Quản trị viên: | |
Thành viên: | 16 thành viên (xem) |
Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm | |
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
Verity | ||
2024-07-27 14:48:58 | ||
Chat Online |
Sách Ngọc
Tác giả: Tạm biệt cô gái của tôi
Edit: Bế Nguyệt Tu Hoa - 閉月 羞花
Mọi người đều biết rằng ông lớn trong giới thượng lưu Bắc Kinh, Tạ Hành luôn nâng niu một cô gái coi như châu báu trong tay.
Cô gái đó được nuông chiều từ bé, tính tình kiêu căng ngang ngược.
Ngay cả trong đám cưới của chúng tôi cô ta cũng mặc một chiếc váy trông rất giống váy cưới, khiến tôi trông như một chú hề.
Cho đến khi tôi và mẹ tôi khiến Tạ Hành ph/á s/ản.
Cô gái đó mới cúi đầu xin tôi tha thứ.
Nhưng tôi chỉ cười lạnh lùng rồi nói:
“Trước đây không phải cô rất gh/en t/ị với tôi, còn muốn làm cô dâu của Tạ Hành sao?”
“Vậy thì chúc hai người hạnh phúc mãi mãi trong t//ù nhé.”
Link: https://fuhuq.net/novel/sach-ngoc_lQ7B6wCz.html
Verity | ||
2024-05-26 16:08:05 | ||
Chat Online |
Hàn Nhậm Phục, Hối Hận Đã Muộn
Tác giả: Tuyết Mai
Link: https://thichtruyen.vn/ngon-tinh-viet-nam/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon
Thể loại: Hiện Đại///
- Tiêu Ý Nhã! Là cô đẩy Kì Liên xuống cầu thang?
Cô gái được gọi là Tiêu Ý Nhã kia lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, đứt quãng đáp lại.
- Anh vậy mà ngay lập tức xác định là tôi làm?
Hàn Nhậm Phục lần này dường như khó mà kiềm nổi bình tĩnh nữa. Trên trán hằn lên hai đường gân xanh, gằn giọng nói từng chữ.
- Cô không biết em ấy đang mang thai sao?
Tiêu Ý Nhã mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
- Đương nhiên tôi biết.
Hàn Nhậm Phục nghe được câu trả lời, cười lạnh. Cuối cùng nhịn không được nữa, mặc kệ cô gái nửa quỳ nửa ngồi dưới đất một thân đơn bạc, tiến lên đưa chân đạp mạnh một cái vào hông cô.
Tiêu Ý Nhã bất ngờ không kịp tránh, lập tức ngã ra sàn. Cơn đau kéo đến nhanh chóng khiến cho mồ hôi hai bên thái dương chảy ra, vẻ mặt đã nhợt nhạt nay càng nhợt nhạt thêm.
Hàn Nhậm Phục thấy cô nằm im không động đậy, khinh thường nói.
- Đừng tỏ vẻ yếu ớt trước mặt tôi.
Hắn nói câu này, có đôi ba phần là do chính bản thân hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô. Hàn Nhậm Phục không hiểu, vì lí do gì mà sau khi làm vậy, tâm trạng hắn cũng chẳng khá lên chút nào.
Hàn Nhậm Phục nói với người đứng bên cạnh.
- Nâng cô ta dậy.
Tên kia nhanh chóng làm theo. Tiêu Ý Nhã được nâng lên, ánh mắt cô có vẻ không rõ tiêu cự, đợi đến khi Hàn Nhầm Phục đưa tay Ьóρ má ép cô nhìn thẳng vào hắn, cô mới hơi tỉnh táo lại.
Hàn Nhậm Phục lạnh lùng hỏi.
- Em ấy đối xử tốt với cô, luôn che chở cho cô, thậm chí bênh vực cô trước mặt tôi. Tại sao? Lí do gì khiến cô năm lần bảy lượt luôn muốn làm hại em ấy?
Ngừng một lát, ánh mắt hắn hơi đỏ, bàn tay đang Ьóρ má cô cũng thêm vài phần sức lực.
- Cái thai kia mất rồi, đứa bé mất rồi cô nghe rõ không?
Tiêu Ý Nhã hơi nhếch môi, thều thào nói.
- Vì cô ta xứng đáng bị như vậy.
Hàn Nhậm Phục không ngờ sẽ có ngày Tiêu Ý Nhã ở trước mặt mình có bộ dáng kiên cường như vậy. Trước đây, cô luôn như một cái đuôi nhỏ, lúc nào cũng ở phía sau lưng hắn. Chỉ cần hắn quay lại, sẽ bắt gặp một đôi mắt mềm mại ôn nhu, gọi một tiếng.
"Hàn ca, anh nhìn em một cái đi."
Giờ đây trước mắt hắn chỉ còn là một Tiêu Ý Nhã lúc nào cũng nhàn nhạt, âm hiểm, thâm độc. Cũng chẳng bao giờ gọi hắn "Hàn ca" nữa.
Hai má Tiêu Ý Nhã bị Ьóρ tới thâm tím lại, Hàn Nhậm Phục vẫn không có ý muốn buông tha, hắn tức giận tới mức không nói nổi nữa.
Mím môi xoay người, phất tay.
Tên thuộc hạ hiểu ý, kéo lê Tiêu Ý Nhã ra ngoài.
Tới buổi chiều, sau khi vào bệnh viện thăm Kì Liên, thấy tình trạng của cô đã khá hơn. Hàn Nhậm Phục yên tâm đôi chút, lại nhớ đến Tiêu Ý Nhã, hắn cúi người xoa đầu Kì Liên, ôn nhu nói.
- Tôi về nhà một lát, chút nữa sẽ mua bánh cầu vồng cho em.
Kì Liên ngoan ngoãn yếu ớt gật đầu, nghĩ nghĩ một hồi, cô ta nắm góc áo Hàn Nhậm Phục, hỏi.
- Nhậm Phục ca, Ý Nhã sao rồi? Anh đừng trách chị ấy nhé... có lẽ chỉ là vô tình thôi.
Hàn Nhậm Phục ngay lập tức không vui, hừ lạnh một tiếng.
- Em đừng bênh vực cô ta.
Kì Liên rơi ra vài giọt nước mắt, ở trên giường bệnh càng khiến người ta xót xa mà yêu chiều.
- Dù sao chị ấy cũng là chị họ của em...
Hàn Nhậm Phục không nói thêm gì nữa, vén lại góc chăn cho cô rồi về nhà.
Khi trở về, thuộc hạ nói Tiêu Ý Nhã đang bị nhốt trong nhà kho. Hắn chỉ gật đầu, cũng không định đi xem.
Tối hôm đó sau khi đã hoàn thành công việc của mình, tắm rửa ăn uống xong, Hàn Nhậm Phục định sẽ vào bệnh viện mua bánh cho Kì Liên. Lúc này, Lâm quản gia suy nghĩ đắn đo hồi lâu, quyết định tiến lại gần, cúi đầu nói.
- Cậu chủ, Ý Nhã đã hôn mê rất lâu rồi. Cô ấy mất máu nhiều như vậy, có nên đưa đi cấp cứu không ạ?
Hàn Nhầm Phục lập tức quay đầu, lớn tiếng.
- Mất máu?
Lão Lâm giật mình, cúi đầu càng thấp hơn.
- Vâng, bị đánh rách da nên mất máu.
Hàn Nhậm Phục ném mạnh cái áo khoác hắn đang cầm trên tay. Tức giận tới gằn giọng.
- Ai cho phép các người đánh?
Verity | ||
2024-05-13 12:18:18 | ||
Chat Online |
Tên: I Love You To The Moon And Back
Tác giả: Cát Thanh Sam
Thể loại: Hiện Đại
Link: https://thichtruyen.vn/ngon-tinh-viet-nam/i-love-you-to-the-moon-and-back
Bạn trai tôi là trai hư, như mọi người vẫn nói, là bad boy.
Anh ấy hơn tôi hai tuổi, tôi quen anh ấy từ lúc chúng tôi còn là học sinh cấp ba.
Khi ấy, anh ấy là đại ca của trường, còn tôi là bạn gái nhỏ luôn được anh ấy bao bọc chở che.
Khi ấy, nhiều người nói rằng tôi tốt số, vớ được bạn trai tốt như thế. Tôi cũng từng nghĩ mình tốt số thật. Tại vì anh rất tốt, đối với tôi rất dịu dàng, không có nửa điểm chơi đùa, bên ngoài cũng chẳng có trăng hoa gì.
Nhưng khi ấy là của quá khứ, còn bây giờ lại là của hiện tại. Mà người ta vẫn thường nói, thực tại thường nhuốm đầy đau thương à bản thân chỉ muốn tránh né. Trưởng thành là vậy đó, rất mệt, phải gồng gánh nhiều thứ, đôi lúc chỉ muốn lẩn trốn đi cho xong.
Năm nay tôi sắp hai mươi tám rồi, còn anh ấy cũng sắp bước vào ngưỡng tam tuần. Nhưng mà...chúng tôi quen nhau cũng được mười hai năm, lâu đến như thế, anh ấy vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn. Trong những cơn hoảng loạn, tôi từng nghĩ chuyện tình của tôi và anh chỉ là tạm bợ.
Nhưng nực cười thật, tạm bợ gì mà kéo dài tận mười hai năm cơ chứ?
Anh suốt ngày cũng đồng bọn đi đánh nhau, tôi vốn dĩ biết chuyện này như cơm bữa, nhưng vẫn không khỏi lo thay anh ấy. Lần nào cũng thế, anh ấy đi như thế, chỉ có mỗi tôi là như đang ngồi trên đống lửa.
"Thằng đó chẳng tốt đẹp gì, sao con cứ mãi bám lấy nó? Lan, con nghe lời ba, về nhà lấy thằng Trung con bác Lý đi, thằng Trung tốt hơn nó nhiều!"
"Bố à, bố đừng như thế nữa! Con không về!"
Cuộc đối thoại giữa ba tôi và tôi sau khi không gặp nhau nửa năm trời, lại là những lời đau lòng đến thế.
Tôi vốn dĩ sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ yêu thương tôi, tôi biết. Tôi biết bố mẹ sợ tôi cùng anh ấy sẽ không có kết cục hạnh phúc. Suy cho cùng, chỉ vì bố mẹ quá quan tâm đến tôi. Nhưng kì thực, tôi lại không thể thuận theo ý bố mẹ. Đôi lúc những sự quan tâm thái quá của phụ huynh lại khiến con cái của họ cảm thấy tổn thương. Hai thế hệ, cách biệt này cũng quá lớn rồi.
"Tại... tại... sao?"
"Con yêu anh ấy."
Bố tôi tức giận chỉ tay vào mặt tôi hét lớn, ánh mắt hằn học dường như chẳng thể tin nỗi những thứ mình vừa nghe được.
"Thằng Khoa đó nó có tốt đẹp gì? Nó không phải là một thằng đàn ông tốt, con.."
"Đủ rồi! Con xin bố, đừng như thế nữa!"
Tôi đã phải gồng hết sức mình mới có thể nén nước mắt vào trong. Nếu như là lần đầu, tôi đã chẳng thể nhịn được rồi, nhưng khi đã bị chỉ trích quá nhiều mà vẫn cố gắng bám víu mối quan hệ này, tôi vốn cũng đã tập được cho mình sự chịu đựng. Là tôi bất hiểu, là tôi cãi bố cãi mẹ. Nhưng chung quy, trái tim và lí trí không cùng chung một tuyến đường. Tình yêu à, khó nói lắm.
Tôi về đến nhà lại thấy anh đang say ngà, lòng lại càng thêm buồn.
Bố mẹ tôi nói đúng, tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Có lẽ...không thể đợi được lâu nữa. Nhưng mà, tôi lại không dứt ra được. Mười hai năm, nói kết thúc liền có thể kết thúc dễ dàng như vậy được sao?
Anh nằm trên ghế sofa, tôi chỉ lặng lẽ lấy một chiếc chăn đắp cho anh. Anh ngủ rất ngon, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu.
Nước mắt tôi rơi, tôi nghẹn ngào.
"Đã bao giờ...anh nghĩ đến tương lai của hai chúng ta chưa?"
Lời nói khẽ khàn vang lên trong không gian im lặng đáng sợ, không có lấy một lời hồi đáp, mà tôi, cũng chẳng thể cầu được lời hồi đáp đó. Như thể, lúc đó tôi đang cầu cứu sự nhẫn nại cuối cùng của mình.
"Em có thai rồi."
Tôi đưa que thử thai ra trước mặt anh, hai vạch đỏ chót. Tôi chỉ mới biết sáng nay, vì thấy cơ thể nôn nao khó chịu nên tôi đã mua que thử thai, bây giờ thì biết rồi. Cũng không ngờ là đến nhanh như vậy.
Anh lặng người, sững sờ.
Biểu cảm của anh... không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Quả nhiên, anh thật sự vẫn chưa muốn gánh vác trách nhiệm. Có lẽ anh còn cuộc đời của riêng mình, và trong cuộc đời đó, trong tương lai của anh, có lẽ là không có hình bóng của tôi.
Trái tim một lần nữa lại như dao găm cứa vào, đau đến thấu tâm can.
"Nếu như anh không muốn, em sẽ phá..."
"Đừng..."
Anh định nói gì đó, nhưng tôi nghe không rõ. Trong đầu tôi rối như bòng bong, thì ra, anh thật sự không muốn cùng tôi tiến thêm bước nữa.
Chua chát thật!
Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ, anh ấy dẫu không muốn cùng tôi kết hôn sinh con đẻ cái, nhưng ít ra vẫn thật lòng với tôi. Nhưng cuối cùng, tôi lại cảm thấy mình thật tệ hại.
Ừ thì tôi hôm nay đã được tận mắt thấy rồi.
Nhìn thấy anh bước đi cùng một cô gái, ôm nhau rồi lại nói chuyện vui vẻ với nhau, người tôi như bị trút toàn bộ sức lực. Nhịp thở trở nên khó khăn, đôi mắt cố gắng mở to lại thấy cay cay, ươn ướt.
Thì ra là như vậy....trước đây là do tôi mù quáng, là do tôi nhìn không ra anh đã thay lòng đổi dạ. Bây giờ tôi mới biết, không muốn kết hôn không phải là vì quan điểm sống, mà chính vì người ta đã không đặt mình trong lòng.
Tôi chạy đến trước mặt bọn họ, Khoa định nói một điều gì đó, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc mà thẳng tay tát anh một cái.
Nước mắt lưng tròng, sống mũi cay xè. Tôi không muốn họ thấy được sự đau khổ của tôi, vì cuối cùng, tôi là người bại trận mà. Người bại trận trong cuộc tình này vốn chẳng có một tư cách gì còn sót lại để mà kêu than cả.
Tôi lao đi thật nhanh, băng qua những con đường đông người qua. Tôi không biết anh có đuổi theo tôi không, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến khi bản thân đã cạn kiệt sức lực. Lúc tôi dừng bước, trước mặt lại là nhà của bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi đang ở ngoài vườn, nhìn thấy tôi liền tức tốc chạy ra.
"Lan... con sao thế này?"
"Nào nào để bố đưa con đến bệnh viện!"
Tôi òa khóc, nước mắt tuôn ra như suối. Chỉ khi đối mặt với bố mẹ, tôi mới có thể bỏ đi sợi dây xích cuốn chặt cảm xúc tôi bấy lâu.
"Mẹ ơi...con về đây ở được không?"
Tôi mất rồi, mất tất cả rồi!
Thất Tiếu Vô Ưu | ||
2024-03-09 19:25:56 | ||
Chat Online |
edit: thất tiếu vô ưu
tác giả:冰糖荔枝
Tôi vào game kinh dị mà không hề biết, cứ tưởng mình đang vào vai người đàn ông trong game B.
Khi tôi chuẩn bị làm tình với chàng trai yếu đuối tôi thích.
Đôi chân ở phần thân dưới của anh đột nhiên biến mất, Thay vào đó là một vài xúc tu dính và trơn trượt lặng lẽ quấn lấy tôi dưới chăn.
Mùi máu lan tỏa trong không khí. Mặt tôi đỏ bừng, tôi nhặt một chiếc xúc tu của anh đưa lên miệng hôn.
“Chồng ơi, đây là món đồ chơi tình thú nhỏ mà anh vừa mới mua phải không?” "Ngươi chơi giỏi quá, thủ đoạn nhiều như vậy." Chàng trai tôi thích: "????"
Bình luận bên ngoài trò chơi:
[Những người chơi điên rồ như vậy, tôi đã thấy họ tìm đến cái chết ngay từ đầu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ trêu chọc ông chủ ngay từ đầu. 】
[Không phải ông chủ là đang đỏ mặt! ! !
Đây là của mình tự dịch mik định đăng bên page của mình nhưng sợ khôn ai xem nên đăng bên này ít nhất vẫn có 14 ng xem =))
Thất Tử Du Phi | ||
2024-03-01 14:55:08 | ||
Chat Online |
Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết.
Giữa lúc Thanh Anh và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không cạn, nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai.
Đối với người trong quan tài khảm vàng* kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Thanh Anh có buồn vui gì. Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế Thanh triều, thậm chí còn là người đàn ông ruồng bỏ biểu cô của nàng.
https://truyenfull.vn/hau-cung-nhu-y-truyen/
Verity | ||
2024-02-25 17:25:46 | ||
Chat Online |
Tác giả: Triệu Văn
Thể loại: Hiện Đại
Link: iztruyen.com/truyen/toa-do-trai-tim
“Thiếu gia, sữa của cậu ạ.”
“Thiếu gia, áo của cậu nhăn rồi ạ.”
Cốt Nhiễm ríu rít tiếng gọi, âm thanh ân cần mà rót vào tai.
Cô từ nhỏ là trẻ mồ côi, năm lên 8 may mắn được Vũ Gia nhận nuôi. Kể từ đó, Cốt Nhiễm trở thành cô hầu nhỏ bên cạnh thiếu gia Vũ Trạm.
Cốt Nhiễm rất thích Vũ Trạm.
Ái tình nhỏ bé này, chỉ mình cô hiểu rõ. Thiên hạ nhìn vào, không thấu nổi.
Mà Vũ Trạm, có chút ác cảm với cô. Ba hắn đã từng nói, Vũ Trạm từ nhỏ bị chiều hư, quanh năm được nuôi dưỡng trong Ⱡồ₦g kín xa hoa, ít hiểu biết về xã hội phức tạp bên ngoài.
Chuyện Vũ Trạm chán ghét một cô nhi bẩn thỉu như Cốt Nhiễm, là lẽ đương nhiên.
“Thiếu gia, cậu lại quên đem thức ăn trưa rồi.”
Cốt Nhiễm đã qua tuổi 15, tuổi thơ vô vị bên Vũ thiếu gia cũng qua rồi, thế mà Vũ Trạm được cô chăm sóc 10 năm, vẫn y hệt trẻ con, vẫn khiến người ta một mực yêu chiều, không dám thương tổn.
“Cốt Nhiễm, tôi không cần mấy món dở tệ đó.”
“Dở, tôi có thể nấu lại.”
“Chị phiền thật!”
“Ừm.”
Cô xoay người, bỏ lại ánh mắt tức tưởi của hắn. Vũ Trạm nói thẳng ra, chính là khinh rẻ nguyên liệu đắt tiền đuợc chế biến qua bàn tay của cô. Hắn không thích cô, từ nhỏ đã vậy, lớn lên vẫn thế.
[...]
Cốt Nhiễm mang cặp táp của hắn, khó nhọc khập khiễng bước đi. Vũ Trạm mãi tung tăng chơi đùa cùng bạn bè, nửa điểm quan tâm chưa hề đặt lên cô.
Nói không tủi thân là nói dối.
Cô ở bên hắn lâu như vậy, bảo vệ hắn từng chút một, ấy thế mà lòng người vẫn cứng như sắt. Qua bao năm, loại ánh mắt lạnh đến thấu xương thấu tuỷ luôn duy trì mà nhắm vào Cốt Nhiễm.
“Thiếu gia, cậu lớn nhanh quá.”
[...]
“Chị tát Mộ Thư à?”
“Cô ta hất đổ sữa lên áo tôi.”
“Cho dù cô ấy có làm như thế, chị cũng không có quyền làm đau Mộ Thư.”
Cốt Nhiễm vừa nghe thấy chuyện hài, không nhịn nổi liền bật cười. Đường cong bên môi co giật liên hồi, vẽ lên chút chế giễu mơ hồ.
“Chị cười thế là ý gì?”
“Cậu nói tôi không được đối xử với cô ấy thế này thế nọ..Được, tôi lập tức khiến cô ấy đau đớn.”
Cốt Nhiễm vội vã chạy đi, ngay giây phút cô tuyên án với hắn, một cỗi nóng giận từ Vũ Trạm phát ra. Hắn gầm lớn, trong thời khắc nóng nảy đó, một tay đẩy ngã bóng lưng yếu ớt.
“Tiểu Nhiễm chảy máu rồi.”
Vũ Trạm khẽ nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng hắn thu được, chính là một thân Cốt Nhiễm tràn đầy máu tươi, oán hận nhìn hắn.
Verity | ||
2024-01-28 17:54:19 | ||
Chat Online |
Tác giả: Sơ Huân
Thể loại: Hiện đại, showbiz, hào môn thế gia, HE, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, 1vs1, tỷ đệ.
Văn án
Đàm Tế nổi danh nhờ tham gia một show sống còn, cậu dựa vào thực lực bản thân mà trở thành siêu sao.
Lên sân khấu cậu rực rỡ lóa mắt, xuống sân khấu cậu lễ phép lịch thiệp, nhưng chỉ người quen mới biết cậu ấm này nào có ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.
Bảo cậu đăng ảnh tự sướng, cậu nhõng nhẽo: "Chị dỗ em trước đã."
Bảo cậu tham gia gameshow, cậu nhõng nhẽo: "Chị, em không muốn quay gameshow hẹn hò đâu."
Bảo cậu đi đóng phim, cậu nhõng nhẽo: "Chị, chị vào đoàn phim với em được không?"
Một ngày nọ, người đại diện Nguyễn Sơ Tinh không tới, cậu lạnh mặt không chịu hợp tác, cô nàng trợ lý tính khuyên mấy câu mà liếc thấy ánh mắt bén lẹm của cậu thì sợ tới mức im thin thít.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen khiến cả người trông có sức uy hiếp hơn hẳn: "Cô tự xử lý đi."
Trợ lý: "QAQ Mọi ngây thơ ngọt ngào đều là giả dối."
Sau khi Nguyễn Sơ Tinh dìu dắt một nghệ sĩ nam khác, tối đó ai kia nổi cơn ghen mò tới phòng cô.
"Cậu ta có ngọt ngào bằng em không?"
"Tướng tá cậu ta có ngon bằng em không?"
"Cậu ta có trẻ bằng em không?"
"Không chứ gì? Không mà chị còn dìu dắt cậu ta? Chị lo cho mình em được rồi, em kiếm được bao nhiêu đều cho chị hết QAQ."
- -
Sau khi hai người họ công khai chuyện hẹn hò, vô số thiếu nữ rơi lệ.
Antifan ngang ngược nói: "Hóa ra bao lâu nay Đàm Tễ hot lên là nhờ bám váy người đại diện."
Ai ngờ chẳng bao lâu sau, tin tức Đàm Tễ là ông chủ công ty giải trí bị tuồng ra, hơn nữa cậu vào showbiz là để theo đuổi người đại diện của mình.
Antifan: "..."
Nguyễn Sơ Tinh: "??? Anh lừa tình em."
Đàm Tễ níu cô lại, đưa ngón tay thon dài mân mê môi cô: "Bây giờ em hối hận cũng muộn rồi."
Anh không làm ngôi sao, vì anh đã có một ngôi sao.
1. Tỷ đệ luyến, hơn kém nhau năm tuổi.
2. Nam chủ là đứa nhỏ hay khóc nhè, thích làm nũng với nữ chủ. Nữ chủ bề ngoài lãnh đạm, thật ra rất dễ đỏ mặt.
Tag: Hào môn thế gia, yêu sâu sắc, ngọt văn.
link: https://truyenfull.vn/tuy-y-doat-lay/
Thất Tiếu Vô Ưu | ||
2024-01-28 16:12:02 | ||
Chat Online |
Nguồn: Zhihu
văn án:
Sau khi tìm kiếm kinh điển ở Phương Tây,sư huynh đã nới với tôi rằng
anh ấy nói trên chặng đường đi luôn có một người chết đi theo chúng tôi
Tôi mỉm cười,nó chỉ là một con ma tôi có thể bóp chết nó bằng một ngón tay
Sư huynh lắc đầu: "Đó là con ma mà ngay cả Phật Như Lai cũng sợ hãi..."
link:https://www.zhihu.com/question/404865158/answer/2940835865
Verity | ||
2024-01-16 16:43:00 | ||
Chat Online |
Kiều Nguyệt đơ người nhìn chằm chằm đám người đang chạy vào kéo ba cô đi.
"Niên..? Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt ba em?!"
Hạ Niên đứng yên lạnh lùng nhìn Kiều Nguyệt. Lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ba của cô bị bắt vì tội buôn bán ᴍɑ тúʏ trái phép."
Anh giơ tấm giấy có chữ "Lệnh bắt giữ" ra trước mặt Kiều Nguyệt. Cô trợn tròn mắt, lại quay sang nhìn những cảnh sát đang bao vây xung quanh, lắp ba lắp bắp.
"Anh.. anh, anh là cảnh sát nằm vùng?"
Hạ Niên từ tốn gấp tờ giấy lại rồi cất vào túi áo, không nói gì. Sự im lặng từ Hạ Niên như lời khẳng định chắc chắn nhất.
Kiều Nguyệt chấn động đến mức chẳng còn đứng vững nổi nữa. Cô té ngã ra sàn nhà, tay chống mạnh xuống sàn phát ra âm thanh lớn khiến Kiều Nguyệt đau đớn.
Hạ Niên nhìn theo, trong lòng nhói đau.
"Ha.. ha ha ha! Là vậy sao? Là vậy sao?!!"
Kiều Nguyệt gào lên, ngước mặt nhìn thẳng vào Hạ Niên. Ánh mắt của cô bi thương mà đau đớn.
"Anh cố ý tiếp cận, lợi dụng tôi để bắt ba tôi?"
Hạ Niên lạnh lùng quay đầu sang hướng khác như né tránh ánh mắt của Kiều Nguyệt. Cô lại cúi đầu cười to, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Hoá ra.. hoá ra tất cả chỉ là giả dối thôi sao?
"Rốt cuộc từ trước đến nay, có gì là thật không? Chỉ cần là một thứ thôi.. cũng được."
Kiều Nguyệt run rẩy hỏi. Hạ Niên không nỡ nhìn cô như vậy. Đành lên tiếng cắt đứt tất cả tình cảm của cô.
"Không có." Rồi anh quay đầu gọi lớn. "Đưa cô ta đi."
Kiều Nguyệt bị hai cảnh sát nữ còng tay lại rồi lôi đi. Cô cúi gằm mặt, cả người xìu xuống.
(...)
Cạch. "Ăn cơm đi."
Kiều Nguyệt ngồi co ro một góc trong nhà giam tạm thời. Cô ngước mắt nhìn khay cơm được một cảnh sát đẩy vào, gương mặt vô cảm.
Nhà giam này tuy sáng sủa nhưng vẫn lạnh lẽo kì lạ, khay cơm cũng ít đến thảm thương. Kiều Nguyệt cười nhạt, lại cúi đầu xuống vòng tay đang ôm gối. Nép sát vào góc tường.
Một khoảng lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
"Em muốn tuyệt thực?"
Giọng nói âm trầm khiến Kiều Nguyệt giật mình, cô ngước mặt nhìn lên. Hạ Niên chắp tay ra sau lưng nhìn chằm chằm cô.
Anh lại liếc mắt sang khay cơm ngay sát cửa, lại nhìn cô. Đã ba ngày rồi Kiều Nguyệt chẳng bỏ vào miệng hạt cơm nào.
Cả ngày chỉ toàn uống nước chống đói. Cứ tiếp tục như vậy cô chắc chắn sẽ không chịu được. Cho nên Hạ Niên mới đành vào đây khuyên nhủ cô.
Kiều Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Niên đang đứng ngoài song sắt. Rồi cô quay mặt sang hướng khác, xem anh như không khí mà bơ đẹp.
Anh bất lực thở dài một hơi, đành rút chìa khóa ra mở cửa đi vào. Cầm lấy khay cơm đi đến chỗ của Kiều Nguyệt.
Nhìn cô co rút một góc làm lòng Hạ Niên nhói lên. Đưa khay cơm ra trước mặt cô.
Kiều Nguyệt trợn mắt một cái rồi quay mặt đi. Hạ Niên lại đưa khay cơm sang hướng đó.
Kiều Nguyệt tức giận hất văng khay cơm xuống sàn vang lên tiếng lạch cạch lớn. Hạ Niên nhìn theo, lông mày nhíu lại.
Anh liếc sang nhìn Kiều Nguyệt gào lên.
"Em bị điên à!? Đó là cơm đấy!!"
Kiều Nguyệt cũng không chịu thua kém, to tiếng với anh.
"Đúng! Tôi điên, tôi chính là bị anh bức cho phát điên đây!"
Hạ Niên trừng mắt nhìn cô. Anh điên tiết lao đến đè tay Kiều Nguyệt xuống giường khiến cô ngã sõng soài.
Anh nghiến răng ken két, giọng thâm trầm đáng sợ.
"Em nói em bị tôi bức cho phát điên? Được! Vậy để tôi điên cùng em đi."
Nói rồi anh liền cúi đầu, đôi môi mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi anh đào của Kiều Nguyệt.
Cô bị hôn bất ngờ liền trợn mắt đơ người, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được ý thức. Kiều Nguyệt sợ hãi giãy dụa chống cự thì bị Hạ Niên trừng mắt cắn cho một cái vào môi khiến cô đau điếng. Nước mắt theo đó mà tuôn rơi.
Hạ Niên nghiền ngẫm đôi môi của Kiều Nguyệt. Hôn đến mức đỏ quạch cả lên mới chịu thả ra.
*Chát*
Anh trợn mắt nhìn người con gái vừa mới cho mình một cái tát. Dấu tay đỏ in hằn trên má phải.
Hạ Niên bỗng giật mình nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa của Kiều Nguyệt, lắp ba lắp bắp.
"E.. em.."
"Tên c/h-ết tiệt, tôi hận anh!!!"
Thể loại: ngôn tình, hiện đại
Tác giả: Le Nguyen Hien Minh
Nguồn: Phố Ngôn Tình
Tình trạng: Full: 12 chương
Tên: Em Là Duy Nhất
Link đọc chương 2 bên dưới ↧
https://iztruyen.com/truyen/em-la-duy-nhat/chuong-2