Nhóm | Nhóm tôi tham gia | Nhóm tôi tạo ra | +Tạo nhóm

Nhóm thik truyện,truyện ngắn KINH DỊ

Nhóm thik truyện,truyện ngắn KINH DỊ
803 lượt xem
Đăng ký tài khoản để cùng chia sẻ những điều thú vị lên nhóm!

Đăng ký qua Facebook hoặc Google:

Hoặc lựa chọn:
Đăng ký bằng email, điện thoại Đăng nhập bằng email, điện thoại
⊰⊹NTTH⊹⊱
Link | Report
2021-06-18 16:04:53
Chat Online
Truyện ma ngắn: KẺ CHẾ TẠO QUỶ!

Hồn ma Chetchoang thì cười khanh khách, nó chợt trợn mắt sau đó vẩy tay một cái. Cả người Long bị đẩy vào trong quan tài, rồi ôm lấy Kiều Nhi, cả hai người bị nhốt ở sâu trong đó ních chặt không thể thoát ra được.

***

Long mở cửa tiệm tạp hóa cũ, bước vào trong căn nhà tối tăm ẩm mốc đầy bụi bặm, anh cất giọng gọi to:

- Chú Luân, chú Luân ơi...

Không có bất cứ tiếng động hay âm thanh nào trả lời lại anh, dường như chú Luân mà anh nói không hề có ở đây.

Long năm nay hai mươi hai tuổi, làm công tác biên tập viên cho một nhà xuất bản sách. Công việc của anh chủ yếu là chủ biên những bộ sách kinh dị, những tác phẩm ăn khách của các tác giả nổi tiếng. Cho xuất bản lại thành sách để thu lại lợi nhuận cho nhà xuất bản.

Đào Văn Luân là một trong những cây viết lớn, mà nhà xuất bản Lương Sơn của anh cần quan tâm. Những tác phẩm của Đào Văn Luân thường là những tác phẩm về những câu chuyện kinh dị gắn liền với đời sống. Những con quỷ sinh ra từ nhân gian, rất khát máu và đôi khi gian ngoan. Những câu chuyện của ông luôn làm cho người ta có cái cảm giác rờn rợn. Rợn từ câu từ cho tới lối hành văn, chỉ mới đọc qua thôi là đã khiến cho con người ta lạc vào bến mê không sao dứt ra nổi.

Nhìn khung cảnh trong căn nhà, theo đúng cái địa chỉ đề tên Đào Văn Luân, tác giả với bút danh Kim Sơn. Thì Long thấy toàn bộ căn nhà đều là những thanh giằng sập xệ, bụi bặm mốc meo như từ lâu đã không có người ở. Nơi này luôn có một cảm giác u ám đến kinh người, các góc cạnh trong nhà đều tối om như mực, nền nhà bụi bặm loang lổ những thứ gì như hết sức kinh tởm. Những thứ này nhìn qua, thảo nào lại có thể tạo nên một cây viết sặc mùi kinh dị như vậy. Âu cũng chính là do nơi ở của ông ta hình thành nên cái tính cách này.

Ông Luân kể từ trước đó có nộp cho nhà xuất bản Lương Sơn một dự án truyện kinh dị mang tên Quỷ Kiều. Dự án truyện kinh dị này được các chủ biên và tổng biên tập đánh giá rất cao. Sau khi tập một được xuất bản thì liên tiếp có những phản hồi từ độc giả, đòi hỏi câu chuyện cần phải có phần hai. Với sức nóng của Quỷ Kiều và doanh thu hứa hẹn của nó, nhà xuất bản đã thúc giục ông Luân mau chóng hoàn thành phần hai, và ông cũng đã đáp ứng. Thế nhưng kể từ tuần trước, đã là hạn cuối cùng phải nộp bài, mà Long vẫn không thể liên lạc được với ông Luân. Gọi điện thoại thì cũng chỉ thấy chuông điện thoại reo rồi để đấy. Sức ép từ tổng biên tập đã quá lớn, cuối cùng Long phải đích thân mò theo cái địa chỉ mà trước đây ông Luân có đề trong hồ sơ nộp bản thảo gửi cho nhà xuất bản.

Trên tập hồ sơ ấy có ghi địa chỉ, số nhà 33 ngõ Lăng Cầu, phố Kim Tiền. Địa chỉ này dẫn Long đến một khu ngoại ô vắng người, con phố Kim Tiền này là một con phố nằm trong một khu đô thị đã bị quy hoạch, xung quanh nhà cửa đều không có người ở. Kể cả khi vào trong ngõ rồi, thì cũng chỉ thấy lác đác có vài người, mà đa phần đều là những thành phần bất hảo trộm cắp hút chích. Căn nhà nằm sâu ở cuối ngõ, bên ngoài có cái biển đề tên, tiệm tạp hóa Luân Phương.

Có điều cái biển ấy đã bị mờ đi rất nhiều theo năm tháng, có thể trước đây ở đây cũng là một nơi tấp nập sầm uất. Nhưng không hiểu tại sao trải qua thời gian mà lại tiêu điều như vậy mà thôi.

Nhìn gian phòng ở bên dưới hoang tàn như vậy, gọi mãi mà không có tiếng trả lời. Long lại đành phải tự tiện mò lên tầng hai, theo tiếng gõ chân loẹt quẹt loẹt quẹt, anh đoán chắc là tầng trên đang có người.

Anh lại tiếp tục cao giọng gọi lớn:

- Chú Luân ơi, cháu là Long bên nhà xuất bản Lương Sơn đây chú!

Vẫn không có tiếng âm thanh đáp lại Long, mà vẫn chỉ có tiếng âm thanh lộc cộc, giống như tiếng giày gõ mạnh vào sàn gỗ.

Cái cầu thang tối đen hun hút, kéo dài lên mãi tít tận tầng trên, Long bước đi từng bước cực kỳ nặng nề và có cảm giác bất an luôn ập đến quanh mình.

Từ trên cái thứ ánh sáng heo hắt duy nhất, khiến Long có thể mường tượng được từng bước bậc thang mà bước vào, chầm chậm xuất hiện một đôi mắt đờ đẫn. Đúng lúc ấy Long liền ngước lên nhìn thì ngay lập tức giật mình, anh hơi hoảng sợ một chút nhưng nhận ra đó chính là ông Luân, chính là đại tác gia nổi tiếng với bút danh Kim Sơn mà lần trước anh đã gặp ông tại nhà xuất bản.

- Chú Luân!

Anh cao hứng liền gọi ông Luân một tiếng.

Đáp lại anh chỉ là một tiếng thở dài và nói:

- Cậu về đi, dự án truyện lần này xem ra tôi không thể hoàn thành nữa rồi, tôi hết sức xin lỗi...

Ông Luân nói xong liền quay đầu đi, Long hết sức kinh ngạc vì câu trả lời của ông. Nhưng anh nào có thể bỏ cuộc dễ dàng như thế, trước hết là anh đã mất công tới đây một chuyến thì phải được việc. Sau đó là nếu không được việc thì còn bị tổng biên tập quạt cho một trận, vậy cho nên chuyến này Long dù không thuyết phục được ông Luân viết tiếp thì cũng phải nghe được cái lý do thỏa đáng rồi mới đi.

Anh tiếp tục bước lên trên cầu thang, giọng nói hết sức khẩn thiết:

- Chú Luân, xin chú đừng quyết định vội vàng như vậy, dù gì thì đây cũng là dự án tâm huyết của chú. Sao chú nỡ lòng mà đem con bỏ chợ như vậy?

Từ trên lầu hai, cái tiếng thở dài của ông Luân lại vang xuống:

- Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng xem ra tôi đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi chẳng thể chống lại nó được nữa. Ngay kể từ đầu, đáng lẽ ra tôi không nên tạo ra nó thì mới đúng...

Long ngạc nhiên liền hỏi:

- Chú Luân, sao chú lại nói như vậy?

Ông Luân chợt quát ngược lại đe Long:

- Tôi nói lần cuối cùng, cậu về đi, đừng để cho tôi phải nói thêm một lần nào nữa!

Long không nghe, toan bước lên thì đèn điện chợt sáng trưng. Ông Luân xuất hiện ở đầu cầu thang với hai mắt mở to trợn trừng nhìn anh rồi quát tháo nói:

- Cút ngay!

Không để Long nói thêm câu nào, thì ông Luân đã cầm ngay một cái cán chổi giơ lên trực đập bổ nhào về phía anh. Long bất giác phải quay đầu chạy ngược xuống tầng dưới, xem ra ông tác giả này viết truyện ma nhiều quá nên thần kinh có vấn đề rồi. Những lúc như vậy tốt nhất không nên dây vào. Bất đắc dĩ lần này Long đành phải từ bỏ ý định thuyết phục ông Luân tiếp tục dự án truyện của mình.

...

Rầm!

Tiếng vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn tay to béo núc ních của tổng biên tập, hai mắt gã híp lại nhìn Long quát tháo nói:

- Đồ vô dụng! Tôi cho cậu thời hạn thêm hai ngày, nếu không đem bản thảo được về đây thì cậu cũng nghỉ việc luôn đi!

Tiếng tổng biên tập vơi dần sau cánh cửa gỗ, kể từ khi Long bước ra khỏi căn phòng đó thì cũng là lúc trong đầu anh luôn đau đáu suy nghĩ làm sao có thể giải quyết chuyện này.

Tại sao ông Luân lại có một cách hành xử lạ lùng như vậy? Đằng sau những chuyện này ẩn giấu những bí mật nào mà lại khiến một con người đang tâm huyết say mê vì bộ truyện của mình lại phải bỏ dở giữa chừng?

Trong đầu Long ong ong một mớ hỗn loạn, bất giác đâm sầm vào một người nào đó. Cái da thịt mềm mại, mùi hương thơm ngát liền khiến Long nhận ra mình đã đâm đầu vào một người phụ nữ. Người phụ nữ kêu lên những âm thanh suýt xoa rồi oán trách Long bằng giọng bực tức:

- Hay cho cái nhà anh này, đi đứng kiểu gì mà không chịu nhìn đường vậy?

Long ngẩng đầu ngước nhìn lên, thì liền nhận ra đó là Kiều Nhi, cũng là một biên tập viên trong nhà xuất bản Lương Sơn. Kiều Nhi năm nay hai mươi sáu tuổi, kém Long độ hai tuổi, là một cô gái hết sức xinh đẹp. Được rất nhiều người trong cánh đàn ông ngưỡng mộ, và xem nàng như là mục tiêu cao vời vợi cần phải chinh phục. Long cũng rất thích Kiều Nhi, chỉ có điều Long cảm thấy mình với không tới nên trước nay chưa từng bắt chuyện với cô.

Long nhìn Kiều Nhi rồi nói:

- Cho anh xin lỗi, vừa rồi anh mãi nghĩ mấy chuyện quá...

Kiều Nhi đứng dậy chỉnh lại bộ quần áo xô lệch, rồi quay sang nhìn Long nói:

- Có phải về chuyện của tác giả Kim Sơn không?

Long gật đầu ngạc nhiên:

- Phải, sao em lại biết được việc này vậy?

Kiều Nhi hơi thấp giọng tỏ vẻ chẳng vui vẻ gì mà nói:

- Tổng biên tập chỉ thị cho tôi lần này, phải cùng với anh hoàn thành chuyện ấy. Trần Đức Long, anh có biết là anh vừa mới kéo tôi chết theo anh rồi không...

Long lại gãi đầu gãi tai mà xin lỗi thêm lần nữa, Kiều Nhi cũng chẳng thèm để ý đến anh mà đã lập tức quay đầu đi thẳng, bỏ lại Long tiếp tục đứng tần ngần ở một chỗ.

Hết giờ, Long rời nhiệm sở trở về nhà, chuẩn bị bữa ăn tối và ăn một cách thật nhanh chóng. Sau khi hoàn thành việc lặt vặt cá nhân, Long bắt đầu lên mạng truy tìm tiểu sử và tung tích cá nhân của Kim Sơn, hay nói cách khác là anh phải tìm hiểu mọi thông tin liên quan đến ông Luân và phân tích ngay trong đêm nay, để chuẩn bị cho ngày mai tiếp tục đến nhà ông ta thuyết phục ông ta. Nhưng trước hết thì anh cũng cần phải tìm hiểu lý do chuyện lần này xảy ra khiến ông Luân từ bỏ viết bài, có phải là do liên quan đến chuyện gì trong quá khứ hay không.

Reng reng!

Chợt điện thoại từ trong túi quần anh vang lên, số điện thoại lạ.

Long nheo mày tự nhủ, không biết giờ này lại có ai muốn gọi anh đây, nhưng anh chỉ thoáng nghĩ qua trong đầu như vậy thôi. Anh nhanh tay nhấn nút trả lời:

- A lô!

Từ đầu dây bên kia liền có tiếng con gái vọng lại:

- Trần Đức Long!

Long không biết đầu dây bên kia là ai, nghe qua thì giọng nói rất quen nhưng anh vẫn phải hỏi lại:

- Ai vậy? Có phải Kiều Nhi không em?

Giọng nói bên kia chính xác là của Kiều Nhi, cô nhanh chóng trả lời xác nhận:

- Phải, là tôi đây...

Long trả lời:

- Đêm khuya như vậy em gọi anh có việc gì không?

Kiều Nhi bên kia đầu dây cười rất thích thú nói:

- Anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn nhờ anh, anh xuống nhà đi. Tôi đang đợi ở dưới nhà anh rồi...

Long thở dài một hơi liền cúp máy. Xem ra đêm nay anh lại phải thức trắng một đêm để tìm kiếm thông tin bù đắp lại. Cũng không biết tại sao cô nàng Kiều Nhi này nửa đêm nửa hôm lại mò đến nhà anh làm cái gì không biết.

Long bước xuống dưới nhà, mở cửa ra thì đã thấy Kiều Nhi siêu vẹo bước đi lệch lạc trực như sắp ngã. À thì ra là cô ta đang say rượu, cô ta vừa say rượu lại còn có vẻ gì đó rất bực tức nữa.

Long hắng giọng gọi:

- Sao, cô gọi tôi có chuyện gì vậy?

Kiều Nhi siêu vẹo lí nhí nói được một câu:

- Anh...

Thì liền bổ nhào về phía Long gục vào người anh mà lịm đi, Long hơi hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng đỡ cô ta lên nhà, đặt cô ta lên chiếc giường nằm ngủ duy nhất của mình. Xong việc anh liền thở phào một hơi rồi tự chửi rủa:

- Cô hết chỗ ngủ rồi hay sao? Nhà tôi trở thành cái nhà công cộng từ khi nào vậy...

Nói xong anh liếc xéo qua nhìn Kiều Nhi một cái, nhìn cô đang say sưa ngủ ngon mà trông rất xinh đẹp. Có lẽ nếu vớ phải kẻ cơ hội nào đó thì hẳn là phải nhân lúc này cô đang ngủ say mà giở trò đồi bại, thế nhưng Long không phải hạng người như vậy, anh chỉ liếc qua một chút rồi đem chiếc chăn mềm trong góc giường đắp lên người cô. Sau đó lại quay lại bàn vi tính, tiếp tục công việc tìm kiếm thông tin về ông Luân.

***

Đào Văn Luân, sinh năm 1966, xuất thân trong một gia đình nhà giáo, bố là giáo viên, mẹ cũng là giáo viên. Ông lấy vợ năm 24 tuổi, và có hai đứa con, nhưng đến năm 36 tuổi thì không hiểu vì lý do gì mà lại bỏ vợ. Người vợ đó của ông ta sau này cũng đi biệt xứ không rõ tung tích...

Những thông tin liên quan đến ông Luân cứ liên tục xuất hiện, Long phải cố sức đọc rồi tìm kiếm, đến cuối cùng anh cũng đã có thể phát hiện ra một chi tiết có liên quan.

Con trai thứ hai của ông Luân, năm mười hai tuổi đã bị chết, từ đó ông Luân lâm vào bấn loạn và bắt đầu sáng tác những bộ tiểu thuyết kinh dị làm mưa làm gió.

Long nhớ lại cái lần cuối cùng mà anh gặp ông Luân, thì thấy ông ta có vẻ đang rất tiều tụy. Liệu có khi nào chính vì lý do này khiến ông Luân suy nghĩ và muốn bỏ dở không tiếp tục sáng tác? Long nghĩ đến vấn đề chỉ có thể là ở chỗ này, đây sẽ là điểm mấu chốt để anh có thể thuyết phục ông Luân viết tiếp hay không bộ tác phẩm nổi tiếng, Quỷ Kiều...

Đọc xong những luồng thông tin ấy, Long liền cựa mình ngửa đầu cho thoải mái, chuẩn bị đi ngủ. Thì thình lình một cái anh giật thót mình, vì Kiều Nhi từ lúc nào đã đang đứng ở sau lưng của anh.

- Cô... cô làm cái gì vậy?

Long thoáng hoảng hốt vì giật mình liền hỏi.

Kiều Nhi lúc này mới lười nhác đáp trả:

- Tôi đang ngủ mà tự dưng đói quá nên dậy, nhà anh còn cái gì ăn không?

Long gật đầu, lúc này anh cũng hơi đói. Trong tủ lạnh còn một chút đồ ăn, anh nhanh chóng đem chế biến thành một vài món đơn giản rồi đặt xuống bàn ăn. Kiều Nhi tròn mắt xoa tay, mũi hơi khịt khịt nhấc tay đánh giá:

- Tôi không ngờ đàn ông như anh lại có thể nấu ăn ngon đến như vậy!

Long chép miệng nói:

- Cô không biết những đầu bếp nổi tiếng đều xuất thân là đàn ông à?

Kiều Nhi thoáng nhếch môi phản ứng không cho là đúng, tuy nhiên cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa lên rồi nói:

- Mời anh ăn cơm!

Rồi chẳng chờ Long trả lời, đã đem thức ăn ngon lành thả vào miệng nhai đều thật đã. Cái miệng nhỏ xinh của Kiều Nhi đôi lúc chu lên trông rất đáng yêu, Long chỉ thoáng gằn lòng mình lại, ngồi xuống rồi cũng bắt đầu ăn. Trong khi ăn, Long chợt hỏi:

- Kiều Nhi, sao cô lại uống say đến mức như vậy?

Kiều Nhi vừa ăn vừa bất mãn nói:

- Còn không phải vì anh sao?

Long hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Vì tôi?

Kiều Nhi gật đầu tỏ vẻ thản nhiên nói:

- Đúng, là vì anh! Anh khiến tôi phải đi thuyết phục cái lão già Kim Sơn đó. Vì thuyết phục cái lão già đó mà tôi phải uống rượu cùng với con trai ông ta đến say mèm...

Long kinh ngạc vui mừng nói:

- Con trai ông ta? Cô biết con trai ông ta sao?

Kiều Nhi nói:

- Đương nhiên, anh không biết sao? Con trai ông ta là kiến trúc sư Đào Ngọc Lâm, hết sức nổi tiếng đấy...

Long chợt dừng đũa, anh đặt cái bát lại vô bàn ăn rồi chạy đến bên bàn máy tính, nhìn đến thông tin liên quan đến ông Luân. Phải, đúng thực là ông ta có một người con trai tên Đào Ngọc Lâm, nhưng điều khiến Long không ngờ rằng Đào Ngọc Lâm ấy lại chính là kiến trúc sư Đào Ngọc Lâm nổi tiếng hiện nay. Điều này có thể nói là hết sức trùng hợp, nếu không phải chính miệng Kiều Nhi khẳng định, có lẽ Long cũng không cho là chuyện này có khả năng xảy ra.

Kiều Nhi đang ăn liền ngừng lại hỏi:

- Sao vậy? Chẳng lẽ anh lại ngạc nhiên đến thế à...

Long gật đầu, ngồi xuống bàn ăn từ tốn nói:

- Tôi chỉ không ngờ mà thôi! Vậy cô đã thăm dò được chút thông tin gì chưa?

Kiều Nhi gật đầu nói:

- Đào Ngọc Lâm là con trai cả của nhà văn Đào Văn Luân, khoảng mười năm trước anh ta đã tách ra khỏi gia đình và ở riêng. Sau đó theo học ngành kiến trúc và trở nên nổi tiếng với công trình tháp tài chính phố Lê Văn Lương...

Long nghiêng đầu, chăm chú nghe Kiều Nhi kể về tiểu sử của Đào Ngọc Lâm, một tay kiến trúc sư gây phong ba bão táp trong ngành xây dựng, được vô số tập đoàn lớn mời chào. Đào Ngọc Lâm nổi tiếng tài hoa lại giàu có cự phách như vậy? Vậy tại sao lại để cho bố mình là Đào Văn Luân phải sống trong một căn nhà ẩm mốc cũ kĩ đến như thế?

Nghe Kiều Nhi kể một thôi một hồi, cuối cùng thì cô cũng kết luận:

- Qua những gì tôi tìm hiểu, thì rất có thể chuyện lần này khiến Kim Sơn ngừng bút rất có khả năng chính là do cái chết của người con trai thứ hai của ông ta...

Long gật đầu nói:

- Những gì cô điều tra được, rất giống những thông tin của tôi tìm được qua mạng. Cô không thể tìm hiểu thêm được gì sao?

Kiều Nhi lắc đầu nói:

- Anh ta rất giảo hoạt, nhiều lần cố ý muốn nói lảng tránh đến chuyện này. Anh ta muốn hẹn tôi gặp mặt ăn tối một lần nữa...

Long hỏi:

- Vậy cô định như thế nào?

Kiều Nhi thản nhiên nói:

- Gặp, tất nhiên là phải gặp rồi!

Long cười:

- Cô không sợ anh ta có ý đồ gì với cô sao?

Kiều Nhi lắc đầu:

- Suy nghĩ của đàn ông tôi đều nắm bắt được, chỉ là con cá trong ao thôi, tôi có thể nắm thóp anh ta...

Long nói:

- Tôi chỉ có thời hạn hai ngày, tính từ ngày mai, để thuyết phục Kim Sơn tiếp tục viết bộ truyện ấy!

Kiều Nhi hơi nghiêng đầu khẳng định nói:

- Tôi biết, và tôi cũng chỉ cần một ngày là có thể bắt ép được Đào Ngọc Lâm phải nói ra cái bí mật ấy...

- Vậy được! Ngày mai tôi sẽ cố gắng đến thuyết phục Kim Sơn một lần nữa, nếu như ông ta không đồng ý, thì mới dùng đến cách của cô, đem chuyện ấy nói ra để ép ông ta...

Kiều Nhi nuốt ực một cái hết thức ăn, rồi uống nước, sau đó lại xoay người trèo lên giường ngủ luôn.

Long thấy vậy liền nói:

- Cô không biết rằng mình đang ở trong nhà một người lạ à, cô không sợ tôi giở trò gì sao?

Kiều Nhi dùng giọng ngái ngủ thản nhiên nói:

- Tùy anh thôi, nếu ngày mai không muốn bị lên phường trình báo thì cứ việc...

Nói xong Kiều Nhi lăn vào ngủ say, mặc kệ Long đứng tần ngần ở đó một lúc với vẻ khó hiểu.

Long quay ra dọn chén bát, rồi cũng nằm lên chiếc ghế sô pha chằn chọc suy nghĩ xem ngày mai nên nói gì với Kim Sơn để có thể thuyết phục được ông ta viết tiếp bộ truyện Quỷ Kiều. Nghĩ đến cái tên bộ truyện là Quỷ Kiều, thì hẳn là nó phải có một lý do nào đó mới khiến ông ta đặt tên câu truyện là như vậy. Quỷ Kiều, không phải là cây cầu của quỷ hay sao? Vì sao ông ta lại lấy cái tên này?

Nằm suy nghĩ một lúc mà chẳng thể nghĩ ra, Long lại chợt chạy đến chỗ cái kệ sách, đem cuốn truyện Quỷ Kiều đã được xuất bản, đem ra đọc lại một lượt xem xem liệu có chi tiết nào trong câu chuyện có liên quan đến ông ta hay không. Bởi vì thường là như vậy, trong những câu chuyện luôn có những sự liên hệ rất mật thiết đến người sáng tác ở đời thực, không ít người sáng tác đem chính câu chuyện của mình ra kể. Liệu có khi nào Kim Sơn cũng đem chính chuyện đời của mình ra kể hay không?

Quỷ Kiều là bộ truyện viết về hình thức tế lễ man rợ, cách tạo ra những con quỷ của người dân vương quốc cổ bồn man xưa, đem người sống tế lễ để tạo ra một con quỷ có những quyền năng to lớn thực hiện những mục đích của người tạo quỷ. Thường thì những con quỷ ấy khi được tạo ra thì sẽ là để phục vụ mục đích hoàng tộc bồn man. Những con quỷ được tạo ra thường khát máu, vô nhân tính và chỉ phục vụ một mục đích duy nhất, sự trả thù vô tận cho cái chết của nó.

Vương quốc cổ bồn man có lịch sử kéo dài 109 năm, nhưng hậu đại của nó được âm ỷ kéo dài đến tận thời hiện đại. Theo Quỷ Kiều thì một số dòng máu hoàng tộc cổ của vương triều bồn man vẫn còn tồn tại, và vẫn muốn dùng phương thức Quỷ Kiều tạo ra những con quỷ để phục hưng lại triều đại của mình.

Quỷ Kiều là bộ truyện kéo dài kể về quá trình tạo ra ba con quỷ trong suốt 109 năm kéo dài của chiều đại vương chiều bồn man, khiến vương triều này có thể hưng thịnh trong suốt khoảng thời gian ấy.

Nhưng sau này Fa Ngum (Pha ngừm) vua của đất nước Lan Xang (Vạn Tượng) đã dùng đại mục sư của vương triều hóa giải ba con quỷ của vương quốc bồn man, sát nhập vương quốc cổ này vào triều đại của mình. Chấm dứt hơn một trăm năm tồn tại của vương quốc bồn man cùng những sự tích ly kỳ về nó.

Bộ truyện Quỷ Kiều phần một có đề cập đến quá trình tạo con quỷ thứ nhất, của hoàng thất đời đầu tiên của vương triều bồn man Chetchoang, cai trị Xiêng Khoảng vào năm 1369. Chetchoang đã giết chết chính con gái đẻ của mình, tế lễ vị thần địa ngục của người dân tộc Thái, thần Pha. Cái chết của người con gái của Chetchoang đã hình thành tích quỷ kiều đời đầu, đem toàn bộ tất cả tù trưởng của vùng đất Chiềng Khuoang giết sạch sẽ, và bắt con cháu hậu đại của những tù trưởng này phải phục tùng vua Chetchoang vô điều kiện.

Long đọc đi đọc lại tất cả những dữ kiện trong cuốn truyện Quỷ Kiều, mà không hề nhìn thấy bất cứ chi tiết nào cho thấy có thể điều ấy liên quan đến ngoài đời thực của Đào Văn Luân. Chỉ có chi tiết duy nhất trong Quỷ Kiều là giết sống người con gái đẻ tế lễ để tạo ra quỷ. Liệu rằng có khi nào Kim Sơn cũng đã giết chính con trai đẻ của mình để tạo nên một con quỷ như vậy? Long nghĩ đến điều ấy liền tự lắc đầu một cái chửi mình là hoang đường. Bởi vì bây giờ đã là thời đại nào rồi mà cha lại có thể giết con, hơn nữa cũng vì mục đích gì mà lại tạo ra chuyện ấy được.

Long cười nhạt một chốc, rồi gấp cuốn sách lại. Bắt đầu nhắm mắt đi ngủ cho tới sáng...

...

Sớm hôm sau.

Long đã thức dậy từ rất sớm, anh đảo mắt một chốc thì đã không nhìn thấy Kiều Nhi đâu cả. Ở trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ, có vài chữ mà Kiều Nhi đã ghi: "Đừng vội gặp Kim Sơn"...

Long hơi nhíu mày tự nhẩm:

- Tại sao?

Anh tự hỏi với lòng mình rằng tại sao Kiều Nhi lại không muốn anh đi gặp ông Luân, lẽ nào cô còn có điều gì đã giấu anh trong chuyện này mà không muốn cho anh biết. Nhưng mặc cho Kiều Nhi có để lại lời nhắn như vậy, thì Long vẫn quyết định sẽ đến nhà và gặp ông Luân thêm một lần nữa để thuyết phục ông ta.

Đóng cánh cửa nhà khép lại, Long nhanh chóng nhảy lên chiếc xe máy của mình phóng ra vùng ngoại ô, tới con phố Kim Tiền, nơi có căn nhà là tiệm tạp hóa cũ của ông Luân.

Đẩy cửa bước vào trong, lại giống như lần trước, nơi này là một nơi cũ kĩ ẩm mốc. Vẫn cái mùi nấm mốc ấy cứ xộc vào mũi Long khiến anh nghẹt thở.

Anh lại bước lên chiếc cầu thang như lần trước, lần này anh chưa kịp cất giọng, thì đã thấy ông Luân thẫn thờ ngồi ở đầu cầu thang nhìn chằm chằm xuống, khiến anh lập tức giật nảy mình.

- Chú Luân...

Long dùng giọng hơi hoảng gọi ông Luân, chỉ thấy ông ta cứng đơ như một khúc gỗ. Một lúc sau ông ta mới cất tiếng trả lời:

- Có phải nếu tôi tiếp tục viết thì cậu sẽ buông tha cho tôi hay không?

Long gật đầu, nhưng chợt xua tay nói:

- Cháu chỉ muốn chú tiếp tục viết để công sức của mình công bị bỏ dở thôi, chứ nào có ý muốn ép uổng gì chú!

Ông Luân thở dài nói:

- Thôi được rồi, cậu về đi, nay mai bản thảo sẽ được gửi đến, không cần cậu phải cất công đến tận đây đâu!

Long vui sướng cười nói:

- Chú đã đồng ý viết lại?

Ông Luân gật đầu, rồi đứng dậy xoay người biến mất. Long thở phào một hơi, xem ra cái thanh kiếm treo trên đầu của anh từ phía tổng biên tập đã được gỡ xuống rồi. Nếu như ông Luân đã đồng ý, vậy thì anh cũng không cần phải thuyết phục ông ta thêm nữa. Long chỉ chào hỏi ông Luân vài câu cho có lệ, rồi cũng quay đầu đi thẳng.

Trở về nhà, anh lập tức bấm máy gọi điện cho Kiều Nhi. Bên kia lập tức có âm thanh trả lời:

- A lô!

Long vui mừng nói:

- Tôi đã thuyết phục được ông ta viết tiếp, cô không cần phải đi gặp cái gã Đào Ngọc Lâm nữa đâu!

Kiều Nhi nghe đến đấy liền quát lên trong điện thoại:

- Không phải tôi đã nói rằng anh đừng nên đi gặp ông ta sao?

Long khó hiểu định hỏi lại Kiều Nhi rằng tại vì sao anh không thể làm như vậy, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Chỉ độ chừng ba mươi phút sau thì đã thấy Kiều Nhi xuất hiện ở trước cửa nhà anh, hung hăng mở cửa vào, lao thẳng về phía anh cho anh dính một cái bạt tai như trời giáng.

Long thất thanh kêu lên thì bị Kiều Nhi ném một xấp tư liệu vào mặt anh rồi nói:

- Anh xem đi, đây là toàn bộ hồ sơ về ông ta mà tôi lấy được từ tay Đào Ngọc Lâm. Anh vừa khiến ông ta chuẩn bị giết thêm một mạng người rồi đấy anh có biết không?

- Giết thêm một mạng người?

Long thảng thốt kêu lên, nhìn chằm chằm vào đống tư liệu trên tay rồi bắt đầu mở ra đọc.

Đào Văn Luân, có tiểu sử mặc bệnh thần kinh vào năm hai mươi tuổi nhưng sau này đã được chữa khỏi. Những việc ấy không hề có ở tư liệu trên mạng vì nó đã được che giấu một cách kĩ lưỡng. Mười năm trước con trai Đào Văn Luân bị suy hô hấp, hen suyễn mà chết cũng là vì lỗi lầm của chính ông ta, hay nói cách khác chính ông ta đã gián tiếp gây nên cái chết của Đào Kiến Quốc. Ông ta nghĩ rằng lọ thuốc xịt hen suyễn của Đào Kiến Quốc là một thứ thuốc độc, và khi nhìn thấy con trai lên cơn hen suyễn ông ta nổi cơn thần kinh giật mất lọ thuốc ấy khiến cho anh ta phải chết. Việc này được người nhà giấu nhẹm đi không cho ai biết, sau cùng bà vợ ông ta là Cơ Thị Hoài đã phải bỏ đi. Chỉ còn lại người con trai cả là Đào Ngọc Lâm cũng cuốn gói khỏi nhà sau sáu tháng.

Điều đáng chú ý đến nhất ở đây, chính là việc nhà văn tâm thần ấy sau này đã đào xác của chính con trai mình lên, để thực hiện cái là kế hoạch tạo quỷ của ông ta, nhằm cho việc phục vụ mục đích viết sách để đạt được nổi tiếng, cần phải có một con quỷ phục tùng giống như trong quỷ kiều. Chính việc này đã dẫn đến việc Đào Ngọc Lâm bỏ nhà ra đi, bỏ lại người cha tâm thần ở trong chính căn nhà cũ kĩ ấy.

Long đọc xong một hồi, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao Kiều Nhi lại nói rằng sẽ có thêm một mạng người chết. Kiều Nhi liền giải thích rằng:

- Có phải Quỷ Kiều phần một đã từng nhắc đến cách chế tạo con quỷ đời đầu như thế nào có đúng không?

Long gật đầu nói:

- Đúng! Nhưng nó thì có liên quan gì?

Kiều Nhi nói:

- Chính Đào Ngọc Lâm đã giải thích cho tôi biết, mỗi khi ông ta viết sách, hoặc muốn thực hiện mục đích nào đó của cuốn sách khiến nó thực sự nổi tiếng. Thì cần phải có một con quỷ đúng với những gì ông ta viết sách được sáng tạo ra thật sự, để cho những tình huống ấy được ứng với ngoài đời thực...

Long lắp bắp nói:

- Vậy ý của cô có phải là, nếu như bây giờ ông ta viết phần tiếp theo, có nghĩa là sự xuất hiện của con quỷ thứ hai. Cũng đồng nghĩa với việc ông ta sẽ chế tạo ra một con quỷ nữa, con quỷ thứ hai sẽ xuất hiện cùng với lúc bộ truyện được sáng tác?

Kiều Nhi gật đầu nói:

- Đúng thế!

Long lắc đầu không cho là đúng nói:

- Kiều Nhi, cô bị làm sao vậy? Những điều hoang đường như vậy mà cô cũng có thể tin sao?

Kiều Nhi nói:

- Tin, tôi tin chứ sao lại không? Đào Ngọc Lâm không thể nói dối, bởi vì anh ta...

Kiều Nhi nói đến một nửa liền dừng lại không tiếp tục nói thêm, bởi vì Đào Ngọc Lâm đã thực sự xuất hiện từ lúc nào, anh ta thản nhiên đứng bên cạnh cô. Rồi quay sang nhìn Long và nói:

- Cô ấy tin bởi vì, chính mắt tôi đã trông thấy ông ta tạo ra con quỷ!

Kiều Nhi lắp bắp nói:

- Anh, anh ở đây từ khi nào vậy?

Đào Ngọc Lâm cười nói:

- Từ khi em lấy xong tập tài liệu ấy, là anh đã đi theo em ngay rồi! Kiều Nhi, em nghĩ mình đủ khôn ngoan đến như vậy sao? Em nghĩ anh không thể nhìn ra mục đích của em là gì ư?

Kiều Nhi lúc này đột nhiên chuyển thái độ, khoanh tay thản nhiên nói:

- Được rồi, bị anh đoán trúng rồi. Nhưng chuyện giữa chúng ta cũng đã xong, tôi cũng đã đạt được mục đích của tôi, anh còn có thể làm gì được nữa chứ!

Đào Ngọc Lâm tỏ vẻ ranh mãnh, chợt đứng trước mặt Kiều Nhi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nói:

- Nếu anh đoán không lầm, thì em thích cậu ta có phải không?

Đào Ngọc Lâm chỉ tay về phía Long rồi hỏi, Kiều Nhi hai má chợt nóng bừng, giãy nảy lên nói:

- Anh nói cái gì, tôi vì sao phải thích anh ta?

Đào Ngọc Lâm cười ha ha nói:

- Xem ra anh đoán trúng thật, thật sự em rất thích anh ta, bởi vì nếu không em sẽ không thể tỏ thái độ như vậy.

Đào Ngọc Lâm dừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Vậy em nghĩ sao? Nếu như cha anh, cái ông nhà văn điên khùng ấy, bắt đầu chế tạo con quỷ thứ hai thì cũng là lúc người mà em thích phải gặp nguy hiểm?

Kiều Nhi tỏ vẻ dỗi hờn nói:

- Anh ta gặp nguy hiểm thì sao cơ chứ? Nhưng vì sao anh ta lại gặp nguy hiểm?

Kiều Nhi vẫn hỏi. Đào Ngọc Lâm tiếp tục trả lời:

- Bởi vì nếu ông ta muốn chế tạo con quỷ thứ hai, tất nhiến sẽ chọn người có tố chất tốt nhất để tạo nên nó. Mà dĩ nhiên anh bạn đây đáp ứng đủ điều kiện ấy...

Kiều Nhi chợt quay đầu nhìn Đào Ngọc Lâm rồi hỏi:

- Là những điều kiện gì?

Đào Ngọc Lâm tự đắc một hồi, rồi tự tiện bước vào trong nhà của Long, ngắm nhìn một hồi rồi nói:

- Căn nhà khá đẹp, rất giống với phong cách của ông ta, có thể là vì điều này nên ông ta đã chọn cậu ta!

Kiều Nhi tức giận nói:

- Anh thôi cái kiểu nói cợt nhả ấy đi, hãy giải thích rõ mọi chuyện đi!

Đào Ngọc Lâm lại cười khanh khách một hồi, rồi chợt thu lại nụ cười nghiêm giọng nói:

- Được rồi, anh không thèm đùa với em thêm nữa. Ông ta chọn cậu ta chỉ vì một lý do duy nhất, là vì cậu ta đã bước vào trong căn nhà ấy, và đã bị con quỷ đời đầu chọn là người tiếp theo để kế tục. Anh đoán sẽ nhanh thôi, chỉ dăm hôm nữa là cậu ta sẽ phải chết. Con quỷ tiếp theo xuất hiện thì cũng là lúc con quỷ đầu tiên phải chết, đó chính là quy luật theo Quỷ Kiều!

Kiều Nhi nói:

- Làm sao anh biết được việc ấy?

Đào Ngọc Lâm nói:

- Vì anh đã đọc hết các bước tạo nên ba con quỷ, nên đã biết trước được việc này!

Đào Ngọc Lâm nói xong, Kiều Nhi vẫn đứng chôn chân một chỗ, hai ngón tay trỏ của cô cứ bứt bứt vào nhau, trán cô nhăn lại suy nghĩ với hai hàng lông mày cau có.

Đào Ngọc Lâm chợt véo mũi Kiều Nhi một cái rồi nói:

- Em xem, còn nói là không thích cậu ta. Vậy cái bộ dạng khuôn mặt của em lúc này là như thế nào...

Kiều Nhi lí nhí lí nhí trong miệng không biết đang nói cái gì, chỉ thấy cô liếc nhìn Long một cái rồi lại quay đầu, vẻ mặt hết sức thất thần và hoảng sợ.

Còn Long thì cứ tần ngần đứng ở đấy, rồi nghĩ đến chuyện mình là quỷ kiều đời thứ tiếp theo thì liền hoảng sợ không thôi. Còn chuyện Kiều Nhi có phải thực sự thích anh hay không thì anh không quan tâm, anh quay sang hỏi Đào Ngọc Lâm:

- Vậy tôi phải làm sao bây giờ?

Đào Ngọc Lâm nói:

- Con quỷ đã chọn cậu làm người kế nhiệm nó, thì chỉ trong vòng ba hôm kể từ ngày cậu bước ra khỏi căn nhà ấy. Nó sẽ đi theo và giết cậu, việc duy nhất chúng ta có thể làm là ngăn cha tôi tiếp tục viết. Chỉ cần ông ta không sáng tác thêm truyện nữa, thì dĩ nhiên con quỷ đời tiếp theo sẽ không được sinh ra, và cậu sẽ được sống!

Kiều Nhi chợt nói:

- Được, vậy thì ngay ngày mai chúng ta sẽ đến căn nhà ấy, và khuyên ông ta ngừng viết bộ truyện ấy lại!

Đào Ngọc Lâm chợt cười khanh khách nói:

- Muộn rồi, em muốn khuyên ông ta ư? Đúng là một chuyện nằm mơ giữa ban ngày, nếu khi ông ta chưa viết thì còn có thể, còn khi ông ta đã viết rồi, thì bản khế ước đã bắt đầu được tiến hành. Nếu ông ta không viết, thì ông ta cũng sẽ phải chết, và quỷ kiều sẽ thoát khỏi sự khống chế của ông ta. Đến khi ấy thì con quỷ có thể sử dụng quyền năng của nó ở bất cứ đâu. Sẽ là một tai họa khôn lường đấy...

Long hoảng sợ run giọng nói:

- Vậy tôi phải làm sao?

Kiều Nhi cũng chợt kéo tay của Đào Ngọc Lâm nói:

- Đúng, anh nhất định phải giúp anh ấy!

Đào Ngọc Lâm liền nhân cơ hội đem bàn tay Kiều Nhi áp lên khuôn mặt mình xoa vào gương mặt anh ta chiếm tiện nghi nói:

- Kiều Nhi, muốn anh giúp anh ta cũng được thôi. Đừng thích cậu ta nữa, thích anh đi!

Kiều Nhi chợt tát mạnh vào má của Đào Ngọc Lâm một cái rồi quát lên:

- Đủ rồi, tôi không thích cái kiểu cợt nhả ấy của anh nữa đâu. Anh nói đi, anh có chịu giúp chúng tôi hay không?

Đào Ngọc Lâm suýt xoa xoa lên khuôn mặt của mình liên tục, rồi nói:

- Kiều Nhi, em mạnh tay thật đấy. Anh đâu có nói là không giúp...

Đào Ngọc Lâm đang cười nói thì nét mặt liền chuyển sang kinh hãi, miệng anh ta chợt lắp bắp:

- Kiến Quốc, em...

Đào Ngọc Lâm nói được vài từ như vậy thì Kiều Nhi cũng nhìn thấy được bóng người thấp thoáng đứng đằng sau lưng của Long. Chỉ có điều bóng người ấy mới thoáng xuất hiện đã lập tức biến mất khiến Long không thể kịp nhìn, mà Kiều Nhi cũng không thể kịp nhìn thấy người đó là ai.

Chỉ có Đào Ngọc Lâm run giọng nói:

- Muộn rồi, không thể ngăn được ông ta nữa rồi, đã đến giai đoạn chế tạo quỷ thứ hai! Đêm nay anh sẽ phải chết...

Đào Ngọc Lâm nói xong liền xoay đầu chạy trối chết. Cho dù Kiều Nhi có gọi như thế nào thì cũng không quay đầu lại. Chỉ còn mình cô ở lại với Long, lúc này Long chợt hỏi cô:

- Bắt đầu từ khi nào?

Kiều Nhi bối rối hỏi:

- Từ khi nào cái gì?

Long thản nhiên nói:

- Bắt đầu từ khi nào em thích anh?

Kiều Nhi xoay người không trả lời, Long bèn huých nhẹ vào cánh tay cô rồi nói:

- Này, trả lời đi chứ!

Kiều Nhi không nói gì, Long liền mạnh dạn ôm chặt cô vào lòng rồi nói:

- Như thế này đã đủ để em can đảm nói với anh chưa?

Kiều Nhi chỉ lí nhí trong miệng:

- Em...

Cô chợt gục đầu vào lồng ngực của anh, rồi kể rằng cô thích anh từ ngày đầu tiên anh đi làm. Chỉ có điều cô không biết tại sao Long lại luôn lảng tránh không muốn nói chuyện với cô, điều ấy luôn làm cô tò mò vì trong công ty cô là người luôn luôn cuốn hút đồng nghiệp, nhất là đồng nghiệp nam.

Vậy mà chỉ có duy nhất Long là không đáp lại hành động của cô, mỗi khi cô chuẩn bị tiến đến gần trò chuyện với anh, là anh lại lập tức lảng tránh. Chính vì những lý do ấy khiến cho Kiều Nhi hết sức tức giận, lần này nhìn thấy Long bị tổng biên tập quạt cho một trận, cô liền nhân cơ hội ấy muốn giúp Long một tay. Kì thực cô biết tổng biên tập chỉ dọa Long như vậy chứ không phải thực sự muốn sa thải anh, loại động thái này luôn luôn được áp dụng trong công việc để thúc ép nhân viên.

Còn về việc Long phải tiến hành thúc giục Kim Sơn sáng tác nốt bộ truyện. Kiều Nhi cũng đã tìm hiểu rất kĩ, cuối cùng cô lựa chọn quyết định giúp Long, và qua lần này hy vọng sẽ có thể có cơ hội tiếp cận đến gần anh hơn.

Nghe Kiều Nhi thủ thỉ trong lòng, Long chợt bật cười rồi nhéo mũi cô sau đó nói:

- Ngốc ạ, anh cũng thích em từ lâu rồi, anh hay lảng tránh là vì thấy có quá nhiều đồng nghiệp nam theo đuổi. Anh thấy mình không có cơ hội, nên thôi...

Kiều Nhi chợt trừng mắt nhìn Long một cái nguýt dài, rồi hạnh phúc nhắm mắt gục vào người anh.

Hai người cứ trò chuyện như vậy cho đến đêm. Long chuẩn bị bữa tối cho cả hai người, trong bữa cơm giống như cho buổi hẹn hò đầu tiên Long nói:

- Được rồi, mấy chuyện vớ vẩn mà gã Đào Ngọc Lâm nói trước hết bỏ qua một bên đi! Anh thấy những thứ ấy cũng chỉ là gã muốn lừa gạt em mà thôi, anh không sao đâu!

Nhưng Kiều Nhi không cho là vậy, cô nói:

- Nếu như những điều anh ta nói là thật, rằng hôm nay con quỷ sẽ thực sự xuất hiện thì anh tính sao?

Long nghiêng đầu nói:

- Thì anh sẽ đối mặt với nó, vậy thôi!

Kiều Nhi lắc đầu nói:

- Không đơn giản như vậy đâu! Vừa rồi chính miệng Đào Ngọc Lâm đã nhắc đến tên của em trai anh ta, Đào Kiến Quốc. Mà chính mắt em cũng tận mắt trông thấy có bóng người xuất hiện phía sau lưng... anh...

Kiều Nhi đang thao thao nói lại chợt kinh hãi, từ cuối cùng mà cô gằn ra cũng là lúc trước mặt cô xuất hiện một thân người trắng bệch, với con mắt đờ đẫn...

Long không hiểu Kiểu Nhi rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì kinh khủng như vậy, nhưng anh tin chắc rằng đằng sau lưng anh phải có một thứ gì đó tồn tại khủng khiếp đến mức khiến Kiều Nhi phải há hốc miệng.

Anh chầm chậm quay đầu lại, thì lại không nhìn thấy thứ gì. Bất giác anh liền thở phào nói:

- Kiều Nhi, em nhìn thấy thứ gì vậy? Thứ gì mà lại khiến em chết khiếp như thế kia?

Kiều Nhi cứng họng ú ớ, cô không nói được gì, mà chỉ lao đến kéo lấy tay của Long. Kéo anh chạy như bay ra khỏi căn nhà, dọc quãng đường đi Kiều Nhi không nói gì mà chỉ khóc. Long không hiểu, chạy theo cô một lúc rồi liền kéo cánh tay cô lại, hai tay đặt lên bả vai cô cố gặng hỏi:

- Kiều Nhi, rốt cuộc là em đã nhìn thấy thứ gì vậy?

Kiều Nhi lúc này mới lau nước mắt, cô rút từ trong người ra một tấm ảnh. Là tấm ảnh của một người con trai độ chừng ngoài hai mươi tuổi, thân người gầy yếu, làn da trắng bệch, ánh mắt thẫn thờ đang nhìn thẳng chằm chằm. Long nhìn vào bức ảnh, thì Kiều Nhi liền giải thích:

- Là anh ta, chính là anh ta Đào Kiến Quốc...

Long gặng hỏi:

- Đào Kiến quốc ư?

Kiều Nhi gật đầu, gạt nước mắt kinh sợ nói:

- Anh ta, vừa rồi anh ta đã đứng ở ngay sau lưng anh...

Long lắc đầu cười nhạt không tin nói:

- Kiều Nhi, em nhìn lầm rồi, vừa rồi làm gì có ai xuất hiện. Chắc đó là ảo giác, tất cả là tại tên Đào Ngọc Lâm kia đã dọa cho em một trận, mới khiến em sợ chết khiếp đến như thế!

Long chỉ vào tấm ảnh, rồi nói Đào Kiến Quốc trông rất giống Đào Ngọc Lâm. Bọn họ là anh em trai ruột, nên nhìn qua trông rất giống nhau. Rất có thể vừa rồi Đào Ngọc Lâm đã quay trở lại muốn dọa cho Kiều Nhi một trận, là vì anh ta rất thích Kiều Nhi nên mới bày ra trò này.

Kiều Nhi lắc đầu nói:

- Không đâu, đấy chính là Đào Kiến Quốc. Long, anh phải nghe em, chúng ta phải lập tức đến nhà ông ta, ngăn ông ta lại...

Long thở dài, vì muốn Kiều Nhi an tâm nên cuối cùng anh cũng đành phải gật đầu đáp ứng cô. Anh nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, rồi cùng với Kiều Nhi đi đến phố Kim Tiền ở vùng ngoài ngoại ô thành phố Hà Nội.

Chiếc xe bon bon chạy trên đường, vượt qua lộ tuyến quốc lộ 1 khoảng ba mươi phút là đã bắt đầu nhìn thấy con đường Kim Tiền dần xuất hiện. Con đường tối đen như mực heo hút không một ánh đèn điện, kéo dài đến tận cuối con đường là đã bắt đầu đến ngõ nhỏ mà ô tô chẳng thể đi vào. Long đành phải cùng với Kiều Nhi xuống xe và đi bộ vào nhà của ông Luân.

Quác quác!

Bước đi được đến đầu con hẻm, thì chợt một con quạ từ đâu bay liệng tới, xà xuống đậu trước cái cột gỗ, rồi nó mở miệng lớn kêu lên những âm thanh đầy đáng sợ. Quạ kêu, là điềm báo rằng sắp có người sẽ phải chết.

Kiều Nhi hai tay bám chặt vào cánh tay của Long, mắt thì nhắm tịt lại. Long vẫn điềm tĩnh nắm chặt lấy tay cô, hướng đến căn nhà của ông Luân bước tới. Nếu đã tới đây rồi thì anh phải vào gặp ông ta và nói chuyện với ông ta. Về việc những gì Đào Ngọc Lâm nói có phải là thật hay không thì Long cũng không tin cho lắm. Chẳng qua là vì Kiều Nhi quá sức lưu ý đến chuyện này, nên Long mới phải làm cho cô yên lòng bằng cách đưa cô đến nơi này gặp ông ta.

- Tới rồi!

Long chợt dừng chân, lay nhẹ Kiều Nhi.

Kiều Nhi hai mắt chậm rãi mở ra, đây là lần đầu tiên cô đến căn nhà này. Khung cảnh căn nhà đập vào mắt cô khiến cô liên tưởng đến việc mình sắp sửa bước vào một căn nhà ma vậy. Long nắm tay Kiều Nhi, chợt kéo tay cô đi theo anh và nói:

- Anh đã tới nơi này tính đến đây là lần thứ 3 rồi, đi theo anh...

Long bước tới mở cánh cửa, cánh cửa kêu lên những âm thanh kẽo kẹt hết sức rợn người. Kiều Nhi nghe thấy âm thanh ấy thì chợt cả thân người cô lại co rúm lại. Long vẫn ôn tồn nắm chặt lấy tay cô và bước tiếp vào căn nhà.

Trong nhà với bầu không khí âm u rợn người, thi thoảng có tiếng kêu đứt quãng của con mèo đen khiến Long cũng phải hơi gai người.

Bàn chân Long gõ xuống sàn gỗ, tạo nên những âm thanh lộp cộp. Kiều Nhi hiếu kỳ đảo mắt nhìn quanh căn nhà một chốc rồi bước đi rất chậm theo Long. Long bước dần đến chiếc cầu thang, liền cất giọng gọi to:

- Chú Luân, chú có nhà không?

Long ngửa đầu nhìn lên tầng trên, ở phía trên ấy có một ít ánh sáng lờ mờ đang chiếu rọi xuống bên dưới. Ánh sáng ấy phát ra duy nhất từ cái bóng đèn leb ở bảng điện, và ở bên trên tầng lầu, âm thanh vẫn hết sức im lìm như không hề có người.

Long đã đến đây hai lần, nhưng chưa một lần nào anh có thể lên tới lầu hai, vì cả hai lần ấy chính ông Luân đã đích thân đuổi anh ra về. Nỗi hiếu kì về cái nơi mà ông Luân sống, về nơi mà ông ta đã viết ra được bộ truyện kinh dị số một của thời đại, thôi thúc cho Long bước tiếp lên những tầng bậc thang ọp ẹp, mặc dù trong lòng anh lúc này đang cảm thấy có hơi chút bất an. Rồi nghĩ đến những gì mà Đào Ngọc Lâm nói, anh chính là thế hệ quỷ kiều thứ hai. Và trong căn nhà này đang tồn tại một thứ huyền bí do chính tay ông Luân tạo ra... Long chợt có chút cảm giác chùn chân không muốn bước tiếp.

Nhưng sau cùng, bí mật và sự thật ẩn giấu phía sau đã thôi thúc anh tiếp tục hướng căn lầu tầng hai đi lên. Quang cảnh xung quanh chậm rãi xuất hiện, Long thấy duy nhất một góc nhỏ có người đàn ông đang cặm cụi ngồi trước chiếc máy vi tính đời cổ. Cặm cụi gõ lách cách liên tục những phím chữ rất nhanh, ông ta lướt qua từng phím trên chiếc bàn vi tính điệu nghệ thực thụ như một nghệ sĩ piano đang chơi bản nhạc của mình.

- Chú Luân...

Long lại tiếp tục cất giọng gọi ông Luân, nhưng ông ta không hề trả lời, ông ta vẫn cặm cụi gõ phím rất đều, giống như một cỗ máy.

Long gọi mấy lần mà ông ta không thưa, bất giác anh đành phải mặc kệ ông ta. Anh ngoảnh nhìn quanh khắp phòng lầu tầng hai, thì liền thấy nơi này treo rất nhiều bức tranh tự vẽ, đều là vẽ hình người nào đó đang ngửa cổ lên trời tự tay bóp cổ hết sức khổ cực.

Có đến bốn bức tranh y như vậy, được treo theo thứ tự ngay ngắn với một khoảng cách nhất định. Long quét mắt nhìn tới thì thấy còn một bức tranh thứ năm, chỉ có điều là bức tranh này mới chỉ là phác thảo, còn chưa có hình thù rõ ràng nên không biết người mà nó vẽ là ai.

Chầm chậm chú ý kĩ một lần nữa, thì Long liền giật mình hoảng sợ, tại vì ở ngay cái bức tranh thứ tư, chỗ gần với bức tranh thứ năm nhất. Thì cái thân người được vẽ ở trong tranh giống y như đúc với bức ảnh mà Kiều Nhi đã cho anh xem, bức ảnh về chân dung của Đào Kiến Quốc.

Long xoay người, đang định đi về phía ông Luân ngồi, thì thình lình một cái. Ông Luân đã xuất hiện ngay trước mặt anh, ông ta trợn trừng mắt nhìn anh mà rít gào.

- Tôi là tác giả, tôi là tác giả của câu chuyện này...

Ông Luân nói xong, thì liền xoay người bật một cái máy chiếu lên. Cái máy chiếu chuyển động dần phát ra tia sáng, từng nhân vật như trong hình vẽ trên tranh xuất hiện ở đầu tia sáng ở máy chiếu. Ông Luân đắm chìm trong những hình ảnh của nhân vật trong tranh, bước đến gần cái tường. Chọn một người gần nhất đứng đối diện nói chuyện.

Ban đầu Long chỉ nhìn thấy những hình ảnh động trong video. Rồi dần dần, anh dần nhận thấy sự không hợp lý của đoạn video mà máy chiếu này đang phát. Các nhân vật ấy dần dần trở nên sinh động, và nó thoát ra khỏi quy luật vật lý thông thường, những tia sáng đang tự chuyển động và hóa thành những hình ảnh thực chất.

Bóng người trong video chợt bước tới gần ông Luân, xoa xoa đầu ông ta ở đúng cái góc mà ông ta đang đứng, cứ như đoạn video này đã xây dựng trước một đoạn khuất ở đó chờ sẵn, và chỉ phù hợp khi có người ở bên ngoài đứng vào vậy.

Rồi bất chợt cái hình trong video bóp vào cổ ông Luân, rồi bẻ cổ ông ta.

Crắc!

Long trợn mắt kinh hãi, hoảng hốt ú ớ:

- Không!

Những nhân vật trong video như nghe thấy âm thanh của Long thì bị chú ý, chúng đột nhiên đồng loại quay mặt nhìn về phía Long, và cái cổ của ông Luân đã gãy dập đang chảy xuống những dòng máu tươi. Ông ta chết trợn trừng mắt với vẻ kinh hãi như không tin, những cũng có một chút cảm giác gì đó như đã giải thoát vậy.

Còn Long thì lúc này đã tắt lịm tiếng không nói được câu nào. Các nhân vật trong đoạn video kia lập tức bổ nhào về phía anh. Anh không còn kịp suy nghĩ gì nữa mà chỉ biết túm lấy tay Kiều Nhi kéo cô chạy trốn khỏi chỗ này.

Ngay tại chỗ bàn phím vi tính, những phím chữ vẫn được gõ đều đều như trước đây. Dù ông Luân đã không còn ngồi ở đó, nhưng bàn phím vẫn được thả đều đều. Câu chuyện vẫn đang được tự sáng tác, đúng theo như lời Đào Ngọc Lâm nói. Không gì có thể dừng nó lại khi nó đã bắt đầu.

Lách cách!

Tiếng bàn phím gõ đều đều vang vào trong đầu của Long. Anh cứ cắm đầu cắm cổ kéo theo Kiều Nhi chạy mà chẳng hề quan tâm xem sau lưng mình đang có thứ gì. Những vệt sáng cứ kéo dài từ tầng hai đuổi xuống tầng một, đuổi theo Long không dứt.

Kiều Nhi thở dốc, chạy được một đoạn đến đầu phố Kim Tiền là cô đã không thể chạy thêm được nữa. Cô giằng tay mình ra khỏi tay Long rồi nói:

- Bỏ mặc em, anh đi đi...

Long vùng vằng không buông, nhưng Kiều Nhi đã gạt phăng tay anh ra rồi chạy ngược lại.

Long kinh hãi kêu lên:

- Kiều Nhi...

Nhưng cô đã chạy đi mất bóng, và thụt sâu vào con ngõ nhỏ. Chỉ ngay sau đó hai nhịp thở, Long đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Kiều Nhi, tiếng kêu hết sức ghê rợn giống như cô bị ai đó thọc vào cuống họng vậy.

Long hoảng sợ chỉ trực ngất lịm đi, đúng lúc ấy những vệt ánh sáng ở cuối con ngõ dần dần xuất hiện. Chứng tỏ rằng nó sau khi sát hại Kiều Nhi thì vẫn chưa hề dừng lại. Long cố sức quay đầu chạy trối chết. Anh ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ cầu mong sao cho lúc này có một chiếc taxi nào đi ngang qua.

Càng chạy Long càng cảm thấy thấm mệt, mặc dù anh đã không nhìn thấy vệt sáng nữa, nhưng anh vẫn luôn có một loại cảm giác có một thứ thế lực vô hình nào đó đang bám đuổi không dứt, rằng chỉ cần anh ngừng lại một phút thôi là lập tức sẽ bị thứ đó nhấn chìm.

Két!

Bỗng trước mắt anh liền xuất hiện một chiếc xe hơi, đèn pha rọi vào mắt anh, từ trên xe một người đàn ông bước xuống. Anh ta chính là Đào Ngọc Lâm, Đào Ngọc Lâm nhìn Long với vẻ nghiêm trọng rồi nói:

- Đồ ngu, anh đã hại chết cô ấy rồi...

Đào Ngọc Lâm tiến tới tung cú đấm vào mặt Long tới tấp, kêu gào như điên loạn. Dường như anh ta đang khóc thì phải, Long cúi gằm mặt, quay đầu nhìn lại thì đã thấy vệt sáng từ cuối con đường bắt đầu xuất hiện.

Đào Ngọc Lâm túm cổ anh một lúc, không nói được gì liền thả áo ra, rồi gạt nước mắt thở dài nói:

- Lên xe đi, nhanh lên. Nếu anh không muốn chết ở đây!

Long nghe theo, liền chui đầu vào buồng xe, nằm xuống ghế sau mà thở dốc.

Đào Ngọc Lâm bước lên xe, nhanh chóng khởi động máy quay đầu xe và rời khỏi chỗ này. Còn Long thì vì quá mệt, nằm một lúc liền nhắm tịt mắt mà ngủ thiếp đi.

Tạt!

Một gáo nước lạnh nhanh chóng dội lên người anh, Long choàng tỉnh dậy hít từng ngụm khí thở cho thật đều.

- Tỉnh lại đi!

Giọng của Đào Ngọc Lâm vang lên trong đầu Long. Long bật dậy choàng tỉnh. Đào Ngọc Lâm nhìn Long với vẻ ái ngại rồi nói:

- Tôi không biết vì sao Kiều Nhi lại thích một kẻ ngu như anh?

Long liền vùng đến túm lấy cổ áo Đào Ngọc Lâm hỏi dồn:

- Kiều Nhi, cô ấy sao rồi?

Đào Ngọc Lâm kéo bàn tay đang bóp chặt cổ anh ta từ tay Long ra, rồi mới nói:

- Cô ấy ư? Sáng mai tôi sẽ cho anh nhìn thấy cô ấy!

Đào Ngọc Lâm nói xong liền giáng cho Long thêm một cú đấm nữa khiến anh lăn ra tiếp tục bất tỉnh. Đến khi anh tỉnh lại một lần nữa thì Đào Ngọc Lâm lại tiếp tục đánh cho anh ngất đi, tận thêm hai lần như thế nữa thì trời cũng sáng. Cuối cùng Long cũng tỉnh lại, Đào Ngọc Lâm lại đang chuẩn bị cho anh một cú đấm thì Long chạy thoát.

Đào Ngọc Lâm không tiếp tục truy đuổi anh mà chỉ nói:

- Được rồi, tôi không tiếp tục đánh anh nữa. Chúng ta có thể đi gặp Kiều Nhi rồi!

Long quay đầu tỏ vẻ không tin, Đào Ngọc Lâm liền giải thích:

- Tôi không muốn đánh anh, nhưng nếu anh còn tỉnh táo thì sẽ chẳng thể thoát khỏi Quỷ kiều, nên chẳng còn cách nào khác tôi đành phải làm như vậy!

Long chợt hiểu ra, vì sao mà Đào Ngọc Lâm lại liên tục đánh anh như vậy, thì ra là để bảo toàn tính mạng cho anh.

Đào Ngọc Lâm tiếp tục nói:

- Trời đã sáng rồi, vì vậy nên cho dù anh tỉnh hay không tỉnh thì quỷ kiếp cũng chẳng đến được!

Long quay ngược lại, lúc này đem chuyện của Kiều Nhi ra hỏi. Đào Ngọc Lâm mới nói:

- Cô ấy đã trở thành Quỷ kiều thứ hai rồi!

Long không tin, thì Đào Ngọc Lâm liền tống anh lên xe, sau đó phóng xe thẳng đến căn nhà tối qua.

Đến đầu phố Kim Tiền, cả hai người đều xuống xe. Đào Ngọc Lâm mở cửa bước vào căn nhà thản nhiên như không có chuyện gì. Long bước theo sau, chỉ thấy Đào Ngọc Lâm bước lên đến tầng lầu thứ hai, thì nước mắt liền chảy hai hàng khóc. Rồi xoay người lại bước trở xuống tầng dưới nói với Long:

- Anh tự nhìn đi!

Long bước lên tầng lầu, quét mắt một hồi vẫn là những bức hình vẽ ấy. Chỉ có điều khi nhìn đến bức vẽ cuối cùng, anh chợt bàng hoàng nhận ra rằng người đang ở trong tranh chính là Kiều Nhi. Cô cũng giống như những bức hình khác, đang tự tận bằng cách bóp cổ mình.

Long tự ngồi thụp xuống thất thần như không tin vào mắt mình, những chuyện xảy ra hôm qua giống như là một giấc mơ vậy.

Long chạy như điên xuống tầng lầu, túm lấy cổ áo của Đào Ngọc Lâm hỏi dồn:

- Anh nói đi, làm cách nào, làm cách nào mới có thể cứu được cô ấy!

Đào Ngọc Lâm thở dài quay đầu lại bước lên trên tầng hai, rồi trỏ tay vào cái máy tính thản nhiên nói:

- Viết tiếp, viết tiếp phần ba của câu chuyện, việc này không khó đối với anh chứ?

Long bước tới gần chiếc máy vi tính, dừng chân một chút, rồi sau đó anh trực tiếp ngồi xuống đặt tay lên bàn phím, gằn giọng nói:

- Chỉ cần có thể cứu được cô ấy, chuyện gì tôi cũng sẽ làm!

Đào Ngọc Lâm gật đầu nói:

- Vậy thì bắt đầu kế hoạch tạo quỷ, phần ba...

Long gật đầu, toan đặt tay xuống bàn phím gõ phím thì Đào Ngọc Lâm đã đưa tay ngăn anh lại và nói:

- Nhưng không phải lúc này...

Đào Ngọc Lâm ném tập bản thảo trào ra từ cái máy in ngay cạnh chiếc máy vi tính rồi nói tiếp:

- Anh cần phải đọc hết phần hai này, mới có thể hiểu rõ nội dung để viết tiếp phần ba. Và trong thời gian ấy, chúng ta sẽ phải tìm kiếm tung tích truyền nhân của đại mục sư. Chỉ có người đó mới có thể hóa giải được quỷ kiều và giúp anh!

Long gật đầu đồng ý, lúc này Đào Ngọc Lâm có nói thế nào thì anh cũng vẫn phải nghe theo. Bởi vì chỉ có duy nhất anh ta mới là người có thể giải quyết được việc này.

Theo như lời mà Đào Ngọc Lâm nói, đại mục sư của vương triều Lan Xang chính là vương quốc Lào ngày nay. Vậy đồng nghĩa với việc muốn tìm được tung tích của người này, thì hai người phải sang Lào và tìm cho ra anh ta. Nhưng làm sao có thể tìm được người như vậy trong cả triệu người dân Lào. Điều ấy khiến Long thắc mắc, Đào Ngọc Lâm liền nói:

- Người mang trong mình quỷ kiếp, đương nhiên sẽ bị truyền nhân của đại mục sư cảm nhận được!

Long hỏi:

- Tại sao anh biết được điều ấy?

Đào Ngọc Lâm liền đi tới góc của căn phòng, từ dưới bức tranh đầu tiên, lôi ra một cái hộp gỗ rồi mở ra. Bên trong có một cuốn sách cổ rất bụi bặm, ghi toàn là chữ Phạn. Anh ta nói:

- Trong cuốn bí kíp tạo quỷ này, có nhắc đến điều ấy! Chúng ta chỉ đơn giản trở về cố đô của Lan Xang ngày xưa, nơi cái ngày mà bố tôi đã phát hiện ra cuốn sách này. Và chính thức bắt đầu cái gọi là quỷ kiều, là có thể gặp được người như vậy, họ sẽ tự tìm đến...

Đào Ngọc Lâm chính miệng tiết lộ, hóa ra cái gọi xuất phát là quỷ kiều, chính là từ việc hơn hai mươi năm trước khi ông Luân sống tại Lào, đã phát hiện ra cuốn b

5 0
Thu Phúc Chat Online Report
hay đó
0 0
....... Chat Online Report
hay nha, nhưng vài chỗ bị lỗi
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

.......
Link | Report
2021-06-16 09:05:05
Chat Online
chào bn Phạm Linh nha, chào mừng đến với nhóm nha
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

.......
Link | Report
2021-06-11 16:01:30
Chat Online
Hello tất cả các thành viên nha
mn cho mik hỏi , mn nghĩ thế nào nếu mik tạo group chat của nhóm vậy, cho mik í kiến nha
2 0
hp cutie Chat Online Report
cux đc đó :))
2 0
....... Chat Online Report
 ♡Շoby Շhiên♡:tất nhiên rùi :))
1 0
....... Chat Online Report
vậy nếu tus của bn đc 5 like thì mik sẽ tạo nhóm nha
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

.......
Link | Report
2021-06-10 17:19:42
Chat Online
HELLO, một câu truyện mới đây, câu truyện cùng tên với tác phẩm của đen vâu nha, nhưng là truyện ma nha:

TRỐN TÌM

Tôi đối với mẹ con kỳ lạ nhà này cảm thấy tò mò, nhưng thời điểm đó những người lớn cho rằng bọn trẻ con rất nhiều chuyện, dù có kể những chuyện này cho bà ngoại hay mẹ, nhiều lắm cũng chỉ phết một cái nhẹ vào mông tôi, sau đó như đùa giỡn răn dạy, tiếp theo lại đi làm việc của mình.

Trẻ con năm sáu tuổi đầu óc chỉ có dấu chấm hỏi, đối với cái gì cũng tò mò, vì vậy tôi để ý đến Tiểu Nguyên.

***

Khi tôi còn nhỏ sống ở nhà bà ngoại, nóng bức khó nhịn, đành phải đến chỗ bà ngoại tránh nắng, dựa theo cách nói bây giờ thì chỗ ấy chính là khu ổ chuột, từ đông sang tây đều là từng con hẻm nhỏ hẹp dài nhiều lắm chỉ chứa đủ ba người ra vào, mỗi con hẻm nhỏ đều có hơn mười mấy gia đình, cả vùng đều là nhà trệt thấp bé, đương nhiên, ví như bà ngoại cũng thế có sáu cô con gái, nên ở lầu chót cắt ra một không gian càng chật hẹp hơn coi như chia phòng, còn nhớ cậu út lúc thi tốt nghiệp sẽ ngụ phía trên, ẩm thấp mà ngột ngạt, bốc mùi ẩm mốc, mặc dù là cuối thu, nán trên đó một lát cũng mồ hôi đầm đìa. Nhà cửa phần lớn đều là tự mình xây, tuy rằng cũ nát, nhưng khá bền chắc, nhưng đa phần không đủ ánh sáng, dù là ban ngày, bên trong cũng đưa tay không thấy được năm ngón, song đối với người nơi này mà nói, chung quy so với nhà lá lều tranh vẫn tốt hơn.

Mỗi ngõ hẻm từ đầu tới đuôi luôn có một hai chỗ ăn thông, giống như một cái lưới lớn, vừa giống một khoảnh ruộng che kín khe rãnh. Bọn nhỏ mỗi nhà mỗi hộ vô luận lớn bé, đều là kiểu nuôi thả, mùa xuân chơi bắn bi, mùa hè ném hình thẻ, mùa thu chơi con quay, mùa đông ném tuyết, đầu óc các bạn nhỏ chỉ nghĩ làm thế nào đổi phương thức chơi, khi đó bạn hầu như tùy ý cũng có thể thấy được đám tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi bùn đất chạy nhảy điên cuồng, có lúc sẽ đụng phải người lớn làm việc bận rộn, cha mẹ thỉnh thoảng quát mắng một câu rồi cũng không có thời gian mà quản nữa.

Đương nhiên, loại địa hình này thích hợp nhất cũng dễ dàng chơi nhất tất nhiên là trò trốn tìm, mà đã nói đến trò trốn tìm, tôi sẽ nhớ ngay tới Tiểu Nguyên.

Cả nhà Tiểu Nguyên đều không phải dân nguyên quán vùng này, cậu ấy và mẹ cậu ấy —— Một người phụ nữ cơ thể gầy gò xanh xao, cùng dọn nhà đến sát vách nhà bà ngoại, thì ra hộ gia đình ở đó muốn sang vùng khác, đã cho hai mẹ con thuê nhà này, mẹ Tiểu Nguyên là người cực kỳ cổ quái, vô luận xuân thu đông hạ, bà đều mặc một thân áo sơ mi hoa nhỏ và quần tây màu nâu thật mỏng, mỗi ngày cầm trong tay một nắm thóc gọi mấy con gà mái bà nuôi so với bà càng gầy trơ xương như que củi. Bà không thích trò chuyện với hàng xóm, nhưng bà thường phải dựa vào đan chút sản phẩm trúc bán lấy tiền nuôi sống mình và con trai, tỷ như một ít chổi, đấu gạo, nón vân vân. Trên mặt bà luôn lộ vẻ đau khổ khó gọi tên, như bệnh nhân bị bệnh khó nói vậy, hoặc như đứa bé luôn đợi bị quở trách, gương mặt bà vàng như thóc và đôi môi xanh hơi khô khốc cũng khiến người ta nhìn vô cùng khó chịu, mỗi lần thấy con trai quay về, trong ánh mắt không cách nào che giấu chán ghét và sợ hãi nhưng hoàn toàn tương phản với hành động quan tâm săn sóc. Giọng nói của mẹ Tiểu Nguyên luôn rất thấp, giống như cách một lớp mạng che, hoặc là từ lòng đất vọng lại vậy, giữa trời nóng nghe như tiếng rít của ve sầu sắp tắt thở.

Người phụ nữ này tuy không thích tham gia náo nhiệt, nhưng thường có thể nghe thấy bà và con trai trò chuyện, nhưng phần lớn đều là bà nói chứ không nghe được con trai bà trả lời, song thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu, bởi vì phần lớn thời gian ban ngày Tiểu Nguyên ở bên ngoài chơi đùa, chỉ có buổi tối, hai mẹ con mới cùng một chỗ trò chuyện. Có mấy lần tôi thức dậy đi tiểu, nghe thấy bên trong có động tĩnh, liền ghé vào dưới cửa sổ nhà họ lén nghe.

Nhưng nội dung nói chuyện rất kỳ lạ, thậm chí khiến tôi khó hiểu.

"Mày bỏ qua cho tao đi."

"Mày rốt cuộc còn có yêu cầu gì?"

"Mày đến tột cùng muốn ở cùng tao tới khi nào, còn chưa chịu đi sao?" Ví dụ thế này, mà câu trả lời của Tiểu Nguyên lặp đi lặp lại chỉ một câu.

"Không."

Tôi đối với mẹ con kỳ lạ nhà này cảm thấy tò mò, nhưng thời điểm đó những người lớn cho rằng bọn trẻ con rất nhiều chuyện, dù có kể những chuyện này cho bà ngoại hay mẹ, nhiều lắm cũng chỉ phết một cái nhẹ vào mông tôi, sau đó như đùa giỡn răn dạy, tiếp theo lại đi làm việc của mình.

Trẻ con năm sáu tuổi đầu óc chỉ có dấu chấm hỏi, đối với cái gì cũng tò mò, vì vậy tôi để ý đến Tiểu Nguyên.

Chỗ nhà bà ngoại ở, vốn là rừng rậm, hơn một trăm năm trước cuối nhà Thanh một vài ngư dân vào bờ, chọn chỗ này để cư trú, cũng gọi thế hệ này là Phương gia trường, về phần vì sao gọi như vậy, mọi người sớm đã không cách nào nói rõ được nguyên do, chỉ là theo chân người đời trước quen nếp mà thôi.

Vùng này trẻ con từ năm đến tám chín tuổi quơ một cái được một bó to, cho nên cảnh chơi đùa đương nhiên không thể thiếu, do gia cảnh mọi người không sai biệt lắm, đều không giàu có, trẻ con nhà nghèo dường như thiên tính thích giúp đỡ nhau, cho nên Tiểu Nguyên chưa tới vài ngày, đã lăn lộn quen với tất cả mọi người

Chỉ có điều cậu ta hơi quái dị.

Đầu Tiểu Nguyên rất lớn, hơn nữa ngũ quan kỳ lạ, cơ hồ là bằng phẳng không chút nhấp nhô, từ xa nhìn lại giống như một trái bong bóng màu đỏ được thổi lên sau đó tinh tế tô lại ngũ quan mặt người lên, trên xương sọ to mà bóng tròn điểm xuyết mấy sợi tóc trơn ướt, dưới da đầu mỏng mà trắng bóc như vải vóc bị giặt thuốc tẩy nhiều lần từng mạch máu màu tím cỡ ống hút có thể thấy được rõ ràng. Mắt của cậu ta rất nhỏ, lông mi lưa thưa làm cho người ta gần như cảm giác đôi mắt kia giống như hai hạt đậu nhét vào trong một nắm bột mì. Nhưng cậu ta lại rất thích nheo mắt nói chuyện, mũi không cao, rộng mà ngắn, còn hơi lõm xuống phía dưới, môi dày hơi nhếch lên trên lúc nào cũng như ngậm bồ hòn —— Mẹ Tiểu nguyên mặc dù bản thân không ăn cơm, cũng phải bảo đảm con trai mỗi ngày có thịt có cá, thực sự quá nghèo, bà hai tay trần đến hồ nước phụ cận bắt một vài con cóc nấu cho Tiểu Nguyên ăn, dù tay mình bị nọc độc da cóc bài tiết tổn thương. Cho nên đám trẻ con chúng tôi vô cùng ghen tị với cậu ta. Hơn nữa cậu ta không thích nói chuyện lắm, nhưng mỗi lần nói lại như người lớn vậy, luôn giáo huấn đám trẻ cùng tuổi chúng tôi, mà mọi người đối với lời nói của cậu ấy cũng đặc biệt tin phục. Da trần lộ ra ngoài của Tiểu nguyên luôn sưng tấy thành màu bán trong suốt, như da heo xé xuống thật mỏng vậy, trên tay luôn ướt nhẹp, mỗi lần tôi nắm tay cậu ta, cảm giác trơn nhẵn, giống như nắm một cục xà bông vậy.

Hầu như mỗi lần chơi trốn tìm, cậu ta luôn có thể tìm được chúng tôi, vô luận chúng tôi trốn tới đâu —— Dưới xe ba gác, trong giỏ trúc, phòng tối nhỏ, hoặc trên cây to, mỗi lần tự cho là đã trốn đến thiên y vô phùng, thế nhưng cũng không lâu sau đã bị phát hiện.

Hơn nữa mỗi lần như thế, Tiểu Nguyên đều xuất hiện phía sau bạn, nặng nề vỗ vai bạn một cái, sau đó cười lạnh nói: "Tôi nhìn thấy cậu rồi."

Dựa theo quy tắc vốn là người bị bắt đi trốn, nhưng Tiểu Nguyên dường như không thích trốn, mà mọi người cũng vui vẻ nhường cậu ta đi bắt, chẳng qua loại trò chơi này, một khi mất đi cân bằng, số lần bị bắt được quá nhiều sẽ không còn thú vị nữa, khi Tiểu Nguyên nhiệt tình mời mọi người chơi lần nữa lại gặp phải cái liếc mắt khinh thường của mọi người, các bạn nhỏ lập tức giải tán, chỉ để lại một mình tôi, còn cậu ta thì lần nữa nheo mắt nhìn những bóng lưng đi xa không nói gì.

"Vì sao cậu luôn tìm được chúng tớ?" Tôi và cậu ta thuận đường, đương nhiên hỏi cậu ta.

"Các cậu quá ngốc, những chỗ kia, trước đây tôi đã từng trốn vô số lần." Câu trả lời của cậu ta như trước vô cùng không khách khí, nhưng tôi cũng quen rồi.

"Vậy, có biện pháp gì có thể làm người muốn bắt cậu vĩnh viễn cũng không tìm được không?" Trước khi đến nhà, Tiểu Nguyên đang muốn đẩy mở cửa gỗ vào trong, tôi lại hỏi cậu ta.

Lần này Tiểu Nguyên không trả lời ngay, mà tay đẩy cửa gỗ rút về, cậu ta cười hì hì đi tới trước mặt tôi, vươn hai tay, đem ngón tay cái nhẹ đặt trên mắt tôi.

"Làm mù mắt nó, giống như vậy, ngón cái dùng sức ấn xuống, nó sẽ không tìm được cậu nữa." Lời của cậu ta như mũi khoan vậy, hơn nữa trên tay thật sự bắt đầu dùng sức, mắt tôi nhanh chóng cảm thấy cảm giác đè nén.

Hơn năm tuổi tôi đương nhiên oa oa khóc lớn, Tiểu Nguyên tựa hồ cũng ý thức được không ổn, lập tức thu tay về, đi vào nhà, để lại mình tôi cẩn thận xoa đôi mắt bị ấn đau.

Đêm hôm đó, tôi rất khuya mới ngủ được, bên tai không còn nghe được bà ngoại và mẹ nói mê như ca dao dỗ tôi và giấc ngủ, chỉ không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Tiểu Nguyên.

"Làm mù mắt nó."

"Thật là một quái nhân." Tôi trở mình, bỗng nhiên cảm giác tối nay nóng có phần gay gắt, vốn gió đêm phải vô cùng mát mẻ, mà bây giờ gió yếu ghê gớm, thình lình nửa dưới người căng thẳng, có chút mắc tiểu, tôi từ giường trúc bò dậy, xoa đôi mắt còn hơi đau đi tiểu.

Trước đó từng nói, ngõ hẻm của Phương gia trường rất hẹp, vào mùa hạ, nhà cửa liền giống như một cái lồng hấp, tất cả mọi người đem nào giường, nào chiếu trúc trải bên ngoài để tránh nóng, nhà bà ngoại đầu ngõ hẻm, mà ở đây mỗi nhà mỗi hộ đều không có nhà xí, người lớn phải đi hơn một trăm thước ra ngoài nhà vệ sinh công cộng, về phần trẻ con, đều giống nhau ở cống nước bên cạnh đối phó tạm.

Tôi từ trên giường xuống, phát hiện mặt trăng đã lên, bởi vì đồ đạc nhiều, tôi cẩn thận tránh tạp vật chất đống, chợt phát hiện những hàng xóm ngủ bên ngoài kia.

Trước đây tôi không chú ý lắm, có thể ngày đó mắt có chút đau, mất tự nhiên nhìn một chút.

Từ chỗ tôi đứng kéo dài thẳng xuống, ngoài cửa nhà nhà đều nằm mấy người, mọi người không hề nhúc nhích, giống như hàng hóa chất đống, không nhận ra được giới hạn. Ánh trăng màu bạc xuyên qua khe nứt của lều nhựa cũ nát chiếu rọi trên bắp thịt trần trụi của họ, phản xạ ánh sáng kỳ dị, tôi đã thấy một nhà xưởng chế biến người nhựa quanh đây —— Một chỗ chuyên chế tạo người mẫu cho tiệm quần áo. Ngày đó họ bốc dỡ hàng, vừa vặn gió lớn, từng chồng người nộm trần trụi trên đất trống, giống như bây giờ vậy, tôi tuổi nhỏ có chút kinh ngạc, hầu như không phân biệt được những thứ nằm trên đất kia có phải người thật hay không.

Nhưng khi tôi đi tiểu xong, tôi mới chú ý đến chỉ có nhà Tiểu Nguyên không có ai ngủ bên ngoài, hơn nữa từ khi chuyển đến đến giờ, vô luận thời tiết nóng thế nào, mẹ con họ cũng chưa từng ngủ bên ngoài, luôn ăn xong cơm tối, liền vào nhà đóng cửa thật sớm.

Tôi vừa định qua đó nhìn xem đến cùng, nhưng cửa nhà đột ngột kẽo kẹt một tiếng mở ra, một bóng người từ khe cửa cong thắt lưng lách đến, tiếp theo đứng thẳng dậy, lại khép cửa nhà lại.

Tôi vội vàng ngồi xổm bên cạnh một lầu trúc, nhìn kỹ một chút, hóa ra là mẹ của Tiểu Nguyên.

Sườn mặt bà quay về hướng tôi, toát ra cảm giác hưng phấn và giải thoát không cách nào ức chế, giống như tù nhân đã mãn hạn ra tù vậy, lại như con bạc trong canh bạc đang quan tâm đến kết quả. Trong tay bà xách một túi vải nhỏ —— Khi bà và Tiểu Nguyên dọn đến cũng vác cái này.

Người phụ nữ dường như lại không yên tâm nhìn bên trong một chút, tiếp theo cẩn thận băng qua người nằm trong ngõ hẻm, song đó cũng không phải chuyện dễ dàng, bà dường như hơi do dự, đương nhiên lựa chọn từ ngõ bên phía tôi đi ra, tiếp theo bà vượt qua chỗ tôi núp, biến mất trong bóng đêm. Rất may, có lẽ bà đang nôn nóng rời đi, không hề chú ý tới tôi.

Song khi tôi đang vô cùng kinh ngạc vì sao bà đêm khuya vậy lại cẩn thận rời đi, thì cánh cửa gỗ được khép lại kia lại mở ra.
Tiểu Nguyên từ bên trong đi ra, mắt cậu ta không hề nhỏ như ban ngày từng thấy, trái lại hiện lên ánh sáng, như mắt mèo.

"Bà đi không được đâu, ta thích nhất chính là chơi trốn tìm." Giọng Tiểu Nguyên rất thấp, lại giống như giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, giống cậu và ông ngoại tôi vậy. Ngay sau đó, cậu ta lách vào nhà. Tôi hơi sợ, cảm giác nóng bức trước kia đã quét sạch, tôi xoa da gà nổi lên trên hai cánh tay, bò lên giường ngủ.

Sáng ngày thứ hai, tôi bị người nhà đánh thức đang định rửa mặt sẵn sàng ăn điểm tâm, lại phát hiện mẹ Tiểu Nguyên bưng một chén mì phủ trứng ốp la đưa cho Tiểu Nguyên ngồi trên băng ghế.

Vẻ mặt Tiểu Nguyên rất đắc ý, cậu ta nhận lấy chén mì kia. Song tôi thấy sợi mì rõ ràng bốc lên hơi nóng, nhưng Tiểu Nguyên lại không sợ nóng từng ngụm ăn vào, hơn nữa gần như không thèm nuốt, nháy mắt một cái, mì đã xuống bụng, chén đã trống trơn.

Mà mẹ Tiểu Nguyên dường như cũng không kinh ngạc, chỉ căm hận cầm lấy chén không, cắn môi, mà Tiểu Nguyên sau khi ăn xong thì nhanh như chớp chạy ra ngoài, trước khi đi còn căn dặn tôi ăn nhanh lên, mau chóng đi chơi cùng cậu ta.

Tôi đối với chuyện xảy ra tối qua cảm thấy vô cùng không chân thật, có lẽ tôi đã nằm mơ, căn bản chưa từng xảy ra, ngay lúc đó tôi an ủi mình như thế.

Lại qua mấy ngày, nhiệt độ mùa hè bắt đầu thoái lui, thời gian sung sướng của tôi ở nhà ngọai cũng phải chấm dứt, đếm đầu ngón tay tính toán chính là ngày mai, mà Tiểu Nguyên nghe nói tôi sắp rời đi, cũng chỉ ồ một tiếng, sau đó lại rủ mọi người chơi trốn tìm.

Bọn nhỏ khi không còn trò gì khác chơi mới chơi cùng cậu ta. Đương nhiên, kết quả rõ ràng, cả buổi chiều đều là Tiểu Nguyên bắt người, hơn nữa không sót một ai, mà tôi đương nhiên trong tiếng oán giận của đám bạn nhỏ cùng Tiểu Nguyên đi về nhà.

Sau buổi cơm tối, mọi người ngủ rất sớm, giữa khuya, gió đột ngột trở lạnh, như dao sắt cứa thịt, tôi nhắm mắt lại sờ soạng tìm chăn cả buổi lại không tìm được, kết quả lại sờ thứ gì đó tròn vo như quả cầu thịt.

Vừa mở mắt nhìn, lại phát hiện Tiểu Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh giường tôi, mà tay tôi đang sờ trên đầu cậu ta, cậu ta trừng hai mắt cánh mũi phập phồng nhìn tôi, đương nhiên, tôi sợ hãi kêu một tiếng, song rất nhanh cậu ta dùng tay che miệng tôi.

"Đi theo tôi." Cậu ta nói xong quay lưng, đi ra ngoài, mà tôi như trúng tà, thế mà lại thật sự đi theo sau cậu ta.

Con phố náo nhiệt ban ngày giờ đây vắng vẻ im lìm, những năm đó còn chưa có các loại hàng quán về đêm như quán rượu, tiệm net, cho dù là TV, cũng là xa xỉ phẩm của một số ít người, khoảng thời gian này bên ngoài ngoại trừ người gác đêm, ngay cả một bóng quỷ cũng không có, tiếng bước chân của tôi và Tiểu Nguyên quanh quẩn vẽ khắp con đường nhựa còn mang theo dư nhiệt.

Cậu ta ở phía trước không nhanh không chậm bước đi, không biết qua bao lâu, đi ra khỏi Phương gia trường, còn có trạm lương thực và cửa hàng tự do.

"Cậu rốt cuộc đang đi đâu đó?" Tôi nhịn không được hỏi cậu ta.

"Đi tìm người, bà ta muốn chơi trốn tìm với tôi." Cậu ta không quay đầu lại, như trước bước đi.

"Tìm ai hả?" Tôi lẩm bẩm hỏi, song lần này Tiểu Nguyên không trả lời, chỉ ở phía trước cười hừ hừ vài tiếng, vai đầy đặn run lên hai cái, khiến thịt dư sau cổ cũng chồng chất lên.

Không biết đi bao lâu, tôi gần như mệt muốn nhắm tịt hai mắt, lại đụng phải người Tiểu Nguyên, hóa ra cậu ta ngừng lại.

"Bà biết không trốn khỏi mà." Tiểu Nguyên bỗng nhiên nói chuyện. Tôi đang vô cùng kinh ngạc, tiếp theo mới phát hiện cậu ta không nói với tôi.

Đối tượng nói chuyện của cậu ta là một người cuộn tròn núp bên cạnh tiệm tạp hóa nhỏ sớm đã đóng cửa.

"Tôi sẽ đi theo bà cả đời." Tiểu Nguyên nói tiếp.

Nơi này là một điểm giao nhau nối liền đường cái bên ngoài với khu dân cư, hai bên trái phải không có ai.

"Tao dù sao cũng phải thử." Người nọ bỗng nhiên đứng lên, trong tay mang theo một bọc quần áo.

Hóa ra là mẹ của Tiểu Nguyên.

"Cậu ngày mai sẽ phải đi rồi đúng không?" Tiểu Nguyên bỗng nhiên quay đầu, mang theo nụ cười mỉm nhìn tôi, tôi thẫn thờ gật đầu.
"Ở đây, chỉ có cậu đối tốt với tôi nhất." Tiểu Nguyên bỗng nhiên vươn tay ra, giống như trưởng bối đưa tay muốn sờ đầu tôi.

"Mày lại muốn làm gì?" Người phụ nữ thình lình kêu lên the thé, giống như âm thanh của ngón tay cứa trên bảng đen vậy.

Tay của Tiểu Nguyên ngừng lại giữa không trung, không biết vì sao, tôi theo bản năng cảm thấy Tiểu Nguyên thời khắc này vô cùng nguy hiểm, tôi chạy tới bên cạnh người phụ nữ kia.

Người phụ nữ lấy tay đẩy tôi ra sau lưng.

"Tôi chán ghét cơ thể này rồi." Hai tay Tiểu Nguyên cầm lấy đầu mình khẽ nói.

"Bà vì sao luôn chơi trốn tìm với tôi? Tôi nói rồi bà chơi không lại tôi, vô luận bà trốn đến đâu tôi đều có thể tìm được bà." Tiểu Nguyên đưa hai tay làm hình bao bọc đi về hướng tôi, tôi rõ ràng có thể cảm giác được người phụ nữ đang run rẩy.

"Trốn đi, trốn, sau đó tôi lại tới tìm bà, tôi nói rồi, tôi thích nhất là tìm người trốn tôi." Tiểu Nguyên vừa toét miệng cười, vừa đi tới.

"Đi mau, đừng để nó tìm được chúng ta." Người phụ nữ vươn tay ra kéo tôi chạy trên con phố vắng vẻ.

Quay đầu nhìn lại, Tiểu Nguyên như trước đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay về hướng chúng tôi.

Chúng tôi trước sau chạy tới vài chỗ, nhưng thực tế mỗi lần còn chưa kịp ngồi vững, Tiểu Nguyên liền từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.

"Tôi lại đến tìm bà! Chạy mau đi, mau trốn đi!" Người phụ nữ nghe xong giống như nổi điên kêu lên, lại kéo tôi chạy.

Không biết chạy bao lâu, người phụ nữ kia và tôi đều không còn sức nữa, cơ hồ là bị bà kéo đi phía sau. Hai người dựa trên lan can sắt của lối đi bộ há mồm thở dốc.

"Chạy hết nổi rồi?" Tiểu Nguyên từ trong khe cách giữa lan can sắt thò đâu ra, ngây ngốc cười.

"Bà đây không chạy nữa!" Người phụ nữ không biết lấy sức từ đâu ra, đột ngột vươn hai tay đè xuống cổ Tiểu Nguyên, kéo cậu ta xuống đất, nhưng Tiểu Nguyên vẫn cười như trước.

"Tao chỉ mua bán đồ đạc, cho tới giờ chưa từng giết người, cho tới giờ chưa hề giết người, bình thường nhẫn nhịn mày đủ rồi, mày là người thứ nhất!"

"Người thứ nhất sao? Không phải chứ?" Giọng Tiểu Nguyên đã bị bóp đến trại âm, the thé như van nước gần ngắt nước.

"Làm mù mắt nó, nó sẽ không tìm được ta nữa." Tôi không biết vì sao, chợt nhớ tới những lời này, hơn nữa trong miệng không tự chủ được nói ra, người phụ nữ kia như chợt hiểu ra gì đó, thật sự đưa ngón tay cái ra ấn về phía hốc mắt của Tiểu Nguyên.

Một dòng máu tươi từ trong hốc mắt bắn ra, tung tóe cả mình người phụ nữ, nhưng Tiểu Nguyên lại giống như không hề đau đớn mà cười, cũng không hề có bất kỳ phản kháng nào, sau một lát, Tiểu Nguyên mới thật sự nằm bất động trên đất, người phụ nữ cũng dùng hết sức lực sau cùng kéo tôi tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa nói kháy.

Tôi thì quay đầu nhìn lại, Tiểu Nguyên nằm đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi và bà ấy đều đã chạy hết nổi rồi, tê liệt té trên mặt đất, thở dốc một trận, giọng người phụ nữ dường như đã khôi phục lại.

"Tao vừa cứu mạng mày đó, bé con." Bà ta đắc ý quay đầu nói.

"Tiểu Nguyên không phải con trai bà sao?" Tôi điều chỉnh hô hấp, khó hiểu tại sao mẹ con họ lại có thể như vậy.

"Nó mới không phải con tao!" Người phụ nữ cau mày, vẻ mặt giống như ác thần, hai đấm tay siết chặt.

"Tao vốn tưởng rằng nó chỉ là món hàng, không ngờ lại như thuốc cao dán da chó không thoát thân được." Bà ta tiếp tục oán giận nói, song quay đầu nhìn thấy dáng vẻ không hiểu gì của tôi, lại không nhịn được phất tay.

"Sao tao lại nói với mày việc này chứ, tiểu quỷ mày cũng không hiểu." Bà ta đứng dậy, duỗi thắt lưng.

"Hẳn là không thấy nó nữa đâu. Mỗi ngày nói chơi trốn tìm, thằng quỷ chết bằm, bà đây làm mù mắt mày xem mày làm sao tìm được bà." Nói xong, bà ta bỗng nhiên nheo mắt lại nhìn tôi, như một con quỷ đói nhìn thức ăn, khiến tôi không ngừng lui về sau hai bước.

"Đi cùng dì nào, dì dẫn con đi chơi." Bà ta vươn tay về hướng tôi, tôi liều mạng lắc đầu lui về sau, bà ta căm giận mắng một câu, không để ý đến tôi nữa.
"Bà đi đâu vậy?" Tôi thấy bà ta xoay người, đột nhiên rất nhọc nhằn khom lưng.

"Không cần mày quan tâm." Bà ta có chút kỳ quái chuyển động cổ, "Sao tóc cứ có cảm giác bị níu thế này."

Tôi chợt phát hiện trên cổ người phụ nữ vươn ra một bàn tay mập mạp trắng trẻo, hiện đầy mạch máu màu xanh, như kinh mạch trên lá khô vậy, thế là tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Lại một Tiểu Nguyên cơ thể nặng nề đè trên lưng người phụ nữ, khoa trương toét miệng cười, một tay siết tóc người phụ nữ, một tay đặt trên miệng mình, hướng tôi làm một động tác im lặng.

Song tôi lại cảm thấy có chút không ổn, bởi vì trên mặt Tiểu Nguyên không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng trên bàn tay vừa rồi người phụ nữ kia rõ ràng còn đang rỉ máu mà.

Người phụ nữ dường như không mảy may hay biết gì, mà dọc theo con phố đi về phía trước, chưa được vài bước, lại xoay xoay cổ.

"Đi đến đâu, tôi đều có thể tìm được cậu." Bỗng nhiên bên tai xuyên qua thanh âm giống như tiếng thì thầm, thanh âm kia là của Tiểu Nguyên.

Tôi chưa về nhà, mà vẫn ngồi mãi đến hừng đông, bởi vì chân có chút nhũn.

Khi trời sáng trở về, bị ăn mắng một trận, bà ngoại và mẹ sợ hãi, song cũng may tôi không xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng coi như xong.

Không lâu sau, nghe nói có cảnh sát đi tới đây, cầm tờ lệnh truy nã tìm kiếm mẹ của Tiểu Nguyên, hoặc nói là người phụ nữ kia thì thích hợp hơn.

"Người nọ rốt cuộc là ai?" Tôi hỏi mẹ.

"Người phụ nữ kia là một kẻ buôn bán người, chuyên buôn bán trẻ con vài tuổi, lớn cỡ con vậy, bà ta lừa gạt trẻ con tập hợp lại một chỗ, kéo đến nông thôn để bán, nhưng có lần buổi tối tài xế ngủ gục, xe lật xuống sông, tất cả con nít đều chết đuối, hơn nữa chết mấy ngày sau mới được phát hiện, lúc mò vớt lên đầu đều phù to như bánh bao, gân xanh trên đầu đều cộm lên. Mười mấy đứa trẻ, môi đều tím tái, mắt đều bị da đầu trên trán sưng lên đè xuống không thấy được, toàn thân da dẻ ngâm trong suốt như củ cải. Ngày đó cảnh sát đem lệnh truy nã và chuyện đã xảy ra nói cho mọi người, mọi người mới biết người phụ nữ kia là một kẻ độc ác như thế, chính bà ta cũng có con, lại làm cái loại chuyện hại lẽ trời này, đáng tiếc chưa bắt được bà ta." Mẹ tức giận bất bình giải thích nói.

"Tiểu Nguyên không phải con bà ta." Tôi chợt nói.

Mẹ có chút khó hiểu, nhưng lại nói tiếp: "Mặc kệ bà ta, dù sao cảnh sát nói bà ta trước khi bị người tố giác dường như cũng đã lừa một đứa trẻ, hơn nữa thường mang theo bên người, phỏng chừng cũng muốn nhận làm con trai. Chuyện xấu làm nhiều, có lẽ bản thân không sinh được nữa!" Mẹ lần nữa mắng nói.

Nói xong, mẹ vội vàng đi làm chuyện của mình, về sau lại đến nhà bà ngoại, nhà kia đã có người khác, chẳng qua người phụ nữ kia cũng không còn thấy tung tích, về sau ngẫu nhiên nghe được hàng xóm nghị luận, ở một địa phương khác từng gặp một người phụ nữ gầy yếu mang theo đứa con trai đầu to. Chẳng qua mãi vẫn không bắt được, hai người này giống như đang chơi trốn tìm với cảnh sát vậy.

Sau đó, tôi thường xuyên mơ một giấc mơ giống nhau, trong mơ tôi xa xa trông thấy một nhóm trẻ em đang chơi trốn tìm, bọn nhỏ cười trốn xong, chỉ có một đưa lưng về phía mọi người gối đầu lên cánh tay tựa trên vách tường đếm. Tôi cũng vui vẻ đi tới hướng chúng muốn gia nhập.

Đứa bé dựa tường bỗng nhiên quay đầu, nó không có mắt, chỗ hốc mắt chỉ có một mảng máu khô, kéo thật chặt mí mắt và trán, tạo thành mấy cái nếp nhăn sâu như khe rãnh.

Khuôn mặt kia chính là mặt của Tiểu Nguyên.

Trong mơ tôi sơ sợ đến lùi về phía sau từng bước một, bọn trẻ trốn trước đó bỗng nhiên từ trong chỗ trốn đi ra, chậm rãi đi về hướng tôi.

Chúng đều là Tiểu Nguyên, đều cùng một dáng vẻ đầu to to béo béo phù thũng, mắt hí, môi xanh mà tím bầm, cơ thể ướt nhẹp.

"Đến chơi trốn tìm đi." Chúng đồng thanh hô đầy ngây thơ.

Tôi từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, cả người mồ hôi. Dường như đã hiểu người phụ nữ kia vì sao làm cách nào cũng không thoát khỏi Tiểu Nguyên.

*Nguồn:truyenngan.com.vn
Tác giả:Phùng lộc

5 0
Thu Phúc Chat Online Report
hay quá ạ
1 0
....... Chat Online Report
:))
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

⊰⊹NTTH⊹⊱
Link | Report
2021-06-08 15:12:49
Chat Online
3 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Khi xa em toi buon rau
Link | Report
2021-06-08 15:10:32
Chat Online
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Khi xa em toi buon rau
Link | Report
2021-06-08 15:07:37
Chat Online

liệu đây có phải là truyện kinh dị ? Đọc xong thấy ko hợp lý
1 0
....... Chat Online Report
:)))))
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Khi xa em toi buon rau
Link | Report
2021-06-08 10:26:23
Chat Online
mặc dù đây khum pải là truyện 
4 0
Ngoc Tram Chat Online Report
Trốn là an toàn nhất :33
1 0
....... Chat Online Report
thì cũng làm như con ma
Gỉa bộ nói xuống giưới nhưng vẫn đúng im
1 0
Thu Phúc Chat Online Report
nghe kinh dị quá!!!
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

⊰⊹NTTH⊹⊱
Link | Report
2021-06-07 18:44:22
Chat Online

mn đọc truyện này chx ?
3 0
....... Chat Online Report
chưa
0 0
⊰⊹NTTH⊹⊱ Chat Online Report

Tên truyện: Higanjima!
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

.......
Link | Report
2021-06-07 16:41:46
Chat Online
cảm ơn tất cả mn nhìu vì đã tham gia nhóm <3
3 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm

Đăng ký qua Facebook / Google:

Đăng ký qua Email / Điện thoại:

Đăng ký | Đăng nhập

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo