ღDevil_Girlღ

((a̾n̾g̾e̾l̾l̾s̾o̾f̾d̾e̾a̾t̾h̾) (✎﹏frïëndlÿ⁀ᶦᵈᵒᶫvämpïrë﹏))
#https://lazi.vn/user/minh-tung.binh-duong
2.369
221 theo dõi 90 bạn bè
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 2 câu hỏi | 8 trả lời
Điểm số: 5đ giải bài | 27đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 195 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Thử thách
Thử thách
Huy hiệu (+)
23 - 10 - 2010
Học lực: Giỏi
Cấp học:
Môn học yêu thích: Tiếng Anh, Sinh học, Công nghệ
Tình trạng: Một mình
Sở thích: Chưa xác định
Huyện Tam Nông - Phú Thọ
45 ảnh
Đã tham gia: 23-02-2022
Số ngày hoạt động: 195 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
4.9
1.088 sao / 222 đánh giá
5 sao - 216 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 5 đánh giá
Điểm 4.9 SAO trên tổng số 222 đánh giá
0 quà tặng | 2 câu hỏi | 8 trả lời
55 12
ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 15:56:52
Chat Online

                                                  TRỐN TÌM
Tôi đối với mẹ con kỳ lạ nhà này cảm thấy tò mò, nhưng thời điểm đó những người lớn cho rằng bọn trẻ con rất nhiều chuyện, dù có kể những chuyện này cho bà ngoại hay mẹ, nhiều lắm cũng chỉ phết một cái nhẹ vào mông tôi, sau đó như đùa giỡn răn dạy, tiếp theo lại đi làm việc của mình.

Trẻ con năm sáu tuổi đầu óc chỉ có dấu chấm hỏi, đối với cái gì cũng tò mò, vì vậy tôi để ý đến Tiểu Nguyên.

***

Khi tôi còn nhỏ sống ở nhà bà ngoại, nóng bức khó nhịn, đành phải đến chỗ bà ngoại tránh nắng, dựa theo cách nói bây giờ thì chỗ ấy chính là khu ổ chuột, từ đông sang tây đều là từng con hẻm nhỏ hẹp dài nhiều lắm chỉ chứa đủ ba người ra vào, mỗi con hẻm nhỏ đều có hơn mười mấy gia đình, cả vùng đều là nhà trệt thấp bé, đương nhiên, ví như bà ngoại cũng thế có sáu cô con gái, nên ở lầu chót cắt ra một không gian càng chật hẹp hơn coi như chia phòng, còn nhớ cậu út lúc thi tốt nghiệp sẽ ngụ phía trên, ẩm thấp mà ngột ngạt, bốc mùi ẩm mốc, mặc dù là cuối thu, nán trên đó một lát cũng mồ hôi đầm đìa. Nhà cửa phần lớn đều là tự mình xây, tuy rằng cũ nát, nhưng khá bền chắc, nhưng đa phần không đủ ánh sáng, dù là ban ngày, bên trong cũng đưa tay không thấy được năm ngón, song đối với người nơi này mà nói, chung quy so với nhà lá lều tranh vẫn tốt hơn.

Mỗi ngõ hẻm từ đầu tới đuôi luôn có một hai chỗ ăn thông, giống như một cái lưới lớn, vừa giống một khoảnh ruộng che kín khe rãnh. Bọn nhỏ mỗi nhà mỗi hộ vô luận lớn bé, đều là kiểu nuôi thả, mùa xuân chơi bắn bi, mùa hè ném hình thẻ, mùa thu chơi con quay, mùa đông ném tuyết, đầu óc các bạn nhỏ chỉ nghĩ làm thế nào đổi phương thức chơi, khi đó bạn hầu như tùy ý cũng có thể thấy được đám tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi bùn đất chạy nhảy điên cuồng, có lúc sẽ đụng phải người lớn làm việc bận rộn, cha mẹ thỉnh thoảng quát mắng một câu rồi cũng không có thời gian mà quản nữa.

Đương nhiên, loại địa hình này thích hợp nhất cũng dễ dàng chơi nhất tất nhiên là trò trốn tìm, mà đã nói đến trò trốn tìm, tôi sẽ nhớ ngay tới Tiểu Nguyên.

tron-tim

Cả nhà Tiểu Nguyên đều không phải dân nguyên quán vùng này, cậu ấy và mẹ cậu ấy —— Một người phụ nữ cơ thể gầy gò xanh xao, cùng dọn nhà đến sát vách nhà bà ngoại, thì ra hộ gia đình ở đó muốn sang vùng khác, đã cho hai mẹ con thuê nhà này, mẹ Tiểu Nguyên là người cực kỳ cổ quái, vô luận xuân thu đông hạ, bà đều mặc một thân áo sơ mi hoa nhỏ và quần tây màu nâu thật mỏng, mỗi ngày cầm trong tay một nắm thóc gọi mấy con gà mái bà nuôi so với bà càng gầy trơ xương như que củi. Bà không thích trò chuyện với hàng xóm, nhưng bà thường phải dựa vào đan chút sản phẩm trúc bán lấy tiền nuôi sống mình và con trai, tỷ như một ít chổi, đấu gạo, nón vân vân. Trên mặt bà luôn lộ vẻ đau khổ khó gọi tên, như bệnh nhân bị bệnh khó nói vậy, hoặc như đứa bé luôn đợi bị quở trách, gương mặt bà vàng như thóc và đôi môi xanh hơi khô khốc cũng khiến người ta nhìn vô cùng khó chịu, mỗi lần thấy con trai quay về, trong ánh mắt không cách nào che giấu chán ghét và sợ hãi nhưng hoàn toàn tương phản với hành động quan tâm săn sóc. Giọng nói của mẹ Tiểu Nguyên luôn rất thấp, giống như cách một lớp mạng che, hoặc là từ lòng đất vọng lại vậy, giữa trời nóng nghe như tiếng rít của ve sầu sắp tắt thở.

Người phụ nữ này tuy không thích tham gia náo nhiệt, nhưng thường có thể nghe thấy bà và con trai trò chuyện, nhưng phần lớn đều là bà nói chứ không nghe được con trai bà trả lời, song thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu, bởi vì phần lớn thời gian ban ngày Tiểu Nguyên ở bên ngoài chơi đùa, chỉ có buổi tối, hai mẹ con mới cùng một chỗ trò chuyện. Có mấy lần tôi thức dậy đi tiểu, nghe thấy bên trong có động tĩnh, liền ghé vào dưới cửa sổ nhà họ lén nghe.

Nhưng nội dung nói chuyện rất kỳ lạ, thậm chí khiến tôi khó hiểu.

"Mày bỏ qua cho tao đi."

"Mày rốt cuộc còn có yêu cầu gì?"

"Mày đến tột cùng muốn ở cùng tao tới khi nào, còn chưa chịu đi sao?" Ví dụ thế này, mà câu trả lời của Tiểu Nguyên lặp đi lặp lại chỉ một câu.

"Không."

Tôi đối với mẹ con kỳ lạ nhà này cảm thấy tò mò, nhưng thời điểm đó những người lớn cho rằng bọn trẻ con rất nhiều chuyện, dù có kể những chuyện này cho bà ngoại hay mẹ, nhiều lắm cũng chỉ phết một cái nhẹ vào mông tôi, sau đó như đùa giỡn răn dạy, tiếp theo lại đi làm việc của mình.

Trẻ con năm sáu tuổi đầu óc chỉ có dấu chấm hỏi, đối với cái gì cũng tò mò, vì vậy tôi để ý đến Tiểu Nguyên.

Chỗ nhà bà ngoại ở, vốn là rừng rậm, hơn một trăm năm trước cuối nhà Thanh một vài ngư dân vào bờ, chọn chỗ này để cư trú, cũng gọi thế hệ này là Phương gia trường, về phần vì sao gọi như vậy, mọi người sớm đã không cách nào nói rõ được nguyên do, chỉ là theo chân người đời trước quen nếp mà thôi.

Vùng này trẻ con từ năm đến tám chín tuổi quơ một cái được một bó to, cho nên cảnh chơi đùa đương nhiên không thể thiếu, do gia cảnh mọi người không sai biệt lắm, đều không giàu có, trẻ con nhà nghèo dường như thiên tính thích giúp đỡ nhau, cho nên Tiểu Nguyên chưa tới vài ngày, đã lăn lộn quen với tất cả mọi người

Chỉ có điều cậu ta hơi quái dị.

Đầu Tiểu Nguyên rất lớn, hơn nữa ngũ quan kỳ lạ, cơ hồ là bằng phẳng không chút nhấp nhô, từ xa nhìn lại giống như một trái bong bóng màu đỏ được thổi lên sau đó tinh tế tô lại ngũ quan mặt người lên, trên xương sọ to mà bóng tròn điểm xuyết mấy sợi tóc trơn ướt, dưới da đầu mỏng mà trắng bóc như vải vóc bị giặt thuốc tẩy nhiều lần từng mạch máu màu tím cỡ ống hút có thể thấy được rõ ràng. Mắt của cậu ta rất nhỏ, lông mi lưa thưa làm cho người ta gần như cảm giác đôi mắt kia giống như hai hạt đậu nhét vào trong một nắm bột mì. Nhưng cậu ta lại rất thích nheo mắt nói chuyện, mũi không cao, rộng mà ngắn, còn hơi lõm xuống phía dưới, môi dày hơi nhếch lên trên lúc nào cũng như ngậm bồ hòn —— Mẹ Tiểu nguyên mặc dù bản thân không ăn cơm, cũng phải bảo đảm con trai mỗi ngày có thịt có cá, thực sự quá nghèo, bà hai tay trần đến hồ nước phụ cận bắt một vài con cóc nấu cho Tiểu Nguyên ăn, dù tay mình bị nọc độc da cóc bài tiết tổn thương. Cho nên đám trẻ con chúng tôi vô cùng ghen tị với cậu ta. Hơn nữa cậu ta không thích nói chuyện lắm, nhưng mỗi lần nói lại như người lớn vậy, luôn giáo huấn đám trẻ cùng tuổi chúng tôi, mà mọi người đối với lời nói của cậu ấy cũng đặc biệt tin phục. Da trần lộ ra ngoài của Tiểu nguyên luôn sưng tấy thành màu bán trong suốt, như da heo xé xuống thật mỏng vậy, trên tay luôn ướt nhẹp, mỗi lần tôi nắm tay cậu ta, cảm giác trơn nhẵn, giống như nắm một cục xà bông vậy.

Hầu như mỗi lần chơi trốn tìm, cậu ta luôn có thể tìm được chúng tôi, vô luận chúng tôi trốn tới đâu —— Dưới xe ba gác, trong giỏ trúc, phòng tối nhỏ, hoặc trên cây to, mỗi lần tự cho là đã trốn đến thiên y vô phùng, thế nhưng cũng không lâu sau đã bị phát hiện.

Hơn nữa mỗi lần như thế, Tiểu Nguyên đều xuất hiện phía sau bạn, nặng nề vỗ vai bạn một cái, sau đó cười lạnh nói: "Tôi nhìn thấy cậu rồi."

Dựa theo quy tắc vốn là người bị bắt đi trốn, nhưng Tiểu Nguyên dường như không thích trốn, mà mọi người cũng vui vẻ nhường cậu ta đi bắt, chẳng qua loại trò chơi này, một khi mất đi cân bằng, số lần bị bắt được quá nhiều sẽ không còn thú vị nữa, khi Tiểu Nguyên nhiệt tình mời mọi người chơi lần nữa lại gặp phải cái liếc mắt khinh thường của mọi người, các bạn nhỏ lập tức giải tán, chỉ để lại một mình tôi, còn cậu ta thì lần nữa nheo mắt nhìn những bóng lưng đi xa không nói gì.

"Vì sao cậu luôn tìm được chúng tớ?" Tôi và cậu ta thuận đường, đương nhiên hỏi cậu ta.

"Các cậu quá ngốc, những chỗ kia, trước đây tôi đã từng trốn vô số lần." Câu trả lời của cậu ta như trước vô cùng không khách khí, nhưng tôi cũng quen rồi.

"Vậy, có biện pháp gì có thể làm người muốn bắt cậu vĩnh viễn cũng không tìm được không?" Trước khi đến nhà, Tiểu Nguyên đang muốn đẩy mở cửa gỗ vào trong, tôi lại hỏi cậu ta.

Lần này Tiểu Nguyên không trả lời ngay, mà tay đẩy cửa gỗ rút về, cậu ta cười hì hì đi tới trước mặt tôi, vươn hai tay, đem ngón tay cái nhẹ đặt trên mắt tôi.

"Làm mù mắt nó, giống như vậy, ngón cái dùng sức ấn xuống, nó sẽ không tìm được cậu nữa." Lời của cậu ta như mũi khoan vậy, hơn nữa trên tay thật sự bắt đầu dùng sức, mắt tôi nhanh chóng cảm thấy cảm giác đè nén.

Hơn năm tuổi tôi đương nhiên oa oa khóc lớn, Tiểu Nguyên tựa hồ cũng ý thức được không ổn, lập tức thu tay về, đi vào nhà, để lại mình tôi cẩn thận xoa đôi mắt bị ấn đau.

Đêm hôm đó, tôi rất khuya mới ngủ được, bên tai không còn nghe được bà ngoại và mẹ nói mê như ca dao dỗ tôi và giấc ngủ, chỉ không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Tiểu Nguyên.

"Làm mù mắt nó."

"Thật là một quái nhân." Tôi trở mình, bỗng nhiên cảm giác tối nay nóng có phần gay gắt, vốn gió đêm phải vô cùng mát mẻ, mà bây giờ gió yếu ghê gớm, thình lình nửa dưới người căng thẳng, có chút mắc tiểu, tôi từ giường trúc bò dậy, xoa đôi mắt còn hơi đau đi tiểu.

Trước đó từng nói, ngõ hẻm của Phương gia trường rất hẹp, vào mùa hạ, nhà cửa liền giống như một cái lồng hấp, tất cả mọi người đem nào giường, nào chiếu trúc trải bên ngoài để tránh nóng, nhà bà ngoại đầu ngõ hẻm, mà ở đây mỗi nhà mỗi hộ đều không có nhà xí, người lớn phải đi hơn một trăm thước ra ngoài nhà vệ sinh công cộng, về phần trẻ con, đều giống nhau ở cống nước bên cạnh đối phó tạm.

Tôi từ trên giường xuống, phát hiện mặt trăng đã lên, bởi vì đồ đạc nhiều, tôi cẩn thận tránh tạp vật chất đống, chợt phát hiện những hàng xóm ngủ bên ngoài kia.

Trước đây tôi không chú ý lắm, có thể ngày đó mắt có chút đau, mất tự nhiên nhìn một chút.

Từ chỗ tôi đứng kéo dài thẳng xuống, ngoài cửa nhà nhà đều nằm mấy người, mọi người không hề nhúc nhích, giống như hàng hóa chất đống, không nhận ra được giới hạn. Ánh trăng màu bạc xuyên qua khe nứt của lều nhựa cũ nát chiếu rọi trên bắp thịt trần trụi của họ, phản xạ ánh sáng kỳ dị, tôi đã thấy một nhà xưởng chế biến người nhựa quanh đây —— Một chỗ chuyên chế tạo người mẫu cho tiệm quần áo. Ngày đó họ bốc dỡ hàng, vừa vặn gió lớn, từng chồng người nộm trần trụi trên đất trống, giống như bây giờ vậy, tôi tuổi nhỏ có chút kinh ngạc, hầu như không phân biệt được những thứ nằm trên đất kia có phải người thật hay không.

Nhưng khi tôi đi tiểu xong, tôi mới chú ý đến chỉ có nhà Tiểu Nguyên không có ai ngủ bên ngoài, hơn nữa từ khi chuyển đến đến giờ, vô luận thời tiết nóng thế nào, mẹ con họ cũng chưa từng ngủ bên ngoài, luôn ăn xong cơm tối, liền vào nhà đóng cửa thật sớm.

Tôi vừa định qua đó nhìn xem đến cùng, nhưng cửa nhà đột ngột kẽo kẹt một tiếng mở ra, một bóng người từ khe cửa cong thắt lưng lách đến, tiếp theo đứng thẳng dậy, lại khép cửa nhà lại.

Tôi vội vàng ngồi xổm bên cạnh một lầu trúc, nhìn kỹ một chút, hóa ra là mẹ của Tiểu Nguyên.

Sườn mặt bà quay về hướng tôi, toát ra cảm giác hưng phấn và giải thoát không cách nào ức chế, giống như tù nhân đã mãn hạn ra tù vậy, lại như con bạc trong canh bạc đang quan tâm đến kết quả. Trong tay bà xách một túi vải nhỏ —— Khi bà và Tiểu Nguyên dọn đến cũng vác cái này.

Người phụ nữ dường như lại không yên tâm nhìn bên trong một chút, tiếp theo cẩn thận băng qua người nằm trong ngõ hẻm, song đó cũng không phải chuyện dễ dàng, bà dường như hơi do dự, đương nhiên lựa chọn từ ngõ bên phía tôi đi ra, tiếp theo bà vượt qua chỗ tôi núp, biến mất trong bóng đêm. Rất may, có lẽ bà đang nôn nóng rời đi, không hề chú ý tới tôi.

Song khi tôi đang vô cùng kinh ngạc vì sao bà đêm khuya vậy lại cẩn thận rời đi, thì cánh cửa gỗ được khép lại kia lại mở ra.
Tiểu Nguyên từ bên trong đi ra, mắt cậu ta không hề nhỏ như ban ngày từng thấy, trái lại hiện lên ánh sáng, như mắt mèo.

"Bà đi không được đâu, ta thích nhất chính là chơi trốn tìm." Giọng Tiểu Nguyên rất thấp, lại giống như giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, giống cậu và ông ngoại tôi vậy. Ngay sau đó, cậu ta lách vào nhà. Tôi hơi sợ, cảm giác nóng bức trước kia đã quét sạch, tôi xoa da gà nổi lên trên hai cánh tay, bò lên giường ngủ.

Sáng ngày thứ hai, tôi bị người nhà đánh thức đang định rửa mặt sẵn sàng ăn điểm tâm, lại phát hiện mẹ Tiểu Nguyên bưng một chén mì phủ trứng ốp la đưa cho Tiểu Nguyên ngồi trên băng ghế.

Vẻ mặt Tiểu Nguyên rất đắc ý, cậu ta nhận lấy chén mì kia. Song tôi thấy sợi mì rõ ràng bốc lên hơi nóng, nhưng Tiểu Nguyên lại không sợ nóng từng ngụm ăn vào, hơn nữa gần như không thèm nuốt, nháy mắt một cái, mì đã xuống bụng, chén đã trống trơn.

Mà mẹ Tiểu Nguyên dường như cũng không kinh ngạc, chỉ căm hận cầm lấy chén không, cắn môi, mà Tiểu Nguyên sau khi ăn xong thì nhanh như chớp chạy ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn tôi ăn nhanh lên, mau chóng đi chơi cùng cậu ta.

Tôi đối với chuyện xảy ra tối qua cảm thấy vô cùng không chân thật, có lẽ tôi đã nằm mơ, căn bản chưa từng xảy ra, ngay lúc đó tôi an ủi mình như thế.

Lại qua mấy ngày, nhiệt độ mùa hè bắt đầu thoái lui, thời gian sung sướng của tôi ở nhà ngọai cũng phải chấm dứt, đếm đầu ngón tay tính toán chính là ngày mai, mà Tiểu Nguyên nghe nói tôi sắp rời đi, cũng chỉ ồ một tiếng, sau đó lại rủ mọi người chơi trốn tìm.

Bọn nhỏ khi không còn trò gì khác chơi mới chơi cùng cậu ta. Đương nhiên, kết quả rõ ràng, cả buổi chiều đều là Tiểu Nguyên bắt người, hơn nữa không sót một ai, mà tôi đương nhiên trong tiếng oán giận của đám bạn nhỏ cùng Tiểu Nguyên đi về nhà.

Sau buổi cơm tối, mọi người ngủ rất sớm, giữa khuya, gió đột ngột trở lạnh, như dao sắt cứa thịt, tôi nhắm mắt lại sờ soạng tìm chăn cả buổi lại không tìm được, kết quả lại sờ thứ gì đó tròn vo như quả cầu thịt.

Vừa mở mắt nhìn, lại phát hiện Tiểu Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh giường tôi, mà tay tôi đang sờ trên đầu cậu ta, cậu ta trừng hai mắt cánh mũi phập phồng nhìn tôi, đương nhiên, tôi sợ hãi kêu một tiếng, song rất nhanh cậu ta dùng tay che miệng tôi.

"Đi theo tôi." Cậu ta nói xong quay lưng, đi ra ngoài, mà tôi như trúng tà, thế mà lại thật sự đi theo sau cậu ta.

Con phố náo nhiệt ban ngày giờ đây vắng vẻ im lìm, những năm đó còn chưa có các loại hàng quán về đêm như quán rượu, tiệm net, cho dù là TV, cũng là xa xỉ phẩm của một số ít người, khoảng thời gian này bên ngoài ngoại trừ người gác đêm, ngay cả một bóng quỷ cũng không có, tiếng bước chân của tôi và Tiểu Nguyên quanh quẩn vẽ khắp con đường nhựa còn mang theo dư nhiệt.

Cậu ta ở phía trước không nhanh không chậm bước đi, không biết qua bao lâu, đi ra khỏi Phương gia trường, còn có trạm lương thực và cửa hàng tự do.

"Cậu rốt cuộc đang đi đâu đó?" Tôi nhịn không được hỏi cậu ta.

"Đi tìm người, bà ta muốn chơi trốn tìm với tôi." Cậu ta không quay đầu lại, như trước bước đi.

"Tìm ai hả?" Tôi lẩm bẩm hỏi, song lần này Tiểu Nguyên không trả lời, chỉ ở phía trước cười hừ hừ vài tiếng, vai đầy đặn run lên hai cái, khiến thịt dư sau cổ cũng chồng chất lên.

Không biết đi bao lâu, tôi gần như mệt muốn nhắm tịt hai mắt, lại đụng phải người Tiểu Nguyên, hóa ra cậu ta ngừng lại.

"Bà biết không trốn khỏi mà." Tiểu Nguyên bỗng nhiên nói chuyện. Tôi đang vô cùng kinh ngạc, tiếp theo mới phát hiện cậu ta không nói với tôi.

Đối tượng nói chuyện của cậu ta là một người cuộn tròn núp bên cạnh tiệm tạp hóa nhỏ sớm đã đóng cửa.

"Tôi sẽ đi theo bà cả đời." Tiểu Nguyên nói tiếp.

Nơi này là một điểm giao nhau nối liền đường cái bên ngoài với khu dân cư, hai bên trái phải không có ai.

"Tao dù sao cũng phải thử." Người nọ bỗng nhiên đứng lên, trong tay mang theo một bọc quần áo.

Hóa ra là mẹ của Tiểu Nguyên.

"Cậu ngày mai sẽ phải đi rồi đúng không?" Tiểu Nguyên bỗng nhiên quay đầu, mang theo nụ cười mỉm nhìn tôi, tôi thẫn thờ gật đầu.
"Ở đây, chỉ có cậu đối tốt với tôi nhất." Tiểu Nguyên bỗng nhiên vươn tay ra, giống như trưởng bối đưa tay muốn sờ đầu tôi.

"Mày lại muốn làm gì?" Người phụ nữ thình lình kêu lên the thé, giống như âm thanh của ngón tay cứa trên bảng đen vậy.

Tay của Tiểu Nguyên ngừng lại giữa không trung, không biết vì sao, tôi theo bản năng cảm thấy Tiểu Nguyên thời khắc này vô cùng nguy hiểm, tôi chạy tới bên cạnh người phụ nữ kia.

Người phụ nữ lấy tay đẩy tôi ra sau lưng.

"Tôi chán ghét cơ thể này rồi." Hai tay Tiểu Nguyên cầm lấy đầu mình khẽ nói.

"Bà vì sao luôn chơi trốn tìm với tôi? Tôi nói rồi bà chơi không lại tôi, vô luận bà trốn đến đâu tôi đều có thể tìm được bà." Tiểu Nguyên đưa hai tay làm hình bao bọc đi về hướng tôi, tôi rõ ràng có thể cảm giác được người phụ nữ đang run rẩy.

"Trốn đi, trốn, sau đó tôi lại tới tìm bà, tôi nói rồi, tôi thích nhất là tìm người trốn tôi." Tiểu Nguyên vừa toét miệng cười, vừa đi tới.

"Đi mau, đừng để nó tìm được chúng ta." Người phụ nữ vươn tay ra kéo tôi chạy trên con phố vắng vẻ.

Quay đầu nhìn lại, Tiểu Nguyên như trước đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay về hướng chúng tôi.

Chúng tôi trước sau chạy tới vài chỗ, nhưng thực tế mỗi lần còn chưa kịp ngồi vững, Tiểu Nguyên liền từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.

"Tôi lại đến tìm bà! Chạy mau đi, mau trốn đi!" Người phụ nữ nghe xong giống như nổi điên kêu lên, lại kéo tôi chạy.

Không biết chạy bao lâu, người phụ nữ kia và tôi đều không còn sức nữa, cơ hồ là bị bà kéo đi phía sau. Hai người dựa trên lan can sắt của lối đi bộ há mồm thở dốc.

"Chạy hết nổi rồi?" Tiểu Nguyên từ trong khe cách giữa lan can sắt thò đâu ra, ngây ngốc cười.

"Bà đây không chạy nữa!" Người phụ nữ không biết lấy sức từ đâu ra, đột ngột vươn hai tay đè xuống cổ Tiểu Nguyên, kéo cậu ta xuống đất, nhưng Tiểu Nguyên vẫn cười như trước.

"Tao chỉ mua bán đồ đạc, cho tới giờ chưa từng giết người, cho tới giờ chưa hề giết người, bình thường nhẫn nhịn mày đủ rồi, mày là người thứ nhất!"

"Người thứ nhất sao? Không phải chứ?" Giọng Tiểu Nguyên đã bị bóp đến trại âm, the thé như van nước gần ngắt nước.

"Làm mù mắt nó, nó sẽ không tìm được ta nữa." Tôi không biết vì sao, chợt nhớ tới những lời này, hơn nữa trong miệng không tự chủ được nói ra, người phụ nữ kia như chợt hiểu ra gì đó, thật sự đưa ngón tay cái ra ấn về phía hốc mắt của Tiểu Nguyên.

Một dòng máu tươi từ trong hốc mắt bắn ra, tung tóe cả mình người phụ nữ, nhưng Tiểu Nguyên lại giống như không hề đau đớn mà cười, cũng không hề có bất kỳ phản kháng nào, sau một lát, Tiểu Nguyên mới thật sự nằm bất động trên đất, người phụ nữ cũng dùng hết sức lực sau cùng kéo tôi tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa nói kháy.

Tôi thì quay đầu nhìn lại, Tiểu Nguyên nằm đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi và bà ấy đều đã chạy hết nổi rồi, tê liệt té trên mặt đất, thở dốc một trận, giọng người phụ nữ dường như đã khôi phục lại.

"Tao vừa cứu mạng mày đó, bé con." Bà ta đắc ý quay đầu nói.

"Tiểu Nguyên không phải con trai bà sao?" Tôi điều chỉnh hô hấp, khó hiểu tại sao mẹ con họ lại có thể như vậy.

"Nó mới không phải con tao!" Người phụ nữ cau mày, vẻ mặt giống như ác thần, hai đấm tay siết chặt.

"Tao vốn tưởng rằng nó chỉ là món hàng, không ngờ lại như thuốc cao dán da chó không thoát thân được." Bà ta tiếp tục oán giận nói, song quay đầu nhìn thấy dáng vẻ không hiểu gì của tôi, lại không nhịn được phất tay.

"Sao tao lại nói với mày việc này chứ, tiểu quỷ mày cũng không hiểu." Bà ta đứng dậy, duỗi thắt lưng.

"Hẳn là không thấy nó nữa đâu. Mỗi ngày nói chơi trốn tìm, thằng quỷ chết bằm, bà đây làm mù mắt mày xem mày làm sao tìm được bà." Nói xong, bà ta bỗng nhiên nheo mắt lại nhìn tôi, như một con quỷ đói nhìn thức ăn, khiến tôi không ngừng lui về sau hai bước.

"Đi cùng dì nào, dì dẫn con đi chơi." Bà ta vươn tay về hướng tôi, tôi liều mạng lắc đầu lui về sau, bà ta căm giận mắng một câu, không để ý đến tôi nữa.
"Bà đi đâu vậy?" Tôi thấy bà ta xoay người, đột nhiên rất nhọc nhằn khom lưng.

"Không cần mày quan tâm." Bà ta có chút kỳ quái chuyển động cổ, "Sao tóc cứ có cảm giác bị níu thế này."

Tôi chợt phát hiện trên cổ người phụ nữ vươn ra một bàn tay mập mạp trắng trẻo, hiện đầy mạch máu màu xanh, như kinh mạch trên lá khô vậy, thế là tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Lại một Tiểu Nguyên cơ thể nặng nề đè trên lưng người phụ nữ, khoa trương toét miệng cười, một tay siết tóc người phụ nữ, một tay đặt trên miệng mình, hướng tôi làm một động tác im lặng.

Song tôi lại cảm thấy có chút không ổn, bởi vì trên mặt Tiểu Nguyên không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng trên bàn tay vừa rồi người phụ nữ kia rõ ràng còn đang rỉ máu mà.

Người phụ nữ dường như không mảy may hay biết gì, mà dọc theo con phố đi về phía trước, chưa được vài bước, lại xoay xoay cổ.

"Đi đến đâu, tôi đều có thể tìm được cậu." Bỗng nhiên bên tai xuyên qua thanh âm giống như tiếng thì thầm, thanh âm kia là của Tiểu Nguyên.

Tôi chưa về nhà, mà vẫn ngồi mãi đến hừng đông, bởi vì chân có chút nhũn.

Khi trời sáng trở về, bị ăn mắng một trận, bà ngoại và mẹ sợ hãi, song cũng may tôi không xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng coi như xong.

Không lâu sau, nghe nói có cảnh sát đi tới đây, cầm tờ lệnh truy nã tìm kiếm mẹ của Tiểu Nguyên, hoặc nói là người phụ nữ kia thì thích hợp hơn.

"Người nọ rốt cuộc là ai?" Tôi hỏi mẹ.

"Người phụ nữ kia là một kẻ buôn bán người, chuyên buôn bán trẻ con vài tuổi, lớn cỡ con vậy, bà ta lừa gạt trẻ con tập hợp lại một chỗ, kéo đến nông thôn để bán, nhưng có lần buổi tối tài xế ngủ gục, xe lật xuống sông, tất cả con nít đều chết đuối, hơn nữa chết mấy ngày sau mới được phát hiện, lúc mò vớt lên đầu đều phù to như bánh bao, gân xanh trên đầu đều cộm lên. Mười mấy đứa trẻ, môi đều tím tái, mắt đều bị da đầu trên trán sưng lên đè xuống không thấy được, toàn thân da dẻ ngâm trong suốt như củ cải. Ngày đó cảnh sát đem lệnh truy nã và chuyện đã xảy ra nói cho mọi người, mọi người mới biết người phụ nữ kia là một kẻ độc ác như thế, chính bà ta cũng có con, lại làm cái loại chuyện hại lẽ trời này, đáng tiếc chưa bắt được bà ta." Mẹ tức giận bất bình giải thích nói.

"Tiểu Nguyên không phải con bà ta." Tôi chợt nói.

Mẹ có chút khó hiểu, nhưng lại nói tiếp: "Mặc kệ bà ta, dù sao cảnh sát nói bà ta trước khi bị người tố giác dường như cũng đã lừa một đứa trẻ, hơn nữa thường mang theo bên người, phỏng chừng cũng muốn nhận làm con trai. Chuyện xấu làm nhiều, có lẽ bản thân không sinh được nữa!" Mẹ lần nữa mắng nói.

Nói xong, mẹ vội vàng đi làm chuyện của mình, về sau lại đến nhà bà ngoại, nhà kia đã có người khác, chẳng qua người phụ nữ kia cũng không còn thấy tung tích, về sau ngẫu nhiên nghe được hàng xóm nghị luận, ở một địa phương khác từng gặp một người phụ nữ gầy yếu mang theo đứa con trai đầu to. Chẳng qua mãi vẫn không bắt được, hai người này giống như đang chơi trốn tìm với cảnh sát vậy.

Sau đó, tôi thường xuyên mơ một giấc mơ giống nhau, trong mơ tôi xa xa trông thấy một nhóm trẻ em đang chơi trốn tìm, bọn nhỏ cười trốn xong, chỉ có một đưa lưng về phía mọi người gối đầu lên cánh tay tựa trên vách tường đếm. Tôi cũng vui vẻ đi tới hướng chúng muốn gia nhập.

Đứa bé dựa tường bỗng nhiên quay đầu, nó không có mắt, chỗ hốc mắt chỉ có một mảng máu khô, kéo thật chặt mí mắt và trán, tạo thành mấy cái nếp nhăn sâu như khe rãnh.

Khuôn mặt kia chính là mặt của Tiểu Nguyên.

Trong mơ tôi sơ sợ đến lùi về phía sau từng bước một, bọn trẻ trốn trước đó bỗng nhiên từ trong chỗ trốn đi ra, chậm rãi đi về hướng tôi.

Chúng đều là Tiểu Nguyên, đều cùng một dáng vẻ đầu to to béo béo phù thũng, mắt hí, môi xanh mà tím bầm, cơ thể ướt nhẹp.

"Đến chơi trốn tìm đi." Chúng đồng thanh hô đầy ngây thơ.

Tôi từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, cả người mồ hôi. Dường như đã hiểu người phụ nữ kia vì sao làm cách nào cũng không thoát khỏi Tiểu Nguyên.

2 0
Yurii | Chat Online Report
Like nài
Trả phần quà tặng+ tuss đầu cho tớ 
#Yuri ツ
1 0
Ng Ngânn | Chat Online Report
Like=trả (tuss5)
Rãnh Like hộ tớ phần quà tặng nha<3
#tt k0 cọu? (Nhận đc tb sẽ trả)
#Zinnia's
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 15:52:59
Chat Online

 
Thông tin truyện

Khoảng 13h chiều mình về tới Tp, việc đầu tiên mình nghĩ tới đó là lục lại hồ sơ của pháp y, cũng may mình có người quen trong đó và việc được xem lại kết quả khám nghiệm không mấy khó khăn , bản khám nghiệm có ghi rõ nguyên nhân tử vong là đầu va đập mạnh dẫn đến xuất huyết não mà chết, cùng đó là những tấm hình chụp , có một chi tiết mình rất để ý đó là việc tay nó vẫn cầm điện thoại, theo quán tính của một người khi ngã, tay sẽ vung loạn xa để giữ thăng bằng, cho nên việc cầm chắc điện thoại là một điều khó xảy ra và hơn nữa đt được cầm ngược chứ không phải cầm xuôi, từ chi tiết đó mình có thể dự đoán rằng trước đó L đã thấy gì và cầm đt ra có thể là quay hoặc ghi âm hoặc gì đó, nhưng đã bị ngã và điện thoại văng ra , L đã chòm tay lấy đt nhưng có thể hơi sức cuối cùng nên chưa kịp cầm hoàn chỉnh cái đt đã tắt thở. Có thể do rằng không tìm được chứng cứ có người thứ 2 vào khoảng thời gian L tử vong, và không có dấu vết nào khác nên pháp chứng đã bỏ qua chi tiết đt được cầm ngược và kết luận là tự ngã chết, mà thú thật có điều tra tiếp cũng không thể kết luận rằng do tâm linh làm được . Khoảng 16h cùng ngày mình và một ông bạn bên pháp y quyết định thực nghiệm lại hiện trường lần nữa ( tuy nhiên lần này là thực nghiệm khoa học không liên quan đến tâm linh nên tính mạng mình sẽ ổn ), 16h30 tới căn nhà số X vẫn căn nhà đấy, nơi L từng ở, tuy nhiên h nó lạnh lắm, mang một cảm giác u ám bao trùm, bọn trẻ xung quanh nơi đây thường truyền miệng nơi này có ma. Mình lấy chìa khoá để trong cốp xe mở cửa ra, cửa để lâu ngày không đóng mở nên có phần khó đẩy, điện nước đã bị cắt, căn nhà gần như bị cô lập. Từng bước mình đi lên WC, nơi L chết là từng kí ức hiện về, từng nỗi nhớ thằng bạn chí cốt. Hiện trường được thực nghiệm lại và quả thật đúng như mình dự đoán L đã cố lấy đt ra và định làm gì đó, 19h kém 10 bọn mình thu dọn đồ đạc về, tới thời điểm này hiện có 3 điểm khả nghi và mình dựa theo đó điều tra :
+ Thời gian tử vong của bên pháp y liệu chính xác chưa và ngay cả chính mình khi vào hiện trường đầu tiên nhìn qua các biểu hiện đầu tiên và đã dự đoán thời gian tử vong là 2h-3h sáng, vì lúc mình bước vào hiện trường là 6h máu vẫn chảy rỉ nhỏ giọt ( điều này là không thể ).
+Cái đt của nó trước đây mình có từng xem qua rồi, không có gì là khả nghi, tuy nhiên có 1 tấm hình được chụp phía trên trần, tư thế chụp là chụp đứng vì khoảng cách ảnh gần ( loại trừ khả năng nằm zoom vì độ phân giải ảnh vẫn nét, mà lúc đó đa phần đt không hề chụp nét nếu để zoom gần như các loại đt bây giờ ) thật tình mà nói tấm hình không có gì đặc biệt cả, không có manh mối nào.
+Việc dòng chữ của trò chơi lại tại sao biến mất, và nước từ đầu ra để dẫn đến nguy cơ nó trượt chân ngã, và nếu tính khoảng cách để té ngã trúng đầu thì khoảng cách từ bước chân bước ra đến labo bồn cầu là khoảng 1m7 ( dựa theo chiều cao của nó ), có khoảng cách vậy mới té đập đầu được, nếu khoảng cách ngắn hơn hoặc dài hơn thì chỉ té trật tay hoặc đụng vào đâu khác thôi, mà cái khoảng cách dài 1m7 đến chỗ labo là không thể, tuy nhà tắm nó lớn thật nhưng để đạt đến khoảng cách đó thì đã đi ra ngoài cửa rồi, mà ở ngoài cửa thì ngã thế nào được?
Đó là 3 điểm khả nghi mà qua những gì mình điều tra ghi nhận lại được, mình sẽ lần theo manh mối từng điểm, nhưng lưu ý ở điểm 2 nhất, phải có cái gì đó con người mới móc đt ra chụp lại.
Nói là làm sáng hôm sau mình gọi về ba mẹ nó hỏi cái đt, cũng còn may là nhà nó vẫn còn giữ, mọi vật dụng của L vẫn còn để trong phòng ( vì đa phần khi chết đi thì thường chôn đt hoặc 1 số vật dụng gần gũi lúc sống ), tuy nhiên do em nó bảo muốn giữ lại làm kỉ niệm nên nhà giữ, và mình hẹn chiều xuống nhà lấy đt với lí do là xem số của người quen trong danh bạ L mà mình không có, mình xem lại thì mọi thứ vẫn như cũ, cuộc gọi cuối vẫn là của thằng T, tuy nhiên tấm ảnh đã không cánh mà mất. Sau đó mình mượn hẵn đt về để tiện điều tra, qua việc khôi phục dữ liệu thì tấm ảnh cũng được lấy lại, phần nhật kí gọi đi thì vẫn vậy không có gì thay đổi, tuy nhiên việc xem tin nhắn lúc đó là chưa được thực hiện…
Truyện ma buổi tối , part cuối 
Hết r

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 15:44:59
Chat Online
Cả đêm hôm đó mình ngồi suy nghĩ kế hoạch tiếp theo phải làm gì đây? nhất định phải làm sáng tỏ vụ thằng L mới được, nhưng bắt đầu từ đâu? Cái trò thôi miên với thằng T không biết còn tác dụng không nữa, cứ làm vậy vài lần không biết có chuyện gì với nó không, manh mối được cung cấp từ thôi miên cũng rất mơ hồ, và hơn nữa nếu tiếp tục thôi miên với T là điều không nên và không cần thiết vì qua sáng hôm sau nó vẫn còn rất sợ vụ đó, miệng lẩm bẩm, có vẻ còn nặng hơn lần trước, mình rặn hỏi nó chỉ nói là ” tội L quá “, ” mày ơi cứu tao với, trò chơi chưa kết thúc “, ” tao sợ quá ” đó là những câu nó liên tục nói đi nói lại với mình. ” Mày ráng nhớ lại chi tiết lúc m thấy trong thôi miên, có vậy tao mới giúp mày được ” – mình thử hỏi nó xem còn tìm được thêm manh mối nào không, nó đáp lại với giọng ngắt quãng của một người đang sợ hãi :” tao chỉ thấy L và nó kêu tao chạy đi, rồi hiện ra trong đầu tao là cảnh 3 đứa mình đang ngủ đêm hôm đó, cùng nhiều tiếng la, sau đó tao tỉnh giấc “, ” mày làm gì thấy được cảnh 3 đứa mình chứ ? “-mình hỏi nó với vẻ mặt hoài nghi, ” tao không biết nhưng cảnh đó hiện ra vậy “, ” vậy h mày dám thử lại thôi miên lần cuối không, tao muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo “- mặc dù mình cũng không muốn kêu nó làm lại lần này nữa, nhưng vì tính chất vụ việc và sự thật cũng gần phơi bày nên mình quyết định khuyên nó lần nữa, có thể nói đây là cái dại thứ 2 của mình mà xém tí nữa là thằng T cũng đi nốt. Như thường lệ tối 9h bọn mình lại đến chỗ ông thôi miên và phải mất gần 2 tiếng mới đi vô quá trình thôi miên được, nhưng không như những lần trước lần này vừa vào tiềm thức được 15p nó đã bật dậy la lói om sòm vẻ mặt sợ hãi tột độ, nó cũng không nói gì ngoài mấy chữ kêu cứu và liên tục vùng vẫy đến nối mình và ông thôi miên phải tiêm thuốc an thần cho nó, sau khi thuốc ngấm và nó lã đi, mình mới hỏi ông bác kia tại sao lại như thế thì ổng bảo rằng có thể trong tiềm thức nó đã gặp lại viễn cảnh khủng khiếp tốt nhất lúc này không nên thôi miên nữa và không nên cho nó ở gần đây nữa, tốt nhất cho đi xa để khuây khoả. Tối hôm đó về nhà mình có luôn thằng T’, khoảng 3h khuya mình đang thiếp đi thì nghe tiếng mở cửa mở mắt ra thì thấy thằng T mở cửa phòng, mình hỏi ” khuya rồi đi đâu thế “, thì nó đáp lại ” tao đi vệ sinh ” nghe nó nói vậy mình cũng yên tâm tính ngủ tiếp, nhưng mà khoang đã có gì đó không ổn lắm, nhà vệ sinh hướng bên trái, nhưng sao nó lại đi hướng phải đi ra bếp chứ ? Mình liền lay thằng T’ dậy xem nó đi đâu, 2 thằng mình theo dõi nó, thấy nó đi xuống bếp tay cầm con dao. Mình cũng có chút phản ứng nhanh nhạy vừa thấy nó cầm con dao đã bay vào ôm nó quật xuống đất nhưng khổ nỗi vẫn chậm khoảng 5-10s và cổ tay nó đã đứt 1 đường, máu lênh láng, nó ngất lịm đi, và may thêm cái mình có học qua kĩ năng sơ cấp cứu nên cầm máu tốt cho nó và chở nó đi bệnh viện lúc 3h45 sáng. Sau khi may vết thương xong tầm hơn 6h sáng nó tỉnh lại bảo khát nước, mình lấy vội ly nước cho nó và hỏi xem tại sao tối qua lại tự cắt cổ tay chứ, mặt nó ngơ ngác hỏi mình :” có chuyện đó sao ? ” mình mới kêu nó nhìn cổ tay xem, nhìn xong mặt nó không còn miếng máu nào và lại tiếp tục kêu cứu khoảng 7h hơn thì mình chở nó rời bệnh viện, nhưng mặt nó vẫn còn thất thần lắm, lúc này đây mình biết rõ hơn bao giờ hết nó đã bị ám và không nên nhúng tay vào chuyện này nữa, mình quyết định chở nó lên 1 ngôi chùa cách đó khoảng 50km do Bác mình làm trụ chì ở đó, đồng thời kêu thằng T’ lên đó theo trông chừng nó, mình hi vọng cửa nhà Phật có thể bảo vệ nó khỏi thế lực tâm linh kia. Còn phần mình dĩ nhiên mình biết độ nguy hiểm của việc tiếp tục điều tra, nhưng mình không thể dừng lại, vì thằng L, vì sự thật nên mình tiếp tục điều tra theo các manh mối còn lại, và mình cũng nhắm chừng mình có thể chết nhưng không sao cả, cũng may mạng mình lớn đến giờ vẫn còn type cho anh em voz đọc được. Suốt đoạn về 50km mình cố nhớ lại các manh mối, và chợt nhớ manh mối quan trọng nhất và mình đã bỏ sót đó chính là cái ” điện thoại “….
to be continued........................
Truyện ma buổi tối , part 8
0 0
Thái Đức Minh | Chat Online Report
Chuyện ma đây rồi hóng từ hôm qua
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 11:17:21
Chat Online

Sau khi trở về nhà,mình cũng chả có dự định gì tiếp theo,mong là thằng T nó ổn

định lại rồi tiếp tục thôi miên để tìm ra sự thật đêm hôm đó.

3 ngày sau…

“Ê T”- mình gọi nó từ ngoài cửa,chừng 5p sau thì nó chạy ra mở cửa.

“Thế nào rồi,có muốn tiếp tục điều tra vụ thằng L không”- mình nói tiếp.

“Dĩ nhiên rồi” – có lẽ tinh thần nó đã bình thường lại,lần này nó đáp dứt khoác hơn

Nói rồi cả hai đứa cùng chuẩn bị,đúng 7h tối thì mình chạy qua rước nó tiếp tục

đến chỗ thôi miên.”reng reng” – cửa mở ra – ” chào chú,hôm nay cháu đến tiếp

tục “,sau vài ba câu chào hỏi thì 3 người cùng bước vào phòng chuẩn bị thôi

miên,giờ này thì đồng hồ đã điểm 9h30 rồi. Cuộc thôi miên cũng bắt đầu,thằng

T từ từ ngồi lên cái ghề nằm mà ông thôi miên đã chuẩn bị trước,cứ thế mắt nó

lịm dần lại, cũng như lần trước, mấy lần đầu đều thất bại, phải mất thêm 2-3

tiếng cứ thể để nó mệt dần dần.” Cậu là ai”- tiếng ông thôi miên hỏi nó,” TVT” –

Nó đáp lại đầy đủ họ tên,cứ thế ổng nói chuyện linh tinh với nó một hồi thì mình

được phép hỏi nó.
” Tối ngày XX mày đã đến nhà L đúng không”
” Đúng”
” mày đến đó làm gì”
” tao điều tra”
” vậy đêm đó mày đã làm gì”
” tao dựng lại hiện trường ”
” vậy mày đã chơi trò đó một mình”
” đúng”
” vậy mày có phát hiện gì không”

Đột nhiên mình hỏi tới đây thì nó la lên ” L L ơi cứu tao” và bật tỉnh dậy.” Ê mày

sao v,m đã thấy gì,sao mày kêu thằng L cứu mày”- Nó choàng dậy ôm lấy mình

với vẻ sợ hãi tột độ ” cứu tao với,cứu tao với”- ” chuyện gì vậy,có chyện gì với

mày”- ” nó trả thù mày ơi,trả thù,chưa kết thúc đâu”- ” ai?ai trả thù,L trả thù

à,rồi cái gì mà chưa kết thúc nữa,mày làm tao sợ đấy”- ” Không không,L đã cứu

tao và cứu cả tụi mình”- ” mày nói gì vậy,sao lại cứu”-” trò chơi chưa dừng,thật

sự chưa dừng,mau chạy đi”- nó nói với vẻ mặt biến sắc,không còn một miếng

máu nào trên gương mặt đầy sợ hãi đó,nói tới đó mình cũng không muốn hỏi

thêm nữa,mình phần nào đã đoán ra được viễn cảnh hôm đó nên thôi không hỏi

kẻo lại làm nó sợ ” thôi được rồi,qua rồi không sao đâu,về nhà với tao “- mình an

ủi nó,không muốn nó chịu thêm sợ hãi nữa,mình đành dừng thôi miên lại đưa nó

về nhà,suốt dọc đường về mình toàn bắt chuyện khác không liên quan đến vụ đó

nữa,nhằm làm nó bớt hoảng sợ. Mà nó đã vậy rồi,chắc không thể ngủ một mình

được nữa,hơn nữa phòng trọ nó có thể nó vẫn còn sợ nên mình đành kêu nó qua

chỗ mình ngủ,đồng thời kêu thằng T’ qua chung nhằm ở chơi với nó còn mình thì

một mình sang phòng trọ nó lấy đồ qua cho nó ngủ. Lúc này ngoài đường đã

khuya lắm rồi,xe cộ qua lại ít hẳn đi,lại thêm cảnh mưa phùn lất phất,nếu đó là

ngày thường thì có lẽ là ấm áp lấm,ngày xưa trời vậy 4 đứa mình toàn ngủ

chung,không thì cũng nhậu sáng đêm,mà giờ thì chỉ còn 3 đứa thôi. Mà nói thật

trời mưa vậy,đường vắng,lại thêm khi đi qua chỗ nó phải đi ngang bãi tha ma,rồi

thời gian gần đây xảy ra quá nhiều vụ tâm linh nên làm mình có phần ớn ớn,

nhưng bây giờ chỉ còn 3 đứa,trong đó còn lại mình là đủ tinh thần và dũng cảm

nhất, nên đành làm liều vì tình bạn chạy sang chỗ nó lấy laptop với đồ dùng qua

cho nó v. Trên đường đi mình không ngừng suy nghĩ về hồi nảy,mình phần nào

đã gần giải mã được hết bí mật đêm thằng L gặp nạn,có thể vì nó đã thật sự

thấy gì đó nên bảo bọn mình đi vô và ở lại một mình,và đã gặp chuyện,nếu hôm

đó cả đám ở lại cùng L thì không phải một mình L gặp chuyện đâu mà có thể bây

giờ mình cũng không thể type lại câu truyện này được, và hôm nay nghe thằng T

kể lại thì có thể thằng L nó lại cứu thằng T một lần nữa, nếu thật sự có cuộc

sống sau cái chết và nó đã cứu L thì không biết giờ này nó ra sao rồi,vì mình biết

BM không phải tầm thường. Còn vụ thằng T luôn nhắc đến ” trả thù ” thì mình

biết truyện này vẫn chưa kết thúc dễ dàng vậy được,liệu mục tiêu tiếp theo của

trò chơi này là mình hay T hay thằng T’,có thể thằng L nó đã cứu mình và thằng

T hết một lần ( lần của mình thì trời xui đất khiến thằng T đến làm mình phải

dừng trò chơi lại,còn thằng T thì nó vẫn trở về an toàn chỉ có điều quên kí ức thôi

). Vậy thật sự thằng L nó vẫn bảo vệ mình và T,tình bạn này lớn thật,nếu mình

không giải mã bí ẩn này mình thật có lỗi với L,nhưng thằng T đã suýt chết và

bây giờ tinh thần nó cực kì không ổn định,có lẽ vụ này mình đành giải quyết một

mình vậy,trước sau rồi cũng chết,chỉ là sớm hay muộn thôi,mình không thể

không làm gì được, không thì thằng L chết oan sao? Vừa đi vừa suy nghĩ tới lúc

tới phòng trọ thằng T lúc nào không hay,vì nơi này nằm cách đường chính khá

xa,lại thêm ít người trọ nên không khí lạnh lẽo vô cùng,mình cầm đen pin soi soi

mở cửa phòng nó,xui cái là đèn phòng trọ nó hư hay gì rồi,mở không lên,đành

kím đồ bằng cây đèn pin của cảnh sát,ánh sáng tương đối mạnh,thật tình lúc đó

mình rất ớn rồi,muốn chạy ngay,giờ mà có con vật gì nhảy ra trước mặt cũng có

thể làm mình bỏ chạy ngay,mà hên rằng trời phật vẫn phù hộ mình thu dọn đồ

ra về vẫn an toàn. Đêm hôm đó mình về nhà cũng khá muộn,thằng T thì ngủ

rồi,thằng T’ thì còn thức mình hỏi nó :” sao không ngủ”,” tao không ngủ

được,nảy h thằng T liên tục kêu thằng L ấy,rồi như nó gặp ác mộng,tao canh nó

nảy giờ” – ” mà có chuyện gì với nó vậy,sao đột nhiên hôm nay nó qua nhà mày

ngủ vậy” – nó hỏi tiếp – ” không có gì đâu,chắc nó nhớ thằng L thôi,hồi đó 2 đứa

nó thân lắm,nên vậy thôi,thôi mày ngủ đi,tao coi chừng cho”- mình đáp lại trấn

an nó đồng thời giục nó đi ngủ. Mà nghĩ tới lúc L còn sống, T và L rất thân với

nhau, nhà thằng T thì cũng không khá giả mấy,còn thằng L tương đối giàu,nên

thằng L thường hay mang đồ ngon qua 2 đứa cùng ăn,còn thằng T nhiều khi nó

chỉ có một gói mì để ăn nó cũng bẻ nửa gói cho thằng L,nhìn tình bạn của 2 đứa

nó làm mình có cái gì đó nghẹn nghẹn lòng,tối đó mình thức cả đêm một

mình,một phần canh thằng T một phần cũng đang lên kế hoạch điều tra tiếp theo…
Tu bi con ti niu.....................
Truyện ma buổi tối , part 7

1 0
Kanz | Chat Online Report
hi cậu chủ tuss siu siu cute nò 
cả thể giới  này sẽ chứng minh Sữa đã like tuss này của cậu 
trả = like tuss https://lazi.vn/p/d/441517 + phần quà tặng 
rảnh thì cho Sữa xin 1 fl + 5* đc ko ặ 
Sữa camon 

#likecongkhai
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 08:25:05
Chat Online

THE FUTURE CONTINUOUS, FUTURE PERFECT

AND FUTURE PERFECT CONTINUOUS TENSES

A. PRESENTATION.

1. The Future Continuous Tense

* FORMATION:

(+) S + shall/will + be + V_ing+ ….

(-) S + shall/will + NOT+ be + V_ing+ ….

(?) shall/will +S+ be + V_ing+ …..?

* USE

Thì tương lai tiếp diễn diễn tả hành động sẽ xảy ra ở 1 thời điểm nào đó trong tương lai. 

E.g. At this time tomorrow morning, they will be attending an important meeting.

* Signal words:

 at this time tomorrow, at this moment next year, at present next Friday, at 5 p.m. tomorrow... 

 

XI. The Future Perfect Tense (Tương lai hoàn thành)

E.g. When you come back, we will have finished the work.

* FORM

(+) S + shall/will + have + P2…

(-) S + shall/will + not + have + P2…

(?) Shall/will +S + have + P2…?

* USE

Thì tương lai hoàn thành diễn tả 1 hành động sẽ hoàn thành trước 1 thời điểm hoặc 1 hành động khác trong tương lai. 
E.g. When you come back, we will have finished the work.

* Signal words: by the time, by the end of.., before+ future time

 

 

XII. The Future Perfect Continuous Tense (Tương lai hoàn thành tiếp diễn)

* FORM

(+) S + shall/will + have been + V_ing+ ….

(-) S + shall/will + not + have been + V_ing+ ….

(?) Shall/will +S+ have been + V_ing+ …..?

* USE:

Thì tương lai hoàn thành tiếp diễn nhấn mạnh khoảng thời gian của 1 hành động sẽ hoàn thành trước 1 thời điểm hoặc một hành động khác trong tương lai (nhấn mạnh sự liên tiếp của hành động)

E.g. By the end of this year, he will have been working in this hospital for 30 years.

2 0
Kanz | Chat Online Report
hi cậu chủ tuss siu siu cute nò 
cả thể giới  này sẽ chứng minh Sữa đã like tuss này của cậu 
trả = like tuss https://lazi.vn/p/d/441517 + phần quà tặng 
rảnh thì cho Sữa xin 1 fl + 5* đc ko ặ 
Sữa camon 

#likecongkhai
1 0
hq | Chat Online Report
Like=trả 2 tuss cuối+đầu .-.
Rảnh tt chéo -)?

​#hpa đz
#hpa
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 08:20:29
Chat Online

Sau khi trở về nhà,mình cũng chả có dự định gì tiếp theo,mong là thằng T nó ổn

định lại rồi tiếp tục thôi miên để tìm ra sự thật đêm hôm đó.

3 ngày sau…

“Ê T”- mình gọi nó từ ngoài cửa,chừng 5p sau thì nó chạy ra mở cửa.

“Thế nào rồi,có muốn tiếp tục điều tra vụ thằng L không”- mình nói tiếp.

“Dĩ nhiên rồi” – có lẽ tinh thần nó đã bình thường lại,lần này nó đáp dứt khoác hơn

Nói rồi cả hai đứa cùng chuẩn bị,đúng 7h tối thì mình chạy qua rước nó tiếp tục

đến chỗ thôi miên.”reng reng” – cửa mở ra – ” chào chú,hôm nay cháu đến tiếp

tục “,sau vài ba câu chào hỏi thì 3 người cùng bước vào phòng chuẩn bị thôi

miên,giờ này thì đồng hồ đã điểm 9h30 rồi. Cuộc thôi miên cũng bắt đầu,thằng

T từ từ ngồi lên cái ghề nằm mà ông thôi miên đã chuẩn bị trước,cứ thế mắt nó

lịm dần lại, cũng như lần trước, mấy lần đầu đều thất bại, phải mất thêm 2-3

tiếng cứ thể để nó mệt dần dần.” Cậu là ai”- tiếng ông thôi miên hỏi nó,” TVT” –

Nó đáp lại đầy đủ họ tên,cứ thế ổng nói chuyện linh tinh với nó một hồi thì mình

được phép hỏi nó.
” Tối ngày XX mày đã đến nhà L đúng không”
” Đúng”
” mày đến đó làm gì”
” tao điều tra”
” vậy đêm đó mày đã làm gì”
” tao dựng lại hiện trường ”
” vậy mày đã chơi trò đó một mình”
” đúng”
” vậy mày có phát hiện gì không”

Đột nhiên mình hỏi tới đây thì nó la lên ” L L ơi cứu tao” và bật tỉnh dậy.” Ê mày

sao v,m đã thấy gì,sao mày kêu thằng L cứu mày”- Nó choàng dậy ôm lấy mình

với vẻ sợ hãi tột độ ” cứu tao với,cứu tao với”- ” chuyện gì vậy,có chyện gì với

mày”- ” nó trả thù mày ơi,trả thù,chưa kết thúc đâu”- ” ai?ai trả thù,L trả thù

à,rồi cái gì mà chưa kết thúc nữa,mày làm tao sợ đấy”- ” Không không,L đã cứu

tao và cứu cả tụi mình”- ” mày nói gì vậy,sao lại cứu”-” trò chơi chưa dừng,thật

sự chưa dừng,mau chạy đi”- nó nói với vẻ mặt biến sắc,không còn một miếng

máu nào trên gương mặt đầy sợ hãi đó,nói tới đó mình cũng không muốn hỏi

thêm nữa,mình phần nào đã đoán ra được viễn cảnh hôm đó nên thôi không hỏi

kẻo lại làm nó sợ ” thôi được rồi,qua rồi không sao đâu,về nhà với tao “- mình an

ủi nó,không muốn nó chịu thêm sợ hãi nữa,mình đành dừng thôi miên lại đưa nó

về nhà,suốt dọc đường về mình toàn bắt chuyện khác không liên quan đến vụ đó

nữa,nhằm làm nó bớt hoảng sợ. Mà nó đã vậy rồi,chắc không thể ngủ một mình

được nữa,hơn nữa phòng trọ nó có thể nó vẫn còn sợ nên mình đành kêu nó qua

chỗ mình ngủ,đồng thời kêu thằng T’ qua chung nhằm ở chơi với nó còn mình thì

một mình sang phòng trọ nó lấy đồ qua cho nó ngủ. Lúc này ngoài đường đã

khuya lắm rồi,xe cộ qua lại ít hẳn đi,lại thêm cảnh mưa phùn lất phất,nếu đó là

ngày thường thì có lẽ là ấm áp lấm,ngày xưa trời vậy 4 đứa mình toàn ngủ

chung,không thì cũng nhậu sáng đêm,mà giờ thì chỉ còn 3 đứa thôi. Mà nói thật

trời mưa vậy,đường vắng,lại thêm khi đi qua chỗ nó phải đi ngang bãi tha ma,rồi

thời gian gần đây xảy ra quá nhiều vụ tâm linh nên làm mình có phần ớn ớn,

nhưng bây giờ chỉ còn 3 đứa,trong đó còn lại mình là đủ tinh thần và dũng cảm

nhất, nên đành làm liều vì tình bạn chạy sang chỗ nó lấy laptop với đồ dùng qua

cho nó v. Trên đường đi mình không ngừng suy nghĩ về hồi nảy,mình phần nào

đã gần giải mã được hết bí mật đêm thằng L gặp nạn,có thể vì nó đã thật sự

thấy gì đó nên bảo bọn mình đi vô và ở lại một mình,và đã gặp chuyện,nếu hôm

đó cả đám ở lại cùng L thì không phải một mình L gặp chuyện đâu mà có thể bây

giờ mình cũng không thể type lại câu truyện này được, và hôm nay nghe thằng T

kể lại thì có thể thằng L nó lại cứu thằng T một lần nữa, nếu thật sự có cuộc

sống sau cái chết và nó đã cứu L thì không biết giờ này nó ra sao rồi,vì mình biết

BM không phải tầm thường. Còn vụ thằng T luôn nhắc đến ” trả thù ” thì mình

biết truyện này vẫn chưa kết thúc dễ dàng vậy được,liệu mục tiêu tiếp theo của

trò chơi này là mình hay T hay thằng T’,có thể thằng L nó đã cứu mình và thằng

T hết một lần ( lần của mình thì trời xui đất khiến thằng T đến làm mình phải

dừng trò chơi lại,còn thằng T thì nó vẫn trở về an toàn chỉ có điều quên kí ức thôi

). Vậy thật sự thằng L nó vẫn bảo vệ mình và T,tình bạn này lớn thật,nếu mình

không giải mã bí ẩn này mình thật có lỗi với L,nhưng thằng T đã suýt chết và

bây giờ tinh thần nó cực kì không ổn định,có lẽ vụ này mình đành giải quyết một

mình vậy,trước sau rồi cũng chết,chỉ là sớm hay muộn thôi,mình không thể

không làm gì được, không thì thằng L chết oan sao? Vừa đi vừa suy nghĩ tới lúc

tới phòng trọ thằng T lúc nào không hay,vì nơi này nằm cách đường chính khá

xa,lại thêm ít người trọ nên không khí lạnh lẽo vô cùng,mình cầm đen pin soi soi

mở cửa phòng nó,xui cái là đèn phòng trọ nó hư hay gì rồi,mở không lên,đành

kím đồ bằng cây đèn pin của cảnh sát,ánh sáng tương đối mạnh,thật tình lúc đó

mình rất ớn rồi,muốn chạy ngay,giờ mà có con vật gì nhảy ra trước mặt cũng có

thể làm mình bỏ chạy ngay,mà hên rằng trời phật vẫn phù hộ mình thu dọn đồ

ra về vẫn an toàn. Đêm hôm đó mình về nhà cũng khá muộn,thằng T thì ngủ

rồi,thằng T’ thì còn thức mình hỏi nó :” sao không ngủ”,” tao không ngủ

được,nảy h thằng T liên tục kêu thằng L ấy,rồi như nó gặp ác mộng,tao canh nó

nảy giờ” – ” mà có chuyện gì với nó vậy,sao đột nhiên hôm nay nó qua nhà mày

ngủ vậy” – nó hỏi tiếp – ” không có gì đâu,chắc nó nhớ thằng L thôi,hồi đó 2 đứa

nó thân lắm,nên vậy thôi,thôi mày ngủ đi,tao coi chừng cho”- mình đáp lại trấn

an nó đồng thời giục nó đi ngủ. Mà nghĩ tới lúc L còn sống, T và L rất thân với

nhau, nhà thằng T thì cũng không khá giả mấy,còn thằng L tương đối giàu,nên

thằng L thường hay mang đồ ngon qua 2 đứa cùng ăn,còn thằng T nhiều khi nó

chỉ có một gói mì để ăn nó cũng bẻ nửa gói cho thằng L,nhìn tình bạn của 2 đứa

nó làm mình có cái gì đó nghẹn nghẹn lòng,tối đó mình thức cả đêm một

mình,một phần canh thằng T một phần cũng đang lên kế hoạch điều tra tiếp theo…
T.b.c.......
Truyện ma buổi tối , part 7

3 0
Kanz | Chat Online Report
hi cậu chủ tuss siu siu cute nò 
cả thể giới  này sẽ chứng minh Sữa đã like tuss này của cậu 
trả = like tuss https://lazi.vn/p/d/441517 + phần quà tặng 
rảnh thì cho Sữa xin 1 fl + 5* đc ko ặ 
Sữa camon 

#likecongkhai
1 0
Anh Thư | Chat Online Report
Đã like cho cậu r nè
_Trả tớ => theo dõi + 5*
_Cảm ơn nhiều ạ

​#phien=xoa
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Anh Thư | Chat Online Report
Đã like cho cậu r nè
_Trả tớ => theo dõi + 5*
_Cảm ơn nhiều ạ

​#phien=xoa
1 0
Kanz | Chat Online Report
hi cậu chủ tuss siu siu cute nò 
cả thể giới  này sẽ chứng minh Sữa đã like tuss này của cậu 
trả = like tuss https://lazi.vn/p/d/441517 + phần quà tặng 
rảnh thì cho Sữa xin 1 fl + 5* đc ko ặ 
Sữa camon 

#likecongkhai
1 0
Nguyễn Phương | Chat Online Report
like ^^
1 0
Tớ là Cáo | Chat Online Report

​Tớ đã like cho cậu r nè hộ tớ 3 tus + 1fl-5* nha hứa trả
1 0
Xóa acc | Chat Online Report



Quỳnhz đã like choaa bạn chủ tus siuuu cuteee 
Trả Quỳnhz:
- Fl + 5 sao 《 trả khi cần 》
- Like ALL tus
- Like phần quà tặng 
​^^Rảnh ib lqen
Phiền = xóa
#NguyenKhanhQuynhz
#XoiGac
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Anh Thư | Chat Online Report
Đã like cho cậu r nè
_Trả tớ => theo dõi + 5*
_Cảm ơn nhiều ạ

​#phien=xoa
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-09 07:05:42
Chat Online

 
Tới

Nói đến chuyện thằng T trở về từ nhà L gương mặt nó đã thất thần như có một điều gì đó khủng khiếp với nó,vẻ mặt đó còn biểu hiện rõ rệt hơn khi nghe mình nói mình không nhận được cuộc gọi cầu cứu nào của nó,như thế người khác đã nghe máy mình và trả lời với nó.Mình biết chuyện chẳng lành nên gặng hỏi nó chuyện gì thật sự đã xảy ra vào tối đó,nhưng nó chỉ nói là nó đến nhà thằng L còn những chuyện khác nó rất mơ hồ,không nhớ nỗi,nó chỉ biết là nó rất sợ một điều gì đó.Mình thầm nghĩ chắc có lẽ nó đã một mình đi tìm sự thật về cái chết của L,và nó đã gặp lại những gì L đã gặp nhưng không hiểu phép màu nào đã để nó về nhà được an toàn.
“Ê”,Thằng T’ gọi mình
“Mày nghĩ cái gì đó”-Nó tiếp lời
“À tao chỉ suy nghĩ tại sao thằng T lại đi qua nhà thằng L thôi”-Mình đáp lại nó,mà thật chất là mình phần nào đoán được nguyên nhân rồi,chả là có lẽ thằng T’ không nên luyên luỵ vào chuyện này nữa,và mình sẽ cố gắng tìm ra sự thật.Mà nói thì nói vậy thôi,chứ đêm hôm mình một mình qua nhà thằng L nếu không có thằng T lại kịp thời thì có lẽ mình cũng như nó hôm nay rồi,nên mình cũng không còn can đảm lại đó một mình nữa,nhưng nếu rủ thêm thằng T hay T’ thì càng không được,thằng T thì chắc có lẽ nó mới gặp điều gì khủng khiếp rồi nên có thể nó không dám đi,còn thằng T’ như mình đã nói không muốn nó liên luỵ theo.
Bi giờ muốn điều tra tiếp thì chỉ còn phải khai thác vào thằng T những gì nó đã gặp đêm hôm đó thôi,khổ nổi nó lại quên sạch hết có thể do hoảng sợ quá độ,suy nghĩ hồi lâu thì mình cũng đã có kế hoạch.Vừa có kế hoạch thì mình liền đuổi khéo thằng T’ về để tiện bàn hơn với thằng T.”Thôi,mày về đi,chắc hôm qua giờ mày cũng ngủ không được nhiêu đâu,về ngủ đi,để thằng T ở đây với tao được rồi,có gì tao gọi mày”Vừa nói mình vừa vỗ vai như trấn an nó,ban đầu nó cũng lừng chừng không muốn về,mình đuổi mãi mới chịu đi.
Khi nó vừa về mình quay sang thằng T ” Này,mày không nhớ gì thật à”,”Không”-Nó đáp lại,”Không một chút gì sao”-Mình hỏi lại nó,”Thật,tao chỉ nhớ là tao qua nhà L,rồi sau đó tao cảm thấy sợ quá nên chạy ra gọi mày nhưng mà….”,Mình biết là nó đang sợ vì gọi mình mà ai lại bắt máy.Nhìn lời nói nó thì người ngoài có thể nghĩ nó chỉ mới bước vào nhà thằng L rồi đi ra ngay vì sợ quá,chả làm gì cả,nên mới không nhớ gì,nhưng với người trong cuộc thì có thể hiểu rõ hơn,nó là một thằng không sợ ma,nó chả việc gì đi vào rồi đi ra khi chưa tìm ra nguyên nhân với thằng L,hơn nữa lúc L còn sống thì 4 thằng rất thân,nên để tìm ra nguyên nhân bạn mình chết thì việc gì phải sợ.Nói đến đấy thì mình cũng chả muốn gặng hỏi nó thêm nữa,vì sợ làm nó hoảng sợ,mình đi ra ngoài dạo vài vòng suy nghĩ hướng giải quyết tiếp theo thì chợt nhớ có ông anh họ làm bác sỹ khoa thần kinh.”Alo,Anh N hả”-Mình móc đt gọi cho ông anh.”Ừ,có gì không mày”-Ổng đáp lại.”Tối anh rảnh chứ,ra quán cafe XXX em có chuyện muốn hỏi,quan trọng lắm”.
6h tối thì mình có mặt đợi đến tận 30p sau ổng mới đến,và dĩ nhiên là mình chỉ đến có 1 mình,thằng T vẫn còn trong cơn hoảng loạn,và đang ở cùng thằng T’.Hai anh em ngồi nói chuyện một lúc thì mình cũng vào vấn đề chính,ông này được cái bảo mật thông tin rất tốt nên mình cũng tâm sự hết về kế hoạch dự định của mình,sau khi mình nói có thể sự thật đã được thằng T biết nhưng nó hoàn toàn không nhớ gì cả.Ổng suy nghĩ một hồi lâu thì cũng nói mình thử liệu pháp thôi miên xem sao,thật ra thì cái này ban đầu mình cũng nghĩ tới mà không chắc chắn lắm nên lướt qua,giờ thì nghe ổng nói vậy có thể mình cũng nên thử một lần vì giờ không còn cách nào khác nữa.” Thế anh biết cách thôi miên không”-Mình hòi ổng với vẻ sốt ruột,”Không mày ạ,mà tao biết có người thôi miên được,muốn thử không”,nói thì nói vậy thôi chứ mình cũng lo ảnh hưởng đến thằng T lắm,dường như ông N hiểu được điều mình nghĩ ổng tiếp lời :” Mày yên tâm đi,không ảnh hưởng gì đâu,mà chắc bạn mày nó cũng muốn tìm ra sự thật mà “,nói rồi mình hỏi ổng địa chỉ và chạy ngay về chỗ thằng T,cũng như hổi sáng mình lại đuổi khéo thằng T’ và nói về kế hoạch thôi miên cho thằng T nghe,mà có lẻ thằng L quan trọng với nó lắm,nên mặc dù gương mặt nó vẫn còn hiện rõ vẻ sợ sệt,chắc nó cũng không muốn lặp lại cái hình ảnh đáng sợ mà nó gặp được,nhưng nó vẫn đồng ý.Nói xong thì mình với nó cũng vội vả qua ngay địa chỉ mà được ông N cho,nhưng mà bây giờ đã 10h tối hơn,nhà đã đóng cửa,đành lủi thủi đi về,đêm hôm ấy mình ngủ lại với thằng T vì biết nó chả dám ngủ một mình.Cả đêm mình và nó vừa nằm suy nghĩ về kế hoạch thôi miên tới,không khí tĩnh mịch đến đáng sợ lâu lâu chỉ nghe tiếng mấy con chó sủa bậy ở ngoài đường.” Này “-mình kêu nó,tiếp lời ” Sao hôm đấy không rủ tao qua nhà L cùng mày” ,nó bảo không muốn liên luỵ mình,thì ra nó cũng như mình đều không muốn liên luỵ ai cả,nhưng mà đến giờ phút này rồi thì có lẽ mình và nó cùng điều tra thôi,chứ kiểu điều tra riêng lẽ rất nguy hiểm.Nằm hồi mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay,trong đêm hôm đấy mình lại mơ thấy L,trong nửa thật nửa ảo mình có nghe thằng L nói ” Đừng đi”,chợt có cái gì đó lay lay mình mở mắt ra thì thằng T nó đã thức rồi và đồng hồ đã điểm 7h sáng.Mình tỉnh dậy nhưng còn câu nói ” Đừng đi ” của thằng L hay là do mình nghe nhầm thằng T kêu mình ” dậy đi”,mà thôi mình cũng chả bận tâm.Thay đồ tắm rửa xong mình cùng thằng T ra ngoài ăn sáng,mà tâm trạng hôm nay nó có phần đỡ hơn rồi.2 thằng ăn xong đi vòng vòng rồi vào quán net làm vài ván game giết thời gian,tầm 4h chiều mình và nó cùng chạy qua nhà người thôi miên mà ông N chỉ,đứng bấm chuông mãi mà chả ai ra mở cửa,định bụng đi về,thì tầm 4h30 có một ông hơi già chạy chiếc dream cà tàng lại hỏi :” Đứng trước nhà tôi làm gì vậy”,Mình nghĩ đây chắc là người thôi miên mình cần tìm.Ban đầu mình kêu ổng thôi miên thì như ổng nói không biết gì cả,một hồi lâu mình năn nỉ và nói lý do thì ổng cũng chịu giúp.Bước vào nhà ổng tiếp đãi rất tử tế,còn dọn cơm chiều ra mời mình cùng ăn ” Này ăn chút đi,để tí nữa không có sức mà làm thôi miên đâu ” -Ổng nói với 2 đứa mình.Ngồi một lúc thì cũng 7h tối,ổng bắt đầu dẫn mình và T đi vào trong phòng.Thằng T ngồi trên ghế nằm,còn ổng thì loay hoay kiếm cái gì đó.Xong rồi thì cũng bắt đầu đi vào thôi miên,thằng T từ từ thiếp lại,nhưng chỉ được 2-3p nó tỉnh lại,ổng trấn an ” Cứ từ từ thôi,thả lỏng ra “,Cứ vậy lặp đi lặp lại hơn chục lần thất bại,mình cũng hơi sốt ruột,nhìn đồng hồ thì cũng 9h hơn rồi,mình tính đi về thì thằng T bắt đầu vào tiềm thức nó,nó dần dần mê mê man man,ổng thì cứ thế tiếp tục hỏi một số câu linh tinh,sau đó thì ra hiệu cho mình bắt đầu hỏi lại kí ức của nó trong đêm đó.Mình từ từ lại gần nó hỏi :”Hôm đó mày đã gặp chuyện gì?”,Nó bắt đầu trả lời :” Tao tao…”,cứ thế nó ấp úng một lúc,rồi đột nhiên la lên ” L ơi L”,nó liên tục gọi tên thằng L và hét lên ” Cứu cứu…”Nghe đến đó mình cũng hơi lạnh lạnh xương sống,nhưng vẫn cố nghe thêm manh mối từ nói nhưng nó đã bật dậy rồi,người nó đầy mồ hôi,có lẽ căng thẳng quá,mình hỏi nó có chuyện gì vậy,nó đáp lại :” tao thấy thằng L”nó chỉ đáp vậy thôi,rồi nó bảo tiếp tục đi,nhưng ông thôi miên đó có lẻ thấy thằng T mệt quá rồi nên bảo dừng lại,vài bữa ổn định rồi hãy tiếp tục.Nói rồi mình và T chạy xe ra về,trên đường về đầu óc cứ biết bao nhiêu suy nghĩ về thằng L….

Còn tiếp………….

Truyện ma buổi tối , part 6
5 0
Hàn Minh Phong | Chat Online Report
Ckao cọu chủ tuss kute nhaa
Mik đã xem zà like bài tuss của cọu gòi á  

Mong được cọu like tuss từ đầu đến cuối cho mik 

Tiện thể thì cho mik mụt phiếu 5*+fl từ chủ tuss kute ạ

Nếu rảnh thì cọu có thể id làm wen zới tớ nha 


#Thanks cọu nhiều ạ
#Phiền = xóa comment
#Copy = fốt
#mht
1 0
Xuuu | Chat Online Report
Like = trả 
Rảnh nhớ tick5* + fl cko mềnh zới

#Pô
1 0
Hắc Hoàng Bẻo Huy | Chat Online Report
hi bn mik đã lai choa bn gòi á khum pít bn có thể cho mik xin 1 lai vô lazi.vn/p/d/479094 và 1fl + 5* khum ặ mik sẽ trả khi đang onl hoặc có tb xin lỗi đã làm phiền
# Đại gia đình Mitsuri
1 0
ღDevil_Girlღ | Chat Online Report
OK ^-^
0 0
ღDevil_Girlღ | Chat Online Report
Bạn j j đó tên "#Đại gia đình mitsuri " ơi , bạn cho mik cái link là lazi.vn/p/d/479094 Chứ bạn cho tên thui thì mik k zô đc dou
1 0
Ng Ngânn | Chat Online Report
Like=trả (tuss4)
Rãnh Like hộ tớ phần quà tặng nha<3
#tt k0 cọu?
​#Zinnia's
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ღDevil_Girlღ
Link | Report
2022-03-08 07:35:39
Chat Online
DẢI LỤA ĐỎ

Mấy hôm nay ông Út không được vui. Trong lòng ông cứ mãi buồn bực về việc cái chuồng gà bị kẻ trộm vào nẫng mất bầy gà giò. Mà thật kỳ lạ, cái chuồng được đặt gần kề căn buồng của ông và cậu em trai bị bệnh nằm liệt giường. Ấy thế mà gà vẫn mất! Mất êm ru như không có việc gì xảy ra. Không một tiếng động. Không tiếng kêu la. Ngay cả con Lu thính nhạy thường ngày là thế, cũng không sủa tiếng nào...

***

Càng nghĩ ông Út càng thấy tức anh ách trong lòng. Có phải cái số ông làm nhà nhằm cung Lục súc hay sao, mà mấy năm nay không có gà ăn trong ba ngày Tết! Đã lâu lắm rồi, từ lúc hai cụ thân sinh mất đi, để lại đứa em sống dở chết dở, ông chưa bao giờ biết đến mùi vị của thịt... Lúc thì cáo vào ăn hết gà, chỉ chừa lại nắm lông đỏ máu, nằm rải rác trong chuồng. Một vài sợi lông lua tua máu, còn được con cáo tinh quái tha đến tận sàn giường của ông và đứa em. Lúc thì kẻ trộm lẻn vào nhà khi ông đi ruộng, bắt mất gà... Cái thằng em thật vô tích sự! Tối ngày nó chỉ trợn mắt, nhăn nhở cười với cái miệng méo xệch chứ nhất định không nói. Mà nếu nó biết nói, biết đâu lũ cáo lại sợ tiếng người mà không dám bén mảng đến gần. Đã thế nó cũng chẳng biết đi. Có khi nghe bước chân của người, nhà ông đã không mất trộm. Mà lại trộm giữa ban ngày cơ chứ!...

Mà thôi cũng không nên trách nó. Có trách hãy trách ông xanh, sao lại hẩm hiu cho ra đời một sinh vật không hoàn hảo. Còn nếu cho nó là động vật có tay chân cũng bằng thừa, khi không thể sử dụng tứ chi trong việc ăn uống hay sinh hoạt cá nhân. Những ông bác sĩ học trường tây, bạn cụ tổng năm nào có nói về bệnh tình của nó. Ông ấy nói gì... gì về chứng thoái hóa não hay bại xụi gì đó... mà ông Út chẳng biết. Cuộc đời ông sinh ra đã là tá điền. Ông bà cha mẹ cũng thế! Thì làm sao có chữ nghĩa để hiểu những việc phức tạp của người trên, kẻ trước...

dai-lua-do

Bình tâm nghĩ ngợi một lúc, ông Út vội vàng đi vào nhà cầm lấy cái mác[1], đi chẻ tre. Tre trong đất ông chủ Cả vốn nhiều, nhưng những người tá điền như ông chỉ xin được ruột đem về xài tạm. Vỏ tre người ta chẻ ra đan mê bồ, quây vòng đựng lúa. Có khi tre được đan giỏ, đan nia, vót câu... Người giàu có đất thì tha hồ sử dụng tre như một món hàng đa dụng. Nhưng... kẻ nghèo như ông, chỉ biết xin ruột tre đem về chẻ ra đan mê, làm vách. Vách nhà ông toàn bằng mê tre. Chỗ nào cứng cáp thì lót tạm một miếng. Nơi yêu yếu thì hai ba miếng cho kín gió, ấm nhà, chống mưa giông... Bàn tay khéo léo của ông Út nhẹ nhàng chẻ một thân tre ra thành miếng. Ông dùng mũi mác tách đầu của chúng thành từng mảnh nhỏ, thật mỏng. Sau đó uốn thân tre cho dập đi và bắt đầu tước thành nhiều mảnh nhỏ, đan vào tấm mê còn dang dở. Xong đâu đó ông Út đem tấm mê phủ lên một khung tre đã làm sẵn trước đó mấy hôm rồi. Dùng những nẹp nhỏ và dây, ông bắt đầu buộc chúng lại với nhau. Lúc mặt trời xế bóng, ông đã làm xong một cái cửa hình chữ nhật, với một chiếc đố dọc dài hơn cái bên khoảng hai tấc. Như vậy ông đã có một cánh cửa lắp vào nhà, mà không cần phải ra chợ mua bản lề cho phí tiền. Cái trụ dài cứ cho vào một lóng tre đóng sâu xuống đất. Đầu trên dùng dây lạt dừa cột lại, đã có ngay một cánh cửa cối xay có thể mở ra mở vào...

Hôm rồi, vì nhà không có cửa sau, nên con Lu lẻn vào ăn mất nửa cân thịt của ông. Cái số ông sao thật bẽ bàng và vô duyên với thịt. Ông anh làng bên biết ông bị mất trộm, lại mấy năm thất bát chăn nuôi nên biếu cho nửa cân thịt. Thế mà con chó chết tiệt, cả gan xực mất của ông nửa cân thịt quí. Nhưng nghĩ cũng lạ... Con Lu xưa nay vốn chưa bao giờ dám hỗn hào kiểu đó. Nó có thể săn chuột, bắt kỳ đà, chứ chưa từng đụng chạm vào những thức ăn để trên chạn bao giờ. Không biết con chó ăn phải gan con gì mà dám làm như thế?

Từ khi thằng Bé, em ông lớn lên một chút, căn nhà trơ trọi trong xẻo vắng càng vãn bóng người. Những đứa trẻ hàng xóm không thích đến nhà ông để rồi chứng kiến một con người đáng thương, nhưng lắm tật kinh khiếp. Mà bọn chúng sợ thằng Bé cũng đúng! Bởi sắc mặt trắng xanh của nó bao giờ cũng lồng vào một nét cười quái dị. Đôi mắt trắng dã mở trừng trừng nhìn mọi đứa trẻ với một sự thèm thuồng không lời giải thích. Ánh mắt ấy nhìn vào ai cũng không biết, khi tròng trắng quá nhiều để chứa đựng con ngươi bé tí cứ mãi chạy vòng quanh. Cái miệng nó trông qua cũng thật kỳ, khi thì méo mó hoặc trễ xuống với cái lưỡi dài ngoằng, đỏ hòm hom, mỗi khi ngoác miệng cười cùng ai đó. Những đứa nhỏ trong xóm nói với nhau rằng: "Cái lưỡi của thằng em ông Út dài quá! Nó dài đến nỗi không biết thật của con người hay không?" Dĩ nhiên những điều này được già trẻ lớn bé thì thào với nhau một cách thầm kín. Vì sợ ông Út nghe thấy rồi buồn phiền. Nhưng cái gì ở đời càng xầm xì thì càng dễ lọt tai. Ông Út vô tình nghe thấy thế cũng mặc. Bởi ông biết người ta sợ thằng Bé là đúng, khi ông thương nó nhiều...mà lắm lúc nhìn lại cũng kinh hoảng nữa là...

"Con người vốn có số!" Ông Út thường hay nói như vậy, khi phải cưu mang một đứa em tàn tật, tách biệt với người làng. Nó có cái số khổ, còn ông khổ phải đeo mang một giọt máu mà không nỡ vứt đi...

Thịt ăn không có. Thực phẩm chính trong nhà là cá ngoài đồng. Điều này đôi khi làm ông Út yên tâm hơn. Dù sao cá ngoài đồng cũng nhiều vô số. Chỉ vài mươi cần câu cắm vội thì đã có cái ăn. Nhưng thằng Bé ở nhà khó ăn lắm! Nó sinh ra trong nhà tá điền mà giống như sống với nhà giàu không bằng. Cơm ăn ba hột. Cá mắm sơ sài không làm cho nó hài lòng. Có hôm bận việc, vừa kho vội nồi cá ông đã bỏ đi sau khi múc ra tô mấy khúc cá cho thằng em. Khi xong việc trở về mới thấy là nồi cá chưa chín tới, mùi còn tanh lợm. Ấy thế mà thằng Bé đã ăn hết sạch tô cá để phần. Nhìn ánh mắt nó, ông Út kinh ngạc. Xem ra cu cậu thích ăn món bở ra trò. Thông thường ông kho cá rất ngon nhưng không thể làm đứa em vừa miệng. Nó ăn ít lắm mà vẫn lớn nhanh. Chỉ phải cái là không chịu đi đứng như người ta thôi. Nó càng lớn, người càng hôi ra với cái mùi gà vịt phảng phất đâu đó. Nhưng nó có mùi gà vịt trong khi nhà lại không có con gà, con vịt sống được bao lâu với cái họa cáo bầy và lũ trộm ngày. Hàng xóm cũng than vãn mất gà, mất vịt liên miên mà không hiểu được nguyên do. Điều này ông Út cũng thấy được. Bởi lúc trước, gà vịt hàng xóm cũng có qua đây, nhưng mỗi năm một vắng. Sau đó thì mất tiệt... Như vậy do lũ cáo quá lộng hành hay là bọn trộm, ngày một tinh ma, quỷ quyệt cũng không biết? Tai họa là họa tai chung! Nhưng những lời nói thì thầm lọt tai càng lúc càng khó nghe hơn. Người già, trẻ nhỏ nói rằng: khu vườn nhà ông có ma... Con ma này chuyên ăn thịt sống nên không có con gà, con vịt nào sống được trong khu vườn ấy...

Ông Út không bận tâm đến những lời nói vu vơ. Ngày ra đồng đến tối mịt mới về. Buổi sáng lại vội vã thổi cơm, rồi chia ra hai phần: Một đem theo bên mình. Một cho đứa em tật nguyền. Như vậy ông chỉ còn buổi tối tương đối thảnh thơi, khi bên chén trà, lúc vài chung rượu nhỏ. Sau đó lăn ra ngủ, chờ trời sáng...

Giấc ngủ nhà nông nặng nề là vậy mà lũ chuột trong nhà lại trở chứng, lộng hành nhiều ra. Lúc rày trong lơ thơ giấc ngủ, ông lại nghe bọn chúng lục lạo nồi niêu đến khó chịu. Sáng ra, những con cá lóc phơi vừa một nắng, đã biến mất không thấy tăm hơi. Chuột gì như quỷ như ma? Chúng chuyên ăn cá sống, còn khô phơi tới nắng thì không đụng đến bao giờ...

Lâu ngày mất của cũng xót. Nhiều đêm ông Út cố canh, tìm hiểu xem mặt mũi lũ chuột ra sao. Như hiểu được ý định của ông, bọn chúng trở nên im hơi lặng tiếng như chưa từng có mặt bao giờ. Ấy vậy mà khi quá mỏi mệt, vừa chợp mắt một chút chúng đã đại náo nồi niêu. Có hôm trăng sáng soi vào kẽ hở của vách phên bên đầu hè, làm căn phòng lờ mờ sáng. Lơ mơ giấc ngủ ông Út như thấy một dải lụa màu đỏ phất phới trong gian nhà trống. Cái dải lụa mờ mờ ảo ảo đó, thoắt ẩn thoắt hiện, và chợt biến mất lúc ông mở choàng mắt ra. Nhiều lần như vậy lắm, nhưng ông vẫn cho là mình mơ ngủ nên nhìn gà hóa cuốc đó thôi...

Một ngày, nhà bên có giỗ, ông Út được mời sang ăn chén cơm ngày kỵ. Hôm ấy ông uống hơi nhiều nên say túy lúy. Vừa về đến nhà ông liền ngã ra vạc giường ngủ ngay. Cái giường rộng một mét sáu, bao giờ cũng đủ chỗ cho cả hai anh em. Giữa khuya ông Út chợt tỉnh khi thấy một bên má nhồn nhột. Có cái gì đó mềm mại như lụa ướt, cứ vuốt ve lên khuôn mặt ông. Trong cơn say ngà ngật, ông Út cứ tưởng con Lu dở chứng nhảy lên giường liếm mặt mình. Nhưng mở mắt ra nhìn kỷ, ông lại nhận thấy chính cái dải lụa đỏ thường ám ảnh mình từng đêm đang múa may, uốn lượn. Cái dải lụa đỏ bằng ba ngón tay cứ phất phơ, phơ phất... như chơi đùa, bởn cợt với gương mặt người say... Ông Út muốn đưa tay túm lấy dải lụa, nhưng bàn tay không sao theo ý được. Tay người say có bao giờ tuân theo ý chủ, lại trong lúc vừa tỉnh cơn ngái ngủ. Tiếng động làm cái dải lụa chợt biến mất như được ai kéo vào một nơi tối, gần lắm... Hình như nó ở ngay cạnh nơi ông nằm... Nơi thằng Bé đang im lặng nhìn ông... Ông Út nhìn nó như không hiểu. Cái thằng, sao giờ này vẫn không ngủ, cứ mở mắt nhìn trừng trừng nhìn ông thế kia! Mà sao mắt nó xanh lè như thế... Không! Không phải màu xanh. Trong đó còn có ánh lửa chập chờn của hai viên bi đỏ rực...

Nhìn nó ông Út chợt hoảng kinh hét lớn:

- Mày làm gì đó hở Bé!?...

Trong đêm khuya, tiếng quát của ông chắc vang dội lắm. Nó làm cho thằng Bé giật nảy mình với sự biến đổi đột ngột của gương mặt. Ánh mắt nó không còn lấp lánh thứ ánh sáng kỳ dị ban đầu. Cái môi nó lại trễ xuống như sự cố hữu lâu nay. Nhưng cái khác lạ là sắc mặt nó ra chiều tiếc rẻ, như vừa vuột mất một thú vui của trẻ nhỏ...

"Không ổn rồi! Thằng em này có cái gì khác lắm. Tựa như nó đến từ một nơi u tối mà con người không sao biết được"... Ông Út nghĩ vậy nên thao thức mãi đến lúc gà gáy sáng...

... Hôm nay, sau buổi nhổ mạ, ông Út đi thẳng sang nhà người anh ở xóm bên. Hai anh em là bà con chú bác nên thân nhau từ bé, không phải giấu nhau chuyện gì...

- Anh Tám à! Sao tui lo quá. Thằng Bé ở nhà ngày một biến đổi không biết ra... gì nữa. Không biết sau này tui kham nổi không...

Ông buồn rầu nói với anh mình.

Ông già Tám nhìn người em ra chiều thương cảm, xen nổi lo âu. Ông đã nghe nhiều việc về đứa cháu hơn người em, nhưng không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào cho xuôi chèo mát mái.

- Tôi biết chú khổ vì nó... Nhưng biết làm sao hơn được! Dù sao, nó cũng là máu mủ ruột thịt của mình...

Nói đến đây ông ngập ngừng, rồi lặng thinh.

Ông Út đem những chuyện khác lạ xảy ra lâu nay nói với người anh. Ông Tám ngồi lắng nghe một lúc rồi khuyên người em một câu:

- Chú muốn làm gì cũng phải biết cặn kẽ nguồn cơn. Tôi nghe nhiều việc kinh sợ quanh thằng bé, nhưng vẫn bán tín bán nghi. Lắm lúc tôi định nói, lại sợ chú buồn... Chỉ có hai anh em, chú cứ mãi ngoài đồng thì đâu biết được việc nhà... Muốn biết sinh hoạt của thằng Bé thì phải lén lút rình mới hiểu được.

Sau câu nói đó, ông già đi vội vào nhà lấy ra một con gà đã bị buộc chân, đưa cho ông Út.

- Mặt chú xanh xao quá! Đem còn gà này về nấu cháo đậu xanh mà ăn. Tôi chỉ có thể giúp chú thế này thôi...

Ông Út về mới được nửa đường thì trời đổ mưa. Mưa lớn lắm! Sấm chớp chằng chịt khắp chân trời. Đoạn đường trở nên trơn trợt trong ánh sáng lóa mắt của tia lửa trời. Đến nhà, ông Út vội vã bỏ con gà vào chuồng, rồi băng ngay ra đồng. "Không khéo mạ trôi hết mất!" Ông nghĩ vậy nên chạy mỗi lúc một nhanh. Còn cách chân đồng khoảng mươi bước chân ông Út chợt dừng lại. Không phải ông đuối sức, chỉ là không muốn bước tiếp khi nhớ đến câu nói của người anh. " Phải rình xem thôi. Coi thằng Bé làm gì mỗi khi ông ra đồng"...

...Cánh cửa nhà sau lờ mờ hiện ra trong cơn mưa và ánh chớp. Con Lu không chạy ra mừng như mọi khi. Không biết nó chạy theo con chó hàng xóm nào rồi nữa! Cánh cửa ông làm để ngăn cản bầy cáo tới chuồng gà chỉ cách mươi bước chân thì ông Út nghe thấy tiếng gà la oang oác."Lại là lũ cáo khốn kiếp". Ông Út cầm lấy cây, đẩy cửa xông vào. Cánh cửa với cối bản lề xoay đi trong tiếng kêu cót két thì trước mắt ông hiện ra ra cái dải lụa quỷ quái của đêm nào. Có khác hơn là nó dài lắm và đỏ ửng màu máu trong ánh chớp lòe sáng. Vừa nghe tiếng động, cái dải lụa vụt về phía nhà trước rất nhanh. Chỉ thoáng một cái đã mất tăm, mất tích. Ông Út nhìn vào chuồng gà chỉ thấy một nhúm lông đỏ máu nằm đó. Bước nhanh đến bên giường, ông nhìn thấy gương mặt thằng Bé như đang ngủ, nhưng điều lạ là khóe miệng nó có dính chút ít máu...

"Không phải cáo ăn mất gà!" Gà chết vì cái dải lụa đỏ ấy thôi. Nhưng cái dải lụa ấy là gì? Sao miệng thằng Bé lại vấy máu trong giấc ngủ!?...

Sau cái đêm ấy, ông Út bắt đầu để ý nhiều việc kỳ lạ xảy ra trong nhà. Những nông dân đồng nội đi nhổ mạ, cấy lúa, bị đỉa cắn chảy máu là bình thường. Những người khác bị đỉa cắn một ngày đã khô mặt, qua ngày thứ hai kể như hết hẳn. Thế nhưng vết đỉa nơi chân ông Út không khỏi, lại lầy nhầy những nước vàng và bưng mủ. Đôi khi nó kéo dài cả tuần hay một tháng mà vẫn không lành. Cuối cùng hết cách đành phải bó thuốc mới xong. "Có khi nào do cái dải lụa ấy mà ra...!" Ông Út vội xua ngay ý nghĩ trong đầu vì cho rằng thật kỳ quái... Nhưng... cuối cùng nó là cái gì mới được cơ chứ? Thế là ông nung nấu một kế hoạch làm cho minh bạch mọi việc...

...Tháng giêng đồng khô cỏ cháy. Mùa này đã đong lúa ruộng xong, nên mọi người thi nhau ra đồng săn chuột, bắt chim. Ông Út bắt được nhiều chim, đem về nướng lên thơm phưng phức. Thế mà thằng Bé nó không ăn. Dạo này nó gầy đi trông thấy. Nhìn nó ông thấy xót xa, bởi biết câu máu chảy ruột mềm...

Buổi chiều, nhà bên có người giết lợn, đem biếu ông cân thịt. Ông vứt miếng thịt lên cái xịa[2] treo nơi giàn bếp, rồi tất tả đi cắm giạc câu[3] cho kịp buổi tối. Đi được ba bốn liếp vườn, ông chợt nhớ đến cái dải lụa màu đỏ nên quay trở lại...

Cánh cửa với cái bản lề cối xay, luôn kêu cót két, nên ông Út đã cho chút bùn non vào. Nhờ điều này nên lúc đẩy cửa không gây ra tiếng động nào. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông Út trông thấy cái dải lụa đang múa lượn trong căn bếp. Trông nó như một vật đang mãi vui chơi đắc ý, nên không biết sự xuất hiện của người lạ...

Thận trọng... Khẽ khàng... Từng bước... Từng bước... Ông Út tiến đến gần chiếc dải lụa... Trời đêm tháng giêng sao sáng vằng vặc. Ánh sáng hội tụ của các vì sao xuyên qua mái nhà thủng lỗ chỗ, soi vào căn bếp lặng ngắt như tờ... Đôi mắt ông Út mở to hết cở để nhìn vào vật kỳ lạ ấy. Thứ mà bao đêm ám ảnh ông trong giấc ngủ. Nguyên nhân gây ra cái chết của gà và vịt. Còn nữa, đã năm năm ông không nếm được thịt, cũng bởi vì nó!... Căm tức... Uất hận... Cuồng nộ... Tất cả đều tại chiếc dải lụa quái ác kia...

Bỗng nhiên ông sửng người lại... Người ông lạnh ngắt như vừa ngâm mình rất lâu trong nước. Cái dải lụa trông như một cái lưỡi, với những tua vị giác nhỏ li ti nhô lên từ thân, Những sợi nhỏ này run rẩy, uốn lượn, cào cấu vào miếng thịt để trên giàn bếp. Sau đó nó mất hút về phía nhà trước, rồi lại xuất hiện ngay sau đó... Động tác được lặp đi lặp lại với những tiếng "chem chép" đều đặn của một đứa trẻ đang ngon ăn... Đầu ông Út quay cuồng với bao ý nghĩ: "Lưỡi người ư? Không thể nào! Lưỡi người không thể dài như thế? Nếu chỉ đứng trong khuôn bếp để ước lượng thì vật đó có trên ba mét, chưa kể nơi phát xuất..." Nhưng nó rõ ràng là cái lưỡi chứ không phải dải lụa... Cái lưỡi ấy đang liếm láp khối thịt còn đỏ ối đang nằm kia. Và mỗi lần như vậy khối thịt lại vơi đi trước mắt ông...

Ông Út chợt nhớ tới lời đồn đại và đâm hoảng hốt. Lưỡi ông cứng lại trong khi "cái dải lụa đỏ" đang tưng bừng múa lượn trước khối thịt. Bàn tay run rẩy của ông Út lần mò trong bóng tối, lần tìm một vật gì đó. Bất cứ thứ gì vào tay lúc này cũng tăng thêm sự can đảm cho một con người đang bị sự sợ hãi nuốt chửng. Trong bếp trống không. Không có bất cứ cái gì trong tầm tay mà ông có thể với tới. Bàn tay run bần bật bỗng chạm vào một nơi âm ấm. Đó là cái mẽ lửa nướng chim buổi xế chiều. Cái ấm của tro than không làm ông Út bớt run, ngược lại còn tăng thêm nỗi tuyệt vọng. Bỏ chạy cũng không! Vì trong nhà còn thằng Bé... Thế rồi ông lao vào ghì chặt cái dải lụa gớm ghiếc. Cái lưỡi của quỷ dữ đã sống nhờ vào số thịt trong nhà ông...

Cái lưỡi ác quỷ vùng vẫy hung hãn với sức mạnh kinh kiếp. Thân nó trơn tuột và đầy rẫy nhớt nên càng khó nắm được. Ông Út bị xô ngã vào cái mẽ lửa đầy tro nóng. Bất kể như thế nào ông nhất quyết không buông. Một ý nghĩ vụt hiện ra vào lúc nguy kịch, ông hốt vội nắm tro rồi xiết mỗi lúc mỗi chặt cái dải lụa đang trong cơn điên cuồng. Trong buồng có tiếng ú ớ của thằng Bé, xen lẫn tiếng tru ghê rợn của con Lu. Tiếng tru của con chó như đứt đoạn, run rẩy và sợ hãi. Ông Út mặc kệ tất cả. Bởi vì giờ đây ông đang tóm được cái lưỡi bằng đôi tay đầy tro than. Nhưng... nó khỏe lắm... Nó xô nam, xô bắc, rồi kéo tuột ông vào buồng ngủ. Thằng Bé càng ú ớ, khục khặc, tay chân múa lung tung trên giường. Ánh sáng của ngàn sao chiếu qua tấm mê mục nát bên hiên nhà, soi lên gương mặt thằng Bé. Ông Út vừa thấy nó đã kinh khiếp hét lên. Trời ơi! Nó không còn là đứa em. Nó là quỷ dữ với chiếc lưỡi dài ngoằng gớm ghiết, đang cố quấn chặt lấy anh mình. Cái lưỡi lúc đầu đang cố rụt lại, bây giờ lại vươn ra phía trước, quấn mấy vòng quanh cổ ông Út. Đầu lưỡi chứa đầy nhớt dãi, ram rám, sờ soạn lên khuôn mặt của ông. Kinh hoảng vì những điều xảy ra, ông Út vớ lấy cái phảng[4] nơi đầu giường, rồi vung lên...

***

Tiếng mõ và thanh la vang lên inh ỏi trong đêm vắng. Người làng ven con xẻo, cạnh nhà ông Út nháo nhào la hét, gọi chữa cháy. Ngọn lửa hung tợn trong mùa khô bốc cao bừng bừng, soi sáng cả một vùng quê yên tĩnh. Khi người ta chạy tới, căn nhà ông Út đã cháy rụi trong chốc lát. Những người trẻ tuổi dùng tàu dừa dập lửa để tìm người xấu số, nhưng không thấy gì ngoài cái phảng và mấy mảnh vỡ của bát sành. Người ta bàn tán xôn xao, không biết người trong nhà có chạy thoát hay đã bị thiêu trụi ra tro...

Mãi về sau, cũng không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra cho hai anh em xấu số. Trong số những nghi vấn chỉ có một người bao giờ cũng lặng yên. Đó chính là ông Tám già ở làng bên. Ông ta nín lặng chứ không phải không biết gì. Và càng không nên trách phiền về sự kiệm lời của một ông già gần đất xa trời... Bởi vì, nếu một ngày nào đó ông không nói ra sự thật, thì... làm sao có câu chuyện hãi hùng này...

1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập