, giọng tựa hồ trách mắng 

"Alo chị quản lý ạ ?" Shin Hae On ngái ngủ mà nói
"Trời ơi ! Giờ này mà em vẫn còn ngủ được à
sau đăng nha

1 0
Lukas Chat Online Report
đăng trc chút chút
0 0
Lillith Chat Online Report
Lai :)
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ko phải tên Cáa
Link | Report
2022-03-13 15:48:37
Chat Online
Hy các kou trog nhóm nka ^^
Cko tớ quản cáo shop 1 xíu ak
Đây lak shop mới của tớ  Chill Shop ☯ , mong các kou ủng vào ủng hộ nhé !
Thấy phiền = xóa
1 0
Lukas Chat Online Report
ok
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Lukas
Link | Report
2022-03-13 14:56:00
Chat Online

Truyện Chữ : Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ , Tôi Sẽ Làm Gì Để Sống !?

Chap 3 : Lỗ Hổng Trong Lời Nói 

Nếu như nói hôm qua Như Tuyết chịu đi tham gia bữa tiệc là bởi vì em gái thì lần này Chu tỷ thật sự rất hiếu kỳ lý do tại sao Như Tuyết lại phá bỏ nguyên tắc của mình.

"Mặt khác chị hãy giúp em sắp xếp một số buổi biểu diễn và hoạt động thương mại, dù sao em muốn dọn ra ngoài nhất định phải cố gắng kiếm tiền." Như Tuyết nói.

Nghe vậy, Chu tỷ ngạc nhiên nhìn người trước mắt, không biết làm sao. Chị phát hiện Như Tuyết giống như trở nên khác hẳn, trước kia là hướng nội ngại ngùng, thậm chí còn ít nói vô cùng, các chương trình tạp kỹ thì không chịu tham gia. Bây giờ Như Tuyết tràn đầy sức sống, cả người ngược lại sinh động lên không ít, có chủ kiến hơn, chỉ là trước đó Chu tỷ không sớm phát hiện ra sự thay đổi của Như Tuyết mà thôi.

"Em... gần đây có phải bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?" Chu tỷ hỏi.

Thời gian không còn nhiều, Như Tuyết vội vàng đi ghi âm, chỉ có thể cười vỗ vai Chu tỷ: "Đã chọn con đường này, thì nhất định phải cố gắng hết sức, không phải hay sao ?"

Nói xong, Như Tuyết liền cầm bản nhạc đi vào phòng thu âm. Chu tỷ đứng ở ngoài cửa, nhìn nữ nhân trẻ tuổi ca hát, giọng Như Tuyết rất đặc biệt, vô cùng ôn nhu, rất thích hợp hát tình ca, nhất là ca khúc cổ trang. Kỳ thật Chu tỷ cảm thấy Như Tuyết càng thích hợp đi diễn, bởi vì bây giờ giới idol ngày càng thụt lùi, ngay cả siêu thần tượng ( super idol của các bạn đây nè ) cũng phải dựa vào tham gia show truyền hình để duy trì nhiệt độ. Dù sao cô cảm thấy Như Tuyết chắc chắn sẽ không đồng ý.

Như Tuyết đương nhiên là không đồng ý, bởi với kỹ năng diễn này của cô mà đi diễn chỉ tổ làm cho người ta *bầy trào, cô không ngốc như vậy tự mình chạy tới cho người ta mắng. Vẫn là ca hát cho thật tốt trước đã, mặt khác đem việc hôn ước này giải quyết. Bằng không thì cái mạng pháo hôi này sớm muộn rồi cũng toang.

*bầy trào: chế giễu, nhục mạ, ném đá

Trong vòng vài ngày Chu tỷ đã tìm cho cô căn phòng để ở, hai phòng ngủ một phòng khách ở khu cao cấp, nghe nói rất tốt, các tay săn ảnh tuyệt đối không vào được. Đương nhiên, giá tiền cũng cao. Như Tuyết là bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, túi đều trống rỗng, mặc dù lòng đang rỉ máu nhưng vừa nghĩ tới chuyện rời xa được gia đình đó, cô lại lấy được một chút an ủi.

Nhờ Chu tỷ thay cô xử lý các thủ tục mua phòng, trước lúc dọn đi Như Tuyết còn có ý nói chuyện này cho ba của cô, không có gì bất ngờ, đối phương lập tức nổi giận lôi đình.

"Cô bây giờ lá gan càng lúc càng lớn ! Lớn rồi lại còn học thói bỏ nhà ra đi, cô là không cần cái nhà này nữa chứ gì !?" Mạc Đinh Viễn đập đũa xuống bàn, trên mặt tràn đầy tức giận.

Trần Mân bên cạnh cũng ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Như Tuyết lại muốn dọn đi,dù sao thế cũng tốt, đỡ phải chướng mắt ở đây.

"Đinh Viễn, người trẻ tuổi hiện giờ đều cần không gian riêng của mình, Như Tuyết là đứa trẻ tốt nhất định sẽ không làm loạn bên ngoài." Trần Mân ngầm liếc mắt, ám hiệu một câu.

Nghe vậy, Mạc Đinh Viễn càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Như Tuyết nói: "Cô muốn đi thì đừng hòng mà quay lại !"

Như Tuyết bình tĩnh ăn đồ ăn, tựa hồ đã sớm đoán trước được tình huống này, sau đó uống ngụm nước làm ấm giọng rồi chậm rãi giải thích: "Con cần luyện cuống họng, chỉ là sợ làm phiền mọi người mà thôi, bất quá ông nội cũng đã nói để cho con tự sống độc lập, con không muốn mãi mãi núp dưới sự bao bọc của gia đình mà trưởng thành."

Trước kia Như Tuyết cũng sẽ không nói đàng hoàng như vậy, Trần Mân cứ thế như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh của người đối diện, không hiểu tại sao, bà ta luôn cảm thấy Như Tuyết có chút khác lạ.

Dù sao cũng là con gái của mình, Mạc Đinh Viễn cũng không muốn luôn mắng Như Tuyết, nhìn Như Tuyết nói như vậy, đã trưởng thành lên đôi chút, ông trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Cô muốn dọn ra ngoài, có thể nhưng không được làm loạn. Cô thế nhưng có hôn ước với Tử gia, mà Tử Liêm là ai, nếu cô để người ta biết cô ở ngoài làm loạn, mặt mũi Mạc gia chúng ta còn cần hay không !?"

Nói cho cùng người ba này của cô vẫn chỉ chú trọng lợi ích của bản thân mình. Người ta là nam chính nghĩ sao chú ý tới pháo hôi nhỏ bé này. Dù cô có đi tìm bạn trai, sợ là đối phương còn chẳng thèm nhìn một cái.

"Đúng đấy,Tử gia không phải là một gia đình bình thường, cũng không biết có lấy một nữ minh tinh về làm vợ hay không" Trong mắt Trần Mân tràn ngập ghen tỵ, bề ngoài lại giả lo lắng nói.

Tử gia đó là loại gia đình thế nào, có gả đi thì cũng là gả Mỹ Liên đi, Như Tuyết đê hèn thế này, có gì xứng với Phó tổng cơ chứ ?

Nghe được lời Trần Mân, Mạc Đinh Viễn lại bắt đầu tức giận đùng đùng. Thấy thế, Như Tuyết đứng dậy không ăn nữa: "Đây là hôn ước do ông nội định ra, chẳng có quan hệ gì với con, không kết hôn thì không kết hôn."

"Nói lại lần nữa !"

Chờ Mạc Đinh Viễn nói xong, Như Tuyết đã đi lên lầu. Mấy ngày nay, đứa con gái này tính tình ngày càng cổ quái, không giống như trước kia dịu dàng ngoan ngoãn nghe ông giáo huấn nữa.

Nếu Như Tuyết vẫn ngồi ở đó nghe ông mắng thì đó chính là đồ đần. Lại nói không dọn ra ngoài nữa chắc cô sợ mình thật sự điên luôn rồi. Cái mạng pháo hôi còn chưa thay đổi, ai rảnh ở lại cái nhà toàn là vở kịch hào môn tranh đấu.

Cuối tuần là đại thọ 70 tuổi của chủ tịch điện ảnh Hoàn Thị, Hoàn Thị lần này làm lớn, người có mặt mũi ở giới kinh doanh đều sẽ tới, giới giải trí thì khỏi cần phải nói. Vì kim chủ tốt, những nghệ sĩ đó sợ là tìm đủ mọi cách để có thể tham gia.

Đi theo Chu tỷ, Như Tuyết rất thuận lợi đến nơi tổ chức yến tiệc. Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực rỡ, tiếng ly rượu va chạm không dứt bên tai, nhóm nam nữ thân mang Hoa phục đều đang mỉm cười trò chuyện với nhau, quả là một cảnh say sưa quạt đèn.

"Ngày hôm nay không ít người tới, em nhớ cẩn thận một chút, không biết nói chuyện chỉ cần cười là được, đợi chút nữa chị dẫn em đi gặp một số người." Chu tỷ ghé bên tai cô nói nhỏ.

Trong đại sảnh có không ít diễn viên lớn trong giới, có rất nhiều đại boss giới kinh doanh, mấy nữ minh tinh ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, có ngực lộ ngực, không có ngực lộ lưng. Như Tuyết tìm một vòng cũng không thấy nữ chính. Không được rồi, mặc dù nữ chính bây giờ chỉ thuộc dạng 'nén lòng đứng nhìn mọi người' nhưng không phải trong sách miêu tả nữ chính có loại khí chất đặc biệt sao ? Chỉ trong nháy mắt hấp dẫn vô số chú ý của mọi người. Mà quả thật, Như Tuyết không tìm được người có loại khí chất này.

"Em biết rồi, đợi chút nữa em sẽ đi vào tối nay, giờ chị không cần để ý tới em." Như Tuyết đột nhiên nói. Nếu cô muốn quấy nhiễu nam nữ chính ân ái, nhất định không thể rời đi nhanh như vậy.

Chu tỷ dò xét Như Tuyết từ trên xuống dưới một chút, ngược lại không nói gì, chỉ là khi thấy một đoàn người lập tức lôi kéo Như Tuyết đến chào hỏi.

"Lục Liệt, đã lâu không gặp !"

Người Chu tỷ chào chính là một người đàn ông trung niên râu nhiều, ăn mặc tùy tiện, là một đạo diễn, tế bào nghệ thuật trong cơ thể của ông xưa nay sẽ không câu nệ những chi tiết nhỏ này. Bên cạnh ông còn có một đám tuấn nam mỹ nữ, đi theo nịnh rượu đến hồng cả mặt. Trong đó chàng trai có tướng mạo đẹp trai mặc vest đen bên cạnh, giờ đây mặt đỏ đến tím tái, chính là Khuynh Thiên. Bởi vì kỹ thuật diễn tốt lại không có tai tiếng nên được rất nhiều fan hâm mộ một mực tôn thờ. Như Tuyết có xem qua diễn xuất của anh ta, không thể không nói kỹ thuật này thật sự là vả vào mặt đám tiểu thịt tươi. Người này còn là thầy dạy diễn xuất của nữ chính sau này, bất quá cùng pháo hôi nhỏ cô đây chẳng có quan hệ gì.

"Đã lâu không gặp, đây là người mới mà ký hợp đồng sao?" Lục Liệt như có điều suy nghĩ nhìn Như Tuyết một chút, đột nhiên cảm giác được cô gái nhỏ này rất phù hợp với vai diễn trong kịch bản mới của ông.

Nữ nhân trước mắt mang một bộ lễ phục màu trắng, váy hở vai. Người Như Tuyết vốn trắng, có ánh đèn chiếu chỉ cảm thấy cả người cô như phát sáng, khuôn mặt tinh xảo xứng đáng là mỹ nữ hàng đầu của giới giải trí. Càng quý hơn chính là ánh mắt cô rất thanh tịnh, nhìn thấy đạo diễn lớn cũng không có dáng vẻ lấy lòng nịnh nọt, ngược lại rất bình tĩnh, hơn nữa quá mức bình tĩnh.

"Đúng vậy, nhưng người ta thế nhưng là thiên kim tiểu thư đứng đắn, chỉ vào vòng chơi vui chút thôi." Chu tỷ cười giải thích một câu.

Nghe vậy, trong mắt Lục Liệŧ lúc này mới hiện lên tia hiểu rõ, vẫn là có hứng thú hỏi tiếp: "Tôi đang có một vai diễn, mặc dù là vai phụ nhưng nhân vật rất sáng chói. Không biết cô có hứng thú hay không ?"

Diễn xuất ?


Như Tuyết mặc dù bên ngoài đang rất bình tĩnh nhưng trong nội tâm của cô không hề yên bình như vậy. Đối mặt với lời mời của đối phương, cô đương nhiên biết tên tuổi của Lục Liệt, được diễn phim của ông chính là mục tiêu của tất cả mọi người trong vòng này. Thế nhưng kỹ thuật diễn của cô thực sự không thích hợp để đóng phim.

"Chắc là không được rồi, với kỹ thuật này của tôi, chỉ sợ là sẽ đập vỡ tài năng của ngài mất." Như Tuyết tựa như nói giỡn từ chối một câu.

Người ta là thiên kim tiểu thư, tự nhiên không phải lo lắng chuyện quay phim, nhưng Lục Liệŧ vẫn chưa từ bỏ ý định. Ông chính là người cố chấp như thế, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Như Tuyết nói:" Nhưng mà nhân vật này thực sự thích hợp với cô, cô thực sự không muốn xem qua kịch bản một chút sao ?"

Lục Liệŧ là một người không bình thường, vì tìm một diễn viên thích hợp với nhân vật mà ông đã gạch Khuynh Thiên hai năm. Mọi người đều biết tính cách của ông, mấy nữ diễn viên bên cạnh ngược lại có chút ghen tỵ với Như Tuyết. Có tư vốn thì hay rồi, Lục Liệt mời cũng khinh thường.

"Ai mà chẳng diễn không tốt lần đầu, cô không đồng ý, Lục Liệŧ sẽ một mực tìm cô." Khuynh Thiên một bên bỗng nhiên nhìn Như Tuyết cười nói, anh cảm thấy cô gái này hoàn toàn tự nhiên hơn so với mấy nữ nghệ sĩ kia cứ giả vờ thuận mắt.

Như Tuyết nhìn Khuynh Thiên, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn. Nếu như bị ba cô biết cô lại chạy đi đóng phim, khẳng định sẽ lại nổi trận lôi đình. Thiệt là khiến người ta mệt lòng mà.

Chu tỷ lặng lẽ đụng vào cánh tay Như Tuyết ra hiệu cho cô đồng ý. Không còn cách nào khác, cô đàng phải gật đầu trước vậy. Lần này Lục Liệt rốt cuộc cũng hài lòng, nói rằng hôm sau sẽ có người gửi kịch bản đến cho cô.

Mãi cho đến khi bên trong đại sảnh náo động một chút, Như Tuyết thuận thế nhìn qua. Quả nhiên, cô liếc mắt thấy ngay nam chính toàn thân phát ra khí chất bức người đi vào từ ngoài cửa. Nhìn thấy mục tiêu đêm nay của mình tới, trong lòng những nữ minh tinh kia bắt đầu báo động. Như Tuyết tạm biệt Chu tỷ, một mình chạy vào trong góc bắt đầu tìm nữ chính. Nhưng tìm đến nửa ngày vẫn không thấy đâu, ngược lại thấy được rất nhiều nữ phụ khác xuất hiện trong truyện, phần diễn so với cô còn nhiều hơn rất nhiều.

Uống mấy ly, Như Tuyết có hơi mất kiên nhẫn, sẽ không phải kịch bản xuất hiện *bug cho nên nữ chính mới không xuất hiện chứ?

*bug: lỗi

Chờ một lúc Như Tuyết định đi tìm nam chính, ai dè liếc mắt là thấy ngay hắn, chỉ là hình như Phó Sâm đang nói chuyện cùng một nữ nhân. Như Tuyết nhìn hồi lâu đột nhiên sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa quên, chính nữ nhân này là người đã hạ thuốc nam chính !

Như Tuyết lập tức muốn đi qua ngăn cản mọi chuyện, nhưng mà trong đại sảnh có quá nhiều người, đợi đến lúc cô tới được chỗ Tử Liêm thì đã sớm không thấy tăm hơi. Chỉ còn lại một ly rượu rỗng đặt ở đó, cũng không biết là của Tử Liêm hay nữ nhân kia.

Đột nhiên có chút tuyệt vọng, cô không thể thay đổi kịch bản được sao?

Bất quá nữ chính còn chưa xuất hiện, hết thảy mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển. Như Tuyết lập tức thăm dò được phòng khách sạn của Tử Liêm, đứng tại hành lang trống trải hồi lâu, nhìn lên cánh cửa trước mắt vẫn đóng chặt. Lỡ vạn nhất là nam chính thật sự bị chuốc thuốc, thú tính Ma vương lại ập lên đầu cô thì sao bây giờ !?

Càng nghĩ càng đáng sợ, Như Tuyết đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa phòng lại bật mở. Chỉ thấy từ trong đi ra là nữ nhân lúc nãy, bất quá sắc mặt có chút không tốt. Hiển nhiên là không dụ sắc thành công, nhìn thấy Như Tuyết, cứ tưởng cô đến là để câu dẫn Tử Liêm liền để lại cho cô một ánh mắt không biết tự lượng sức mình rồi vội vã chạy đi.

Cửa đã mở, không đi vào có vẻ không hợp lý. Như Tuyết chỉ có thể hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước vào. Bên trong rất lớn, dù sao cũng là phòng tổng thống, Tử Liêm đã cởϊ áσ khoác âu phục, chỉ mặc một áo sơ mi ngồi trên ghế salon nhìn vào laptop. Có lẽ nghe được tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu, cứ tưởng là nữ nhân ban nãy, lại không nghĩ rằng là Như Tuyết.

Ánh mắt Tử Liêm khẽ biến, trầm giọng nói: "Sao cô lại ở đây ?"

Không phải là hắn đã nói với cô không được tham gia những hoạt động này rồi sao?

"Tôi... là bị người đại diện bắt đến." Như Tuyết lập tức đẩy nồi sang cho Chu tỷ, lòng thầm nói trở về sẽ xin lỗi cô ấy sau. Cô từ từ đi qua nhìn Tử Liêm, chậm rãi nói: "Tôi nhìn thấy cửa mở nên mới đi vào, người phụ nữ ban nãy đó..."

"Có việc ?" Ánh mắt Tử Liêm lập tức lạnh lùng.

Như Tuyết bị dọa đến hô hấp dừng lại, lập tức không dám hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc đứng ở đó chân thành nói: "Tôi... tôi chính là muốn hỏi một chút, ông nội Tử tổng gần đây có rảnh không, ông nội muốn tôi dành một chút thời gian đến thăm ông ấy một chút."

Thấy chưa, quả là một cái cớ hoàn mỹ, vừa nói Như Tuyết vừa quan sát thần sắc Tử Liêm. Nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy dấu hiệu trúng thuốc, chẳng lẽ Tử Liêm thật sự không uống ?

Tử Liêm ngồi ở ghế salon, chậm rãi đặt bút xuống sổ, khóe mắt thoáng nhìn, cứ như vậy mà nhìn người phụ nữ khẩn trương trước mặt, không nói chuyện.

Bị Tử Liêm nhìn đến chột dạ, chuyện muốn tới cứ để nó tới, dứt khoát không thèm đếm xỉa nữa, Như Tuyết tiếp tục nhìn từ trên xuống dưới Tử Liêm, dò hỏi: "Anh... trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Dứt lời, Tử Liêm cứ như vậy bình tĩnh nhìn cái người ngốc ngốc ngơ ngơ này, ánh mắt thâm thúy: "Cô hy vọng tôi không thoải mái chỗ nào?"

Hết Chap 3 : Lỗ Hổng Trong Lời Nói 

Tác giả : -Louisered-

1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Lukas
Link | Report
2022-03-13 14:55:24
Chat Online

Truyện Chữ : Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ , Tôi Sẽ Làm Gì Để Sống !?

Chap 2 : Rời Đi


Bốn mắt nhìn nhau, Như Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, khí thế của nam chính quá mức to lớn. Cho nên đến cùng bọn họ là biết hay là không biết?

"Em còn lo lắng cái gì nữa, cứ ngồi đi !"

Chu tỷ quả thực là ép cô ngồi xuống ghế, lặng lẽ vỗ cánh tay cô, ra hiệu cô biểu hiện cho thật tốt, một bên cười nói: "Nếu đã quen biết vậy thì thật đúng dịp."

Bởi vì không có chỗ trống, cho nên Chu tỷ chỉ nói mấy câu liền rời đi, để lại Như Tuyết một thân ngây ngốc ngồi cứng ngắc ở ghế. Cái gì gọi là như ngồi bàn chông, hiện tại cô đã trải nghiệm hết sức tinh tế.

Nhìn vị hôn thê trong trí nhớ này, Tử Liêm thầm hồi tưởng cô là người như thế nào: có khuôn mặt trái xoan thanh tú, người gầy gầy, ánh mắt rất thanh tịnh, dáng người cũng không hề chênh lệch so với mấy nữ minh tinh kia. Nhưng hình như hơi nhút nhát, lá gan cũng thật nhỏ. Không có sự mạnh mẽ và vững vàng từ ông nội, đổi lại chỉ thừa hưởng sự nhát gan và rụt rè của ba cô. Mặc dù có chút ngốc nhưng... cũng không đến nỗi.

Ánh mắt Tử Liêm vẫn như cũ không mặn không nhạt nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Ông nội cô gần đây thân thể như thế nào?"

Như Tuyết cứ như vậy không biết trong thời gian ngắn ngủi mình đã bị Tử Liêm đem ra phán xét một lần, nghe được Tử Liêm tra hỏi tự nhiên vội vàng trả lời thật lòng: "Ông nội gần đây rất thích du lịch cùng bạn bè, thân thể vẫn khỏe mạnh."

Nói xong, theo phép lễ độ, cô hỏi ngược lại một câu: "Ông nội Tử tổng gần đây vẫn còn tốt chứ?"

Dứt lời, Tử Liêm chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nhìn lại cô.

Thấy Tử Liêm qua nói chuyện với Từ tổng, Như Tuyết cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra. Có trời mới biết cô sợ nói nhầm cỡ nào. Bởi vì bên trong mấy loại tiểu thuyết tổng tài, thứ nam chính yêu nhất là làm người khác phá sản, nếu cô lỡ miệng nói sai chọc tới vị lão đại này điều gì thì ý định làm Mạc phú mỹ coi như đi tong.

Ngồi một bàn này toàn bộ đều là boss lớn, không đến mức đó thì cũng là đại minh tinh nhưng cũng chỉ đến bồi rượu. Trước mặt các ông chủ tư bản, dù là ngôi sao hạng nhất cũng phải tươi cười nịnh nọt. Như Tuyết ngồi ở một chỗ một mực uống liên hoàn uống, ngay cả đũa cũng không dám động. Cho đến khi một nữ minh tinh ăn mặc hở hang ngồi cùng bàn đi tới, Như Tuyết mới lén liếc lên vài lần.

"Tử tổng, đã lâu không gặp, lần này nhất định chúng ta phải uống một ly." Nữ nhân nở nụ cười *phong tinh vạn chủng cứ như vậy tựa vào giữa cô và nam chính.

*phong tình vạn chủng: Cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ

Như Tuyết nhận ra cô ấy, tên gọi Mục Vân, đã lấy một giải Ảnh hậu, kỹ năng diễn xuất tốt vô cùng. Thế nhưng thường xuyên có tai tiếng, phần lớn đều là tin đồn xấu với các đạo diễn. Hiện tại xem ra những tin đồn ấy không có lửa thì sao có khói.

Mục Vân cứ như vậy chen giữa hai người, đem lưng để lại cho Như Tuyết, khuôn mặt tươi cười cho Tử Liêm, tay đưa rượu qua trước mặt, còn muốn làm mỹ nhân phong tình vạn chủng. Tử Liêm thần sắc không đổi, thanh âm ảm đạm: "Tôi ngược lại đã quên có gặp vị tiểu thư này hồi nào mất rồi ?"

Nam chính quả là nam chính ! Trả lời ngắn gọn không chút dây dưa dài dòng.

Mục Vân cũng không cảm thấy xấu hổ, Tử Liêm khó tiếp cận cô cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mới biết, nghe vậy chỉ hơi hơi nghiêng người, lộ ra cảnh đẹp trắng nõn kích thích vị giác trước ngực, nhìn Tử Liêm: "Tử tổng đại nhân quả là hay quên, không nhớ rõ em là rất bình thường, nhưng hiện tại chẳng phải quen biết rồi hay sao ?"

Giọng nói quyến rũ lanh lảnh, Như Tuyết nghe mà muốn nhũn cả người, còn có bộ ngực lớn kia, đều sắp áp cả lên người nam chính mất rồi !

"Không phải ai tôi cũng biết." Tử Liêm cứ như vậy ánh mắt lạnh lùng ngồi ở kia, điềm nhiêm thờ ơ với cảnh xuân trước mặt.

Lần này Mục Vân tựa hồ có chút lúng túng, mà dáng vẻ Tử Liêm hình như là có chút tức giận. Mục Vân có chút sợ mình sẽ đắc tội hắn, mà lúc này những người khác ngồi cũng bàn cũng nói thêm phụ họa: "Tôi trước đó cũng đã gặp qua Tử tổng,  vừa nhìn liền biết nhưng ngài đây đã quên luôn tôi rồi a ha ha ha ha ! "

Mục Vân duy trì nụ cười về lại vị trí của mình, giống như chưa bị một màn làm ngơ như thế. Như Tuyết lại có vẻ rất thoải mái, nam chính không thích phụ nữ nào khác ngoài nữ chính, còn không trước mặt mọi người cho cô không ngóc đầu lên nổi

Chỉ là nghĩ đến nữ chính, Như Tuyết cảm thấy mình cũng sắp sủa như Mục Vân vậy. Vẫn nên nhanh chóng đến nói ông nội giải trừ hôn ước cái đã, miễn trừ lại trở thành nhân vật lót đường.

Cho đến khi có cuộc điện thoại giữa chừng, Tử Liêm đành rời đi, Từ tổng giữ lại vài câu cũng không nói thêm gì nữa. Như Tuyết ngồi ở kia cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà Tử Liêm muốn rời đi.

Khi đứng dậy, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh còn đang ngây người như phỗng, Tử Liêm khẽ nhíu mày: "Cô còn không đi?"

Bữa tiệc loại này không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu loạn, mặc dù hắn không quen vị hôn thê này nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý để nữ nhân trên danh nghĩa của hắn bị người khác chiếm tiện nghi.

Như Tuyết toàn thân cứng đờ, khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Tử Liêm nhìn chằm chằm mình. Cô nào dám nói không, lập tức đứng dậy đi theo hắn: "Có có, đương nhiên là tôi đi."

Những người khác nhìn thấy màn này đều là lòng biết rõ nở nụ cười, hóa ra Tử tổng là thích loại con gái này. Chỉ riêng Mục Vân là ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Như Tuyết, không hiểu tại sao mình lại không bằng một con nhóc còn chẳng có một chút gì gọi là hương vị nữ nhân.

Đi theo sau lưng Tử Liêm, Như Tuyết hưởng thụ toàn bộ ánh mắt ao ước ghen tỵ của nữ nghệ sĩ trong buổi tiệc. Cũng đúng thôi, Tử tổng nhiều tiền lại đẹp trai, so với mấy ông già kia, ăn bám hắn chắc chắn sẽ lời hơn một chút. Chỉ là, tại sao Tử Liêm lại muốn mang cô theo rời đi?

Mang tâm tính thấp thỏm, hai người đi trên hành lang yên tĩnh. Như Tuyết đi sau lưng Tử Liêm cũng không dám nói lời nào. Bỗng nhiên người đàn ống phía trước nhìn thoáng Như Tuyết ở khóe mắt. Nữ nhân bên cạnh có một khuôn mặt tinh xảo thanh lệ, thân hình chuẩn vô cùng, tuyệt đối không hề chênh lệch so với những nữ nhân khác trong phòng. Bất quá là do ngồi bên cạnh hắn cho nên mới không ai dám hó hé tâm tư gì. Chính là người này quá ngốc, nơi nào cũng dám đi, cứ nghĩ ông nội của mình có thể bao bọc mình mãi sao?

Đột nhiên, Như Tuyết nghe Tử Liêm lạnh lùng nói: "Cô định tiến vào giới giải trí ư ?"

Không biết mình đã đắc tội hắn cái gì, Như Tuyết vội vàng trả lời: "Tôi thích hát, cho nên vào chơi chút thôi."

Nhưng mà ba cô lại không cho cô nhiều tiền, tất cả đều là của ông nội cho. Nếu không tự mình kiếm tiền thì sao mà sinh hoạt cơ chứ ? 

"Mấy nơi kiểu này về sau đừng đi nữa." Tử Liêm bình tĩnh nhìn Như Tuyết rồi quay đầu đi về phía trước.

Nghe Tử Liêm nói, Như Tuyết sững sờ nhìn thân ảnh cao lớn mạnh mẽ phía trước. Lúc ra ngoài khách sạn, Tử Liêm liền tự mình lái xe đi khỏi, tựa hồ lúc nãy thật chỉ mang cô ra ngoài mà thôi, để lại Như Tuyết một thân một mình đứng bên đường.

Biết mình không có đãi ngộ như nữ chính, nam chính mới không có lòng tốt như vậy đưa cô về nhà, cô đành bắt một chiếc taxi để về. Chỉ là tâm tình có chút phức tạp, hiện tại nữ chính còn chưa nổi tiếng, rõ luôn là nam nữ chính còn chưa gặp nhau, cô nên làm chút gì để thay đổi vận mệnh pháo hôi bây giờ ?

Về đến nhà, đèn đuốc ở đại sảnh biệt thự sáng trưng, tiếng cười nói vang lên không ngừng. Như Tuyết đi vào thấy ngay cảnh gia đình vui vẻ hòa thuận. Nhưng cho dù thế nào cô vẫn nên tiến đến lên tiếng chào hỏi: "Ba, dì, em gái về rồi đó à?"

Đang ngồi trên ghế salon là một cô gái mặc váy vàng nhạt, dung mạo tương đối đáng yêu, người khác nhìn vào rất tạo cảm giác thân thiết. Nhìn thấy Như Tuyết tới lập tức cười, tiến lên kéo tay cô lắc lắc: "Chị, em nghe được chị hát trên mạng đó, nghe hay thiệt nha !"

Nhìn người con gái quá mức nhiệt tình trước mắt này, Như Tuyết cũng chỉ phụ họa cười theo, chậm rãi tránh khỏi cánh tay người nọ: "Thật sao ?"

"Toàn làm ba cái chuyện không đâu vào đâu, làm loạn. Cô sao không học em gái cô đến giúp công ty của ba cô một chút đấy!" Mạc Đinh Viễn đập mạnh tờ báo chí xuống bàn, tức giận nói.

Thấy thế, Mạc Mỹ Liên bỗng nhiên đảo mắt, lại gần bên người Mạc Đinh Viễn, có chút không cao hứng lôi kéo cánh tay ông làm nũng: "Ba, ba sao có thể nói chị như vậy, chị cũng là vì ước mơ của mình thôi mà, ngay cả ông nội cũng ủng hộ, ba là nên ủng hộ cái chị thích mới đúng đó nha !"

"Đúng đấy, chuyện ở công ty đã có Mỹ Liên giúp còn chưa đủ à? Cứ để Như Tuyết theo đuổi giấc mộng của mình đi!" Trần Mân một bên cũng phụ họa.

Đứng nhìn hai mẹ con này một xướng một họa, rõ ràng là không muốn để cô vào công ty, Như Tuyết đảo mắt, bỗng nhiên cười một tiếng: "Con gia nhập giới giải trí cũng để vui đùa chút thôi, ông nội cũng cho con làm ăn chuyện chính, nói không chừng qua một thời gian ngắn sẽ trở lại công ty hỗ trợ."

Nói xong, Như Tuyết trực tiếp lên lầu, để lại hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia cảnh giác. Đó chính là không thể để cho Như Tuyết vào công ty !

Không cần nghĩ cũng biết cách đáp lời đôi của mẹ con mụ ta. Về đến phòng Như Tuyết lập tức đi tắm rửa sau đó lên mạng tìm kiếm tin tức nữ chính, bất quá hiện tại nữ chính chỉ là nữ phụ 18 tuổi mà thôi, kịch bản hai người gặp nhau có thể là ở mùa hè, bây giờ cũng là mùa hè nhưng không biết mùa hè năm nay hay mùa hè sang năm nữa.

Nguyên chủ cùng nam chính đính hôn, nửa tháng sau thì bị bắt cóc, nói vậy nhất định phải nhanh chóng giải trừ hôn ước mới được. Xem ra chờ khi ông nội của cô trở về, cô phải đem việc này tranh thủ giải quyết cho xong.

Ngày kế tiếp cô đến studio ghi hình, cô em gái kia thì cao hứng đi công ty. Như Tuyết cũng không nóng nảy,  trong công ty đều là người cũ dưới quyền ông nội, cổ phần đa số đều nằm trong tay ông nội. Hai mẹ con kia lăn qua lăn lại thế nào cũng chỉ có thể giày vò bố cô 15% cổ phần mà thôi.

Ngày hôm nay cô phải đi thu âm ca khúc chủ đề cho bộ phim truyền hình. Như Tuyết vừa đến phòng thu âm thấy ngay Chu tỷ đã ở chỗ này đợi cô. Thấy Như Tuyết tới, Chu tỷ không chút chần chờ hỏi ngay chuyện tối hôm qua

"Em quen biết Tử tổng à?" Chu tỷ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt sáng rực mà hỏi.

Như Tuyết lấy tai nghe xuống, nhìn vào bản nhạc trong tay, thản nhiên nói: "Coi như biết nhưng cũng không quen."

Quen thuộc nhưng xa lạ chắc là phù hợp với cô hiện tại đi ?

"Vậy sao ?" Chu tỷ có hơi đáng tiếc những vẫn nhìn cô chân thành nói: "Hôm qua em nói muốn dọn ra ngoài là thật lòng sao ?"

"Đương nhiên là thật, chị cảm thấy em giống như đang nói giỡn sao?"

Ở cùng ba người kia hả ? Cô sợ là mình nhịn không được, tính khí trở nên nóng nảy mất.

Thấy thế, Chu tỷ ngược lại là gật đầu, chị nói sẽ giúp cô tìm phòng ở, không biết nghĩ cái gì đột nhiên nói: "Cuối tuần này là đại thọ 70 tuổi của chủ tịch điện ảnh Hoàn Thị, em có đi không ?"

Vì không để cho ba mình tức giận nên nguyên chủ rất ít tham gia những hoạt động này. Ngay cả hoạt động biểu diễn thương mại cũng rất ít tham gia, số lần lộ diện vô cùng thấp. Nhưng vì nguyên chủ có một khuôn mặt khả ái và giọng hát hay nên hấp dẫn không ít fan hâm mộ.

Như Tuyết đương nhiên là không muốn đi, loại hoạt động này phải nhìn là phải xã giao, định muốn cự tuyệt, nhưng không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên trừng lớn mắt, cả người đều cứng một chỗ.

"Đại thọ 70 của chủ tịch ảnh nghiệp Hoàn Thị ?" Mặt cô trắng bệch, biểu cảm quái dị.

"Đúng thế, sao vậy ?" Chu tỷ có chút không hiểu.

Thấy hành lang có người đi vào, Như Tuyết dịch người, tay cầm bản nhạc, vẻ mặt rối rắm. Đó không phải là lúc nam chính phát hỏa sao ? Cô tốt nhất nên cẩn thận thì hơn

Xoắn xuýt nửa ngày, Như Tuyết đột nhiên gương mắt, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Em đi."

Hết Chap 2 : Rời Đi

Tác giả : -Louisered-

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Lukas
Link | Report
2022-03-13 14:54:32
Chat Online

Truyện Chữ : Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ , Tôi Sẽ Làm Gì Để Sống !?

Chap 1 : Kịch Bản Có Chút ... Sai !?

"Buổi tối khi em gái của cô trở về, nhớ kỹ cùng nó ra ngoài ăn một bữa cơm, đừng suốt ngày chỉ biết chạy lông nhông ở ngoài đường nữa. Lớn rồi mà không hiểu chuyện, so với em gái cô một nửa nghe lời cũng không có !"

Bên tai tràn ngập âm thanh răn dạy giận dữ, Như Tuyết không khỏi đưa tay xoa nhẹ cái đầu đau đớn, khẽ mở mắt, đập vào mắt cô chính là căn phòng lớn có màu hồng phấn công chúa, tiếp theo là người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô với một bộ tây trang xanh đậm, vẻ mặt bất mãn, tựa hồ còn đang khiển trách, nhưng Như Tuyết cái gì cũng nghe không lọt.

"Đinh Viễn, Như Tuyết cũng là vì ước mơ của mình, người trẻ tuổi mà, ông cũng không nên yêu cầu nghiêm khắc quá đối với nó." Bên cạnh là người phụ nữ trung niên với đôi mắt bồ nông đang đi theo an ủi vài câu.

Nghe vậy, Như Tuyết còn đang dựa trên salon tay ôm máy tính, bỗng chốc trở nên cứng đờ. Nhìn đến cặp trung niên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô lại vô ý cúi đầu nhìn xuống bộ ngực có kích thước không thuộc về mình, cả người lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ.

"Tôi nói với cô có nghe hay không hả?" Mạc Đinh Viễn cau mày, rõ ràng có chút không cao hứng.

Sửng sốt một lúc lâu, Như Tuyết khẽ ho vài cái, có ý xin lỗi: "Buổi tối con còn một hoạt động, sợ là không đi được."


Như Tuyết vừa dứt lời, Mạc Đinh Viễn nhìn dáng vẻ không nghe lời này của cô, tức giận hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy biểu tình thất vọng: "Được tùy cô tùy cô, về sau cô muốn thế nào thì thế đó. Tôi không can thiệp vào cuộc sống của cô nữa !"

Nói xong, người đàn ông liền nhanh chân bước ra khỏi phòng, vẫn còn cực kỳ tức giận. Về người phụ nữ trung niên còn đang đứng tại chỗ, một mặt tận tình khuyên bảo: "Ba con chẳng qua là muốn tốt cho con thôi, con yên tâm, dì sẽ một mực ủng hộ ước mơ của con."

Nói xong, người đó cũng từ từ quay người rời khỏi phòng. Chỉ là tại lúc xoay người, trong phút chốc khóe miệng người kia nâng lên một nụ cười trào phúng.

Đợi khi cả phòng chỉ còn lại có mỗi mình mình, Như Tuyết lập tức bật dậy đi đến trước gương, nhìn đến trong gương là một nữ sinh ngũ quan thanh lệ tinh tế, da thịt trắng nõn, cô đột nhiên đưa tay ôm kín mặt mình, có chút tuyệt vọng nằm xuống chiếc giường mềm mại rộng lớn.

Tối hôm qua cô còn đang tăng ca xuyên đêm, không biết làm sao lại ngủ mất, ngủ dậy một giấc bỗng nhiên ở trong thân thể của người khác. Nếu đã như vậy rồi thì thôi, xem ra nhà này có rất nhiều tiền, dù sao ở thế giới kia, ba mẹ ly hôn cũng không ai quan tâm cô, thà rằng cứ ở đây ăn ăn uống uống làm Mạc phú mỹ hưởng thụ thoải mái.

Nhưng hiện thực tàn khốc! Căn cứ theo ký ức ban đầu của nguyên chủ, cô... Hình như đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng giám đốc máu chó !

Nữ chính Băng Mộng vốn là một tiểu minh tinh 18 tuổi trong giới giải trí, trong một sự kiện bị người ta chuốc say, vô tình đi nhầm vào phòng khách sạn của nam chính Tử Liêm. Mà tên nam chính cũng vừa mới bị một nữ minh tinh hạ xuân dược, hai người cứ như vậy mà "gạo nấu thành cơm" .

Sau đó nam chính thấy nữ chính dáng vẻ thanh thuần liền nổi lên hứng thú, dứt khoát bao nuôi nữ chính. Nữ chính chấp nhận, dù sao lần đầu tiên cũng đã bị mất, còn không bằng dứt khoát lợi dụng điều này tranh thủ thật nhiều tài nguyên càng tốt. Với sự giúp đỡ của nam chính, nữ chính một đường bật hack lấy được rất nhiều tài nguyên, còn đoạt cả danh Ảnh hậu. Đến cuối cùng, nam chính lại chỉ xem nữ chính như bạn giường mà rời đi, hai người ngược thân ngược tâm, chia chia hợp hợp đến mấy lần mới có kết cục viên mãn.

Về phần cô thì sao ?

Nguyên chủ trong sách có thân phận vô cùng quan trọng, chính là vị hôn thê của nam chính !

Nói quan trọng vậy thôi chứ thực tế, cô chưa ra sân nổi một tập đã được lĩnh ngay chức danh vị hôn thê của nam chính rồi. Bởi vì ông nội của nguyên chủ cùng ông nội của nam chính từng là chiến hữu, hai người đều có ý định sinh con gái sẽ kết thông gia, ai ngờ là cả hai đều sinh con trai. Việc này vốn định thôi nhưng may mà mỗi người đều có cháu trai và cháu gái. Rồi từ đó, thông gia từ bé chính thức bắt đầu.

Nguyên chủ rất ít đất diễn, giai đoạn đầu chỉ được nhắc đến qua lời của người khác, còn làm nữ chính ghen rất nhiều lần. Lần duy nhất ra sân lại là lúc cô cùng nữ chính bị đối thủ thương trường của nam chính bắt cóc, muốn uy hiếp nam chính.  Tất nhiên là nam chính sẽ cứu nữ chính, còn cô thì tất chết.

Cái loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo này 10 quyển thì hết 9 quyển cẩu huyết như vậy rồi, bất quá tác giả hành văn rất tốt, cộng thêm cô nữ phụ lại có cùng họ với cô, là họ Mạc. Cho nên cô càng thêm chú ý, ai mà biết cô lại xuyên thành một nữ phụ pháo hôi chết ngay sau khi mới xuất hiện một tập. 

Như Tuyết ôm lấy bộ ngực không phải của mình, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, không hiểu mình đã tạo nghiệp gì mà thảm đến như vậy. Đến lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cô tiện tay cầm lên nhìn một chút, phát hiện là người đại diện của nguyên chủ.

"Hoạt động tối nay có đi hay không?"

Nghe thấy âm thanh chuyền qua trong điện thoại, Như Tuyết bất lực mà "Vâng" một tiếng.

Nghe vậy, người đầu bên kia điện thoại cũng nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, hiểu cách làm việc chung, chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, chị sẽ không để cho em bị ảnh hưởng."

Như Tuyết lại "Vâng" một tiếng, đầu bên kia điện thoại tò mò hỏi: "Em đang không thoải mái sao?"

"Có chút choáng đầu, nhưng cũng không sao, buổi tối chị cứ đến đón em là được." Cô vừa nói vừa xoa cái đầu đau nhức, thấy bên kia không nói gì nữa liền cúp điện thoại.

Trong nhà nguyên chủ mặc dù cũng có tiền, nhưng có vẻ ba cô ấy không thích hợp làm ăn, những năm gần đây công ty thua lỗ rất nhiều, nếu sánh với nhà nam chính căn bản là không cùng đẳng cấp. Trụ được tới bây giờ toàn bộ đều là nhờ kết giao của ông nội nguyên chủ chèo chống mà thôi. Nguyên chủ còn có một người mẹ kế, mẹ ruột thì mắc bệnh ung thư mà qua đời khi nguyên chủ mới 5 tuổi. Mẹ ruột mới mất được mấy tháng, ba liền mang về vợ kế cùng cô con gái. Sự tình thế nào trong lòng mọi người biết rõ nhưng đều không nói ra ngoài. Chỉ là Như Tuyết có chút bất bình thay mẹ, mình mắc bệnh ung thư, chồng lại ở bên ngoài tìm tiểu tam, ngay cả con cũng đã có. Sợ là còn ước cho mẹ cô chết nhanh nhanh đi để có thể danh chính ngôn thuận rước tiểu tam về nhà.

Trong mắt ba nguyên chủ, con gái mẹ kế cái gì cũng tốt, thành tích cao, học ngành tài chính chuyên nghiệp. Mà nguyên chủ bởi vì yêu thích âm nhạc, cho nên tốt nghiệp học viện âm nhạc, cộng thêm có một giọng hát tốt, được sự ủng hộ của ông nội cô liền tiến vào giới giải trí. Mặc dù không lấy được tài nguyên gì đặc biệt tốt nhưng nhờ mối quan hệ của ông khá nội rộng rãi, một ít tài nguyên thì vẫn có thể. Bây giờ trong đám tân binh thế hệ trẻ, cô coi như có chút danh tiếng.

Tối đến cô em gái kia từ nước ngoài du học trở về, ba cô liền muốn đãi tiệc mời khách. Bất quá đến lúc đó khẳng định là Như Tuyết sẽ không tránh khỏi bị quở trách. Trong mắt ba cô thì giới giải trí chính là con hát địa phương, còn cô lại không có tự trọng mà xuất đầu lộ diện.

Dù sao cũng sẽ bị chửi. Nhưng cô mới không muốn mình vừa xuất hiện đã bị người ta lôi ra mà mắng. Buổi tối còn có bữa tiệc, chính là đại thọ 60 tuổi của chủ tịch công ty âm nhạc. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều boss lớn trong ngành đến, nghệ sĩ dưới tướng đều mong muốn được lộ diện, không biết sẽ có bao nhiêu loạn. Lấy tính cách của nguyên chủ chắc chắn sẽ không tham gia, nhưng cô đã nói như thế, nếu để mẹ kế xảo quyệt biết cô không làm, lúc đó nhất định sẽ đến trước mặt ba cô mà thêm mắm thêm muối.

Trong lòng đột nhiên có chút mệt mỏi, Như Tuyết không muốn tranh giành tài sản gì của gia đình, có thuộc về cô cũng sẽ không để. Lại nói, điều quan trọng nhất vẫn là giải trừ hôn ước với nam chính. Nếu không thì sớm hay muộn cũng coi như xong, cô không muốn bị ngâm đất diễn trở thành pháo hôi mở đường cho nam nữ chính đâu.

Mang tâm tình nặng nề, Như Tuyết ở trong phòng đợi đến sáu giờ chiều thẳng đến khi người đại diện - Chu tỷ ( Chu Mẫn ) gọi điện thoại, cô mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Như Tuyết xuống lầu lúc ba cô đang ngồi trên ghế salon xem báo chí, mẹ kế thì ngồi kế bên lẩm bẩm gì đó. Lúc thấy Như Tuyết đi xuống dưới, ba cô liền liếc xéo: "Còn ra thể thống gì!"

Tốt xấu gì cũng gặp nhiều nhân vật lớn như vậy, Như Tuyết khẳng định không thể ăn mặc quá đơn giản. Bất quá bồ độ cô đang mặc là bộ váy khoét rỗng xuyên thấu màu trắng dài đến đầu gối, lộ vai. Có hơi hở hang nhưng bình thường em gái cô mặc lúc xuyên lúc lộ cũng không thấy bị ba cô nói.

Con không có mẹ quả nhiên không người thương, Như Tuyết giả bộ điềm nhiên như không có việc gì cùng mọi người lên tiếng chào hỏi sau đó liền đi ra ngoài. Ở ngoài đã đỗ sẵn một con xe Audi màu đen, Như Tuyết trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.

Nhìn Như Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, Chu tỷ một bên chuyển động tay lái, tò mò hỏi: "Làm sao em đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?"

Đeo tai nghe nhạc lên, Như Tuyết tựa người vào ghế, nhắm mắt trầm ngâm: "Hôm nay em gái em trở về, em không muốn nghe bọn họ lải nhải."

Tình huống của cô Chu tỷ đương nhiên biết rõ, nghe vậy liền gật đầu, vừa nhìn con đường phía trước vừa chân thành nói: "Bất quá em cũng phải nhìn xa một chút, đừng để bọn họ leo lên đầu ngồi."

"Nhất định là không thể nhường, em mặc dù coi như là dễ nói chuyện, nhưng cũng không tốt tính đến trình độ đó." Như Tuyết khẽ hừ một tiếng, cô quyết định chuyện đầu tiên làm là phải dọn ra ngoài cái đã, bằng không thì mỗi ngày đều phải đối mặt với đám người đó cô sợ là sẽ sống không yên ổn với đám người đó mất .

Thoáng nhìn ở khóe mắt thấy vẻ phẫn nộ ẩn giấu trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trong mắt Chu tỷ lóe lên một tia khác lạ, cô luôn cảm giác ngày hôm nay Như Tuyết có chút gì đó không giống, tựa hồ tính tình không còn nhu nhược như trước.

Không nói gì nữa, khi đến khách sạn, Chu tỷ dặn dò cô rất nhiều chuyện. Như Tuyết vẫn biết uống rượu, nhớ có hôm cô đi uống với sếp, có ý định chuốc say cô nhưng cuối cùng lại bị cô hạ. Chỉ là không biết thân thể này của nguyên chủ có thể uống được rượu hay không mà thôi.

Chưa từng vào giới giải trí, cũng chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng thế này, Như Tuyết vẫn có chút sợ, trước khi đi vào cô còn hít thật sâu một hơi. Trong phòng có mấy bàn lớn đầy người, ngồi ở bàn chính nằm ở vị trí trung tâm toàn là nhân vật tai to mặt lớn, cũng có một số mỹ nam mỹ nữ mà cô không quen biết. Nhưng đa số đều là những ông già bụng bia, người nào cũng thì thầm cử chỉ cọ xát mập mờ, cho dù có bị mấy ông lão ấy ;àm gì thì vẫn phải có nở nụ cười giả tạo.


Cảm giác áp lực trước mắt có hơi lớn, Như Tuyết chỉ có thể làm như cái gì cũng không thấy, ngây ngây ngốc ngốc bị Chu tỷ dẫn tới bàn ở giữa. Chu tỷ trực tiếp cầm lấy hai ly rượu từ tay người phục vụ, đưa một ly cho cô, một ly kính ông già đầu hói ngồi giữa: "Từ tổng, chúc ngài thân thể mạnh khỏe, càng sống càng trẻ."

Lão già bận âu phục ngồi ở giữa chính là chủ nhân của buổi thọ yến lần này. Thấy có người mời rượu, ông cũng chỉ cười tượng trưng nhấp một miếng. Chỉ là người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn bỗng dưng thấy được Như Tuyết, ánh mắt quét qua thân hình có lồi có lõm của cô một vòng, cuối cùng đột nhiên nói với Chu tỷ: "Đây là người dưới trướng cô sao? Không giới thiệu một chút ?"

Dứt lời, những người khác cũng đều biết hắn coi trọng cô gái nhỏ này, trên mặt Chu tỷ lóe qua một tia chần chờ nhưng vẫn thuận thế lôi kéo Như Tuyết giới thiệu: "Mới debut không lâu, bất quá cũng để chơi đùa mà thôi, cô ấy thế nhưng là thiên kim tiểu thư Mạc gia"

Chu tỷ là đang nâng cho Như Tuyết cái thân phận, cũng là để cho mấy người kia thu hồi tâm tư. Bất quá người đàn ông trung niên vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Như Tuyết: "Ô? Ra là thiên kim tiểu thư nha?"

"Tử tổng đến rồi!"

Lúc này, không biết là ai kêu lên một câu, Như Tuyết cảm thấy những nữ minh tinh trong phòng đột nhiên kích động bắt đầu di chuyển, như sói nhìn thấy bầy cừu, chỉ thiếu mỗi hai con mắt không có phát sáng.

Như Tuyết quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi bước vào ngoài cửa. Người đàn ông rất cao, một thân tây trang màu đen càng thêm tôn lên dáng người cao ráo của hắn. Tổng thể ngũ quan tinh tế không hề chênh lệch so với các nam minh tinh, chỉ là khí thế của người đàn ông quá mức mạnh mẽ, một đường đi tới quả thực không một nữ minh tinh nào dám lên bắt chuyện.


Như Tuyết trừng mắt, như bị gặp ma, toàn thân đều cứng ngắc. Cô dám khẳng định, nguyên chủ hôm nay nhất định không tới tham gia cái yến tiệc này, bởi vì trong nguyên tác truyện chi tiết này căn bản không hề có !

"Từ tổng, *thọ tựa Nam Sơn."

*thọ tựa Nam Sơn: câu phúc "Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn"ý muốn nói mong muốn ông bà, cha mẹ sống lâu bên con cháu, gia đình.

Nam nhân trực tiếp tiến lại bàn trung tâm, Từ tổng cũng rất nhiệt tình đứng dậy bắt tay hắn, cười nói: "Không nghĩ tới Tử tổng cũng đến, ngày hôm nay nhất định phải nhiều uống vài ly."

"Tất nhiên rồi." Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười nhạt, thuận thế ngồi ở bên cạnh, Từ đổng ngồi kế lập tức cùng hắn cạn một ly.

Như Tuyết đứng một bên vụng trộm ngắm nhìn người đàn ông kia, càng nhìn càng tuyệt vọng. Trong trí nhớ, nguyên chủ đã từng gặp nam chính vào mấy năm trước, nhưng đó là lúc cùng ông nội của cô đi thăm hỏi ông nội của nam chính mới gặp. Mặc dù hiện tại hắn khác xưa không ít, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được.

"Chính là chính là, nghe nói Tử tổng tửu lượng rất tốt, ngày hôm nay nhất định phải không say không về." Một tên mập ngồi cùng bàn cũng phụ họa.

Nam chính quả là nam chính, sản nghiệp dưới tướng người ta trải rộng khắp giới, cho nên cũng sẽ có giới giải trí, những người này khẳng định là muốn tiến tới tạo mối quan hệ. Như Tuyết vẫn làm ngơ coi như cái gì cũng không thấy, điệu bộ đang muốn rời đi có thể đã khiến người đàn ông đang ngồi chú ý đến cô, cứ như vậy mà nhìn thẳng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, người Như Tuyết liền cứng ngắc, không biết đối phương có còn nhớ cô hay không?

Đều là trời tính cả, thấy Tử Liêm cứ nhìn chằm chằm Như Tuyết, Từ tổng lập tức vẫy tay với cô: "Đó... Tiểu cô nương mau ngồi xuống."

Toàn bàn chỉ còn lại mỗi vị trí bên cạnh nam chính. Như Tuyết nhớ trong sách có nói qua, nam chính không thích có phụ nữ nào ngồi bên cạnh hắn ngoài nữ chính, bằng không thì chắc chắn sẽ khiến cho hắn trở nên không vui.

Trước ánh mắt nhiều người như vậy, Như Tuyết nhìn vị trí đó đột nhiên có chút tuyệt vọng, vừa mới lên sóng đã bị kích thích như vậy, có thể cho cô một con đường sống không hả ?

"Cô..." Tử Liêm như có điều suy nghĩ nhìn cô, vẻ mặt thâm thúy không rõ ý vị.

Thấy thế, Chu tỷ lập tức tiến lên tò mò hòi: "Em quen biết Tử tổng?"

Như Tuyết không dám đi sang ngồi, cô vẫn là tiếc cái mạng, nghe Chu tỷ nói cũng liếc về phía người đàn ông, không xác định nói: "Chúng ta giống như... hẳn là có quen biết đi..."

Dứt lời, người đàn ông đang ngồi bất động như núi chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy: "Cô cảm thấy thế nào?"

Hết Chap 1 : Kịch Bản Có Chút ... Sai !?

Tác giả : -Louisered-

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm

Đăng ký qua Facebook / Google:

Đăng ký qua Email / Điện thoại:

Đăng ký | Đăng nhập

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo