ღDevil_Girlღ((a̾n̾g̾e̾l̾l̾s̾o̾f̾d̾e̾a̾t̾h̾) (✎﹏frïëndlÿ⁀ᶦᵈᵒᶫvämpïrë﹏))
|
Như đã nói là trong đêm ngủ đầu tiên kể từ khi thằng L mất,mình mơ màng thấy hình ảnh nó ,nhưng lúc đó mình không xác định được là thật hay mơ cả,sau khi tỉnh dậy mình chỉ nhớ mang mang trong đầu là rằng có liên quan gì đó đến cái điện thoại của nó,mình choàng tỉnh dậy,đánh răng rửa mặt xong xuống phụ tiếp đám ma của nó,bây giờ đã là hơn 10h sáng,cách đó ít phút mình có gọi thằng T bảo nó xuống chưa,nó bảo khoảng tầm 1 tiếng nữa.Vừa bước xuống khỏi cầu thang mình đã cảm thấy không khí u buồn đến nhường nào ,xen lẫn vào đó là tiếng máy radio bật câu niệm phật :” Nam mô a di đà phật “,cứ thế sau khi đi hết cầu thang mình gặp được bố nó đang loay hoay tiếp khách,còn mẹ nó thì chắc vẫn nằm khóc trong phòng thôi,còn về thằng T’ nó hình như cả đêm qua không chợp mắt thì phải,vì lúc đi ngủ chỉ có 1 mình,và thức dậy cũng có 1 mình thôi thêm nữa nhìn nó uể oải thấy rõ,thấy vậy mình bảo nó :” Mày đi ngủ đi,tao phụ cho”,vẻ mặt nó lờ đờ vì mất ngủ ậm ừ trả lời.Nhắc lại vấn đề giấc mơ tối hôm qua mình gặp thằng L,về việc cái điện thoại.Mình đang muốn biết ý nó nói gì với mình nên cũng muốn lao vào điều tra .Nhưng trong lúc này mà lại đi hỏi ba mẹ nó điện thoại thì thật kì quá,nên mình mới hỏi nhỏ em gái nó,và bảo là c.s họ có trả lại rồi,và để ở trong phòng.Như tìm được manh mối mình lao thẳng lên phòng ngay,lướt lướt vài cái,mình tìm trước tiên là về các số đã gọi nó,nhưng cuộc gọi cuối cùng là lúc 8h30 đêm nó xảy ra tai nạn do thằng T gọi,cũng chả có gì đặc biệt,mình lướt tiếp vào phần ảnh,ngoài những bức hình nó hay tự sướng mình kéo xuống cuối cùng thì phát hiện có 1 tấm nhìn không rõ lắm( vì cũng đã 2 năm rồi,mình không còn giữ,mong các bác thông cảm,phải còn thì e đã show lên rồi),tấm đó theo mình nhìn từ góc độ thì có lẹ giống như đang nằm rồi chụp lên phía trên,và đặc biệt là tấm đó lưu vào lúc 2h mấy đó ( mình không nhớ nổi) ,khoảng thời gian mà thằng L nó chuẩn bị chết,hoặc là chết rồi thì mình không rõ,vì thời gian tử vong chỉ là phỏng đoán thôi chứ không ai đưa ra cụ thể thời gian được hết,Nhưng mình tin thằng L dã nhìn thấy cái gì đó.Đang ngoài ban công vừa suy nghĩ vừa rít một điếu thuốc dài,thì bỗng có người vỗ vai,như phản xạ thì mình hơi giật mình vì đang suy nghĩ đến cái chết và những điều tâm linh. “Mày làm gì giật bắn người lên vậy?”-Giọng quen thuộc của thằng T làm e định thần lại. ” À không tao đang buồn vì cái chết của nó thôi,đột ngột quá mày ơi”-Mình nghẹn ngào đáp lại. “Ừ tao cũng như mày thôi,xuống nhà phụ tiếp công việc kìa”-Như lời an ũi của nó dành cho mình. Vừa đi xuống nhà mình vừa toan tính việc tìm hiểu sự thật,lúc này đây mình dần tin vào trò chơi đó.Mình quyết định một việc táo bạo,lập lại những việc mà thằng L đã trải qua,nhưng mình không nói với 2 thằng T và T’,và nhà của thằng L nữa,thứ nhất mình sợ 2 thằng đó liên lụy theo mình,Thứ hai mình sợ gia đình nó nghĩ là do mình bày trò chơi rồi hại nó ( ba mẹ nó ở dưới quê mà,nên mấy việc ma quỉ là tin lắm).Nói rồi làm ngay,chiều hôm đó lúc 3h,mình xin phép về nhà,mình diện lý do là có công việc gấp,ba mẹ nó cũng không nói gì ngoài mấy từ cảm ơn vì mình giúp đám của nó .nói là làm vậy nhưng trong đầu mình cũng hơi có vẻ sợ sệt bất an,nhưng nếu không sáng tỏ chuyện này thì mình ân hận cảm thấy có lỗi với thằng L,gạt bõ mọi sự sợ hãi mình chạy một mạch về đến nơi thì cũng hơn 7h tối.8h tối mình ăn cơm tắm rửa,chuẩn bị dụng cụ ở nhà mình,chạy sang nhà thằng L cũng mất hơn 30p,lúc này đã là 9h30 tối.Mình mở cửa ra ( 4 thằng chơi thân nên có chìa khóa của nhau cũng không có gì lạ,nên khỏi thắc mắc nhá mấy bác),mở ra một không gian tối tăm tĩnh mịch,kèm theo đó là cảm giác lạnh lạnh chạy dọc sống lưng,phải nói lúc đó mình muốn chạy ngay và luôn nhưng nhớ lại cảnh nó chết mình thấy tội nghiệp,nên dũng cảm bước vào nhà,mình với tay bật cầu dao lên,rồi cẩn thận khóa cửa nẻo lại.Bước từng bước lên cầu thang mà tim mình đập thình thịch như muốn nổ tung ra,cảm giác hồi họp thêm phần sợ sệt ấy làm mình luôn muốn suy nghĩ là đây là ác mộng thôi,mau tỉnh dậy đi.Cuối cùng cũng lên tới phòng nó.Mình bật đèn lên,mới đây mấy hôm trước cả 4 thằng còn ngồi ở đây cơ mà sao h lại lạnh lẽo thế này.Mình vội vàng lôi con lap ra lướt web giải trí tí cho không khí bớt căng thẳng,với sẵn tiện đọc dòng notice của trò này mà bữa mình vẫn chưa đọc,khi đọc dòng notice xong mình cảm thấy mình đã sai lầm rồi,mình ẩu quá,để giờ kẻ mất người còn thế này,rít thêm một điếu thuốc nữa mà lòng vẫn nghẹn nghẹn,mình đã gián tiếp giết nó rồi sao?,gạt suy nghĩ buồn não nề đó sang 1 bên,nhìn lại đồng hồ 11h30 rồi,chuẩn bị tác chiến thôi,đem dụng cụ ra và mình đội lên đầu cái nón bảo hiểm,đễ lỡ có va đập như nó mình vẫn còn sống.Bước vào wc,tuy đã dọn dẹp sạch sẽ rồi,nhưng mình vẫn không quên cái hình ảnh nó nằm ở đó kèm theo vũng máu.Trò chơi chuẩn bị bắt đầu,mình tắt đèn wc,thật với các bác lúc này mình muốn són ra quần rồi nếu lỡ hồi có gặp được j j đó thì không biết ra sao đây.Đốt cây nến lên,ánh sáng mờ ảo của cây nến làm mình thêm sợ sệt,” Xoạt” – âm thành phát ra từ dưới lầu, ” Chắc do mèo chuột nó chạy rồi đụng cái gì đây mà” – Lời nói tự trấn an mình.12h nghi thức gọi hồn bl**** bắt đầu.Cùng lúc đó đèn hành lang bật sáng lên,”Chết rồi kiểu gì đây,són ra quần mất thôi” ,Mình quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra nhỡ đâu là trộm không chừng.Vừa bước ra khỏi wc được vài bước đập vào mắt mình là một gương mặt,nói thật lúc đó mình bủn rủn cả rồi,ngồi bệt xuống đất,ở quần thì có tí nước rồi đó ạ.Đèn bật sáng lên mình định thần lại thì ra là gương mặt của thằng T. ” Mày làm gì ở đây vậy C?” -Giọng nói vẫn quen thuộc làm mình đỡ sợ hơn ( thật ra cái mặt thằng này xấu,với thêm da mặt nó trắng,lúc bước ra chỉ có ánh sáng từ cây nến dội ra nên không nhận ra nó cũng phải thôi) “Tao hỏi mày mới đúng”-Giọng mình đáp lại kèm chút sự hoảng sợ đang định thần lại. nó đáp lại :”Chiều nay tao thấy mày có vẻ mờ ám quá nên tao theo dõi mày,rồi mày làm gì ở đây vậy”. Thú thật giờ nó đã đến đây rồi thì mình cũng nói thật quyết định của mình:” Tao..tao thấy cái chết của thằng L có liên quan đến trò chơi đó m ơi,tao muốn điều tra”. Nó quát thẳng vào mặt mình :” Rồi sao không nói gì với tao ” “Tao không muốn ai ảnh hưởng từ trò này nữa” “Ảnh hưởng gì,mày làm vậy nguy hiểm cho mày hơn,2 thằng dù gì cũng đỡ hơn”-Nó đáp lại với vẻ lo lắng,làm phần nào mình cũng đỡ ấy náy. Sau khi nói ra quyết định của mình thì nó bảo : “khoang hãy tiến hành,bây giờ dẹp chỗ này và đi về phòng trọ tao lẹ lên”. Mình lật đật thổi tắt cây nến và cuốn vào balo,ra ngoài phòng đưa con laptop vào balo luôn.2 thằng chạy 2 xe về đến phòng trọ nó cũng đã hơn 1 giờ sáng.Ngồi nói chuyện một lúc về kế hoạch thì có lẽ nó cũng đã có ý nghĩ như mình từ đầu,cảm giác vui mừng vì có người cũng điều tra cũng đỡ sợ,xen kẽ đó là cảm giác sợ vì lỡ có chuyện gì thì mình lại mất thêm thằng bạn.Cả đêm đó 2 thằng đều không ngủ ngồi bàn việc chuẩn bị tiến hànhCuộc nói chuyện kéo dài mãi đến tận sáng,nó không ngừng bàn về kế hoạch tác chiến với thứ gì đó mà thằng L đã gặp.Thằng T nó càng hớn hở làm sáng tỏ câu chuyện đến đâu thì mình càng bồn chồn lo lắng kèm phần sợ sệt đên đó ,có thể nói mình sợ ma,nhưng sự lo lắng cho thằng T có chuyện gì nó còn hơn cả nổi sợ trong mình,đôi khi tình bạn sinh viên nó thật to lớn làm sao ấy,mất 1 đứa đã là mất mát to lớn đối với mình rồi,bi giờ nếu xảy ra chuyện gì với nó nữa mình không biết phải làm sao,vì mình biết sau lưng cái bí ẩn đó chắc hẳn là 1 cái gì đó rất mạnh,không nhìn thấy được mà người đời vẫn hay gọi là thế giới tâm linh.Đúng vậy,dường như một thằng sinh viên năm 3 từ nhỏ đến khi bước vào giảng đường đại học và trước thời điểm xảy ra sự việc thì có lẻ những thứ về ma thì chả làm mình sợ,luôn luôn thích thú với những thứ đó,nhưng ở thời hiện tại thì có lẻ mình là 1 thằng nhát gan,sợ ma hơn bao giờ hết,đôi khi những gì mình chưa thấy thì mình luôn mạnh mồm,đến khi thấy rồi thì lại trở nên nhát gan hơn. Loay hoay thì cũng đã 7h sáng rồi,2 thằng đèo nhau trên 1 con xe chạy đi ăn sáng rồi chuẩn bị còn xuống đám của thằng L nữa,ngày mai là nó chôn rồi.Lúc này cũng là xế trưa rồi và bọn mình cũng đã có mặt ở dưới quê thằng L,bà con của nó lúc này về đám nó cũng đông rồi,nhìn chật kín cả nhà,từ Mĩ,Úc rồi đến nhiều tỉnh về nữa,vẻ mặt ai cũng đau lòng,xót thương hết cũng phải thôi nó là đứa cháu đầu tiên mà .Đứng cạnh quan tài của thằng L rít từng điếu thuốc Jet lòng mang đầy tâm trạng,một tâm trạng khó diễn tả bằng lời,có lẻ như việc đó không nên tiếp tục nữa,mình không muốn việc gì xảy ra cho thằng T hết,nếu thật sự thằng L nhìn được thì nó cũng không muốn mình và thằng T phải liều mạng với thứ mà nó đã từng trải qua,” thôi tao xin lỗi mày L ạ,tao không làm được gì cho mày nữa rồi,mày lên đường bình an” – lời suy nghĩ từ trong lòng mình,tuy rằng suy nghĩ là vậy nhưng lòng mình cứ nghẹn lại,muốn bật khóc nhưng lại không ra nước mắt,nỗi mất mát về tình bạn quá lớn,sau khi quyết định vậy mình đã nói với thằng T rằng từ bỏ kế hoạch,lỡ mày có chuyện gì thì tao phải làm sao,thằng L nó cũng không muốn thế.Nói rồi thì nó cũng có vẻ chấp nhận,mặt nó lộ ra đầy nét buồn. “ Cháu nhích ra tý”-Lời của ba thằng L kêu mình nhích ra để chuẩn bị việc mở nắp quan tài lần cuối cho họ hàng nhìn mặt vì ngày mai phải đi chôn rồi,mình nhìn vào quan tài,không biết do mình tưởng tượng hay do gì khác khi nhìn vào thì gương mặt nó đã tươi tắn, có hồn hơn và đôi môi có chút gì đó như đang muốn mĩm cười ( thật ra cái này mình cũng không dám chắc vì lúc đó mình thức 1 đêm rồi,tâm trạng cũng đang buồn nên nhìn có thể gây hoa mắt,hoặc là lớp trang điểm đậm quá thì mình không rõ) Nhưng mình khẳng định là gương mặt nó có thay đổi so với ngày đầu tiên nó mất và mình cũng nhìn nó trong quan tài như lần này.Rồi cứ vậy từng giờ từng phút trôi qua,đồng hồ cũng chỉ 10h tối,đến đây thì vài người khách cũng ra về,còn con em nó thì đã đi ngủ,thằng T với T’ cũng chui lên phòng,tiếng kèn tây cũng đã ngưng lại,chỉ còn tiếng niệm “ nam mô a di đà phật “ từ chiếc máy đặt cạnh di ảnh nó phát ra thôi.Mình thì phần do suy nghĩ phần vì hôm qua không được ngủ nên nếu hôm nay ngủ thì e là 7h thì mình vẫn còn ngủ không thể đưa thằng L về nơi an nghĩ cuối cùng được.Nên mình quyết định thức trắng đêm nay nữa,cùng với bố nó ngồi trước di ảnh nó như có điều gì muốn nói,còn mẹ nó thì có vẻ như đã khóc hết nước mắt rồi mặc dù nhìn trong mắt bác ấy vẫn còn đỏ ướt,bác ấy vẫn cặm cụi ngồi đốt giấy vàng bạc cho thằng L.Cái cảm giác vắng người thêm cảnh quan tài đặt ở đây,thì khiến người ở đây cũng hơi lạnh và sợ ma,nhưng đối với mình thì khác,có lẻ tình bạn vượt hơn cả nỗi sợ hải.Mình vẫn ngồi cạnh đó,bao nhiêu kỉ niệm ùa về,từng chút từng chút một,mắt lại ướt thêm.Thằng này phải nói là bạn than và tốt nhất đối với mình,mình còn nhớ hồi cấp 3 bị đám côn đồ đòi đánh,cũng chính nó đứng ra đánh lộn với tụi kia,mình thì chưa có gì để đền ơn nó hết ngoài những đợt cafe,ăn uống mình khao,nhưng đối với vật chất thì có lẻ không đáng với những gì tình bạn nó dành cho mình.Ngồi kể những việc tốt của nó thì đến sáng mai cũng không hết,nên thôi mình chỉ kể vậy thôi,duy chỉ có một chuyện về trò chơi đó thì cái này do mình suy nghĩ và cảm nhận thôi,có lẻ trò chơi đó nó đã thấy cái gì đó và muốn bảo vệ cho 3 đứa còn lại nên mới nói 1 câu là :” để tao ở lại xem tý”,nếu mình đoán không lầm thì nếu nó không ở lại hoặc cả đám ở lại thì chắc có lẻ giờ 4 thằng đang mọc cỏ xanh rồi.Rồi cái gì đến cũng đến thôi,7h rồi,xe chở quan tài nó chậm rãi từng dòng lăn bánh, xe chở nó ra nghĩa địa cách nhà tầm 2km,mình thì chỉ lặng lẽ ngồi trên xe máy cùng với T và T’ đưa nó về nơi an nghĩ cuối cùng thôi.Đoạn đường không xa nên tầm 30p là đến nơi.xe dựng lại ở đó,6 anh đội tỳ nhấc quan tài nó ra,mỗi người 2 tay rinh vào phía trong,xe máy cũng vậy,mọi xe đều dựng ở ngoài,cuốc bộ vào trong thêm khoảng 100-200m gì nữa.Lẳng lặng bước theo dòng người đưa nó ra mộ huyệt,nhìn cảnh người ta chuẩn bị đưa quan tài xuống ngoài việc nói Rest In Peace thì mình không biết làm gì hơn,về phần mẹ nó thì như lúc này bác ấy đã không còn kìm chế được nước mắt nữa,khóc một cách thê lương,em nó thì không được đi theo vì lí do còn nhỏ.Từng xúc cát một phủ đầy lên nó.Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc,mãi mãi trò chơi ấy sẽ kết thúc,rồi thì trở về việc ai người nấy làm.Nhưng đôi khi sự đời không như những gì ta nghĩ…...Tưởng chừng như mọi việc lại đâu vào đó,lại trở về cuộc sống nhộn nhịp của trốn thành thị,kết thúc đám tang của thằng L,mình chạy xe một mạch về phòng trọ,do thức trắng nhiều đêm,đi đường xa mệt mỏi,về phòng thì tắm rửa,ăn vội bát mì rồi nằm ngủ ngay.Có lẽ do quá mệt mỏi mình ngủ một giấc độ chừng 18-20 tiếng,trong khoảng thời gian ngủ li bì đấy mình có mơ thấy thằng L ,một giấc mơ về những ngày bình thường cứ như nó vẫn đang còn sống có khúc đoạn kết thì mình nhớ là nó chạy đi đâu đó rất hối hả,mình có đuổi theo để hỏi chuyện gì,nhưng hình như nó không quay lại,và mình tỉnh giấc( do sự việc cũng lâu nên mình không dám khẳng định chi tiết là chính xác 100% nhá ).Dọn dẹp chăn gối,đánh răng rửa mặt,đồng hồ thì đã 6h sáng,mình xách con xe ra,chạy một mạch sang phòng thằng T rủ nó đi ăn sáng.Khi mình vừa đến nơi,có vài ánh sáng phản chiếu từ phòng nó ra,làm mình chói cả mắt,ráng nhìn kĩ lại thì là một chiếc gương bát quái,xung quanh là 2 lá bùa ( định bụng chọc thằng này,làm cái gì mà hôm nay bùa chú tùm lum hết).Mình gọi vào đt nó kêu mở cửa nhưng gọi mãi chả thấy nó bắt máy,dự là thằng này đang nằm ngủ như chết rồi đây.Mình kiếm xung quanh có mấy viên đá nhỏ,ném lên cửa nó,một lúc sau thì cửa hé mở ra,thì ra thằng mở cửa mình là T’.” Ơ mày làm gì ở đây vậy,chả lẻ tối qua 2 bây….” – Mình vừa nói vừa cười phá lên,” Vô đi rồi nói,mà mày mới sáng sớm làm gì đập cửa um sùm vậy,đã vậy còn ném đá “-Vẻ mặt nó đáp lại một cách nghiêm túc làm mình cũng dứt lại nụ cười.”Tao kêu mãi không thấy ai mở cửa,nên tưởng thằng T nó đang ngủ,mà tao dự qua rủ nó đi ăn sáng rồi lượn ra biển vài vòng,chứ mấy ngày qua toàn vụ thằng L,đi giải tỏa căng thẳng tí.”-Nói dứt lời thì mình cũng trố mắt ra ngạc nhiên trước căn phòng nó toàn bùa chú,còn thằng T thì đang ngồi một cục trong góc giường.”Mày bị ma ám hay gì mà bùa lắm thế”-Mình nhìn sang nó,hỏi nó với vẻ đùa cợt.”Ừ”-Nó đáp lại với vẻ mặt xanh xao,lắm lét,nó làm mình cũng hơi bất ngờ,gặng hỏi nó,nhưng nó dường như chả muốn nói gì,lại thêm gương mặt nó cứ thẫn thờ,làm mình không hỏi được câu nào cả.Quay sang hỏi thằng T’, ” Có chuyện gì với nó thế “ “Tao cũng không biết,tối qua lúc 2h mấy sáng,nó điện tao hối hả,kêu chạy qua nhà thằng L,lúc tao qua tới thì thấy nó cứ cuống cuống lên,kiu tao chạy lẹ,rồi nó đòi sang chỗ tao ngủ,nhưng mà chỗ tao chật lắm nên đành qua chỗ nó,còn mấy tấm bùa này nó 1 2 phải mượn của tao cho bằng được”-Nó đáp lại “Cơ mà giờ đó khuya rồi,nó qua nhà của thằng L chi nữa,định cầu cơ à,mà sao tối qua không điện tao qua cầu cơ chung với “ – Mình đáp lại,mà mình đã đoán được phần nào sự việc rồi,nên đáp lại đùa cợt để bớt đi bầu không khí căng thẳng này. “Tao không biết,tao cũng có hỏi sao không điện mày,mà nó bảo điện mày không được “ – Nó đáp lại “Ê C”-Thằng T nó réo mình « Có việc gì « -Mình trả lời nó « Tối qua mày có cho ai mượn điện thoại,hay mày có làm gì đó với cái đt không »-Nó hỏi mình với gương mặt sợ sệt « Không,tối qua giờ bố đâu có làm gì đến đt,mà chi vậy » « Tối qua tao điện mày nhưng điện không được,đến lần 3 thì mày bắt mấy,mà tao nghe âm thanh gì lạ lắm,tao không nhớ nữa »-Nó đáp lại kèm tí run rẩy « Khoang,có gì đó không ổn,sáng nay tao kiểm tra điện thoại thì có thấy cuộc gọi lỡ nào đâu »-Vừa nói mình vừa vào kiểm tra lại các cuộc gọi đến,cuộc gọi lỡ,mình nói tiếp « Mà cũng làm gì có cuộc gọi đến của mày đâu,cuộc gọi đến cuối cùng là của má tao mà « . « Thế hôm qua giờ mày không nhận được cuộc gọi nào của tao à « -Nó vừa nói mà giật luôn cái đt mình để kiểm tra lại, «, »Ơ thật rồi »-Nó đáp lại với vẻ mặt vừa hoài nghi vừa sợ, »Để tao gọi lên tổng đài kiểm tra lại xem coi có cuộc gọi nào không »-Nói rồi mình điện lên tổng đài hỏi xem tình hình.Như kết quả hiện tại,đáp án là không có cuộc gọi nào gọi đến trong khoảng thời gian đó như thằng T nói. « M có gọi nhầm số không,chứ số tao là không có rồi »-Mình hỏi ngược lại nó « tao chắc mà,tao có lưu số mày mà »-Nó móc đt ra,vào danh sách cuộc gọi đi,nhưng trong đó cũng không có số mình,chỉ có cuộc gọi đi đến thằng T’ « Đấy thấy chưa,làm gì có số tao,lừa tao à »-Mình đáp lại « Không,rõ ràng là tao gọi mày trước, thật đó tao không nói dối đâu »-Nó đáp lại.Lúc này đây nhìn kĩ mặt nó thì không giống nó đang nói dối,mà gương mặt nó cứ thất thần lên từng phút,có vẻ như sợ cái gì đó. « vậy rốt cuộc là sao »-Mình đáp lại To be continued.... Truyện ma buổi tối , part 3+4+5
Như đã nói 12h30 sau khi thực hiện trò chơi được nữa tiếng cả đám không thấy gì xảy ra cả,và quyết định đi ngủ,duy chỉ còn thằng L ở lại làm cái gì đó mà ngay cả mình cũng không biết. Còn tiếp… ![]() hi bn mik đã lai choa bn gòi á khum pít bn có thể cho mik xin 1 lai vô lazi.vn/p/d/479094 và 1fl + 5* khum ặ mik sẽ trả khi đang onl hoặc có tb xin lỗi đã làm phiền # Đại gia đình Mitsuri
Có thể những dòng sau đây các bạn không tin,nhưng nó là sự thật,mình cách đây 3 năm thì nói thật không biết sợ ma là gì cả,nhưng rồi kể từ lần định mệnh ấy. Nội dung chuyện này là về vấn đề trò chơi gọi hồn,trò này không như những trò khác các bác à,mình đã chơi mấy trò cầu cơ,chải đầu đêm khuya nhưng thật ra mà nói thì nó không có gì cả.( mình khuyến cáo các bạn đọc xong cách mình chơi không nên chơi theo vì mình đã mất 1 thằng bạn cũng vì trò chơi này,mà chắc có lẽ tốt nhất mình nên ẩn một cách quan trọng để thấy được ma đi,không thôi lại ảnh hưởng đến các bác) ( Mình đi chơi với gấu tí,mình sẽ post chap 2 sau,à đừng nói mình són nghe,do mình không có soạn gì ra word hết,mình post trực tiếp lên voz luôn,nên không thể viết hết đc) P/s : thật tình là e nản quá ko có hứng ngồi ì ạch gõ 2-3 tiếng kể lại chuyện cho các bác nghe để rồi ngồi nghe 1 số gạch đá,nào là chém,nào là nhạt,nào là coppy paste.Em xin nói thẳng trò này trên mạng nhiều ng chơi r,và mỗi ng mỗi cách chơi khác nhau,mỗi người sẽ có 1 trải nghiệm khác nhau,e xin hết |