Biểu cảm về chú mèo

64 lượt xem

Bài thứ 1:
Có thể với bạn, hạnh phúc là một bữa cơm gia đình quây quần ấm cúng, là được đi công viên, sở thú mỗi cuối tuần,…Nhưng đối với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi giờ học tập mệt mỏi căng thẳng ở trường, trở về nhà, ôm con mèo cưng của tôi vào lòng rồi ngủ một giấc thật say. Có bé mèo, cuộc sống của tôi mới thực sự thú vị và nhiều màu sắc.

Chú mèo ấy là món quà của một người bà con xa tặng tôi vào mùa hè năm trước. Đó là một con mèo mướp với bộ lông mềm như nhung, mịn như tơ màu vàng cam trông thật yểu điệu. Tôi gọi nó là Mướp như cách gọi của dân gian và gắn thêm một từ thể hiện nét cá tính tiêu biểu của nó, đó là Mướp Lười. Lúc mới đem về nuôi, Mướp chỉ là một chú mèo còi cọc, ốm yếu, hai bên mạn sườn in hằn lên da trông chẳng còn tí sức sống. Được tặng món quà dễ thương này tôi đã không mấy vui vẻ khi đón nhận, lúc ấy, tôi là một đứa trẻ trầm cảm nhẹ và luôn tỏ ra sợ hãi trước mọi thứ xung quanh.

Thời gian cứ thế trôi qua, lâu dần, lâu dần… Được mẹ tôi chăm sóc tử tế, Mướp lớn nhanh như thổi và trở nên béo ục. Nếu những con mèo khác thích đi săn chuột thì Mướp của tôi thích nằm ườn ra sân tắm nắng. Nếu những con mèo khác hay lục lạo đồ ăn thì Mướp của tôi hiền đến lạ, mẹ tôi cho ăn gì sẽ ăn đó, tuyệt nhiên không bén mảng đến gần đồ ăn thức uống trong nhà. Có lẽ vì vậy mà cả gia đình tôi ai cũng thương con Mướp Lười.

Lúc này, tôi bắt đầu để ý đến nó nhiều hơn và cùng nhau làm quen, trò chuyện. Tôi tâm sự với Mướp tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi, nào là bị điểm kém môn Văn, bị các bạn trong lớp trêu chọc là thằng đần,…Tôi thường ôm con Mướp thiếp đi sau khi trò chuyện chán chê những chuyện mà tôi chưa bao giờ kể với cha mẹ hay bất cứ một người nào khác…Mướp dường như thấu hiểu những lời tôi nói, cảm nhận được những rắc rối tôi đang gặp phải trong cuộc sống và đồng cảm với tôi nên thường cuộn tròn nằm im trong vòng tay tôi dụi dụi đầu như muốn nói: “Mình hiểu cả! Không sao đâu! Bạn còn có mình đây!”.

Sau khoảng thời gian chung sống, Mướp trở nên quen thuộc với tôi và trở thành một người bạn không thể thiếu chia sẻ cùng tôi mọi buồn vui trong cuộc sống. Giờ đây, căn bệnh trầm cảm của tôi đã không còn, tôi đã trở nên hoạt bát hơn và hòa nhập được với mọi người. Công lớn nhất chắc phải dành phần cho Mướp. Những ngày rỗi rãnh không phải đến trường, tôi thường trốn trong phòng riêng đọc sách, Mướp lúc nào cũng nằm bên chân tôi, chờ đợi…

Cuộc sống của bạn sẽ trở nên tẻ nhạt biết bao nếu không có những “người bạn” đặc biệt như thế! Giờ đây tôi đã hiểu vì sao các gia đình có trẻ em thì được khuyến khích nên có một con vật nuôi trong nhà. Con vật nuôi ấy sẽ giúp cho các bạn nhỏ phát triển toàn diện, đặc biệt là về khía cạnh tâm lý, tình cảm. Tôi yêu Mướp của tôi nhiều lắm! Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt và chăm sóc Mướp thật cẩn thận để chú mèo đặc biệt ấy sẽ mãi bên cạnh tôi, tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài đến vô tận. Còn “người bạn” của bạn thế nào? Hãy chia sẻ với tôi nhé!
Bài thứ 2:

Meo ! Meo ! Meo ! Đó là tiếng kêu của cô mèo Mi-Mi nhà em, được bà ngoại cho cách đây khoảng một năm, bây giờ cô đã lớn lắm rồi.

Mi-Mi thuộc loại mèo tam thể, to bằng bắp chân của em. Toàn thân được phủ lên bộ lông màu trắng pha lẫn màu đen và màu vàng. Nhờ được chăm sóc kĩ nên thân hình của Mi-Mi rất mập và đẹp lắm. Đầu của cô to bằng quả cam. Hai lỗ tai to như cái nấm mèo vểnh lên, rất thính. Hai mắt nho nhỏ, tròn xoe như hai hòn bi ve, buổi tối mắt cô tròn xoe, rất sáng và long lanh.

Chiếc mũi như một cái núm nhỏ nhô lên, màu hồng, đánh hơi rất giỏi. Cái miệng nhỏ nhắn nhưng mỗi khi gầm gừ để lộ những chiếc răng nhỏ, trắng, nhọn hoắc trông rất đáng sợ. Phía trên miệng là những sợi ria mép màu trắng, chiếc cổ ngắn, gắn liền với thân hình thon thả. Chiếc đuôi hơi ngắn, to bằng ngón chân cái. Bốn chân cô cao ráo, gân guốc, phía dưới bàn chân có những chiếc móng sắc, dáng đi của Mi-Mi rất nhẹ nhàng vì phía dưới chân có một núm thịt.

Mi-Mi rất ngoan, hiền và chăm bắt chuột. Mèo thích leo trèo chạy nhảy. Nó hay leo lên bậu cửa sổ hay nóc nhà để sưởi nắng. Có lần em theo dõi Mi-Mi rình chuột. Nó nằm im trong góc bếp, thu mình lại, chăm chú nhìn vào phía gầm chạn đựng thức ăn. Nó kiên nhẫn rình mồi rất lâu. Một chú chuột nhắt xuất hiện. Mèo lao vút ra, dùng móng sắc quắp chặt lấy con chuột, tha đi chỗ khác để ăn thịt.

Mèo ta rất có ích, ngoài việc tiêu diệt lũ chuột có hại, chú còn góp phần bảo vệ lương thực. Em rất yêu quý Mi-Mi, em xem cô như đứa em bé bỏng của mình, những lúc rảnh rỗi em thường chơi với cô. Hằng ngày, em thường cho cô ăn uống đầy đủ, thỉnh thoảng em bắt chấy, rận và tắm cho cô luôn sạch sẽ

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo