Quản trị viên: | |
Thành viên: | 35 thành viên (xem) |
Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm | |
561 lượt xem
Đăng ký tài khoản để cùng chia sẻ những điều thú vị lên nhóm!
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
ღᏠᎮღTнιêи❄Pнσиɢ⁀ᶦᵈᵒᶫ | ||
2019-02-20 15:11:22 | ||
Chat Online |
hôm qua Kì ngủ Kì mơ.Hôn Linh một cái hóa ra hôn nhầm.sáng nay con bạn cười thầm.hôm qua mày ngủ hôn nhầm đít tao.Kì dận KÌ lại mơ.dc chịch bn vinh .sáng lại ở hotel . tối qua lầm gái chết r. quảng cáo 120k một đêm
ღᏠᎮღTнιêи❄Pнσиɢ⁀ᶦᵈᵒᶫ | ||
2019-02-20 15:07:52 | ||
Chat Online |
Chap 2
Lưu Vũ Ninh: Cô làm cái quái gì vậy hả ? Không có mắt à ?
Vương Thiên Nhi: Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi._cúi đầu liên tục
Lưu Vũ Ninh: Nay xui thật chứ. Chủ quán đâu ?_phủi phủi quần áo
Vương Thiên Nhi: Xin đừng gọi chủ quán,tôi sẽ bị đuổi việc đó, tôi chỉ mới đi làm thôi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn mà, xin anh đấy._cầm tay năn nỉ
Lưu Vũ Ninh hất tay ra: Thôi được rồi, nể tình cô là nhân viên mới không trách cô nữa. Lần sau cẩn thận hơn.
Vương Thiên Nhi: Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều._cúi đầu cảm ơn liên tục.
Vừa lúc chủ quán đi ra. ( Chủ quán is Phạm Thiên Khánh tks )
Phạm Thiên Khánh: Có chuyện gì vậy ?
Lưu Vũ Ninh: À không có gì. Chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi, tôi giải quyết xong rồi.
Phạm Thiên Khánh: Có phải cô ấy đắc tội gì với anh không ?_ Chỉ Vương Thiên Nhi
Lưu Vũ Ninh: Không, không có gì đâu.
Phạm Thiên Khánh: Cô ấy mới vào làm, còn nhiều thiếu sót, mong anh thông cảm.
Lưu Vũ Ninh: Ừ! 2 người đi được rồi.
Phạm Thiên Khánh: Vâng! Chào anh!
Khánh và Nhi rời đi, vừa đi vừa nhắc nhở.
Phạm Thiên Khánh: Làm ở đây nên để ý chút.Người dễ tính còn bỏ qua chứ gặp người cục tính là lớn chuyện rồi.
Vương Thiên Nhi: Em biết rồi, em sẽ cố gắng.
Phạm Thiên Khánh: Sau này có gì khó khăn cứ nói anh, anh sẽ giúp, đừng ngại.
Vương Thiên Nhi: Dạ! Em biết rồi, em đi làm việc đây
Khánh gật đầu song Nhi rời đi
[1 góc khác]
Nữ NV1: Ê! Hình như nhỏ mới vào rất được lòng boss đó.
Nữ NV2: Ai mà biết. Chắc kiếp trước giải cứu thế giới không rủ bọn mình đây mà.
Nữ NV3: Nãy tao còn thấy nó vô tình đổ nước vào quần áo thiếu gia Lưu mà thiếu gia vẫn dễ dàng bỏ qua cho nó kia kìa.
Nữ NV1: Chẳng lẽ nhỏ này biết yêu thuật ?
Nữ NV2: Tao không cần biết nó có tà thuật hay yêu thật. Nó mà có ý đồ gì với boss là tao không để yên đâu.
Nữ NV3: Thôi giải tán, lát boss thấy lại càu nhàu bây giờ.
[ Phía Lưu Vũ Ninh ]
Do quần áo ướt hết nên anh bỏ về. Đang đi đường thì tông phải ai đó.
Lưu Vũ Ninh bực mình: Lại chuyện chết tiệt gì nữa đây ?- mở cửa xuống xe.
( Người bị đâm là sư tử từ rừng rậm - Vương Thiên Lam )
Vương Thiên Lam: Ui za châm tôi...._ Xoa xoa chân, biểu cảm khó chịu.
Lưu Vũ Ninh: Là cô ? Tôi mới thấy cô ở quán bar sao bay qua đây được ? Hóa Iron Man à ?
Vương Thiên Lam: Anh ở đó nói linh tinh gì thế ? Ron với chả rên ? Vấn đề chú ý ở đây là anh đâm phải tôi, làm trẹo đôi chân ngàn vàng của tôi rồi đấy.
Lưu Vũ Ninh: Cô biết cô vừa phát ngôn cái quái gì không ? Vừa cô còn van xin tôi tha thứ, cầm tay này nọ mà giờ thái độ đấy à ? Muốn phật lòng hả ? Với lại do cô tự ý chạy qua đường nên mới bị tôi đâm, tôi chưa báo với cảnh sát giao thông vì cô qua đường khi chưa có đèn báo hiệu là may cho cô rồi đấy.
Vương Thiên Lam: Anh gáy vớ vẩn gì thế ? Tôi với anh mới gặp nhau lần đầy mà cầm tay cầm chân gì ?
Lưu Vũ Ninh: Cô có vấn đề về não không ? Nãy ở quán bar cô đổ nước vào người tôi còn xin tôi tha lỗi các kiểu cơ mà ?
Vương Thiên Lam liền nghĩ: " Bar ? hôm nay Nhi nó cũng đi làm ở bar, chắc nó lại nhầm mình là Nhi rồi. Mà Nhi đắc tội gì với tên khùng này à ? thôi kệ, bỏ qua chuyện này vậy chứ không sau này hắn lại càng làm khó Nhi."
Lưu Vũ Ninh: Sao ? Nhớ ra chưa ?
Vương Thiên Lam: Tôi....tôi xin lỗi. Tại tôi bị đâm đột ngột quá dẫn đến sốc nên mới nói linh tinh....tôi xin phép đi trước.
Lam định đứng dậy đi nhưng chân bị trẹo nên liền ngạ lại chỗ cũ.
Lưu Vũ Ninh: Chậc!_Ninh ngồi xuống kéo chân bị trẹo của cô ra nhưng bị Lam co lại
Vương Thiên Lam: Anh định làm gì?
Lưu Vũ Ninh: Chữa trẹo cho cô. Hay muốn lết đi ?
Vương Thiên Lam: Người như anh biết làm cơ ?
Lưu Vũ Ninh: Yên tâm! Tôi có chú bác làm bác sĩ, bác ấy có chỉ cho tôi mấy cách sơ cứu như này rồi, đưa chân đây.
Lam bất đắc dĩ đưa chân cho Ninh. Ninh làm thế đéo nào xoay xoay uốn uốn vài cái rồi thốt "xong". Lam từ từ cử động khớp chân.....đm lành rồi.
Vương Thiên Lam: Khỏi rồi! Cảm ơn anh!
Lưu Vũ Ninh: Vậy là trong hôm nay cô đã đắc tội với tôi 2 lần và mang ơn tôi 2 lần. Cô tính sao đây ?
Vương Thiên Lam: Anh muốn gì ?
Lưu Vũ Ninh ghé sát tai Lam nói: Thân cô chẳng hạn.
Lam giật mình, theo phản xạ gặp tên biến thái liền đấm vào bụng Ninh.
Lưu Vũ Ninh ôm bụng: Ui za, cô làm cái gì vậy hả ?
Vương Thiên Lam: Ai kêu anh biến thái. Đáng lắm!
Lưu Vũ Ninh: Tôi chỉ giỡn thôi mà.
Vương Thiên Lam: Ai biết. Tôi có việc nên đi trước đây. Tạm biệt!
Nói xong Lam chạy đi luôn để Ninh ôm bụng vật vạ.
[ Chỗ Vương Thiên Nhi ]
Nhi đang bưng khay lên tầng thì bị vập vào bập thang nên ngã. Nhưng may mà có Khánh đằng sau đỡ và giữ khay nên không có vấn đề gì.
Phạm Thiên Khánh: Lên tầng phải chú ý chứ.
Vương Thiên Nhi: Em xin lỗi. Em sẽ chú ý hơn
Phạm Thiên Khánh: Sao mặt em đỏ hết thế kia ? Sốt à ?
Vương Thiên Nhi: À không! Chắc do em mệt quá, nóng nên đỏ. Lát bưng xong em sẽ đi rửa mặt.
Phạm Thiên Khánh: Thôi em đi luôn đi để anh bưng cho.
Vương Thiên Nhi: Em tự làm được mà, không cần đâu.
Phạm Thiên Khánh: Nhân viên phải nghe lời chủ quán.
Vương Thiên Nhi: Vậy em cảm ơn_ Chạy đi.
[ Góc khác ]
Nữ NV1: Tao thấy boss quan tâm nó quá rồi đấy. Tao nghĩ phía chủ động là boss chứ không phải nó đâu.
Nữ NV3: Vậy phải khử nó trước khi boss và nó đi quá xa.
Nữ NV2: 2 chúng mày đi theo tao.
--------------------------------------------------------------
đm mất cả buổi chiều để đánh máy đó đm
XONG !
Lưu Vũ Ninh: Cô làm cái quái gì vậy hả ? Không có mắt à ?
Vương Thiên Nhi: Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi._cúi đầu liên tục
Lưu Vũ Ninh: Nay xui thật chứ. Chủ quán đâu ?_phủi phủi quần áo
Vương Thiên Nhi: Xin đừng gọi chủ quán,tôi sẽ bị đuổi việc đó, tôi chỉ mới đi làm thôi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn mà, xin anh đấy._cầm tay năn nỉ
Lưu Vũ Ninh hất tay ra: Thôi được rồi, nể tình cô là nhân viên mới không trách cô nữa. Lần sau cẩn thận hơn.
Vương Thiên Nhi: Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều._cúi đầu cảm ơn liên tục.
Vừa lúc chủ quán đi ra. ( Chủ quán is Phạm Thiên Khánh tks )
Phạm Thiên Khánh: Có chuyện gì vậy ?
Lưu Vũ Ninh: À không có gì. Chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi, tôi giải quyết xong rồi.
Phạm Thiên Khánh: Có phải cô ấy đắc tội gì với anh không ?_ Chỉ Vương Thiên Nhi
Lưu Vũ Ninh: Không, không có gì đâu.
Phạm Thiên Khánh: Cô ấy mới vào làm, còn nhiều thiếu sót, mong anh thông cảm.
Lưu Vũ Ninh: Ừ! 2 người đi được rồi.
Phạm Thiên Khánh: Vâng! Chào anh!
Khánh và Nhi rời đi, vừa đi vừa nhắc nhở.
Phạm Thiên Khánh: Làm ở đây nên để ý chút.Người dễ tính còn bỏ qua chứ gặp người cục tính là lớn chuyện rồi.
Vương Thiên Nhi: Em biết rồi, em sẽ cố gắng.
Phạm Thiên Khánh: Sau này có gì khó khăn cứ nói anh, anh sẽ giúp, đừng ngại.
Vương Thiên Nhi: Dạ! Em biết rồi, em đi làm việc đây
Khánh gật đầu song Nhi rời đi
[1 góc khác]
Nữ NV1: Ê! Hình như nhỏ mới vào rất được lòng boss đó.
Nữ NV2: Ai mà biết. Chắc kiếp trước giải cứu thế giới không rủ bọn mình đây mà.
Nữ NV3: Nãy tao còn thấy nó vô tình đổ nước vào quần áo thiếu gia Lưu mà thiếu gia vẫn dễ dàng bỏ qua cho nó kia kìa.
Nữ NV1: Chẳng lẽ nhỏ này biết yêu thuật ?
Nữ NV2: Tao không cần biết nó có tà thuật hay yêu thật. Nó mà có ý đồ gì với boss là tao không để yên đâu.
Nữ NV3: Thôi giải tán, lát boss thấy lại càu nhàu bây giờ.
[ Phía Lưu Vũ Ninh ]
Do quần áo ướt hết nên anh bỏ về. Đang đi đường thì tông phải ai đó.
Lưu Vũ Ninh bực mình: Lại chuyện chết tiệt gì nữa đây ?- mở cửa xuống xe.
( Người bị đâm là sư tử từ rừng rậm - Vương Thiên Lam )
Vương Thiên Lam: Ui za châm tôi...._ Xoa xoa chân, biểu cảm khó chịu.
Lưu Vũ Ninh: Là cô ? Tôi mới thấy cô ở quán bar sao bay qua đây được ? Hóa Iron Man à ?
Vương Thiên Lam: Anh ở đó nói linh tinh gì thế ? Ron với chả rên ? Vấn đề chú ý ở đây là anh đâm phải tôi, làm trẹo đôi chân ngàn vàng của tôi rồi đấy.
Lưu Vũ Ninh: Cô biết cô vừa phát ngôn cái quái gì không ? Vừa cô còn van xin tôi tha thứ, cầm tay này nọ mà giờ thái độ đấy à ? Muốn phật lòng hả ? Với lại do cô tự ý chạy qua đường nên mới bị tôi đâm, tôi chưa báo với cảnh sát giao thông vì cô qua đường khi chưa có đèn báo hiệu là may cho cô rồi đấy.
Vương Thiên Lam: Anh gáy vớ vẩn gì thế ? Tôi với anh mới gặp nhau lần đầy mà cầm tay cầm chân gì ?
Lưu Vũ Ninh: Cô có vấn đề về não không ? Nãy ở quán bar cô đổ nước vào người tôi còn xin tôi tha lỗi các kiểu cơ mà ?
Vương Thiên Lam liền nghĩ: " Bar ? hôm nay Nhi nó cũng đi làm ở bar, chắc nó lại nhầm mình là Nhi rồi. Mà Nhi đắc tội gì với tên khùng này à ? thôi kệ, bỏ qua chuyện này vậy chứ không sau này hắn lại càng làm khó Nhi."
Lưu Vũ Ninh: Sao ? Nhớ ra chưa ?
Vương Thiên Lam: Tôi....tôi xin lỗi. Tại tôi bị đâm đột ngột quá dẫn đến sốc nên mới nói linh tinh....tôi xin phép đi trước.
Lam định đứng dậy đi nhưng chân bị trẹo nên liền ngạ lại chỗ cũ.
Lưu Vũ Ninh: Chậc!_Ninh ngồi xuống kéo chân bị trẹo của cô ra nhưng bị Lam co lại
Vương Thiên Lam: Anh định làm gì?
Lưu Vũ Ninh: Chữa trẹo cho cô. Hay muốn lết đi ?
Vương Thiên Lam: Người như anh biết làm cơ ?
Lưu Vũ Ninh: Yên tâm! Tôi có chú bác làm bác sĩ, bác ấy có chỉ cho tôi mấy cách sơ cứu như này rồi, đưa chân đây.
Lam bất đắc dĩ đưa chân cho Ninh. Ninh làm thế đéo nào xoay xoay uốn uốn vài cái rồi thốt "xong". Lam từ từ cử động khớp chân.....đm lành rồi.
Vương Thiên Lam: Khỏi rồi! Cảm ơn anh!
Lưu Vũ Ninh: Vậy là trong hôm nay cô đã đắc tội với tôi 2 lần và mang ơn tôi 2 lần. Cô tính sao đây ?
Vương Thiên Lam: Anh muốn gì ?
Lưu Vũ Ninh ghé sát tai Lam nói: Thân cô chẳng hạn.
Lam giật mình, theo phản xạ gặp tên biến thái liền đấm vào bụng Ninh.
Lưu Vũ Ninh ôm bụng: Ui za, cô làm cái gì vậy hả ?
Vương Thiên Lam: Ai kêu anh biến thái. Đáng lắm!
Lưu Vũ Ninh: Tôi chỉ giỡn thôi mà.
Vương Thiên Lam: Ai biết. Tôi có việc nên đi trước đây. Tạm biệt!
Nói xong Lam chạy đi luôn để Ninh ôm bụng vật vạ.
[ Chỗ Vương Thiên Nhi ]
Nhi đang bưng khay lên tầng thì bị vập vào bập thang nên ngã. Nhưng may mà có Khánh đằng sau đỡ và giữ khay nên không có vấn đề gì.
Phạm Thiên Khánh: Lên tầng phải chú ý chứ.
Vương Thiên Nhi: Em xin lỗi. Em sẽ chú ý hơn
Phạm Thiên Khánh: Sao mặt em đỏ hết thế kia ? Sốt à ?
Vương Thiên Nhi: À không! Chắc do em mệt quá, nóng nên đỏ. Lát bưng xong em sẽ đi rửa mặt.
Phạm Thiên Khánh: Thôi em đi luôn đi để anh bưng cho.
Vương Thiên Nhi: Em tự làm được mà, không cần đâu.
Phạm Thiên Khánh: Nhân viên phải nghe lời chủ quán.
Vương Thiên Nhi: Vậy em cảm ơn_ Chạy đi.
[ Góc khác ]
Nữ NV1: Tao thấy boss quan tâm nó quá rồi đấy. Tao nghĩ phía chủ động là boss chứ không phải nó đâu.
Nữ NV3: Vậy phải khử nó trước khi boss và nó đi quá xa.
Nữ NV2: 2 chúng mày đi theo tao.
--------------------------------------------------------------
đm mất cả buổi chiều để đánh máy đó đm
XONG !
ღᏠᎮღTнιêи❄Pнσиɢ⁀ᶦᵈᵒᶫ | ||
2019-02-20 15:05:38 | ||
Chat Online |
NHỚ ĐỌC HẾT-)
chap 1:
Đêm của mùa đông lạnh, tuyết phủ trắng khắp đường , tuyết rơi dày đặc thêm làn sương mù mịt khiến thời tiết càng trở nên khắc nghiệt. Tại 1 khu hẻm hong người, 1 cô bé đang run rẩy, trên người chỉ có những mảnh vải mỏng, chân lại trần đang ôm người để giữ ấm cho cơ thể. Chỉ mong có người đi qua thương tình cho trú nhờ 1 đêm để qua khỏi đêm giá nghiệt ngã này. Trời như có mắt đã nhìn thấu được hy vọng của cô bé, 1 chàng thanh niên trẻ đang vội vã chạy vào trong hẻm như đang bị ai đó rượt đuổi. Hẻm cụt, anh ta lúng túng không biết trốn đi đâu, anh nhìn trước nhìn sau, thấy cô bé đang ngồi trong góc liền tận dụng cơ hội để trốn ai đó. Anh lại nâng cô bé lên ép vào tường, cô bé định la lên thì anh bịp mồm lại đưa ngón trỏ lên môi ra dấu hiệu "im lặng". Ngay sau đó, 1 đám người chạy vào trong tìm.
?1: Nó đâu rồi ?
?2: Nãy tao mới thấy nó chiu vô đây mà.
1 người trong số đó nhìn thấy anh và cô bé tỏ ra nghi ngờ liền lại gần. Đi được vài ba bước thì 1 người khác kéo lại.
?3: Chỗ người ta đang ân ái, mày vô duyên vừa thôi.
?1 đánh đầu thằng ?2 nói: Đm mắt mày hoa rồi thằng ranh.
?2: Rõ ràng tao thấy nó vào đây mà.
?3: Thôi thôi đi tìm chỗ khác đi. Chia nhau tìm.
Rồi đám người đó rời đi.Để họ đi 1 quãng xa anh mới chịu buông cô bé rồi rời đi mà không nói 1 lời.Cô bé giọng yếu ớt gọi lại ( cô bé này là Annie )
Annie: Này anh....!
Anh ta quay lại
Annie nói tiếp: Tôi không có nhà, có thể cho tôi theo không ?
Anh không nói gì mà đi tiếp
Annie: Tôi rét....
Anh đứng lại, hơi xoay đầu về phía cô nói: Đi! ( anh ở đây là Khước Từ Huy )
Cô mừng rỡ chạy theo anh. Đi ra khỏi hẻm, anh thấy cô ôm người run lẩy bẩy mới cởi chiếc áo khoác ra khoác cho cô.
Khước Từ Huy: Đừng để lạnh! Cô chết tôi mang nghiệp đó.
Annie: Cảm ơn anh!
Đã 1 quãng đường dài không ai nói 1 lời. Cô gặn hỏi vài câu để phá sự im lặng, khó chịu giữa 2 người.
Annie: Anh tên gì vậy?
Khước Từ Huy: Huy. Khước Từ Huy.
Annie: Còn tôi là Annie. Anh nhiêu tuổi rồi ?
Khước Từ Huy: 23
Annie: Vậy bằng tôi rồi.
Khước Từ Huy: Cô là người lai ?
Annie: Đúng vậy! Ba tôi là người Mĩ còn mẹ tôi là người Trung.
Khước Từ Huy: Sao cô lại trong hẻm đó ?
Sắc mặt của Annie xuống hẳn so với lúc nãy: Chuyện dài lắm...
Khước Từ Huy: Tới rồi!
Anh mở cửa vào nhà.
Annie nhìn xung quanh nhà: Nhà to thật....
Khước Từ Huy: Vô đóng cửa giùm.
Annie: Được!
2 người đi vào thì thấy 3 người con trai khác đang ngồi uống cafe, xem tv ngon lành. ( Đó là mạc, ngụy, thần và 4 người họ là anh em nhưng đéo hòa thuận cho lắm tks ). 1 trong 3 người đó lên tiếng
Khước Lâm Mạc: Lại đưa gái về sao? Làm thì thuê khách sạn chứ đừng là cái nhà này. Ghê tởm lắm!
Huy sôi máu lại chỗ 3 người họ, nắm cổ áo kéo Mạc dậy rồi đấm 1 lực mạnh khiến Mạc ngã xuống sàn.
Khước Từ Huy: Nhìn lại mày đi. Ghê tớm gấp vạn. Biết thân thì câm mõm lại.
Khước Vương Ngụy: 2 người bớt bớt. Bà chị biết là chết cả lũ.
Huy quay sang Ngụy: Mày cũng bớt lại. Đừng có lúc nào cũng lấy chị ra. Lũ hạ đẳng!
Khước Vương Ngụy: Anh nói gì..?
Ngụy định xông ra đánh Huy thì Thần cản lại
Khước Hắc Thần: Thôi được rồi..
Huy không nói gì nữa qua kéo Annie lên tầng.
Mạc đứng dậy ngồi vào ghế, tay xoa xoa chỗ vừa bị đấm lẩm bẩm: súc vật...
Khước Hắc Thần: Cái nhà này chẳng lúc nào được yên ổn.
[chỗ Huy-Annie]
Vào tới phòng.
Khước Từ Huy: Cô ngủ sòa.
Annie: Cho tôi cái chăn được không ?
Khước Từ Huy: Giường có 2 cái.
Annie: Cảm ơn!
Khước Từ Huy: Tôi tắm. Đừng nghịch đồ lung tung.
Annie: Ừm..!
Cõ lẽ đã 1 ngày dài cô mệt mỏi rồi nên vừa trùm chăn là ngủ luôn.
[Dưới nhà] Tiếng điện thoại.
Khước Vương Ngụy: Gì vậy Ninh ?
Lưu Vũ Ninh: Bar đi!
Khước Vương Ngụy: Không hứng!
Lưu Vũ Ninh: Vậy để hôm khác. À mà này.Con bé mày kêu tao điều tra ấy. Cô ta tên Khảm Thiên An làm giao hàng ở tiệm cơm gần nhà. Địa chỉ nhà là [......]. Gia đình không có điều kiện mấy, ba làm tài xế, mẹ làm giúp việc. Trùng hợp là mẹ cô ta làm giúp việc ở nhà tao luôn ấy. Cô ta cũng xinh phết đó nha.
Khước Vương Ngụy: Được rồi! Cảm ơn mày!
Xong tắt máy.
Khước Hắc Thần: Có chuyện gì vậy anh ?
Khước Vương Ngụy: Anh tìm con bé hồi sáng đâm vào anh. Khá ngon, có chút ngạo mạn, ương bướng, rất thú vị. ( Kèm theo nụ cười nửa miệng )
[Chỗ Ninh]
Vừa tắt máy thì có 1 cô đi qua vô tình làm đổ rượu lên người Ninh.
Lưu Vũ Ninh: Cô làm cái quái gì vậy hả ? Không có mắt à ?
---------------end----------------
đm chap 1 nhạt vãi đái :<
CHAP 2 SẼ CÓ KHÁNH - LINH NHA
TÁC GIẢ : ĐỊT :>
chap 1:
Đêm của mùa đông lạnh, tuyết phủ trắng khắp đường , tuyết rơi dày đặc thêm làn sương mù mịt khiến thời tiết càng trở nên khắc nghiệt. Tại 1 khu hẻm hong người, 1 cô bé đang run rẩy, trên người chỉ có những mảnh vải mỏng, chân lại trần đang ôm người để giữ ấm cho cơ thể. Chỉ mong có người đi qua thương tình cho trú nhờ 1 đêm để qua khỏi đêm giá nghiệt ngã này. Trời như có mắt đã nhìn thấu được hy vọng của cô bé, 1 chàng thanh niên trẻ đang vội vã chạy vào trong hẻm như đang bị ai đó rượt đuổi. Hẻm cụt, anh ta lúng túng không biết trốn đi đâu, anh nhìn trước nhìn sau, thấy cô bé đang ngồi trong góc liền tận dụng cơ hội để trốn ai đó. Anh lại nâng cô bé lên ép vào tường, cô bé định la lên thì anh bịp mồm lại đưa ngón trỏ lên môi ra dấu hiệu "im lặng". Ngay sau đó, 1 đám người chạy vào trong tìm.
?1: Nó đâu rồi ?
?2: Nãy tao mới thấy nó chiu vô đây mà.
1 người trong số đó nhìn thấy anh và cô bé tỏ ra nghi ngờ liền lại gần. Đi được vài ba bước thì 1 người khác kéo lại.
?3: Chỗ người ta đang ân ái, mày vô duyên vừa thôi.
?1 đánh đầu thằng ?2 nói: Đm mắt mày hoa rồi thằng ranh.
?2: Rõ ràng tao thấy nó vào đây mà.
?3: Thôi thôi đi tìm chỗ khác đi. Chia nhau tìm.
Rồi đám người đó rời đi.Để họ đi 1 quãng xa anh mới chịu buông cô bé rồi rời đi mà không nói 1 lời.Cô bé giọng yếu ớt gọi lại ( cô bé này là Annie )
Annie: Này anh....!
Anh ta quay lại
Annie nói tiếp: Tôi không có nhà, có thể cho tôi theo không ?
Anh không nói gì mà đi tiếp
Annie: Tôi rét....
Anh đứng lại, hơi xoay đầu về phía cô nói: Đi! ( anh ở đây là Khước Từ Huy )
Cô mừng rỡ chạy theo anh. Đi ra khỏi hẻm, anh thấy cô ôm người run lẩy bẩy mới cởi chiếc áo khoác ra khoác cho cô.
Khước Từ Huy: Đừng để lạnh! Cô chết tôi mang nghiệp đó.
Annie: Cảm ơn anh!
Đã 1 quãng đường dài không ai nói 1 lời. Cô gặn hỏi vài câu để phá sự im lặng, khó chịu giữa 2 người.
Annie: Anh tên gì vậy?
Khước Từ Huy: Huy. Khước Từ Huy.
Annie: Còn tôi là Annie. Anh nhiêu tuổi rồi ?
Khước Từ Huy: 23
Annie: Vậy bằng tôi rồi.
Khước Từ Huy: Cô là người lai ?
Annie: Đúng vậy! Ba tôi là người Mĩ còn mẹ tôi là người Trung.
Khước Từ Huy: Sao cô lại trong hẻm đó ?
Sắc mặt của Annie xuống hẳn so với lúc nãy: Chuyện dài lắm...
Khước Từ Huy: Tới rồi!
Anh mở cửa vào nhà.
Annie nhìn xung quanh nhà: Nhà to thật....
Khước Từ Huy: Vô đóng cửa giùm.
Annie: Được!
2 người đi vào thì thấy 3 người con trai khác đang ngồi uống cafe, xem tv ngon lành. ( Đó là mạc, ngụy, thần và 4 người họ là anh em nhưng đéo hòa thuận cho lắm tks ). 1 trong 3 người đó lên tiếng
Khước Lâm Mạc: Lại đưa gái về sao? Làm thì thuê khách sạn chứ đừng là cái nhà này. Ghê tởm lắm!
Huy sôi máu lại chỗ 3 người họ, nắm cổ áo kéo Mạc dậy rồi đấm 1 lực mạnh khiến Mạc ngã xuống sàn.
Khước Từ Huy: Nhìn lại mày đi. Ghê tớm gấp vạn. Biết thân thì câm mõm lại.
Khước Vương Ngụy: 2 người bớt bớt. Bà chị biết là chết cả lũ.
Huy quay sang Ngụy: Mày cũng bớt lại. Đừng có lúc nào cũng lấy chị ra. Lũ hạ đẳng!
Khước Vương Ngụy: Anh nói gì..?
Ngụy định xông ra đánh Huy thì Thần cản lại
Khước Hắc Thần: Thôi được rồi..
Huy không nói gì nữa qua kéo Annie lên tầng.
Mạc đứng dậy ngồi vào ghế, tay xoa xoa chỗ vừa bị đấm lẩm bẩm: súc vật...
Khước Hắc Thần: Cái nhà này chẳng lúc nào được yên ổn.
[chỗ Huy-Annie]
Vào tới phòng.
Khước Từ Huy: Cô ngủ sòa.
Annie: Cho tôi cái chăn được không ?
Khước Từ Huy: Giường có 2 cái.
Annie: Cảm ơn!
Khước Từ Huy: Tôi tắm. Đừng nghịch đồ lung tung.
Annie: Ừm..!
Cõ lẽ đã 1 ngày dài cô mệt mỏi rồi nên vừa trùm chăn là ngủ luôn.
[Dưới nhà] Tiếng điện thoại.
Khước Vương Ngụy: Gì vậy Ninh ?
Lưu Vũ Ninh: Bar đi!
Khước Vương Ngụy: Không hứng!
Lưu Vũ Ninh: Vậy để hôm khác. À mà này.Con bé mày kêu tao điều tra ấy. Cô ta tên Khảm Thiên An làm giao hàng ở tiệm cơm gần nhà. Địa chỉ nhà là [......]. Gia đình không có điều kiện mấy, ba làm tài xế, mẹ làm giúp việc. Trùng hợp là mẹ cô ta làm giúp việc ở nhà tao luôn ấy. Cô ta cũng xinh phết đó nha.
Khước Vương Ngụy: Được rồi! Cảm ơn mày!
Xong tắt máy.
Khước Hắc Thần: Có chuyện gì vậy anh ?
Khước Vương Ngụy: Anh tìm con bé hồi sáng đâm vào anh. Khá ngon, có chút ngạo mạn, ương bướng, rất thú vị. ( Kèm theo nụ cười nửa miệng )
[Chỗ Ninh]
Vừa tắt máy thì có 1 cô đi qua vô tình làm đổ rượu lên người Ninh.
Lưu Vũ Ninh: Cô làm cái quái gì vậy hả ? Không có mắt à ?
---------------end----------------
đm chap 1 nhạt vãi đái :<
CHAP 2 SẼ CÓ KHÁNH - LINH NHA
TÁC GIẢ : ĐỊT :>
Frozen Kid Chat Online Report
Chị ấy xinh thật. Các bạn đừng chê, chưa chắc các bạn đã xinh như thế này đâu
Chị ấy xinh thật. Các bạn đừng chê, chưa chắc các bạn đã xinh như thế này đâu