Mùa hè thơ mộng
Lee WooJin | Chat Online | |
10/07/2017 10:48:31 |
502 lượt xem
Ve kêu, phượng nở là những dấu ấn không bao giờ phai mờ trong kí ức tuổi học trò bởi đó là dấu hiệu của một mùa hè nữa lại đến, là điểm dừng chân để học sinh thư giãn, nghỉ ngơi sau một năm học tập chăm chỉ, là lúc để mỗi học sinh gặt hái những thành quả của mình đạt được... Và điều đặc biệt nhất là hè về chính là khoảng thời gian để chúng ta có thể dành thời gian bên gia đình như đi du lịch, về quê thăm ông bà,... và tôi cũng xem như đây là mùa đẹp nhất để kết nối sự ấm áp, hạnh phúc củ mỗi gia đình. Thế là mùa xuân lại qua đi và nhường chỗ cho mùa hè lại đến rồi!
Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố, cuộc sống nơi đây rất đầy đủ tiện nghi về mọi thứ: trường học tốt hơn, có nhiều khu vui chơi giải trí hơn ở vùng quê và tôi cũng thường được bố mẹ dẫn đi chơi vào những ngày cuối tuần, có nhiều khu trung tâm thương mại,...Thế nhưng trái lại với điều đó, cuộc sống ở đây rất ồn ào với tiếng xe cộ đông đúc, đặc biệt vào những giờ cao điểm, tiếng làm việc ở các nhà máy xí nghiệp, tiếng nhạc bật lớn ở các quán ăn, và điều đó dẫn đến việc ô nhiễm môi trường. Thế nên tôi không thích cuộc sống tuy hiện đại nhưng cũng rất hại điện ở đây.
Mùa hè là mùa tôi thích nhất vì cứ mỗi hè về bố mẹ lại cho tôi về quê thăm ông ngoại. Vì thế nên tôi cũng cho rằng đây là thời gian để gia đình tôi đoàn tụ, sum họp để trò chuyện, tâm sự, ăn uống và điều quan trọng nhất là mọi người ai cũng rất vui. Thật trái ngược đúng không? Có lẽ nhiều người nói rằng mùa xuân mới chính là mùa ấm áp bên gia đình nhưng gia đình tôi lại rất khác biệt, tôi nghĩ rằng không chỉ tôi mà cũng có nhiều gia đình như vậy. Ngoại tôi có 2 người con, nhưng riêng chỉ có cậu tôi sống với ông bà còn lại đều đi làm ăn xa nên rất ít thời gian để gia đình có thể đoàn tụ. 14 năm rồi nhưng chỉ có duy nhất 1 lần tôi được về quê ăn Tết cùng ngoại. Và rồi... ngày tôi được về quê cũng đến. Hôm đó tôi dậy rất sớm, cùng mẹ chuẩn bị ăn sáng và đồ đạc để lên đường. Từ thành phố tôi sống về đến quê ngoại mất khoảng 5 tiếng, ngồi trên xe tôi háo hức để chờ đến lúc gặp ngoại. Cứ thế cho đến 5 tiếng đồng hồ trôi qua, cổng làng ở kia rồi. Tôi và em gái reo lên thích thú: " Về quê rồi, về quê gặp ngoại rồi... Ngoại ơi con về rồi đây" niềm phấn khích của tôi mỗi lúc mỗi lớn hơn. Có lẽ rằng về quê là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đầu tiên ngoại chị em tôi ra vườn trái cây, tôi yêu cái vườn cây này, từng cây đều do một tay ngoại tôi vun trồng chăm sóc từ khi mẹ tôi còn bé đến bây giờ, vườn cây có đủ loại trái cây tôi yêu thích, nào là mít, ổi, xoài, mận...Những loại trái này trên thành phố nhiều không xuể nhưng vị của hai nơi hoàn toàn khác nhau. Chắc có lẽ do ngoại tôi trồng từ chính lòng yêu thương nên vị ngọt tăng gấp bội lần. Cái bầu không khí nơi đây rất trong lành, mát mẻ khác hẳn với thành phố chật hẹp đông nghẹt người ở nhà tôi. Trưa trưa, ông ru tôi nằm trên võng, tiếng tre xào xạc, tiếng chim vui đùa, tiếng lá đu đưa, mùa thơm của quả chín tất cả hòa quyện vào nhau làm cho tôi có cảm giác an lành vào giấc ngủ. Chiều về, tôi cũng các anh chị lên đồng quê thả diều, bắt cua ốc, tắm suối...Vui là vậy nhưng trong tôi vẫn cảm giác thiếu vô cùng, đó chính là bà ngoại. Bà mất từ khi tôi còn học lớp 2, tôi vẫn nhớ in ngày hôm đó, lúc tôi vừa đi học về, vào nhà vui vẻ chào nội và nghe được cuộc điện thoại của nội với bố tôi rằng ngoại tôi vừa qua đời. Lúc đó tôi không tin vào mắt mình, tôi la hét, ngồi khóc một mình trong căn phòng lạnh lẽo nhưng tôi vẫn thấy ấm áp như ngoại đang ôm ấp tôi như ngày nào vậy. Phải chăng ngoại đang về với tôi! Đến bây giờ, mỗi đêm nằm trong vòng tay của ông ngoại, nghe ông kể chuyện cổ tích, hát những câu hát ru hò, dường như cái cảm giác ngày ấy lại trở về giống như bà đang mỉm cười trong giấc ngủ của tôi vậy. Và rồi từng ngày từng ngày cũng trôi qua, đã đến lúc gia đình tôi chuẩn bị để lên lại thành phố vì bố mẹ tôi bận công việc ở công ty.Ngày cuối trước khi tạm biệt quê ngoại gia đình tôi đã ra thăm lại mộ của bà. Thắp nén hương, trong tôi có sự bùi ngùi khó tả lạ thường, tôi nhớ bà quá. Gửi đến ngoại vài lời rằng: "Ngoại ơi, con là Na đứa cháu bé nhỏ của ngoại đây, giờ cháu 14 tuổi rồi, cao lớn hơn rồi phải không bà? Bà ở đó có khỏe không? Mùa đông bà có lạnh không, bà nhớ mặc ấm để giữ sức khỏe bà nhé! Bà ơi, cháu nhờ bà lắm, nhớ những ngày theo bà ra chợ được bà mua cho cái bánh hay ly chè, nhớ những đêm nằm trong lòng bà được bà âu yếm, nhớ những buổi trưa cháu không ngủ và khóc vì nhớ mẹ bà lại cõng cháu trên lưng vừa đi vừa hát,... Những kỉ niệm ngày ấy cháu đều lưu giữ trong tim mãi mãi không phai mờ. Và đặc biệt nhất, bà luôn là người cháu yêu thương và nằm ở tận sâu trong tâm hồn cháu. Tuy bà đã không còn ở bên cháu nhưng cháu biết rằng bà vẫn luôn theo dõi bước chân của cháu lớn lên từng ngày, bà tiếp thêm năng lượng trong cháu khi cháu gục ngã. Cháu rất muốn rằng bây giờ bà tỉnh dậy và cùng đi du lịch với cháu, cùng tâm sự với cháu mỗi khi cháu buồn hay vui... nhưng đó chỉ là điều ước viễn vong mà thôi! Cháu yêu bà nhiều lắm, tạm biệt bà, hè năm sau cháu lại đến đây tâm sự với bà nhé! Cháu yêu của bà" Trong nghẹn ngào tôi rất muốn ở bên bà ngay lúc này, dù bà có thể trở lại với tôi một ngày chỉ một ngày tôi cũng sẽ trân trọng và thực hiện mọi việc với bà. Tình bà cháu này mãi mãi là thứ tình cảm không thể phai mờ trong tâm trí tôi. Bố tôi đã đợi trong xe, tôi vào tạm biệt ngoại, cậu mợ và các anh chị. Ra đến cổng làng, tôi vẫy tay và nhìn về ngôi nhà của ngoại, bóng ngày càng xa dần.
Cảm ơn ngoại, cảm ơn quê hương yêu dấu đã cho tôi một kì nghỉ hè vô cùng bổ ích, tôi sẽ luôn nhớ mãi những khoảnh khắc này và trở thành kỉ niệm đẹp đẽ trong tôi. Mùa hè của tôi tuy đơn giản nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố, cuộc sống nơi đây rất đầy đủ tiện nghi về mọi thứ: trường học tốt hơn, có nhiều khu vui chơi giải trí hơn ở vùng quê và tôi cũng thường được bố mẹ dẫn đi chơi vào những ngày cuối tuần, có nhiều khu trung tâm thương mại,...Thế nhưng trái lại với điều đó, cuộc sống ở đây rất ồn ào với tiếng xe cộ đông đúc, đặc biệt vào những giờ cao điểm, tiếng làm việc ở các nhà máy xí nghiệp, tiếng nhạc bật lớn ở các quán ăn, và điều đó dẫn đến việc ô nhiễm môi trường. Thế nên tôi không thích cuộc sống tuy hiện đại nhưng cũng rất hại điện ở đây.
Mùa hè là mùa tôi thích nhất vì cứ mỗi hè về bố mẹ lại cho tôi về quê thăm ông ngoại. Vì thế nên tôi cũng cho rằng đây là thời gian để gia đình tôi đoàn tụ, sum họp để trò chuyện, tâm sự, ăn uống và điều quan trọng nhất là mọi người ai cũng rất vui. Thật trái ngược đúng không? Có lẽ nhiều người nói rằng mùa xuân mới chính là mùa ấm áp bên gia đình nhưng gia đình tôi lại rất khác biệt, tôi nghĩ rằng không chỉ tôi mà cũng có nhiều gia đình như vậy. Ngoại tôi có 2 người con, nhưng riêng chỉ có cậu tôi sống với ông bà còn lại đều đi làm ăn xa nên rất ít thời gian để gia đình có thể đoàn tụ. 14 năm rồi nhưng chỉ có duy nhất 1 lần tôi được về quê ăn Tết cùng ngoại. Và rồi... ngày tôi được về quê cũng đến. Hôm đó tôi dậy rất sớm, cùng mẹ chuẩn bị ăn sáng và đồ đạc để lên đường. Từ thành phố tôi sống về đến quê ngoại mất khoảng 5 tiếng, ngồi trên xe tôi háo hức để chờ đến lúc gặp ngoại. Cứ thế cho đến 5 tiếng đồng hồ trôi qua, cổng làng ở kia rồi. Tôi và em gái reo lên thích thú: " Về quê rồi, về quê gặp ngoại rồi... Ngoại ơi con về rồi đây" niềm phấn khích của tôi mỗi lúc mỗi lớn hơn. Có lẽ rằng về quê là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đầu tiên ngoại chị em tôi ra vườn trái cây, tôi yêu cái vườn cây này, từng cây đều do một tay ngoại tôi vun trồng chăm sóc từ khi mẹ tôi còn bé đến bây giờ, vườn cây có đủ loại trái cây tôi yêu thích, nào là mít, ổi, xoài, mận...Những loại trái này trên thành phố nhiều không xuể nhưng vị của hai nơi hoàn toàn khác nhau. Chắc có lẽ do ngoại tôi trồng từ chính lòng yêu thương nên vị ngọt tăng gấp bội lần. Cái bầu không khí nơi đây rất trong lành, mát mẻ khác hẳn với thành phố chật hẹp đông nghẹt người ở nhà tôi. Trưa trưa, ông ru tôi nằm trên võng, tiếng tre xào xạc, tiếng chim vui đùa, tiếng lá đu đưa, mùa thơm của quả chín tất cả hòa quyện vào nhau làm cho tôi có cảm giác an lành vào giấc ngủ. Chiều về, tôi cũng các anh chị lên đồng quê thả diều, bắt cua ốc, tắm suối...Vui là vậy nhưng trong tôi vẫn cảm giác thiếu vô cùng, đó chính là bà ngoại. Bà mất từ khi tôi còn học lớp 2, tôi vẫn nhớ in ngày hôm đó, lúc tôi vừa đi học về, vào nhà vui vẻ chào nội và nghe được cuộc điện thoại của nội với bố tôi rằng ngoại tôi vừa qua đời. Lúc đó tôi không tin vào mắt mình, tôi la hét, ngồi khóc một mình trong căn phòng lạnh lẽo nhưng tôi vẫn thấy ấm áp như ngoại đang ôm ấp tôi như ngày nào vậy. Phải chăng ngoại đang về với tôi! Đến bây giờ, mỗi đêm nằm trong vòng tay của ông ngoại, nghe ông kể chuyện cổ tích, hát những câu hát ru hò, dường như cái cảm giác ngày ấy lại trở về giống như bà đang mỉm cười trong giấc ngủ của tôi vậy. Và rồi từng ngày từng ngày cũng trôi qua, đã đến lúc gia đình tôi chuẩn bị để lên lại thành phố vì bố mẹ tôi bận công việc ở công ty.Ngày cuối trước khi tạm biệt quê ngoại gia đình tôi đã ra thăm lại mộ của bà. Thắp nén hương, trong tôi có sự bùi ngùi khó tả lạ thường, tôi nhớ bà quá. Gửi đến ngoại vài lời rằng: "Ngoại ơi, con là Na đứa cháu bé nhỏ của ngoại đây, giờ cháu 14 tuổi rồi, cao lớn hơn rồi phải không bà? Bà ở đó có khỏe không? Mùa đông bà có lạnh không, bà nhớ mặc ấm để giữ sức khỏe bà nhé! Bà ơi, cháu nhờ bà lắm, nhớ những ngày theo bà ra chợ được bà mua cho cái bánh hay ly chè, nhớ những đêm nằm trong lòng bà được bà âu yếm, nhớ những buổi trưa cháu không ngủ và khóc vì nhớ mẹ bà lại cõng cháu trên lưng vừa đi vừa hát,... Những kỉ niệm ngày ấy cháu đều lưu giữ trong tim mãi mãi không phai mờ. Và đặc biệt nhất, bà luôn là người cháu yêu thương và nằm ở tận sâu trong tâm hồn cháu. Tuy bà đã không còn ở bên cháu nhưng cháu biết rằng bà vẫn luôn theo dõi bước chân của cháu lớn lên từng ngày, bà tiếp thêm năng lượng trong cháu khi cháu gục ngã. Cháu rất muốn rằng bây giờ bà tỉnh dậy và cùng đi du lịch với cháu, cùng tâm sự với cháu mỗi khi cháu buồn hay vui... nhưng đó chỉ là điều ước viễn vong mà thôi! Cháu yêu bà nhiều lắm, tạm biệt bà, hè năm sau cháu lại đến đây tâm sự với bà nhé! Cháu yêu của bà" Trong nghẹn ngào tôi rất muốn ở bên bà ngay lúc này, dù bà có thể trở lại với tôi một ngày chỉ một ngày tôi cũng sẽ trân trọng và thực hiện mọi việc với bà. Tình bà cháu này mãi mãi là thứ tình cảm không thể phai mờ trong tâm trí tôi. Bố tôi đã đợi trong xe, tôi vào tạm biệt ngoại, cậu mợ và các anh chị. Ra đến cổng làng, tôi vẫy tay và nhìn về ngôi nhà của ngoại, bóng ngày càng xa dần.
Cảm ơn ngoại, cảm ơn quê hương yêu dấu đã cho tôi một kì nghỉ hè vô cùng bổ ích, tôi sẽ luôn nhớ mãi những khoảnh khắc này và trở thành kỉ niệm đẹp đẽ trong tôi. Mùa hè của tôi tuy đơn giản nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
Bình luận (1)
Uyênn -.- ? | Chat Online | |
21/07/2017 16:27:50 |
Chị thực sự viết rất hay, e rất xúc động
Tags: Mùa hè thơ mộng,Ve kêu phượng nở là những dấu ấn không bao giờ phai mờ trong kí ức tuổi học trò,mùa hè là điểm dừng chân để học sinh thư giãn nghỉ ngơi sau một năm học tập chăm chỉ,mùa hè là lúc để mỗi học sinh gặt hái những thành quả của mình đạt được
Các bài dự thi khác:
Gửi bài đăng ký tham gia Cuộc Thi Viết trên Lazi.vn tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi bài đăng ký dự thi