Quản trị viên: | |
Thành viên: | 20 thành viên (xem) |
Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm | |
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-12-04 10:11:19 | ||
Chat Online |
Ngày 26 tháng 10, năm ngày trước Halloween, cả thị trấn bắt đầu nhộn nhịp. Vào những ngày này, từng người dân trong thị trấn đều bắt đầu bận rộn với việc trang trí nhà cửa và mua sắm những thứ dành cho lễ hội.
Thị trấn nhỏ này nằm cách xa trung tâm thành phố và nằm ở giữa một khu rừng. Vì vị trí địa lý cũng cùng với số lượng dân cư sinh sống chưa tới bốn trăm người ở đây, hầu như chẳng có du khách nào ghé thăm, ngoại trừ người quen.
Andrew là con trai của một gia đình làm nghề mộc, cậu năm nay mười bốn tuổi và có một đứa em trai mười hai tuổi tên là Thomas. Cậu nổi tiếng là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo, thông minh. Với tính cách thân thiện, hòa đồng nên Andrew rất được lòng của mọi người trong thị trấn.
Vì Halloween năm nay bị ảnh hưởng khá nhiều bởi dịch bệnh. Rất ít cửa hàng ở đây, và hàng hóa lại ít hơn so với mọi năm. Thế là nhiều nhà đã bắt đầu lên thành phố để mua sắm, trong đó có gia đình của Andrew.
Sau một ngày mua sắm, cả gia đình Andrew bắt đầu lái xe về nhà, khi này trời đã tối. Xuyên suốt quãng đường từ thành phố về thị trấn không có một chiếc đèn đường nào, với những người lần đầu đi đến đây sẽ có một cảm giác rợn người, tuy nhiên người dân ở đây đã quen với việc này.
Andrew ngồi ghế trước cùng với bố của cậu. Cả gia đình đang nói chuyện vui vẻ với nhau trên xe, bỗng nhiên đứa em trai Thomas bắt đầu quấy khóc khiến cho cả nhà phải dừng xe. Bố Andrew quay người lại để phụ mẹ cậu dỗ Thomas.
Mọi chuyện sẽ rất bình thường, cho tới khi Andrew bắt đầu thấy thứ đó. Một vật thể hình người xuất hiện từ bên kia đường, vì đèn ô tô rất sáng nên có thể nhìn thấy rõ. Có vẻ như là một bà lão già nua, bận một bộ đồ rách nát, đi khom người, sở hữu một bộ tóc rất dài và kéo lê nó trên mặt đất.
Bỗng nhiên, bà ta quay lại nhìn chằm chằm vào cậu, ánh đèn ô tô khiến cho mắt của bà ta sáng rực lên. Cái ánh nhìn đó khiến cho cậu sợ hãi, cậu bắt đầu lay bố, vừa lay vừa nói: “Bố ơi… Bố ơi…!”
Bố cậu lập tức quay lại, nhưng thứ đó đã biến mất.
– Gì thế con?
– Con vừa… Thấy ma!
– Ha ha, chắc con bị ảo giác rồi, làm gì có ma trên đời chứ!
– Nhưng… Vừa nãy…!
– Vữa nãy gì cơ?
– À mà thôi, chắc con bị ảo giác!
– Chúng ta về nhà nhanh thôi bố, con cảm thấy không ổn!
Gia đình Andrew nổ máy và tiếp tục đi, trên suốt quãng đường còn lại, Andrew xin bố chuyển mình xuống ghế sau với mẹ, cậu vẫn còn ám ảnh với những gì vừa chứng kiến lúc nãy.
Và cũng từ ngày đó, xung quanh thị trấn cũng bắt đầu xuất hiện những hiện tượng dị thường.
Ngày 27 tháng 10, người dân trong thị trấn chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Hàng loạt các loài chim chết một cách bất thường. Chúng nằm rải rác ở khắp nơi, từ xá cho đến mái nhà. Bác sĩ thú y ở đây khẳng định rằng tất cả chúng đều có điểm chung là không có bất kì chấn thương nào, ngoài việc máu trong cơ thể của chúng bị rút cạn.
Ngày 28 tháng 10, trời đột ngột nổi một trận mưa lớn suốt bảy tiếng, gây thiệt hại nhẹ tới tài sản, cũng như đồ trang trí trong thị trấn. Điều kì lạ là dự báo thời biết nói rằng hôm nay là một ngày đẹp trời và không thể có mưa.
Ngày 29 tháng 10, động vật trong thị trấn có dấu hiệu hoảng loạn. Chúng liên tục hét lớn và sợ hãi một thứ gì đó. Tuy nhiên, thiên nga thì ngược lại, chúng bắt đầu có dấu hiệu hung hãn và tấn công người. Vì tình hình của lũ thiên nga ngày càng trở nên tồi tệ, người dân đã dùng súng bắn chết bọn chúng. Tổng cộng hai mươi con thiên nga đã bị bắn chết và năm người bị thương.
Ngày 30 tháng 10, những người trong thị trấn bàn nhau về việc họ đều có một giấc mơ giống nhau. Giấc mơ về một bà lão tóc dài, mặc một bộ đồ đen. Tất cả họ đều bị bà ta quấn chặt bằng những sợi tóc dài và lạnh ngắt, kèm theo đó là cảm giác ngạt thở, cả người bị đơ cứng như bị bóng đè. Tuy chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác lại rất chân thực.
Và cuối cùng ngày này cũng đã tới, ngày 31 tháng 10, Halloween cuối cùng đã diễn ra. Mặc cho những chuyện kỳ lạ đã diễn ra trong suốt những ngày qua, tất cả mọi người vẫn xoay sở kịp cho đêm nay.
Andrew mặc một bộ trang phục hóa trang nhân vật Batman, Thomas thì mặc bộ trang phục của nhân vật Robin, cả hai đều là những nhân vật nổi tiếng trong loạt truyện tranh của DC comics. Sau khi hóa trang xong, hai anh em bắt đầu cầm hai chiếc xô có kiểu dáng của Jack – o’ – lantern. Andrew và Thomas xin phép bố mẹ và bắt đầu đi ra ngoài để chơi trò “Cho kẹo hay bị ghẹo” với bạn bè.
Sau khi đi hết từng nhà, Andrew đã có một xô đựng đầy kẹo và bánh với nhiều loại như: Kẹo táo, bánh sôcôla, kẹo mút và nhiều loại khác nữa. Vì mọi người trong thị trấn đều rất quý cậu cho nên phần kẹo của cậu luôn nhiều hơn so với những đứa trẻ khác.
Sau cùng thì chỉ còn một nhà nữa, đó là nhà của bác Helen nằm ở trong khu rừng. Bọn trẻ rủ Andrew cùng với chúng đi đến nhà của bác Helen để xin thêm kẹo. Tuy nhiên Helen cũng là người không bình thường cho lắm.
Kể từ khi chồng con cô ấy mất trong một vụ tai nạn ô tô trên đoạn đường từ thị trấn đến thành phố trong đêm. Đội cứu hộ mất khá nhiều thời gian để tới đó, họ tìm thấy xác chết cạn máu, với chiếc xe bị lật ngửa như đâm vào một thứ gì đó rất cứng, Helen được phát hiện là đang co ro trong một bụi rậm gần đó. Khi phỏng vấn Helen về vụ tai nạn, cô ấy không nói bất cứ gì, trên khuôn mặt toát lên nỗi kinh hoàng tột độ.
Từ đó, cô ấy đã bắt đầu dọn vào trong rừng và sống một mình, cắt đứt liên hệ với mọi người xung quanh. Nhiều người đã thấy cô ấy mua những quyển sách và những thứ món đồ kỳ lạ, có liên quan đến việc sử dụng ma thuật và các nghi thức tâm linh.
Sáu đứa trẻ đi đến nhà Helen, căn nhà được trang trí đơn giản, xung quanh thềm được đặt những trái bí ngô nhỏ được khắc hình. Tuy đơn giản nhưng không khí xung quanh cũng khiến nơi này trở nên đáng sợ không kém.
Một trong số chúng bắt đầu gõ cửa, cánh cửa ngay lập tức mở ra và Helen xuất hiện. Lũ trẻ nói: “Cho kẹp hay bị ghẹo”. Helen bốc ra từ chiếc hộp đang cầm trên tay một mớ gồm kẹo táo và một loại kẹo màu đỏ không nhãn mác, rồi đưa cho bọn trẻ. Bọn trẻ hiếu kì bóc viên kẹo đỏ ra ăn và thấy nó rất ngon, trừ Andrew, vì cậu để dành về nhà cùng ăn với gia đình.
Helen nói với lũ trẻ:
– Các cháu có muốn thêm kẹo nữa không?
– Dạ có ạ!
– Vậy thì vào nhà bác lấy nhé!
Lũ trẻ bắt đầu bước vào nhà mà không có một chút nghi ngờ. Riêng Andrew thì chỉ đứng ở cửa, vì cậu có cảm giác không lành.
Lũ trẻ tiến vào căn bếp để lấy kẹo, Andrew thì đứng ở cửa chính và nhìn xung quanh ngôi nhà. Tường nhà ẩm mốc đen xì, trên tường có treo những cây thánh giá, chân gà buộc lại với nhau, trên tường khắc một số kí tự như chữ cái. Andrew cảm thấy dưới chân mình như có gì đó di chuyển, cậu nhìn xuống và thấy những sợi tóc dưới chân, chúng kéo dài xuống căn bếp. Cậu nhìn lên chiếc cầu thang dẫn lên tầng, ở giữa cầu thang có một vệt đỏ như máu, cậu nghĩ rằng đây chắc là sơn để trang trí.
Lũ trẻ xuống căn bếp, và chúng thấy một bác Helen khác đang bị treo ngược lên bằng những sợi tóc. Máu chảy từ cổ và khắp nơi trên cơ thể xuống một cái nồi trên bếp, đôi mắt trợn ngược. Lũ trẻ hét toáng lên, bắt đầu chạy, nhưng những sợi tóc đã quấn lấy chúng từ bao giờ. Andrew nghe thấy tiếng hét, liền hoảng loạn và đập cửa, nhưng cánh cửa đã bị chặn bởi những sợi tóc.
Andrew đành chạy lên lầu và dự tính thoát ra bằng cửa sổ, nhưng căn nhà đã bị bà ta chiếm lấy, không có cách nào thoát ra được. Trong lúc tuyệt vọng, Andrew đã đấm vào tường bức gỗ, và nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Vì gia đình làm gỗ nên cậu cũng có một chút kinh nghiệm, thế là cậu cậy phần gỗ đó ra. Trong đó có một con dao hai lưỡi, dài tầm năm mươi centimet, bên trên con có khắc những chữ cái, và nó tương đồng với chữ được khắc lên tường.
Andrew quay lại và thấy bà ta đã đuổi tới nơi, cậu lấy hết sức, vung dao và chém một phát, và chặt đứt tay trái của bà ta. Nhưng vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu, cậu nhanh chóng bị hạ ngục, một cú đập mạnh vào tường khiến Andrew ngất đi.
Khi tỉnh lại, cả cơ cậu đã bị quấn xung quanh bởi những sợi tóc. Phần cánh tay đã chặt đứt đó, bà ta nhặt nó lên và gắn lại cơ thể. Khuôn mặt của bác Helen dần trở nên nhăn nhó, xấu xí, cả trang phục cũng trở nên mục nát. Andrew sợ hãi, nhận ra đây là thứ mình gặp đêm đó. Cậu hoảng loạn, cố và hốc hác hết sức kêu cứu. Nhìn lên trần nhà, cậu thấy bạn bè của mình đang bị treo lên, và tất cả đều đã chết. Lúc này Andrew cảm thấy những sợi tóc bắt đầu đâm vào da thịt, nó đi sâu vào từng mạch máu và bắt đầu rút máu của cậu, cảm giác đau đớn tột cùng, cậu bắt đầu khóc và la hét. Sau một thời gian, Andrew đã chết trong tuyệt vọng.
Người trong thị trấn cũng náo loạn đi tìm con mình. Lúc này, hệ thống điện đột nhiên bị sập, cả thị trấn chìm vào đêm đen. Gió bắt đầu mạnh lên, kèm theo đó là tiếng hú hét của động vật, bầu trời chuyển một màu đỏ như máu.
Một lúc sau, khi có điện lại. Tất cả mọi người chứng kiến một thực thể dạng người đang từ từ đi vào trong thị trấn, với bộ tóc cùng với xác của sáu đứa trẻ và một người lớn đang lơ lửng trên không trung. Trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa lẫn cả tiếng la hét thất thanh của mọi người.
“Ta cần thêm… Máu, trẻ con và xác thịt”.
“Vùng đất thiêng này… ta sẽ dành lại nó từ lũ phàm nhân các người”.
SÁT THỦ CUTE | ||
2021-11-16 09:28:58 | ||
Chat Online |
Khu rừng Aokigahara của đất nước Nhật Bản nằm bên dưới chân của núi Phú Sĩ là nơi tụ hợp của những hồn ma. Tại khu rừng âm u này tính từ năm 1950 đến nay đã có trên 500 người đến đây để tự sát. Về sau do số lượng người đến đây để tự kết thúc cuộc đời mình quá lớn nên ngay tại lối vào những nhà chức trách đã phải dựng một tấm biển thông báo với nội dung động viên người dân và khuyên họ không nên tự sát.
Rừng tự sát Aokigahara của Nhật Bản
Mặc dù rất cố gắng trong việc ngăn chặn ý định tự sát của người dân tại đây, nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều người dân đến đây để tìm giải thoát. Số lượng người tự sát tại khu rừng ngày càng nhiều khiến khu rừng ngày càng trở nên u ám và đáng sợ. Nó dần trở thành lãnh địa của cái chết và những linh hồn u uất. Hiện nay chính quyền Nhật Bản không còn cung cấp số lượng người chết tại đây hàng năm nữa.
2. Bãi tha ma phù thủyBãi tha ma phù thủy – Salem Wich Trials tại Mỹ chính là nơi đã diễn ra cuộc xét xử và thiêu sống rất nhiều những phù thủy trong năm 1680. Hiện nay nơi đây đã trở thành một địa danh du lịch đáng sợ với những câu chuyện kể về các lời nguyền của những phù thủy và các ác linh.
Vào cuối tháng 10 hàng năm, khi mà lễ hội Halloween đến tại Salem lại tổ chức những lễ hội cho ma quỷ thì nơi đây càng trở nên huyền bí và đậm chất ma mị hơn.
3. Thị trấn maThị trấn Boston của bang Ohio nổi tiếng trên thế giới với tên gợi Helltown. Tại đây, vào những năm 70 thì thị trấn được chính phủ di tản để xây dựng một công viên quốc gia. Nhưng kế hoạch xây dựng này chưa bao giờ thành hiện thực do đó ngày càng có nhiều những lời đồn ma quái đáng sợ về nơi đây.
Thị trấn ma Helltown
Tương truyền ở đoạn cuối cùng của con dốc mang tên Stanfonrd Road là một ngõ cụt. Ngõ cụt này được mọi người mệnh danh là “Nơi tận thế”. Có rất nhiều người cho rằng nếu ai đó không may bị mắc kẹt tại ngõ này trong thời gian dài họ sẽ bị những hồn ma trong rừng bao vây chọc phá.
Bạn đang xem: Ngôi nhà bị ma ám
||Bạn có biết: Những địa điểm đáng sợ nhất thế giới
4. Thị trấn Humberstone và LaNoriaThị trấn LaNoria và thị trấn Humberstone là hai thị trấn bị bỏ hoang tại Chile. Hai thị trấn này được thành lập vào năm 1872 và tồn tại đến năm 1960. Đây là nơi được nhiều người coi là bị ma ám ghê rợn nhất và không dám đến gần nơi này.
Thi trấn ma ám Hunberstone và LaNoria
Những người dân tại Chile kể rằng tại hai thị trấn bỏ hoang này thường có hiện tượng xác chết đội mồ sống dậy. Chúng thường di chuyển khắp mọi nơi trong hai thị trấn này. Đồng thời, đã có rất nhiều người chụp được lại ảnh của những sinh vật kỳ dị ở nơi đây.
5. Cánh đồng xác chếtCánh đồng xác chết tại Mỹ được khởi xướng do khoa khảo cổ học của trường đại học Tennessee của Mỹ. Cánh đồng xác chết là nơi thu thập rất nhiều những xác chết từ khắp mọi nơi để phục vụ cho việc nghiên cứu.
Những xác chết tại đây cũng được sử dụng với mục đính để tái hiện lại các vụ án. Hiện nay ở Mỹ đã có hơn 5 cánh đồng mang tên cánh đồng xác chết.
Cánh đồng xác chết tại Mỹ
Những địa điểm có ma ám ở Việt Nam
Tại nước ta cũng có rất nhiều các địa điểm được mệnh danh là có ma ám với những câu chuyện ly kỳ và hấp dẫn. Trong phần này của bài viết chúng tôi sẽ chia sẻ với các bạn những địa điểm có ma ám ở nước ta. Cùng tiếp tục theo dõi bài viết để biết được những ngôi nhà bị ma ám ở Việt Nam nổi tiếng và đáng sợ nhất nhé!
1. Dinh thự 99Căn biệt thự số 99 là một dinh thự cổ thuộc tứ giác đắc địa của trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Đây là căn biệt thự của ông trùm bất động sản của xứ Nam Kỳ vào thế kỷ 19. Xoay quanh dinh thự này có rất nhiều những lời đồn ma quái.
Tương truyền rằng hàng đêm đều có tiếng khóc than từ căn phòng được khóa kín. Luôn có một cô gái mặc váy màu trắng không ngừng lướt qua các hành lang. Người ta cho rằng cái bóng trắng đấy là hồn ma của con gái ông Hứa – tiểu thư Hứa Tiểu Lan.
Dinh thự số 99 và hồn ma tiểu thư Hứa
Hứa Tiểu Lan là một cô nàng tiểu thư xinh đẹp nhưng có số phận đầy bi thảm với căn bệnh phong. Cô phải sống những ngày cuối đời trong đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác. Vốn là một người xinh đẹp nay lại lở loét khắp người và bị nhốt ở nơi tối tăm, cô lập với thế giới bên ngoài nên nàng tiểu thư xinh đẹp ấy đã trở nên điên dại, ngày ngày gào khóc trong tuyệt vọng. Chẳng bao lâu sau cô qua đời trong sự đau đớn cả về tinh thần và thể xác.
Người ta đồn rằng vong hồn của cô vẫn luôn ở đây chưa hề rời đi. Hàng đêm trong căn phòng khóa chặt người ta vẫn nghe thấy tiếng khóc của cô.
2. Chung cư 727 tại Trần Hưng ĐạoTiền thân của chung cư 727 Trần Hưng Đạo là khách sạn Building Present do một đại gia giàu có bậc nhất của Nam Kỳ khởi công xây dựng. Khi tầng thứ 13 hoàn thành thì có rất nhiều những hiện tai ương ập đến. Công nhân thi công tại đây không ngừng xảy ra sự cố dẫn đến mất mạng. Tình hình kinh doanh của khách sạn trở nên ế ẩm.
Chính những sự kiện này mà người chủ ở đây đã mời thầy phù thủy về làm bùa yểm. Điều đáng sợ là bùa yểm được làm tại đây là dùng 4 xác của trinh nữ để trấn. Bốn xác trinh nữ này được chôn tại 4 hướng của khách sạn để trấn yểm.
3. Ngôi nhà bị bỏ hoang số 300 Kim Mã
Ngôi nhà số 300 tại Kim Mã, Hà Nội có thể nói là ngôi nhà tốn nhiều giấy mực nhất. Đã có rất nhiều những bài viết nói về những câu chuyện kỳ bí và rùng rợn về ngôi nhà này.
Ngôi nhà bị bỏ hoang tại địa chỉ số 300 Kim Mã là trụ sở của Đại sứ quán Bungari từ năm 1982 đến 1991. Sau vì nhiều lý do khác nhau mà ngôi nhà này đã bị bỏ trống tới ngày nay. Sau thời gian dài bỏ trống ngôi nhà trở nên hoang phế và mang màu sắc u ám do rêu phong. Những câu chuyện kinh dị ma quái ngày càng được lan truyền nhiều. Có người nói rằng đã nhìn bóng ma ngồi đu đưa, có người nghe thấy tiếng trẻ con khóc có người lại thấy tiếng bàn ghế xô dịch.
4. Ngôi nhà bị bỏ hoang tại Bắc Giang
Ngôi nhà ma ám bị bỏ hoang ở Hiệp Hòa, Bắc Giang được gắn liền với câu chuyện về 4 đời chủ nhân ở đây đều chết bất đắc kỳ tử. Từ đó đến nay ngôi nhà này luôn bỏ trống và trở nên hoang phế. Theo những người dân ở đây kể lại thì ngôi nhà có rất nhiều vong hồn.
Bởi nền móng của ngôi nhà vốn là nơi chôn cất của rất nhiều người chết đuối và bộ đội. Những đời chủ nhân sống ở đây từ năm 1976 không gia đình nào không gặp phải những tai ương biến cố. Đặc biệt là những người từng ở đây từng người một đều mất một cách đột ngột và không còn một ai.
Chính vì vậy đến này người dân ở đây không một ai dám đến gần ngôi nhà ma ám, xui xẻo này. Nhà nào cũng dặn thật kĩ trẻ nhỏ không được đến đây.
5. Biệt thự bỏ hoang tại Dốc Prenn – Đà Lạt
Ngô biệt thự ma ám, bị bỏ hoang nổi tiếng ở Đà Lạt vốn được một tên quan chức người Pháp xây dựng và năm 1912. Tại đây tên quan chức người Pháp đã hãm hiếp một cô gái trẻ và giết hại cô. Sau khi xong xuôi hắn ném xác cô xuống giếng. Một thời gian sau thì hắn cũng bị giết hại một cách dã man.
Kể từ đó thì những câu chuyện rùng rợn ở ngôi biệt thự này bắt đầu được truyền tai nhau. Những tài xế đi qua đây thường bắt gặp một cô gái mặc váy trắng xin đi nhờ về thành phố. Nhưng chỉ sau một lúc nói chuyện thì cô gái đó đã biến mất. Đặc biệt những ai từng ngủ lại căn biệt thự này đều sẽ bị chọc phá.
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-10-01 10:05:25 | ||
Chat Online |
Cre: Vịt Om Măng
Vài năm trước, tại một khách sạn nhỏ ở khu dân cư Hubu Alley thuộc thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, có ông lão nọ đã kể với chúng tôi một câu chuyện vô cùng thần bí, về con trai ông.
Câu chuyện ấy, xảy ra vào hơn 20 năm về trước, khi cậu con trai mới chỉ 7 - 8 tuổi, vào một lần được đưa đi chơi xa, bằng xe lửa.
Hồ Bắc vốn nhiều núi, bởi vậy đường hầm thông qua cũng không ít. Xe lửa băng qua đường hầm, khi sáng khi tối, cậu bé thấy điều mới lạ nên vô cùng thích thú.
Ngày ấy, xe lửa thường xuyên xảy ra vấn đề, động tí là dừng trên đường ray, mấy tiếng sau mới chuyển động trở lại. Cũng không biết là do máy móc trên xe bị trục trặc hay là do gặp phải t.a.i n.ạ.n giao thông.
Ngày bố con ông ngồi trên xe, xe lửa cũng đột ngột dừng như thế. Rất không may, toa xe mà họ ngồi lại mắc k.ẹ.t ngay trong một đường hầm, không gian trở nên vô cùng tối tăm.
Vốn tưởng rằng, chỉ một lúc sau là xe có thể chạy, nhưng chẳng biết lý do vì sao mà ngày hôm đó, xe đã dừng lại cả một đêm.
Ban đầu, cậu bé vẫn còn cảm thấy thích thú, trườn người, nhoài mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nghía khung cảnh xung quanh.
Trời trở lạnh, cửa kính của xe chẳng mấy chốc liền bị bao phủ bởi một lớp hơi trắng xóa, mờ ảo, nom thấy hay hay, cậu bé liền giơ tay ra vẽ lên kính.
Một lúc sau, cậu bé nói có người bên ngoài gõ cửa gọi, rủ cậu xuống dưới chơi.
Đi cả ngày, người lớn ai nấy đều đã thấm mệt, nên chẳng ai để tâm đến lời nói của cậu bé. Thấy vậy, cậu bé cũng không nghịch nữa, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng người lớn ngủ thiếp đi.
Khi trời sáng, xe lửa bắt đầu khởi động, mang theo hy vọng của tất cả mọi người, từ từ lăn bánh tiến về phía trước.
Không một ai biết rằng, buổi tối ngày hôm đó, cậu bé rốt cuộc đã trải qua điều gì, chỉ biết rằng, từ sau tối ấy, cậu bé bỗng trở nên ngơ ngác, thơ thẩn, không còn dáng vẻ thông minh, lanh lợi như trước nữa, nói chuyện hay làm việc gì cũng chậm hơn người khác nửa nhịp.
Sau này, tình trạng ngày càng nghiêm trọng, cậu trở nên ngốc nghếch, khờ khạo, gặp ai cũng cười ngu ngơ, thậm chí còn vốc cả bùn, đá dưới đất bỏ vào miệng.
Cho đến tận khi ấy, mọi người mới chắc nịch đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu.
Gia đình nhiều lần đưa cậu đến bệnh viện thăm khám, thứ gì cần kiểm tra đều đã kiểm tra cả, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân phát bệnh. Sau đó bác sĩ có nói nhỏ với ông lão: “Những người y sĩ như chúng tôi, chữa bệnh chứ không thể cứu vãn được vận mệnh, ông nên thử tìm đến “người biết xem” thì hơn.”
Tìm “người biết xem” mà bác sĩ nhắc đến chính là mời thầy về. Mỗi nơi lại có những cách gọi khác nhau, Đông Bắc gọi là mã tiên, Mân Nam gọi là thầy đồng, Tứ Xuyên gọi là người xem trứng, Hà Bắc là người xem hương.
Gia đình ông lão sống ở Tiên Đào, vậy nên “người biết xem” mà họ cần tìm gọi là đạo sĩ.
Nhưng những người được gọi là đạo sĩ này lại không phải dạng tu hành chính thức trong Đạo giáo, mà họ chỉ lưu lạc trong dân gian, bình thường cũng không mặc đạo bào (áo đạo sĩ), mà mang theo một chiếc la bàn và một thanh kiếm gỗ đào, miệng không ngừng niệm chú, giả thần giả q.u.ỷ, uống rượu đã đành, còn ăn cả thịt. Không ai có thể biết chắc rằng, tìm những người này về liệu có ra bệnh hay không.
Sau khi nghe ngóng và hỏi han tình hình, ông lão đã mời về một người đạo sĩ “không chính thống” như vậy.
Ông đạo sĩ đó đến xem xét một hồi, nói rằng đây là tình trạng m.a q.u.ỷ đeo bám. Năm đó khi sửa sang đường hầm có một vài công nhân đã t.h.i.ệ.t mạng, đường hầm ngày đêm có xe qua lại, mà xe lửa lại là vật mang dương khí nặng, nên những linh hồn ấy mới không thể siêu thoát khỏi nơi bỏ mạng khi xưa.
Do còn là trẻ con, cơ thể yếu ớt, lúc cậu bé dùng tay vẽ lên cửa kính, linh hồn m.a q.u.ỷ ở bên ngoài đã nhìn thấy cậu, cuối cùng còn xuyên qua cửa xe mà nhập vào người cậu với mong muốn thoát khỏi nơi đường hầm tăm tối.
Đạo sĩ nói, cách giải quyết hết sức đơn giản, chỉ cần làm pháp thuật dụ hồn, dẫn “họ” đi, cho đầu thai chuyển kiếp là được rồi.
Ông lão nghe xong vui mừng khôn xiết, nhanh chóng g.i.ế.t gà mổ dê, sắm rượu mua thịt, nhiệt tình tiếp đãi đạo sĩ, đợi sau khi cơm no rượu say, lão đạo sĩ quả thực đã bày đồ làm lễ. Và bất ngờ thay, ngay sau đó, cậu bé đã hồi phục trở lại.
Đạo sĩ nói: “Đứa trẻ này trông thì đã bình phục rồi đấy, nhưng con người sau khi bị ma quỷ nhập thân, nhẹ thì sẽ gặp đen đủi 3 năm, nặng thì bệnh nặng liệt giường. Mà tổ tiên nhà các người phúc đức quá ít ỏi, chỉ sợ phải cho đứa trẻ này nhận cha nuôi, mẹ nuôi mới có hy vọng thay đổi được vận mệnh.”
Ông lão vội vàng hỏi: “Thưa thầy, nhận cha nuôi, mẹ nuôi là sao ạ?”
Đạo sĩ đáp: “Người Trung Quốc ta rất coi trọng việc nhận tổ quy tông, hơn nữa sau khi “áo gấm về làng” còn phải gõ trống khua chiêng, tu sửa phần mộ tổ tiên, bổ sung vào gia phả, lý do là gì?
Chính là bởi, một người có thể đạt được thành công hay không, may mắn là thứ rất quan trọng, hoặc cũng không ngoa khi nói rằng đó là thứ quan trọng nhất.
Người xưa nói rất hay, “Nhất Mệnh - Nhì Vận - Tam Phong Thuỷ”, số mệnh là thứ không thể thay đổi, nhưng vận thế thì lại có thể.
Thứ gọi là vận thế, thực ra chính là công đức của tổ tiên, từng đời từng đời tích luỹ, gom góp vận may. Cuối cùng, chính những phúc đức này sẽ bảo vệ con cháu đời sau của họ. Nói cách khác, là dùng mồ hôi xương máu của hàng ngàn người đời trước để trải con đường xán lạn cho đời sau.
Thế nên, rất nhiều người nói rằng, đời sau của một số gia tộc lại dễ dàng sống sung sướng, no đủ hơn đời trước. Bởi, ngoài tầm nhìn, tiền tài và quan hệ huyết thống thì vận thế cả đại gia tộc cùng tích luỹ cũng chính là một trong số những yếu tố vô cùng quan trọng.
Tôi có một người bạn, chuyên nghiên cứu văn hoá lịch sử chốn làng quê, ông ấy phát hiện ra, hễ một vùng đất xuất hiện một nhân vật tầm cỡ nào đó, thì cho đến mãi hơn 100 năm sau, cũng sẽ không có thêm một nhân vật nào vĩ đại như vậy nữa.
Ông ấy cảm thấy điều này rất khó lý giải, chỉ có thể quy vào huyền học để giải thích, chính là bởi nhân vật tầm cỡ đó đã dùng hết những vận thế mà vùng đất đó tích lũy hàng trăm năm mới có được.”
Ý của đạo sĩ là, gia đình ông lão vốn là những người chạy nạn từ trận lũ lụt sông Trường Giang đến đây, mới chỉ trải qua ba đời, ngay cả tổ tiên là ai cũng không rõ, đương nhiên lại càng không biết phần mộ người đời trước nằm ở đâu, vậy nên cũng xem như là đã mất căn mất gốc, dẫn đến thiếu đi sự phù hộ của tổ tông. Vì vậy, đứa trẻ muốn sống an yên lại không phải là điều dễ dàng.
Sau đó, đạo sĩ gợi ý tìm cho đứa trẻ một người lớn tuổi đã gom góp nhiều phúc đức làm cha nuôi hoặc mẹ nuôi, mượn vận thế của người khác thì may ra mới có thể vượt qua đại nạn.
Cha hoặc mẹ nuôi, phải là người có cả con trai, con gái, sức khỏe dồi dào, không goá vợ hay chồng và cầm tinh những con vật vận lớn. Ngoài ra, còn phải là những người con, người cháu có hiếu, siêng đến thờ cúng phần mộ tổ tiên.
Sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng gia đình ông cũng tìm được một người ở thôn bên. Gia đình ông lão nhờ vả người quen đến nói giúp, may thay cuối cùng đối phương cũng đồng ý.
Bởi chuyện nhận cha nuôi, mẹ nuôi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cái nhà người đó, dù sao cũng là san sẻ phúc đức nhà người ta, vậy nên nếu không phải là người có quan hệ thân thiết, sẽ khó lòng mà chấp thuận.
Sau đó, lão đạo sĩ chọn ngày lành tháng tốt, làm lễ nhận cha nuôi cho cậu bé.
Nghi thức này rất đặc biệt, đầu tiên đứa trẻ phải dập đầu bái lạy cha nuôi, sau đó cha nuôi sẽ ngồi trước bếp, luồn đồng tiền qua sợi dây thừng màu đỏ, đứa trẻ bao nhiêu tuổi thì luồn từng ấy đồng, cuối cùng buộc chặt hai đầu sợi dây đỏ lại với nhau.
Tiếp đó, mẹ ruột đứa trẻ lấy một chiếc khoá rất dài bằng đồng đã cũ, khoá chuỗi đồng tiền đó lại. Như vậy đã hoàn thành bước đầu của nghi thức.
Khâu quan trọng nhất là đặt chiếc khoá cùng chuỗi đồng tiền dây đỏ này lên trên bếp một buổi tối, giống như đang báo cáo với thiên địa quỷ thần rằng, đứa trẻ đã nhận cha nuôi, vận thế của người cha này sẽ phù hộ cho đứa trẻ, có trời đất, Táo Quân chứng giám.
Sau này, mỗi năm, cứ đến sinh nhật của mình, đứa trẻ đều phải đến nhà cha nuôi, quỳ gối hành lễ. Còn cha nuôi, mỗi năm cứ đến sinh nhật con sẽ phải luồn thêm cho đứa trẻ một đồng tiền nữa, cho tới khi đứa trẻ 18 tuổi.
Sau 18 tuổi mới mở chiếc khóa này ra, cha nuôi sẽ bỏ chuỗi đồng tiền ấy vào trong bếp lò, thiêu cháy cùng ngọn lửa lớn. Ba ngày sau, dọn dẹp tàn tro trong bếp, mọi chuyện xem như được giải quyết triệt để, toàn bộ nghi thức đến lúc ấy mới chính thức hoàn thành.
Nhưng buổi tối hôm đó, đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Buổi sáng ngày thứ hai, khi cha nuôi đến lấy chuỗi đồng tiền trên bếp thì phát hiện, chiếc khóa đã bị mở ra từ lúc nào, những đồng tiền vốn đã được buộc rất chặt, giờ đây lại rơi lả tả trên đất, nhìn thôi cũng cảm nhận được điều chẳng lành.
Biết chuyện, ông lão vội vàng tìm đến đạo sĩ. Đến nơi, đạo sĩ đang ngồi uống rượu, say khướt đến mức nói luôn mồm, ấy vậy mà vừa nghe tin, lão ta đã tá hoả, tỉnh cả rượu, quát lớn: “Hung dữ đến nỗi Táo Quân cũng không áp chế được!”
Đạo sĩ nói, sở dĩ bảo luồn dây qua đồng tiền rồi để trên bếp vì đây là nơi giữ lửa cho cả gia đình, cũng là khu vực dương khí thịnh nhất trong nhà, vậy mà thứ ma quỷ này lại dám gây rắc rối ở đây, phỏng chừng sức mạnh không phải dạng vừa!
Đạo sĩ cân nhắc một lúc rồi nói: “Xem ra, cha nuôi ở dương thế không thể trấn áp được nó rồi, chúng ta phải dùng biện pháp mạnh hơn!”
Đạo sĩ nói với ông lão: “Cách đây bán kính 100 dặm, nơi có linh khí dồi dào nhất chính là gốc cây hoè cổ thụ ở cánh đồng lúa mì.
Trong lịch sử của thôn có ghi chép, từ thời kỳ đầu triều đại nhà Thanh, gốc cây này đã được chính tay một vị tiến sĩ của thôn trồng, tất cả vận thế của thôn đều kết tụ tại đây.
Thế này đi, đạo sĩ tôi đây sẽ chịu tổn hại vài năm tuổi thọ, làm cho ông một trận đại lễ, để con trai ông nhận cây hoè già này làm cha nuôi, tuyệt đối sẽ không còn phải sợ gì nữa, yêu ma quỷ quái đều sẽ thấy hãi mà lui.”
Nhận cây làm cha nuôi, hiển nhiên sẽ khác với nhận người làm cha nuôi.
Đạo sĩ bảo ông lão xé một dải lụa đỏ, viết mấy câu lên đó, với hàm ý mong muốn cho đứa trẻ bái cây đại thụ làm cha mẹ, hy vọng được thần cây phù hộ.
Sau đó đem dải lụa đỏ này buộc lên cây, rồi đi quanh gốc cây ba vòng, rắc rượu, đốt pháo, mở tiệc ăn mừng, là coi như đã kết nghĩa thành người thân.
Ông lão liền làm theo lời đạo sĩ nói, nhưng cho đến ngày hôm sau, ông vẫn cảm thấy vô cùng bất an, mới sáng sớm đã chạy đến gốc cây xem, thì bất ngờ phát hiện dải lụa không biết đã bị thứ gì xé rách, chữ viết trên đó cũng đã mờ hết, giống như bị ngâm ướt.
Ông lão vội vàng nhặt tấm lụa lên, chạy vội đi tìm đạo sĩ.
Lần này, đạo sĩ không uống rượu, cũng không nói năng lộn xộn nữa, do dự hồi lâu, cuối cùng quay sang nói với ông lão, việc này, ông ấy thực sự hết cách rồi.
Ông lão nghe xong, gương mặt liền trở nên xám xịt, mặt cắt không còn giọt máu. Ông quỳ sụp xuống đất, cầu xin đạo sĩ cứu giúp.
Lão đạo sĩ thở dài một hơi, nói: “Không phải tôi không muốn giúp, mà thực sự không đủ năng lực để giúp. Bây giờ chắc chắn con trai ông đang bị tà ma nhăm nhe, đến cây cổ thụ 300 năm còn không trấn áp nổi, ông tìm đến tôi thì có tác dụng gì cơ chứ?”
Sau cùng, đạo sĩ nói, sự việc đã tới nước này, chỉ còn một cách duy nhất, tuy nhiên rất kỳ quái, nói không chừng còn có thể làm hại đứa trẻ.
Có bệnh thì vái tứ phương, ông lão cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đành cầu xin đạo sĩ nói ra cách thức cứu vớt tia hy vọng cuối cùng này.
Theo đạo sĩ, cách làm này, ông cũng mới chỉ được nghe từ người khác, chưa từng thử lần nào. Bởi nó rất kỳ quái, thậm chí còn vô cùng hiểm độc, chỉ một chút sơ suất nhỏ, sẽ khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm dẫn tới mất mạng.
Cách này chính là, để đứa bé cởi trần, quấn lụa đỏ quanh người, nằm trong một cái quan tài, đục lỗ nhỏ để thở, sau đó đặt quan tài ở cạnh sông Trường Giang, nửa sau của quan tài để dưới sông, nửa trước ở trên bờ, cứ để như vậy trong một đêm.
Thật ra, đây chính là cách thức người cổ đại tế người sống cho Long Vương sông Trường Giang. Theo lẽ thường, trong quan tài phải để một bé trai và một bé gái, sau đó đẩy quan tài ra giữa sông. Nhưng về sau, một vài đạo sĩ đã dùng cách làm ở trên để “đánh lừa” Long Vương.
Một phần quan tài nằm dưới nước, mang hàm ý đã dâng lên “vật tế”, nhưng hơn nửa người vẫn ở trên bờ, do đó Long Vương sẽ không “ăn” được, cứ để như vậy, nếu chống chọi qua một đêm, đứa bé sẽ nhận được sự bảo vệ của Long Vương, không bị ma quỷ lôi kéo nữa.
Cách này, được gọi là “Khiêng quan tài rồng”.
Ông lão nghe đạo sĩ nói xong, hỏi: “Vậy thằng bé có bị c.hết không?”
Đạo sĩ lắc đầu: “Không biết”.
Lão ta bảo, bản thân cũng chỉ mới nghe người khác kể lại. Ngày xưa, mỗi năm sẽ có một nhà phải cống vật tế cho vị thần cai quản sông nước, năm đó đến lượt nhà họ phải dâng con làm vật tế cho Long Vương, khi ấy họ nghĩ, dù gì cũng phải tế, chi bằng cược một phen, sau đó sử dụng cách này và thành công.
Ông lão nghe xong trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài, nói rằng việc nguy hiểm như này, ông cần phải về nhà bàn bạc với mẹ đứa trẻ.
Đạo sĩ gật đầu đáp: “Cũng được, tôi đi cùng ông, tiện xem xem thằng nhỏ sao rồi.”
Về đến nhà, mẹ đứa trẻ hoảng hốt không nói thành lời, mặt đầy lo lắng, cứ ngóng chồng về, nói có việc chẳng lành, đứa bé không biết bị làm sao, bỗng nhiên mũi và miệng chảy đầy m.áu, không cách nào cầm lại được.
Đạo sĩ vội chạy qua, quan sát đứa trẻ một lúc, thấy máu cứ chảy liên tục không ngừng, ông ta liền bốc một nắm tro trên bàn thờ, nhét vào mũi nó, sau đó lại ấn vào nhân trung nó mấy cái, đứa bé mới dần tỉnh lại, máu mũi cũng ngừng chảy.
Đạo sĩ lắc đầu nói: “Sức khỏe nó đã dần cạn kiệt rồi, cùng lắm chỉ sống được 3 - 5 ngày nữa thôi.”
Câu nói này đánh thẳng vào chút do dự cuối cùng của ông lão, không suy nghĩ gì thêm, ông cắn răng nói: “Hãy làm theo cách ông bảo đi!”
Buổi lễ cúng bái lần này, do chính tay đạo sĩ chủ trì, ông ta bận rộn chạy vạy khắp nơi, thậm chí còn vay tiền mua một chiếc quan tài tốt, đích thân ở lại bờ sông quan sát động tĩnh của đứa trẻ.
Ngày hôm sau, ông lão vội vội vàng vàng chạy ra bên bờ sông, mở nắp quan tài. Lúc này, ông phát hiện bên ngoài quan tài giống như bị ai té nước vào, nắp quan tài vốn được đóng chặt, nay cũng đã bị mở hé ra một chút.
Ông lão dùng hết sức mở nắp quan tài ra, nhưng chân tay đều đã mềm nhũn, không thể mở nổi.
Trong lòng ông vừa hoảng sợ, vừa đau khổ, nước mắt giàn giụa, ông biết, con mình chắc chắn đã c.hết rồi.
Lúc này, từ trong quan tài bỗng phát ra âm thanh vô cùng quen thuộc: “Cha ơi!”
Đứa trẻ chưa c.hết.
Không những không c.hết, sau khi nghỉ ngơi một thời gian, nó đã lớn vọt hẳn lên, khỏe mạnh, lại còn trở nên thông minh, có thể nói là hơn trước gấp nhiều lần.
Ông lão cười nói: “Mấy người biết không, nó còn thạo viết bút lông đấy, lại còn tỏ tường mấy thứ như đàn tranh, nghe nó đánh có vẻ rất chuyên nghiệp, hiểu biết sâu rộng.”
Ông lão cười lớn nói tiếp: “Đời tôi, nuôi được đứa con như vậy, cũng coi như có phúc ba đời.”
Khi đó tôi cũng mừng thay cho ông, còn mời ông ta uống một ly. Cuối cùng, ông lão say khướt, đẩy cửa quán ra về, nói rằng hôm nay sinh nhật, con trai ở nhà đã mua sẵn bánh kem đợi ông về cùng ăn.
Sau đó, tôi đem chuyện này kể cho đạo sĩ Mã ở Chung Nam Sơn nghe.
Đạo sĩ Mã hỏi lại tôi một vấn đề: “Lão đạo sĩ kia đi đâu rồi?”
Tôi nhớ lại câu chuyện, ông lão từng nói, vị đạo sĩ đó mất tích rồi, từ tối hôm làm lễ bên bờ sông trở đi, không ai trông thấy ông ta nữa.
Đạo sĩ Mã thở dài, không nói gì.
Tôi vội vàng hỏi chuyện.
Ông ta đáp lại, tính cách và bản chất của một người, quả thực có thể thay đổi, nhưng nhiều thứ, không phải cứ dựa vào nỗ lực là có thể làm được. Ví dụ như viết bút lông và đánh đàn tranh, đều cần nhiều năm tháng tích lũy mới có được, làm gì có chuyện một người nào đó bỗng nhiên trở nên rất giỏi, trừ khi…
Tôi vội vã hỏi: “Trừ khi gì?”
Đạo sĩ Mã nói: “Trừ khi, người đó, là một người khác. Người này, rất am hiểu về thư pháp và đàn tranh, chỉ có điều mọi người không hề nhận ra mà thôi.”
Tôi trầm lặng một lúc, hỏi lại: “Ông đạo sĩ đó… làm phép thay hồn đổi x.ác?”
Đạo sĩ Mã lắc đầu: “Có lẽ thứ gì đó ở trong nước làm cũng nên.”
Tôi có chút hoảng sợ, nhớ lại dáng vẻ chất phác thật thà của ông lão, hỏi đạo sĩ Mã: “Thế chúng ta có nên giúp ông lão kia không?”
Đạo sĩ Mã lắc đầu nói: “Đạo pháp phải dựa theo lẽ trời, ông ấy không cầu cứu ta, thì ta cũng không có cách nào giúp được. Nhưng, theo lời kể, đứa bé đó đối xử với ông ấy rất tốt, cũng coi như an ủi phần đời còn lại của ông ấy rồi.”
Tôi có chút không chấp nhận được sự thật này, nói: “Nhưng, đây không còn là đứa trẻ ban đầu nữa rồi!”
Đạo sĩ Mã cười: “Một đứa trẻ muốn trưởng thành, phải trải qua “tam tai bát nạn”, nếu vượt qua được, coi đó là kiếp, còn nếu không, thì đó là nạn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Vả lại, anh tưởng rằng, những đứa trẻ ở trên thế gian này, đều là những đứa trẻ ban đầu hay sao?”
- HẾT -
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-08-27 19:17:29 | ||
Chat Online |
Truyện ma kinh dị: Ma mê
Đêm. Khu ký túc xá nam đã chìm sâu trong giấc ngủ, yên tĩnh lạ thường. Chỉ nghe được tiếng lá xào xạc kéo dài trên mặt đất. Một cơn gió ớn lạnh giữa đêm hè. Gió thổi vù vù như nổi bão, các cánh cửa va vào nhau kịch liệt vang lên giữa đêm khuya phá lệ chói tai. Ngay cả thế cũng không thể làm mấy nam sinh tỉnh giấc. Dãy hành lang ánh sáng vàng lập lòe chớp chớp của mấy cái bóng đèn sắp hết thời càng tăng thêm vẻ ma mị. Vẫn chỉ có tiếng gió, tiếng lá xạc xào như thể muốn cào nứt mặt đất, tiếng sập cửa như kêu gào người ta thức tỉnh giữa đêm khuya. Rồi mấy hạt mưa rơi xuống bốc lên mùi đất sộc mũi.
An trở mình trên chiếc giường đối diện cánh cửa mở toang, cửa phòng không đóng nên bao nhiêu gió bao nhiêu lá đều lùa vào giường cậu. Cơn mưa bất chợt kia buộc cậu phải rời giường để thu dọn đống quần áo còn phơi ngoài trời. Có mấy bộ đã thấm ướt, An chắc mẩm đem vào phòng treo chắc sáng mai sẽ khô, may mà cậu dậy kịp thời. Treo áo quần xong xuôi, cảm thấy không khí trong phòng không khác ngoài kia là mấy, cậu tiện tay đóng hẳn cửa tránh mưa tạt vào mà mặc kệ đống quần áo của lũ hàng xóm đang bị mưa xối xả.
Đâu đã vào đấy, An phủi phui mấy chiếc lá khô trên giường, tắt đèn rồi ngả lưng xuống giường. Chắc vì phải dậy làm việc giữa khuya thế này nên cậu không tài nào chợp mắt được nữa. Vơ lấy điện thoại, ba giờ sáng, thời điểm con người đi sâu vào giấc ngủ nhất. An cố nhắm mắt ép buộc mình ngủ, tiếng mưa ngoài kia cứ xối xả không ngừng giữa đêm khuya, có vẻ như gió đã ngừng không còn tiếng cửa va vào nhau nữa. Cơn gió ầm ĩ trong thoáng chốc rồi trả lại yên lặng cho màn đêm.
Trời hè nóng, trên chiếc giường của cậu chỉ có mỗi cái gối cùng cái quạt điện cũ, trong phòng mát mẻ hơn nên An đã tắt nó đi từ lúc tỉnh giấc. Bỗng nhiên An rùng mình, lông tơ trên người cậu dựng đứng cả lên, cái ớn lạnh của một làn gió mang theo hơi lạnh chốn âm ti. Kỳ lạ thay cửa phòng đã đóng chặt thì gió còn thổi từ đâu vào được? Ngay tức thì là tiếng nước nhỏ giọt, càng ngày càng gần từng bước từng bước, bỏ xa tiếng mưa rơi ngoài kia. Cậu thấp thỏm lo sợ, chính cậu đã nghe rất nhiều câu chuyện quỷ quái từ mấy bà hàng xóm hay kể, rồi mấy bộ phim ma đều trong hoàn cảnh như này. Cậu nhắm tịt mắt, căng cứng cả người không dám cử động một chút, mặc kệ luồng khí như băng kia đang dần ập vào giường mình.
Trong não An giờ chỉ còn sự trống rỗng cùng sợ hãi, cậu tự an ủi mình cả nghĩ, chỉ là nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột ngột thôi, không việc gì phải hoảng sợ. Để trấn an mình thêm chút chút, An khẽ hé mắt nương nhờ ánh đèn lúc chớp lúc sáng ngoài hành lang xuyên qua ô cửa kính, ngay trong khoảnh khắc đó đập vào mắt cậu một hàng dấu chân ướt nước cùng mấy giọt nước kéo dài từ cửa đến giữa phòng rồi dừng lại… An trừng mắt, cứng cả người như không tin vào gì mình nhìn thấy nữa. Cậu càng hoảng sợ hơn khi dấu chân vốn đã dừng lại kia lại từng dấu từng dấu xuất hiện như thể có ai kia đang đượm bước về phía cậu. Mỗi bước đều mang theo vô hạn khủng bố, từng đợt từng đợt hơi lạnh từ địa ngục kéo gần như thể muốn lôi An xuống chốn âm ti địa phủ chịu tội.
Sợ hãi cùng cực, An bật dậy va vào góc tường, miệng ú ớ không thốt thành lời, vung tay đập lên giường tầng bên trên soàng soạng, như để gọi người đuổi thứ vô hình đáng sợ kia đi. Nhưng cho dù An gào rú đập sầm sập đến mức nào thì xung quanh cậu đều yên ắng như thể thế gian này chỉ còn mỗi cậu cùng thứ kia tồn tại. An vùng vẫy trong tuyệt vọng, rồi ngay cả âm thanh hay cử động đều không làm được nữa, đuối dần, đuối dần, thứ kia chắc hẳn thích thú thưởng thức sự tuyệt vọng bên trong cậu, nhìn con mồi giãy giụa trong vô vọng.
An đờ mắt đợi chờ điều khủng bố sắp sửa xảy đến… Cái lạnh đang bủa vây lấy cậu, từng giọt nước đang tí tách giọt lên giường, thân thể cậu, từng trang sách đang lật nhanh như gió, mọi thứ đang chuyển động nhanh chóng một cách lạ lùng… như đang tuyên bố cho sự xuất hiện nào đó. Một gương mặt ướt nhẹp nước xuất hiện ngay trước mặt An, tái nhợt, tóc tai rũ rượi, nước chảy tong tong từ mái tóc bết nước xuống người cậu. Con ma nữ kia kề sát vào tai cậu thì thầm: “Anh An, cho em mượn quyển sách này nha! Cho em mượn… mượn nha…!”
An giật mình, như chưa xác định được điều gì đang xảy ra. Trên mặt cậu vẫn mang xúc cảm ướt át lành lạnh của những giọt nước. Cả người lạnh cóng, phải mất một lúc An mới nghe được trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, cậu vơ vội mấy chiếc lá ướt nước dính trên mặt xuống rồi chạy ra vơ hết đồ đang phơi ngoài trời vào. Lần này cậu dậy không kịp nên đồ đã ướt hết còn nhỏ giọt xuống sàn kéo dài từ ngoài cửa vào trong phòng cùng mấy dấu chân ướt nước của cậu để lại. Có vẻ như mấy bộ quần áo bị ướt làm An chẳng sức đâu để nhớ đến giấc mơ hãi hùng vừa rồi, cậu nhanh chân khóa cửa và leo lên giường, phủi mấy chiếc lá ướt nước bị gió tạt vào rồi lăn ra ngủ. Tay cậu đặt phải thứ gì đó ươn ướt, thì ra là quyển truyện ngôn tình cô người yêu đòi cậu mua tặng, nó đã bị dính nước mấy trang do gió tạt vào. Không hiểu sao cậu lại liên tưởng đến giấc mơ vừa nãy… rồi nhìn vội xuống sàn nhà, mấy giọt nước và dấu chân kia hiển hiện ngay đó, không phải là một hàng mà là hai hàng song song với nhau… Một cơn gió âm hàn không biết từ đâu thổi tới, An rùng mình tột độ.
___ Hết ___
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-08-16 12:21:33 | ||
Chat Online |
Như thường lệ, tôi ngồi trên xe buýt đưa đón học sinh đến trường. Chú tâ
m nghe nhạc, tôi ít để ý đến các bạn học khác cũng đang ngồi trên xe. Tại một trong những điểm dừng đón, đột nhiên tôi lại chú ý đến xung quanh. Tôi nhìn về phía ngôi nhà nhỏ xe bus đang đứng dừng đó, nhà của Tommy, tôi biết ngôi nhà ấy. Một bàn tay lướt qua cửa sổ xe và vẫy tay ra hiệu để lái xe xe bus di chuyển đi mà không phải đón. "Chắc cậu ấy ốm", tôi nghĩ thoáng qua như vậy.
Hết một ngày tôi về nhà quây quần cùng gia đình.
Tối hôm ấy tôi đã xem kênh tin tức của địa phương và những gì tôi nghe được làm tôi vô cùng bàng hoàng. Cả nhà Tommy đã bị bị một kẻ tình nghi vô danh giết ngày hôm đó. Sau khi nghe tin này, tôi trở về phòng và lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi lại ngồi xe bus đến trường. Xe chúng tôi vẫn đi qua nhà Tommy do tài xế xe bus không biết tin về gia đình Tommy chiếu ngày hôm qua. Khi tôi chuẩn bị đứng dậy để giải thích cho tài xế chuyện gì đã xảy ra thì một hình ảnh này khiến tôi nhớ mãi không bao giờ quên: Một bàn tay nhợt nhạt lướt qua cửa sổ xe bus, vẫy tay ra hiệu tài xế lái xe cứ tiếp tục đi đi như ngày hôm qua.
Tôi ngồi trên xe bus và sợ hãi.
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-08-06 17:14:43 | ||
Chat Online |
Đêm qua, một người bạn đến rủ tôi đi xem một đêm nhạc tại quán bar địa phương yêu thích của chúng tôi. Sau khi làm vài ly tôi bỗng nhận ra là không thấy điện thoại bên người. Bọn tôi đã kiểm tra kỹ quanh bàn, quầy bar, nhà vệ sinh, hỏi hết mọi người trong quán mà không thấy gì cả. Tôi mượn điện thoại của bạn gọi tìm điện thoại, sau hai lần có ai bắt máy, phát ra tiếng cười khàn khàn trầm thấp rồi cúp máy thì sau không nhận điện thoại nữa. Tôi chấp nhận là đã mất điện thoại rồi, cũng không truy cứu nguyên nhân sao bị mất nữa và về nhà. Thật ngạc nhiên, điện thoại của tôi đang nằm ngay đầu giường, y như vị trí tôi để nó trước khi rời nhà. Và tôi sống một mình.
jung | ||
2021-07-28 18:59:47 | ||
Chat Online |
Có một cặp vợ chồng mua một căn biệt thự, giá nhà rất thấp, tuy nhiên mọi điều kiện đều không chê vào đâu được. Mới ở được vài ngày, người chồng ở hành lang phát hiện mội cây bút chì màu đỏ. Vợ chồng bọn họ không có con, người chồng tuy cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ là do chủ nhà trước bỏ lại, liền tiện tay vứt vào thùng rác.
Vài ngày sau, người vợ đi trên hành lang lại nhặt được một cây bút chì màu đỏ, người chồng thắc mắc với người vợ: “Anh rõ ràng là đã vứt đi rồi cơ mà?”. Lần này bọn họ lại vứt cây bút chì vào thùng rác bên ngoài.
Lại qua vài ngày sau, vợ chồng bọn họ lại ở hành lang phát hiện bút chì đỏ. Quanh đây hình như đều không có trẻ con, nhưng đây đích thức chính là cây viết chì đỏ đó, vợ chồng bọn họ cảm thấy vô cùng quái dị, vì vậy bắt đầu xem xét quanh khu vực cây viết chì rơi.
Sau khi xem xét kỹ, trên bức tường gần chỗ cây viết chì đỏ rơi phát hiện một vùng dấu vết hơi thẫm màu như đã bị sơn đè lên. Thế là hai vợ chồng bèn kêu thợ đến đập bức tường ra. Bên trong không ngờ lại là một gian phòng trống không có một vật gì, phảng phất không khí quái dị.
Dùng đèn pin quét qua một lượt, trên mặt tường bên trong phòng viết kín những dòng chữ bằng bút chì đỏ. “Mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi….”.
⊰⊹NTTH⊹⊱ | ||
2021-07-21 19:40:03 | ||
Chat Online |
Đồng hồ sắp điểm 12h, cả nhà ai nấy đều cũng đã mệt lả người, hương khói bay lên, lan tỏa khắp cả nhà. Sư thầy Thổ Tâm từ trong nhà bước ra, tay cầm cái mõ, nói một cách chậm rãi:
– Giờ động quan sắp đến, cả nhà theo tiếng gõ mõ của ta mà đi theo đồng thời cũng rải giấy tờ vàng bạc theo. Nhớ đây là khâu quan trọng, không được để bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu không người nhà và những người thân đối với người chết sẽ gặp điều xui rủi.
Sư vừa đi vừa gõ mõ, mọi người cẩn thận làm theo lời sư thầy dặn. Khung cảnh bắt đầu thay đổi, không khí đã lạnh dần, âm u lạ thường, trời không còn mây, sao, cây cối mọc san sát hai bên đường, rung rinh theo gió. Càng đi, cây ở hai bên đường càng nhiều dần che cả đường đi nhưng con đường vẫn đủ để có thể đi bộ qua. Thời gian 12h -hạ nguyệt đã đến. Mọi người bắt đầu đặt quan tài xuống chuẩn bị hạ nguyệt thì bỗng dưng vang lên những tiếng “meo,meo” rợn cả người. Từ trong bụi cây gần đó, một con linh miêu toàn thân đều màu đen nhảy lên quan tài và phóng đi mất hút. Mọi người đều ngỡ ngàng, cụ Mẫn- người lớn tuổi nhất ở đó nói:
– Từ xưa, ông bà ta đã có căn dặn rằng không được để linh miêu nhảy qua quan tài và không được để sét đánh nếu không người chết sẽ sống lại hay còn gọi là “Dậy hồn thư”.
Tất cả những người ở đó đều rất lo sơ, biết rằng sắp có điều không may xảy ra nên ai nấy đều im lặng chờ sư thầy lên tiếng. Sư thầy chau mày, đưa tay bấm bói, thì thầy liền thở một hơi dài rồi nói:
– Đúng như cụ Mẫn nói, anh Sinh- người chết, sắp trở thành “Dậy hồn thư” rồi chỉ còn một cơ hội duy nhất là không được để sét đánh vào quan tài nữa thôi, khi đó ta sẽ lập đàn làm phép giải cho quan tài.
Nói rồi ai nấy cũng đều hì hục khuân quan tài trở về nhà. Đi đến giữa đường, trước
mặt là dòng sông cùng với chiếc cầu. Trời bỗng chuyển màu đen rõ rệt, sấm sét đã nổi dậy đùng đùng. Thấy vậy, thầy Thổ Tâm liền ra hiệu cho mọi người nhanh chân lên. Khi đã đến cửa nhà chỉ còn vài bước nữa thôi là an toàn thì bỗng “Ầm” vào ngay chiếc quan tài. Mọi người đều buông xuôi, tuyệt vọng. Cụ Mẫn liền mở nắp quan tài ra thì không còn thấy xác của anh Sinh ở đâu cả. Mọi người ai nấy đều đã biết anh Sinh đã trở thành “Dậy hồn thư”. Sư thầy Thổ Tâm lên tiếng:
– Bây giờ ta sẽ lên núi Tam Cốc để nhờ sư phụ ta là Đại sư Nhân Tâm cứu giúp. Mọi người ở đây nếu thấy có chuyện gì xui rủi hay thấy ma quỷ thì hãy đến nhà ta, ở đó có mọi loài bùa chú có thể giúp mọi người phần nào.
Nghe câu nói của thầy Thổ Tâm, mọi người đã yên tâm phần nào. Ai cũng đều trở về nhà mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, cụ Mẫn đi ra sau nhà chuẩn bị cho gà ăn thì cụ bỗng bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Trước mặt cụ là xác của những còn gà chết không còn một giọt máu, nằm rải rác khắp trong sân vườn. Bà Hai- vợ cụ Mẫn, nghe tiếng hét của chồng liền chạy ra xem. Đến nơi cũng ngã quỵ xuống như cụ Mẫn, không nói được lời nào.
Biết là có chuyện chẳng lành. Hai ông bà đều đến nhà sư thầy Thổ Tâm xin vài tấm bùa chú để đề phòng anh Sinh trở lại làm hại. Khi đi đến trước nhà thầy Thổ Tâm thì đã thấy người đông nghìn nghịt đứng trước nhà của thầy, mọi người đều giống ông, trâu, bò, gà, vịt đều chết sạch không còn một con nào. Một ông cụ râu tóc bạc phơ, khoảng tầm 70 tuổi thì ra đó là Đại sư Nhân Tầm từ trong nhà bước ra, tay cầm một xấp giấy có vẽ bùa trên đó phân phát cho mỗi người một tờ, thầy nói:
– Có lẽ, thời khắc “Dậy hồn thư” đã đến. Được, đêm nay ta sẽ đến đó, thu phục nó.
Đêm hôm đó, sư thầy cầm trong tay một cuộn chỉ màu đỏ căng xung quanh vườn với một vài con gà ở trong đó, tay còn lại cầm một cái bát quái bằng đồng. Cụ Mẫn thấy lạ thì bèn hỏi công dụng của hai thứ bửu bối đó. Sư thầy từ tốn trả lời:
– Cuộn chỉ đỏ này thường được dùng để che mắt những con ma quỷ đặc biệt đã được tẩm thêm nước máu chó nên công lực được tăng thêm bội phần. Còn đây là bát quái dùng để nhìn thầy được ma quỷ, dù cho nó có biến hình như thế nào đi nữa thì cũng sẽ lộ nguyên hình thôi. Bỗng từ trong gió khẽ một tiếng cười ranh mãnh: “Ha ha ha! Ta đói, đói quá! Cho ta ăn, cho ta ăn”. Một con quỷ với bộ áo quan còn trên mình, chân không chạm đất, mặt trắng bệch, hai còn mắt đỏ lòm cùng với hai răng nanh sắc nhọn, mọc dài tới cằm. Nó bay tới chỗ con gà, đang ăn ngấu nghiến cả thân mình của con gà ăn luôn cả lông, máu gà rỉ ra ngoài trông rất kinh tởm. Con gà chỉ kịp kêu có vài tiếng thì đã chết. Nhanh như cắt, sư thầy từ trong bụi cây gần đó lao ra dùng chỉ đỏ quấn quanh người con quỷ rồi dùng máu chó, nước phép và muối rắc lên người con quỷ khiến cho nó kêu gào trong đau đớn. Nhưng đến một lúc sau thì im bặt, con quỷ đã thua. Sư thầy sau đó lấy từ sau lưng ra một lá bùa dán vào người nó rồi niệm một thứ bùa chú gì vào người nó sau đó đặt lại vào trong quan tài rồi đem đi chôn.
Lúc này, mọi người mới cảm thấy được nhẹ nhõm. Cuộc sống đã trở lại yên bình như xưa. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không, mọi chuyện chưa kết thúc. Sáng hôm sau, ông cụ Mẫn nghe tiếng gõ cửa inh ỏi thì liền ra ngoài định quát cho tên nào quậy phá một trận thì liền ngã nhào xuống đất, tim đập loạn xạ, chỉ có thể hét lên một tiếng. Hàng xóm láng giềng chạy qua thì thấy trước nhà cụ Mẫn là một cái quan tài. Mọi người từ từ mở chiếc quan tài ra thì thấy trong đó là xác của một người đàn ông râu tóc bạc phơ mà nhìn kĩ thì mới nhận ra đó chính là sư thầy Đại sư Nhân Tâm. Xác của cụ đã bị nát bấy nhầy hết, hai con người lòi ra khỏi hốc mắt khiến cho hai hốc mắt sâu hoắm đen sì, trông rất đáng sợ. Ở phần cổ thì bị bầm tím và có tay đen sì trên đó. Biết là mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra. Mọi người im bặt, không nói một lời nào. Bỗng, từ đằng xa có một dáng người trong rất quen thì ra đó là sư thầy Thổ Tâm. Như đã biết tất cả mọi chuyện nên thầy chỉ đến chỗ thầy mình lạy lạy mấy cái rồi từ tốn nói cho mọi người nghe:
– Sư phụ ta chắc đã tính sai một nước rồi. Con “Dậy hồn thư” đó không còn là một con quỷ bình thường nữa. Nó bây giờ đã trở thành chúa quỷ rồi. Cần phải lập đàn làm phép, yếm âm khí của nó vào chiếc bình hô lô mà thầy ta đã luyện trong 40 năm này. Mọi người nghe đây, đúng 12:00 đêm nay, tất cả đều phải ở nhà, riêng cụ Mẫn phải đi cùng với tôi. Chỉ có cụ mới có thể thu phục con ác quỷ đó.
Đêm hôm đó, quả đúng như lời của sư thầy Thổ Tâm, con “Dậy hồn thư” bỗng thoắt hiện ra ngay trước mặt họ. Nó cố gắng với tới định hút máu của sư thầy như đã bị muối ngăn lại. Lúc này, sư thầy dùng một lá bùa được tạo ra từ chính máu của những vị cao tăng đắc đạo. Ông ấy dùng máu chó đã được đun sôi cùng với tấm bùa đem đổ vào họng của con ác quỷ đó. Con ác quỷ vùng vẫy rất dữ dội nhưng rồi nằm im. Lúc này, sư thầy mới nói rằng:
– Bây giờ đến phiên của cụ, cụ hãy dùng con dao bạc này nhuốm máu của mình mà đâm vào tim của nó. Có như thế mới trị được nó. Vì máu của nó cùng chung dòng máu của cụ.
Ông cụ do dự một hồi lâu. Sau cùng, ông cũng quyết định. Ông dùng cây dao bạc đó đâm một nhát vào tim nó. Con ác quỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng rùng rợn rồi hóa thành tro bụi bay đi theo gió. Lúc này từ trong cơn gió đó một tiếng nói thoảng qua:
– Cảm ơn mọi người, nay con có thể đầu thai chuyển kiếp được rồi.
....... | ||
2021-06-23 15:50:04 | ||
Chat Online |
NGƯỜI DƯỚI CHĂN
Chú Tài phải nhanh tay đỡ lấy, tôi lại nhìn vào cái xác trắng bềnh bệch, còn đang nhắm cả hai mắt kia mà thấy lạnh lẽo.
***
Sớm chiều hôm ấy tôi từ cánh đồng của xã mỡi về, trong tay góp nhặt được chút ít lúa non, định bụng nấu một nồi cháo cốm cho thằng Nam, còn đang ốm bệnh rên hừ hừ trên giường.
Quanh đi quanh lại trời đã tối từ lúc nào, bếp lửa sáng rực, thi thoảng có tiếng nổ lách tách từ than củi. Bên trên là cái nồi nhôm đã đen kịt và dính đầy nhọ nồi. Ở trong cái nồi nhôm ấy, là thứ cháo thơm phức tôi nấu từ nắm lúa non ngoài đồng.
Dưới ngọn đèn duy nhất ở bếp, tôi cầm một tờ báo hiếm hoi quét từng nét chữ.
Hôm ấy là một hôm vào năm 2003, cả làng cả bản lúc ấy còn nghèo đơn sơ lắm. Trên xã cũng mới tính kéo điện được về có mấy hôm, nhưng cho dù có kéo điện về, cũng chỉ có vài hộ dám đăng kí dùng. Phần vì dân mình lúc ấy tính tình tiết kiệm, lại nghèo, còn sót tiền điện. Đến mua một cái bóng đèn cũng còn phải đắn đo suy nghĩ nữa là.
Trong nhà có duy nhất hai ngọn đèn dầu, một ở gian trên, một ở dưới bếp này cũng là để tiện đun nấu. Hơn nữa bình thường người trong nhà cũng ít khi sinh hoạt dưới ánh đèn ở gian trên lắm, mà toàn là về nhà, tắm rửa giặt rũ xong lại thi nhau chui vào sưởi gần bếp lửa cho tránh cái đêm đông giá lạnh.
Tôi là con thứ hai trong gia đình, tôi không sống trong căn nhà này, mà tôi sống ở một nơi cách rất xa nơi này. Đó là ở thị trấn. Hè này vì có dịp được nghỉ, tôi tranh thủ xin bố mẹ lên đây chơi với anh em họ hàng. Căn nhà này cũng là căn nhà của ông nội tôi, ông bà ở với nhau từ thủa khai khẩn đất hoang, từ cái thời mà cả cái xã Thắng Lợi này còn chưa có một bóng người Kinh kia.
Bà tôi thì đã mất từ năm hai nghìn, còn một mình ông cô đơn lạnh bóng. Bố mẹ tôi liền làm công tác tư tưởng, đón ông xuống huyện để tiện bề chăm sóc. Còn căn nhà này thì để lại cho chú út Tài quản lý.
Chú út Tài cao to vạm vỡ, năm ấy đã trên hai mươi tuổi, sức người trẻ khỏe. Ấy vậy mà lại chẳng có vợ con gì cả, thậm chí cả một cái mảnh tình vắt vai cũng chưa từng xuất hiện. Chuyện ấy cũng chẳng phải là không có nguyên do.
Thời ấy cả xã Thắng Lợi nằm bên một triền sông của dòng Sông Mã hoang sơ. Sông nhỏ mà hung hiểm vạn phần, cứ vài hôm thì lại có người chết trôi dạt sông qua cái đoạn sông của xã. Người chết nhiều quá, đến nỗi người lớn trong nhà còn cảm thấy sợ hãi, cấm con trẻ không được bén mảng đến gần khúc sông, bằng không thì chỉ có bị ăn đòn.
Thế mà cấm là vậy, lũ trẻ vẫn ngang nhiên tắm ở sông như thường, đối với chúng, lòng sông yên ả hiền hòa, cùng lắm chỉ là vài cái xác. Lũ trẻ lúc ấy bạo gan lắm, bạo gan hơn lũ trẻ con bây giờ rất nhiều, thậm chí có đứa còn dám ngủ ngoài nghĩa địa, lớn hơn một chút còn nói đã từng đùa giỡn với lửa ma trơi.
Quay lại chuyện công việc của chú út Tài, tại sao chú không lấy được vợ. Chuyện ấy cũng từ cái công việc mà người ta muôn đời kiêng kị khó nói ra, nghề đào mả cho người chết.
Nghề này tính ra thì chẳng đáng nói gì, thế nhưng bấy giờ dân xã Thắng Lợi mê tín lắm, cứ có chuyện gì liên quan người chết là lắc đầu nguây nguẩy, rằng sợ đắc tội với Hà Bá, rằng sợ ma theo về nhà, đủ thứ chuyện...vv. Mà nghề của chú Tài là quanh năm suốt tháng sống với người chết, sao tránh cho khỏi cái thứ tập quán cổ hủ lạc hậu ấy được.
Nên vì vậy, dẫu chú Tài có đẹp trai cao to đến mấy, cũng bị ông bà cố nội thân sinh của mấy cô gái làng cấm tiệt không được bén mảng lại gần chú. Có cô cũng vì ham mê cái vẻ ngoài chú Tài, nhưng lại sợ mấy chuyện mê tín, cuối cùng lại dứt lòng bỏ một mối tình trong lòng.
Nhìn nồi cháo sôi sung sục nghi ngút khói, dạ dày tôi liên tục đánh tiếng kêu ùng ục như muốn biểu tình. Tôi thò cái muôi nhôm méo mó vào miệng nồi, nếm qua một chút, tra ít gia vị cho vừa. Xong rồi, đóng cái nồi cháo vẫn còn đang sôi lại, cẩn thận đặt tờ báo sang một bên, tránh xa bếp lửa.
Sau đó đứng dậy bước lên nhà, định bụng gọi thằng Nam đang ốm rên rỉ trong kia cố ngồi dậy làm tí cháo cho khỏe người.
Nhưng tôi vừa mới bước lên ngưỡng cửa thềm của gian bếp, để tiến vào gian trên. Đã bắt gặp thằng Nam đứng đấy từ lúc nào, miệng cười toe toét như đang đùa bỡn tôi, trên chán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Thế nhưng kì lạ thay cả người nó bừng bừng sức sống, cứ như chưa từng ốm qua bao giờ. Cứ như cái việc nó ốm, chỉ là một trò lừa khéo léo của nó vậy.
Thằng Nam là con cả của vợ chồng chú Định, hôm rồi cả hai vợ chồng chú có việc phải đều xuống huyện, nên gửi nó qua cho chú Tài chăm, vì trong người nó đang có bệnh. Thằng Nam dáng người nhỏ nhắn, gầy gộc hốc hác. Từ lúc mới sinh cho đến bây giờ bệnh tật liên miên, đến khổ cho vợ chồng chú Định cũng đã tốn không ít tiền thuốc thang cho nó mà cũng chẳng khá hơn, vì cũng chỉ toàn là bệnh lặt vặt.
Mà cái thời ấy người ta mê tín đến khổ, cả vợ chồng chú Định là con người tân tiến được Đảng khai sáng văn hóa, ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của xóm lang, cũng mang bụng mê tín như người ta. Vợ chồng chú thím ấy cho rằng, chắc tại ngày xưa đặt tên thằng Nam là Nam quá đẹp, nên thổ địa ghen tức, không cho nuôi lớn dễ dàng. Cho nên bình thường chú thím ấy vẫn thường gọi thằng Nam trong nhà bằng cái tên chẳng mấy thân thiện là thằng Bầm.
Thằng Nam cười ngây ngốc, tôi chẳng quản. Tôi kéo nó xuống bếp, múc cho nó một bát cháo to, rồi cũng tự múc cho mình một bát húp lấy húp để. Ăn xong, cái dạ dày no căng mà chỉ muốn đi ngủ. Thế nhưng mang tính tình trẻ con, tôi vẫn còn ham chơi lắm. Gạ thằng Nam dẫn mình đi chơi trong làng với đám bạn của nó cho bằng được.
Thằng Nam từ đầu đến cuối cầm bát cháo chẳng ăn được mấy thìa, lặng lẽ gật đầu, tôi cũng chẳng lấy làm kì lạ. Bởi lẽ có thể nó vừa mới ốm dậy, sức đâu mà ăn nhiều, hơn nữa là mình mình cũng chẳng muốn ăn. Tôi có đôi chút lo lắng cho nó, phần không muốn nó ra ngoài, nhưng phần lại vì ham cái thú chơi bời, với lại cái tư tưởng, đã ốm là phải vận động mới nhanh khỏe. Nên càng quyết tâm, lôi bằng được nó ra ngoài.
Sau đó hai anh em ra ngoài chốt vài then cửa giả, rồi chạy tung tang vào màn đêm. Thời ấy nhà nào nhà nấy đồ đạc đều chẳng có gì, cho nên ra ngoài cũng chẳng bao giờ phải khóa cửa cả. Chốt cái then cửa lại, chủ yếu cũng chỉ để tránh mấy con thú hoang dã vào nhà bới lục linh tinh. Mà thú hoang thì thời ấy cũng có nhiều lắm, săn bắt mấy thứ như con hoẵng nai cũng nằm trong sở thích của tôi. Vì mỗi lần như vậy chúng tôi lại được một nồi thức ăn thật tuyệt vời.
Tôi với thằng Nam ra đến đầu xã, trên đường đi qua không ít nhà trong bản. Thi thoảng nhà nào có nuôi chó là lại có tiếng sủa giữ tợn của bọn chúng. Tôi còn chẳng lấy làm sợ hãi, thậm chí tôi và thằng Nam còn tận tình ném đá vào mấy nhà kia, cho lũ chó sủa to hơn, xong rồi chạy bán sống bán chết.
Ở đầu xã lũ trẻ đêm nay chơi trò đánh trận giả. Tôi với thằng Nam vừa ra nhập, đã bị bọn chúng phân ngay cho phe trung lập, là cái phe mà bọn chúng cứ gặp là đánh. Mà thời này lũ trẻ con chơi đánh trận giả còn chơi dại lắm, chúng đâu biết nguy hiểm là gì, toàn dung ná cao su, sau đó lấy quả vông to cỡ hai ngón tay, nhằm thẳng vào mông đối phương mà bắn không thương tiếc. Tôi với thằng Nam thì cười khổ rồi, làm phe trung lập chẳng có gì tốt, chỉ tổ ăn đạn nhiều hơn mà thôi.
Phạm vi trò chơi của lũ trẻ là địa bàn cả cái xã Thắng Lợi này, cứ gặp ai không phải phe mình là bắn. Tôi nhanh tay cầm chiếc ná cao su chú Tài mới làm cho hôm trước để đi bắn chim, cùng với thằng Nam nhanh chân chạy về nhà cố thủ. Tiện đường đi qua bờ rào còn hái thêm vài quả vông để tiếp thêm đạn dược.
Xong rồi chẳng được mấy phút, đã thấy lũ trẻ phía sau hò reo ầm ầm, kêu la oai oái. Đông đúc những đứa trẻ tản ra tứ phía, mỗi phe đều tổ đội tốp năm tốp ba đi cùng nhau. Hễ thấy phe địch là hô to cùng nhau bắn.
Nhà chúng tôi chẳng cách xa ấy lắm, có vài nhóm đã nhắm trước đến hai anh em chúng tôi. Còn đang thi nhau hò đuổi theo huỳnh huỵch. Tôi với thằng Nam chạy bán sống bán chết, đến mặt mũi còn không dám quay lại, bởi chỉ cần chậm chân một chút là đã có thể nghe thấy tiếng quả vông bay sát thân mình kêu vùn vụt.
Đến lúc nào đấy nhìn ra đã thấy hai anh em chia hai ngả, mỗi người vừa chạy vừa nã đạn vông về phía sau bắn lùi quân địch. Thoáng chông thấy cửa nhà, tôi lao vội vào trong ở cánh cửa gian trên, phi vào trong gian thóc cạnh gian bếp. Thằng Nam cũng đã lao được vào trong nhà, còn chẳng kịp đóng cửa thì đã thấy tiếng quả vông đập vào mép cửa cành cạch nhiều như mưa rơi.
Thằng Nam cố sức đóng cánh cửa lại, sau đó thi thoảng từ khe hở của cánh cửa lại bắn ra đạn vông như để chống trả. Tôi cũng làm theo, vừa cười lớn vừa bắn, còn đánh tiếng lên với thằng Nam.
"Khi nào thằng Đạt về, anh em mình có đủ ba người thì đâu cần phải trốn chúng nó như thế này"
Thằng Đạt cũng là em họ tôi, con chú thím ba. Nó là thằng chỉ kém tôi một tuổi, nhưng lại liều lĩnh khác người, chẳng vậy mà tôi lại chả thường chửi nó là cái thằng nghịch ngu. Nhưng cũng chính vì sự liều lĩnh của nó, mà mấy lần đi chơi đánh trận giả này, chúng tôi đều thắng vang dội cả.
Bởi lẽ lũ trẻ cứ nghe thấy cái tên Đạt Thắng Lợi, là đã biết mặt nó, bởi vì thằng này nổi tiếng chơi ngu nghịch dại, động chi vào nó cho mệt người. Thế nên cứ đánh trận giả mà có thằng Đạt, là quân địch đã phải tăm tia trước xem chúng tôi ở hướng nào để mà còn chạy trốn.
Hôm nay có thể chúng biết thằng Đạt đi vắng, cho nên mới đem chúng tôi ra xả đạn trả thù. Tôi biết vậy nên càng cười lớn hơn, nghĩ đến khung cảnh có thằng Đạt thì cả lũ kia sẽ lại phải nháo nhào chạy loạn xin tha.
Tiếng đạn vông càng lúc càng thưa, có lẽ lũ trẻ bên ngoài biết chúng tôi lì lợm bên trong sẽ không ra, cho nên bắt đầu đi tìm mục tiêu khác. Tôi thở phào một hơi, thằng Nam vẫn còn giữ khuôn mặt trắng bệch sợ sệt.
Lúc này tôi mới mở cánh cửa kho thóc, đi về giạn trên hai anh em lại xách cái đèn dầu ra gần phía giường, định ngồi. Nhưng lại thấy trên giường từ lúc nào đã có thân người chum kín chăn không động đậy.
Tôi nghĩ bụng chắc là chú Tài đi đêm mới về nên mới đi ngủ sớm. Thằng Nam thấy tôi càng đi gần đến phía giường thì như càng sợ hãi, run bắn lên. Tôi cười lớn khúc khích nói:
"Chú Tài chứ ai đâu mà mày phải sợ!"
Rồi đến gần nói lớn:
"Chú Tài nhỉ?"
Xong rồi nhanh tay lật chăn ra định đùa bỡn với cái thân người trong chăn ấy.
Thì hỡi ôi, một sự thật kinh hoàng đập vào mắt tôi. Một cái mùi khủng khiếp bốc lên như mùi gà trần long hấp hơi, thật muốn nôn mửa. Một thân ảnh quen thuộc với hai mắt trợn trừng đang nhìn tôi như ai oán, cả người thân mình ấy cứng đờ như một tảng đá. Mái tóc bê bết cộng với khuôn mặt trắng bệch và làn môi khô khốc. Thứ tôi đang nhìn, là một thân thể không có chút hơi thở, là một người chết. Mà người chết đó, không ai khác chính là cái bóng người mà tôi cứ ngỡ nó đứng sau tôi đây..... Thằng Nam.
Cả người tôi run bắn lên bần bật, muốn chạy nhưng phát hiện không sao có thể lê đôi chân lên. Còn muốn quay đầu lại nhìn len lén xem có phải thằng Nam vẫn đứng ấy không, có phải là tôi lúc này đang bị hoa mắt hay không. Nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc run lên như cầy sấy, rồi lại ngửi cái mùi từ cái xác bốc ra mà muốn ngất đi.
Đúng lúc này đầu nhà có tiếng người nói lớn:
"Cả hai đứa ở nhà mà sao lại đóng cửa giả kín mít thế này?"
Là tiếng chú Tài, tôi trong cơn chới với như vớ được cọng dây cứu mạng. Cả người như thanh tỉnh, chân tay như đều cử động lại được, tôi vọt ra ngoài chạy như bay như biến, khi tôi vừa chạy thì như có một bàn tay vô hình cố níu kéo tôi lại, tóm lấy tay chân tôi như muốn giam cầm. Não tôi như phát điên, tim đập loạn, miệng thở hồng hộc đầy sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm, tôi lại còn có cảm giác như cái mùi mồ hôi của tôi có đôi phần giống mùi cái xác với đôi mắt trợn trừng dưới trăn kia, xác thằng Nam.
Tôi chạy điên cuồng vào màn đêm, tay chân cọ xát vào cây gai bụi ven đường khiến toàn thân tôi rớm máu. Xung quanh tôi đâu đấy như có ánh lửa sáng lập lòe, là lửa ma trơi đấy. Tôi vẫn còn suy nghĩ được như vậy cho đến trước khi tôi gục xuống. Ở làng tôi, luôn có một câu chuyện, chuyện rằng khi có một người chết, âm tào sẽ cho lũ ma trơi lên trần gian nhảy múa như để đón mừng một linh hồn mới về cõi vô hình, chấm dứt một cuộc sống khổ đau nơi trần thế.
Trí óc tôi mông lung một mảnh, đến khi có những cơn gió lạnh thổi qua, tôi đã thanh tỉnh. Mở mắt ra thấy quần áo đã xộc xệch và rách mấy mảng to lớn, trời đã sáng từ lúc nào. Và tôi đang nằm ở giữa cánh đồng của xã Thắng Lợi.
Tôi đứng lên, trời đã sáng khiến lá gan tôi lớn hơn thêm nhiều, tôi trở về nhà và kết thúc nốt câu chuyện tối qua khiến tôi kinh sợ đến bực này.
Ngoài nhà thấy chú Tài đã đội khan tang đứng sẵn đấy gọt cây chuối. Trong nhà không ngừng có tiếng người lớn hô hào, mùi khói nhàng nghi ngút bốc ra. Chú Tài thấy tôi trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Chú chỉ tôi vào phía trong thắp một nén nhang, tôi len lét ánh mắt nhìn vào trong. Chỉ thấy người ta đang không ngừng rắc những nắm chè khô lên xác thằng Nam, chân tay buộc chặt lại, rồi từng tấm ván được ghép vào. Tôi đứng đó trân trối một lúc lâu, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác gì đó bàng hoàng.
Tôi ngồi phệt xuống chiếc ghế dài thờ người ra, chú Tài chặt xong khóm chuối, cũng ngồi xuống ghế. Chú bắt đầu kể rằng thằng Nam bị ốm đã mấy hôm. Mãi đến hôm qua chú thấy nó ốm quá nên cố mượn chiếc xe đạp để chạy xuống huyện mua thuốc cho nó, sẵn tiện báo cho vợ chồng chú thím Định. Nhưng chú không ngờ rằng chú vừa về thì thằng Nam đã chết, còn gặp tôi chạy như điên ra khỏi nhà. Chú cố lôi tôi lại nhưng không kịp.
Đến lúc này thì tôi đã biết, cái thứ vô hình muốn níu giữ mình lại, không phải là cái thứ mà trong lòng tôi sợ hãi. Ấy chỉ là chú Tài mà thôi, tôi nghĩ lại, càng run thêm nhiều. Rồi nghĩ đến lúc thằng Nam nở nụ cười như trêu chọc tôi, ở đầu cái cánh cửa bếp. Đáng nhẽ ra, lúc ấy tôi phải nghi ngờ ngay rồi mới đúng, rằng một con người đang bệnh tật cửu tử nhất sinh như vậy, tại sao chỉ trong chốc lát đã khỏe lại. Rồi còn bát cháo mà thằng Nam ăn, lúc này tôi nghĩ đến nó, tôi lại chạy nhanh xuống gian bếp, thấy bát cháo đã thiu, còn có nấm mốc. Mà rõ ràng bát cháo tôi vừa mới nấu tối qua, hơn nữa mùa này còn là trời lạnh, không thể nào thiu nhanh như vậy được.
Tôi mới nghĩ ra rằng, thằng Nam đã chết thì lúc ấy nó làm gì còn ăn được cháo. Nhẽ ra tôi phải suy nghĩ ngay lúc ấy mới đúng. Cầm bát cháo mà tay tôi run, run đến lẩy bẩy, suýt nữa rơi cái bát. Chú Tài phải nhanh tay đỡ lấy, tôi lại nhìn vào cái xác trắng bềnh bệch, còn đang nhắm cả hai mắt kia mà thấy lạnh lẽo.
Bỗng lưng tôi gai lên, rồi như lại có một bàn tay vô hình vỗ vỗ vào vai tôi, như muốn nói điều gì...
nguồn:truyenngan.com.vn
....... | ||
2021-06-11 16:01:30 | ||
Chat Online |
mn cho mik hỏi , mn nghĩ thế nào nếu mik tạo group chat của nhóm vậy, cho mik í kiến nha
Khi xa em toi buon rau | ||
2021-06-08 15:07:37 | ||
Chat Online |
liệu đây có phải là truyện kinh dị ? Đọc xong thấy ko hợp lý