Hạ Nguyệt Dị Giới
372 lượt xem
Xin chào tới với Hạ Nguyệt! Hạ Nguyệt là vương quốc của bầy tinh linh huyền bí. Tương truyền rằng có 12 tinh linh mạnh nhất. Những tinh linh đó sống và cải trang thành con người và lừa dối loài người họ, làm cho họ say đắm trong hạnh phúc. Nhưng loài người dần hiểu ra điều đó và đứng lên chống lại ....
Đăng ký tài khoản để cùng chia sẻ những điều thú vị lên nhóm!

Đăng ký qua Facebook hoặc Google:

Hoặc lựa chọn:
Đăng ký bằng email, điện thoại Đăng nhập bằng email, điện thoại
Kiasa_sannn
Link | Report
2024-11-22 21:54:12
Chat Online
Tên: Shizukana Saori
(Tên thật: Heiwaan Sasori)
Danh: Thiên Hiết Hạt Nhiên
Tuổi: ???
Gia thế: Vị thánh cai quản dải ngân hà
Sở trường: Kiếm thuật, độc dược
Sở đoản: hoàn chuyển linh đơn
Cốt: Nguyệt thực đổ xuống, sao Yết đổi ngôi. Như thần linh sắp đặt từ thuở hỗn độn mới chia, một sinh linh mới đã chào đời. Nước mát người mẹ vì vui mà lăn dài trên má, bà vui vẻ gọi con gái lớn lại:
- Tomoe, em con này! Đặt tên nó là gì nhỉ?
- Uhm...tóc xanh, mắt cũng thế, da trắng...không đặt theo đặc điểm được...
- Hôm nay sao Thiên Yết đổi ngôi nè, mẹ ch...
- Sasori!
- Uả, con nói cái gì thế???
- Sao Thiên Yết có biểu tượng là con bọ cạp! Sasori là bọ cạp mà mẹ!
- Cũng hay đó, Tomoe!
Sasori lớn lên vô cùng lanh lợi với ngoại hình xinh xắn hơn người: mái tóc xanh lam bóng mượt, đôi mắt xanh biển lấp lánh, làn da trắng ngần tựa như tuyết trời đông. Cô sống với mẹ và chị tuy nghèo, nợ chút ít, nhưng vẫn sống đầm ấm và hạnh phúc.
Nhưng, chẳng cuộc đời nào mà sóng yên biển lặng mãi.
Hôm ấy, chị Tomoe của cô đã xuống phố bán gỗ lấy tiền.  Mẹ Sasori đang kể chuyện cho cô bé nghe về con phố khi đã qua rừng chân núi. Đúng khi ấy, có kẻ ập vào. Đó là chủ nợ của mẹ con nhà Heiwaan.
 - Bọn mày, lũ sâu bọ! Trả nợ mau cho tao, nửa năm ròng rồi!
 - Xin ông xá cho, hết năm tôi sẽ trả hết, sẽ trả hết mà!
 - Ai tin được lũ tiểu nhân nhà bay, chết đi!
Nói đoạn, hắn ta rút dao ra, đâm nhằm vào Sasori. Mẹ cô ôm bọc lấy cô, bị đâm vào lưng một nhát chí mạng.
- U oa oaaa, mẹ!!
- Sasori, mẹ sẽ bảo vệ con, cứ ngồi y...hự!
Ông ta lại đâm mấy nhát dao vào lưng mẹ cô. Sống với cô chị tính khí con trai, cô có biết chút võ vẽ nhưng đang được mẹ bọc thế này cô không ra được!
 Sức chịu đựng của mẹ cô có hạn; sau nửa tiếng, mẹ cô dần sụp xuống mà chết. Trong cơn phẫn nộ, cô rút cây kẹp tóc nhọn ra, đâm mấy nhát vào tên chủ nợ. Sắp giáng đòn cuối cùng vào hắn, lời mẹ như vọng trong tâm trí cô:
Sinh mệnh nào cũng đáng quý; mất là không thể lấy lại. Kẻ giết người là kẻ đáng khinh bỉ.
Trong phút giây ngần ngừ, cô bị tên kia ấn xuống, con dao giơ cao:
- Giờ mày chết con ạ!!!
Khi lưỡi dao sắp tước đi mạng sống của Sasori, một tiếng "phập" vang lên.
Là Tomoe đã lấy cây trâm nhọn để đâm vào mắt tên chủ nợ nhằm đánh lạc hướng.
- Chạy đi, Sasori, chạy mau! Chị sẽ xử lí! Chạy xa vào!
Chẳng cần phải nói lời hai, cô chạy như bay xuống núi, chạy xuyên cả thị trấn. Cô chạy liền năm tiếng, và thở dốc khi dừng ở một con phố. Thấy họ liếc mình khinh khinh, cô lỉnh khỏi đó và ra bờ sông, rửa mặt cho chỉn chu. Bỗng dưng, cô thấy mình khóc nức nở. Dù mạnh mẽ tới đâu thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Cô khóc liền ba ngày ba đêm, rồi thiếp ngủ. Ai mà ngờ sáng dậy, mọi thứ toàn hai màu đen trắng.
- Ơ? Chuyện gì thế này...?
Cô nâng vạt yukata lên. Nó vốn màu xanh lam cơ mà?? Bây giờ chỉ là một màu đen đơn điệu. Dòng sông còn là màu trắng đục. Chuyện gì đã xảy ra thế?
Hôm qua, mình khóc rất nhiều.
Ôi, thì ra...! Khóc nhiều quá mắt mờ đi hôm qua rồi, hôm nay tuy nhìn rõ nhưng giờ thì mù màu. Nếu khóc nữa chắc đui luôn quá!
 Soi bóng dưới sông, cô thấy mặt mình lấm lem liền rửa mặt, tắm sơ sơ, mặc trái yukata cho sạch. Kẹp lại tóc, cô nghĩ mình đủ ngoại hình vào phố rồi, nhưng còn có gì thiêu thiếu...
A, phải. Biểu cảm thế nào cho được? Mẹ yêu nụ cười của mình, thế thì...
Cô nở một nụ cười. Gượng gạo quá. Thế là Sasori luyện cực lâu, cho tới khi ra nụ cười ưng ý. Cô sải bước vào phố. Giờ đây có dáng vẻ chỉn chu, mọi người nhìn cô với ánh mắt ấn tượng. Ai mà dè cô lọt vào mắt một cô gái ở nhà trưởng giả.
- Nè, cô bé ơi.
- Dạ, cô gọi có việc gì cần bảo?
Thấy Sasori lễ nghi chuẩn chỉnh, cô gái kia không khỏi bất ngờ.
- Ba mẹ cháu là ai thế?
Cô bèn nghĩ đại một câu chuyện:
- Dạ thưa, cháu con nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, giờ xuống phố kiếm việc ạ.
- Hay về nhà cô ở đi? Nhà cô dư dả, sẽ nuôi bé chu tất.
Sasori đồng ý, do không còn nơi nương tựa. Tới nhà cô gái nhà trưởng giả, ấn tượng đầu tiên của cô là ngôi nhà vô cùng to đẹp. Cô được tắm rửa, có nệm chăn êm ái để ngủ, thậm chí được đi học. Cô được biết tới ở trường là một cô bé nữ sinh thông minh, ưu tú, tốt tính và hiền lành. Cô chỉ có một biểu cảm: nụ cười thanh tao, mang vẻ đẹp mong manh mà chói sáng. Phần nào ghen tị và tò mò, chúng bạn luôn kì thị cô bé. Chúng càng giễu cợt hơn khi biết khi nhà trưởng giả mua một chú bọ cạp về thì cô mê tít như hốt được mỏ vàng. Cứ động tí thôi là chúng sỉ nhục và gây sự, nhưng chỉ nhận lại nụ cười giả chân lẫn áp lực bí ẩn toát ra từ cô bé. Mà ông trời cũng chẳng biết sự sắp đặt kì quái ấy..
- Ái chà, là nhỏ thần tượng Shizukana hở? Ai mà ngờ công chúa lại yêu thích loài động vật kinh tởm là bọ cạp kia chứ?
- Mà tên nhỏ cũng gán với cái thứ ấy cơ, kinh quá! Aaa, trúng lúc ghê, con Xa xa chi đó kìa.
- Chào các bạn, nếu chưa rõ tên mà chế đi thì là đồ tiểu nhân á, đừng đùa kiểu vậy ha!
Dù lời lẽ nhẹ nhàng với nụ cười bừng sáng, áp lực từ cô vẫn ép lấy chúng. Đó là phong cách của Sasori: nhẹ bẫng, thanh thoát, nhưng vẫn làm chúng bạn ngán ngại do áp lực từ xúc cảm thực sự của cô. Nhưng, cứ ngỡ cô bình yên với lớp lá chắn ấy..
(còn tiếp)
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-11-15 21:47:10
Chat Online

Tên: Aveniria Sanaoka
Danh: Độc Địch thánh nữ
Tuổi: ???
Gia thế: Hồ Điệp nương tử: Kẻ Thống Lĩnh Hạ Nguyệt 
Sở trường: Nhạc độc
Sở đoản: hoán phép
Cốt: Như hảo hán đã bàn, sử sách đã chép, ta có Hồ Điệp chúa là thứ nữ nhà Tsukuri. Nhưng, Hồ Điệp nương tử còn là một đẳng cấp cao hơn, tuy chưa được liệt kê rõ. Dẫu có vậy, hai nữ nhân này có mối liên kết với nhau. Chuyện rằng: Đêm trăng sáng, Tsukuri Yuuka đã xuống âm giới một cách vội vã. Sao ư? Chính là, số phận của Hồ Điệp nương tử đang bị nguyền rủa. Yuuka đã cãi cọ với Tiểu thư máu, làm rung chuyển cả dãy Âm Sơn, náo động cả ngục A Tỳ:
- Wamashiro! Ta lệnh cho cô phải cứu con bé! Nó là thành phần quan trọng của cả Hạ Nguyệt này!!
- Ta chả nói với mi rồi sao!? Số phận nó là bất biến. Mi cũng rõ mà; trên đời có nhiều chuyện chẳng thể thay đổi.
- Đừng lôi chị ta vào đây, nhá!?
- Chẳng ai lôi ai sất! Cứ nhét chữ vào mồm ta mi còn kêu à!?
- Nhưng, Yuuka đổi giọng, ta tin cô có thể giúp nó, dù chỉ một chút. Nó mà chết trước thời khắc đó thì cô cũng bị hại mà?
Nữ vương âm giới nhíu mày; cô ta nói đúng. Cô làu bàu:
 - Phải...ta có thể giảm lời nguyền, nhưng cuộc đời nó...bất hạnh vẫn hoàn bất hạnh thôi.
 - Chờ gì nữa!?Yuuka nói, như không nghe khúc sau. Làm đi, tiểu thư!!
Vậy là, Hồ Điệp nương tử đã thoát kiếp bảy lần mất mạng, mà đầu thai vào một gia đình ở biên giới Hạ Nguyệt, nhưng đời vẫn sóng gió...
 Tên họ của Sanaoka được khắc trên da thịt cô bé ngay từ khi đỏ hỏn. Cha mẹ cô không dám trái, chỉ đặt cho cô một tên gọi thân thiện, cũng là tên thời con gái của cô: Sunao. Sunao từ nhỏ sống trong một gia đình thuận hòa, cho tới khi cha cô bị lừa hết tiền và do sầu bi, ông đã nghiện rượu. Hôm nào từ quán rượu về, ông cũng kiếm cớ cãi lộn với vợ, khi buồn bực thì đánh Sunao. Cô học trường làng, chơi với một lũ bạn.."tốt". Lũ ấy chỉ chơi với cô bé vì cô có cá cơm ngon ăn mỗi ngày(do Sunao tự đánh bắt và chế biến). Sau lưng cô, tụi nó nói xấu, sỉ nhục, bôi bác Sunao. Mà, quý vị hẳn sẽ nghĩ: Nếu Sunao mà biết thì tụi nó sao đây? Trên thực tế, cô có biết, nhưng mang tư tưởng không chấp bọn trẻ trâu.
Nhưng, vì cô trông chẳng giống cha, chẳng giống ai trong gia đình nên nhà nội xúm vào vu cho mẹ cô ngoại tình. Mẹ cô bị chỉ trich, đánh đập, khinh bỉ. Sunao luôn cố gắng giúp đỡ mẹ. Cha cô nghiện rượu nên càng hay cáu lung tung. Mà, cứ ngỡ bất hạnh chỉ dưng ở đó, ai ngờ cô đã lầm to...
Là con gái nhưng Sunao có sở thích về động vật vô cùng kì quặc: cô thích bọ cạp. Gần nhà Sunao có rất chi là nhiều bọ cạp đen. Bởi vậy mà người ta gọi ngọn núi nơi cô ở là núi Sasori. Mà cũng vì sở thích lạ đời ấy nên cô bị các bạn chế giễu còn nhiều hơn. Nhưng, cô nghĩ, ai quan tâm? Cô thậm chí còn nuôi một chú bọ cạp tên là Ro làm thú cưng. Mà chính vì thế dẫ tới nỗi đau mất bạn, sự buồn khổ và cơn phẫn nộ đầu tiên trong cuộc đời của Sunao. Ngày định mệnh ấy là cô đang dắt Ro đi dạo trên núi thì có lũ bạn ập tới và đẩy ngã Sunao. Chúng cười:
 - Xì! Con gái con đứa gì mà thích bọ cạp! Có phải con gái thuần không thế hả đồ ngu?
 - Uhm, có á. Với lại, tôi tên là Sunao, không phải cái tên vô cùng gớm guốc mà các bạn vừa nghĩ ra.
Bọn bạn điên tiết, giáng gậy xuống đập Ro chết tươi. Thấy xác bạn mình bị đập thành từng mảnh, Sunao không định thần được nữa. Cô đứng bật dậy. Đôi mắt cô nhìn chúng với ánh nhìn mà chúng xứng đáng được nhìn. 
- ...tại sao?
- Làu bàu gì, mậy?
- Tao hỏi "tại sao" đồ điếc!
-Mày gọi tao là gì cơ?
- Khỏi cần nhắc lại...! Sao mày không xuống âm ty luôn đi cho thiên hạ nhờ!
- Á à, gan to mặt lớn nhẩy!
 Trong cơn phẫn nộ, cô giơ con dao rọc giấy lên, chuẩn bị đâm chết chúng thì...
 - Đừng thêm việc cho ta chứ, nhỏ. Mẹ mi vừa xuống trò chuyện với ta rồi. Nhanh chân về đi, có chuyện chẳng lành cho nhà mi rồi đó.
Sunao quay phắt lại thì chỉ thấy một làn sương mỏng vụt qua, rồi biến mất. Ma ban ngày ư?
- Sunao! Sunao! 
Từ xa lại, cô ruột của Sunao vội vàng chạy tới. Cô bé thấy đôi mắt cô đỏ hoe.
 - Cô khóc ư? Có chuyện gì vậy ạ?
 - Su..Sunao...mẹ cháu mất rồi.
Phải mất vài giây Sunao mới ngấm được những lời đó.
- Không thể là như vậy...Cô đang đùa phải không ạ..?
- Kh..hức...không đâu.Th...th..thực là vậy...đó cháu...
- Cô...chuyện gì....
Nhanh chân về đi, có chuyện chẳng lành cho nhà mi rồi đó.
- Này, Sunao!? Cháu đi đâu mà vội th..
Cô chưa kịp dứt câu, Sunao đã chạy vút qua, thẳng xuống núi. Cô xông thẳng vào làng, xuyên qua các ngôi chợ. Vào tới nhà, cô thấy một cảnh tượng khủng khiếp...
  Mẹ cô đang máu me đầm đìa dưới sàn, bên cạnh là ông nội cô. Ông đang mở mắt ra đầy kinh hãi, mình đầy máu, tay cầm chai rượu vỡ.
 - Mẹ!!
Sunao hoảng hốt chạy lại, tay đỡ lấy mẹ. Bố cô thì quát ông:
 - Sao cha giết vợ con!?
 - N...nó..nó...lăng nhăng...đẻ ra con kia...
 - Cha!! Cô ấy không làm gì!! Sunao đúng không phải con chúng con nhưng không phải do Mizuki...
Cô đang ôm lấy mẹ, muốn tìm kiếm hơi ấm cuối cùng từ mẹ...tại sao cuộc đời lại bất công thế!? Con người sao có thể tàn nhẫn tới vậy, đần độn mà tự tàn sát đồng loại của mình...Ơ?? "Sunao đúng không phải con chúng con "...bố nói vậy là ý gì..?Nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng để đặt câu hỏi...
- Thôi nào, Sunao....để mẹ an nghỉ đi con...
Bố không còn là kẻ nghiện rượu điên khùng nữa, mà chỉ là một ông chồng mang nỗi đau mất vợ, một người bố đang an ủi con...Tuy tốt thật nhưng không có mẹ thì đời đúng là toàn một màu xám xịt. Sunao dự đám tang mẹ mà lòng đau như cắt. Liệu mình có bao giờ được hạnh phúc nữa không?cô nghĩ, hay là sống trong một thế giới không một màu tươi sáng? Hôm ấy, ngồi trong góc nhà tối, cô nhìn bố. Đôi mắt bố đượm buồn. Thấy con gái nhìn mình, ông thì thào:
- Bố xin lỗi, ông nghẹn ngào, vì đã không bảo vệ được mẹ con...vì đã làm một người cha tồi...
- ...
Sunao không thốt lên được một lời nào. Cô sợ nếu nói sẽ òa khóc, mà mẹ cô đã nói..
 Không có gì phải khóc cả, Sunao của mẹ rất mạnh mẽ mà!
Mẹ cô đã nói thế vào hôm bà bị tai nạn giao thông vào lúc Sunao năm tuổi, tức năm ngoái.. và cô bé vào thăm. Phải rồi...sau khi mẹ khỏi, mẹ đã dẫn cô đi công viên sở thú và dạy cô biết bao nhiêu điều về động vật, rồi còn dạy cô tất tần tật việc nhà...có lẽ, nếu không có mẹ, cô đã không sống nổi trong cái môi trường nghiệt ngã trên lớp...những lần bị bắt nạt, bị đánh, mẹ cô luôn đồng hành để an ủi, khuyên nhủ..nhờ vậy mà mới có Sunao ngày hôm nay. Mà mẹ giờ đã mất rồi...
 Dòng suy nghĩ trôi tới đây, Sunao thấy sống mũi cay cay.
 Đối diện đi, con gái! Đừng nhường nữa!
Tách. Tách. Nước mắt trào ra từ đôi mắt Sunao, đọng trên đôi mi cô. Cô nhanh tay quệt đi. Bố cô mà thấy thì sẽ càng đau khổ hơn, không được yếu đuối như thế...
Nhưng, cô vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mẹ...chết rồi...Sự thật ấy như mũi dao đâm vào tim cô, cào xé lòng cô. Sunao ôm mặt, khóc rưng rức suốt mười phút, rồi tự ép mình nín bặt.
Bây giờ không phải lúc khóc nhè, cô kiên quyết nghĩ, phải cố gắng bươn chải cuộc sống, để mẹ xuống âm ty cũng không phải phiền lòng. Mang ý nghĩ đó trong mình, cô đi ra nhà thờ lớn và tìm mục sư.
 - Ô, là cô bé Aveniria à...ta xin chia buồn, chia buồn. Hy vọng linh hồn mẹ cháu sẽ được về với Chúa. 
 - Cảm ơn Cha ạ, nhưng cháu nhờ Cha một chút được không ạ?
 - Có chuyện gì, ta xin vui lòng giúp.
 - Cha cho cháu làm việc quét dọn nhà thờ được không ạ?
 - Đương nhiên rồi, vậy ta trả cháu năm nghìn yên mỗi tháng nhé?
 - Dạ, cảm ơn Cha nhiều!!
Từ hôm ấy, cô chăm chỉ quét dọn nhà thờ. Cha cô đang phải tìm vợ mới do bị bà nội ép uổng. Sunao rất tức, vì bà không những không ăn năn hối cải vì đã tạo sức ép mà gây ra cái chết của  mẹ cô mà còn bắt cha cô tìm vợ kế. Sau mấy tháng vất vả, cha cô tái hôn với một cô gái ở họ Yoshinige: Yoshinige Akari. Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhanh nhẹn và tháo vát, là người quan trọng nhất trong quá trình hình thành tính cách của Sunao. Ban đầu, Sunao dù không lồ lộ ra nhưng rất xa cách với Akari. Nhưng, Akari vẫn kiên nhẫn với cô, và rồi, họ trở thành thầy trò.
 - Hôm nay cô sẽ dạy Sanaoka về nhân tử chung nhé.
 - Ủa...cái này nghe khó quá à...
 - Không đâu, với năng lực của cháu thì dễ ẹc ý mà. Thế này nhé..khi tất cả các số hạng của đa thức có một thừa số chung, ta đặt thừa số chung đó ra ngoài dấu ngoặc để làm nhân tử chung...
Ngoài ra, Akari còn rất sát sao về các bài học "làm người" của Sunao. Nhờ vậy, cô đã lớn lên làm một cô gái đoan trang, thùy mị, quyết đoán, tâm lí, dịu dàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Nhưng, ngày nọ, cô phải đoạn tuyệt với cả bố lẫn người mẹ kế thân yêu...
Làng cô theo phong tục cổ hủ: mỗi năm phải dâng cho thần linh một thiếu nữ trong trắng tới tuổi cập kê, không thì sẽ bị quái bắt và giết. Năm ấy, nữ tư tế sợ hãi cái chết và trở nên điên loạn. Cô ta, lúc còn tỉnh táo, "cảm nắng" bố Sunao ở cơ quan, nên giờ tiềm thức cô ta chỉ có ông. Xui sao hôm ấy Akari đi làm ca đêm nên không ở nhà. Sunao đã ngủ say. Bố cô để ngỏ cửa để Akari về. Nữ tư tế xông vào, đột nhập vào phòng ngủ, nơi ông đang đọc sách. Cô ta ấn ông xuống đất. Đang làm trò thiếu đứng đắn mà bố cô không tài nào phản kháng nổi thì Sunao thấy tiếng động lạ, tỉnh dậy và biết chuyện.Cô hãi hùng, nhưng giữ bình tĩnh và gọi:
 - Ái chà, chị Akiko qua thăm nhà hả? Chị làm gì thì tự nhiên, miễn đừng làm trò không trong sáng chị nhé?
 - À...chị đang dọn phòng cho bố em ấy mà...
 - Oa, ra là chị lau nhà bằng tóc, quét nhà bằng tay à?
Bị phát giác, cô ta la lên, đâm đầu vào tường tự sát. Dân làng nghe tiếng động, chạy tới. Thấy nữ tư tế bị chết thì họ vu cho bố cô làm, tống ông vào tù. Muốn cứu bố ra, Sunao nói: 
 - Hay...để tôi làm nữ tư tế thay cô ấy?
 - Được đó, nhỏ này đủ tuổi mà!!
Tới nghi lễ hiến tế, Sunao lê bước tới bờ vực. Cô mỉm cười nhẹ, nói:
 - Phù...mẹ à, ta sắp gặp lại nhau rồi...!
Rồi cô gieo mình xuống cái vực sâu hun hút ấy. Mở mắt ra...cô đang nằm trên cánh đồng hoa.
 - Sunao!? Con ư, con à!?
 - Mẹ!!
 - Chuyện gì đã xảy ra thế??
 - Dạ, là...
Cô thuật lại cho mẹ sự việc. Bà thốt lên:
 - Ôi con...làm vậy là cao quý nhưng...
Bà chưa kịp nói xong, Sunao đã ôm chầm lấy mẹ. Cô vừa khóc vừa nói: 
- Chết rồi mà mẹ vẫn thương con ư? Mẹ, chúng ta hãy sống hạnh phúc ở chốn âm ty cửu phủ này nhé?
 - Sunao..mẹ cũng muốn vậy...nhưng..mẹ sắp phải đi đầu thai rồi..mẹ đã ở đây quá lâu...mẹ...
 - Ôi, mẹ sao thế này!? Người mẹ đang...
 - ..vỡ ra, con ạ. Mẹ sắp phải đi rồi..kể cả có kiếp sau..hãy sống thật tốt, con nhé...? Mẹ yêu con rất nhiều...
 - Mẹ, mẹ ơi!
Chốc lát, cô chỉ còn đang ôm những mẩu vụn. 
- Ngài thỏa lòng chưa..? Tôi giữ bà ấy ở lại lâu nhất rồi..
- Cô là..?
- Wamashiro Aya, Tiểu thư máu là tôi. Ngài đi trật bánh rồi, nương tử ạ...
- Liệu mẹ tôi được hạnh phúc chứ..? 
- Chắc chắn. Bà ấy đã là một người vô cùng tuyệt vời..thật đáng tiếc...
- Ơ?
Aya đặt hai ngón tay lên trán Sunao, làm cô bất tỉnh..
Hồi sinh lại, cô là thiếu nữ có sắc xuân yêu kiều, được mệnh danh là "trên cơ cả Tam Đại Mỹ Nhân" (nhưng chỉ là lời đồn thôi nhá, sự thật vẫn là ???) Là Hồ Điệp nương tử, cô thống lĩnh cả Hạ Nguyệt, luôn loại bỏ những gì "cần loại bỏ". Trăng tới, cô luôn thổi sáo và hát:
 Một đêm vắng, hai bình minh
Ở nơi ấy
Ngóng trăng rọi
Đợi đêm tàn
Tới bình minh
Biết khi nào thoát
Sáu lần đan dây...

 

 

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-11-13 20:35:59
Chat Online

Tên :Llygaid Neidras
Danh: Bạch Nhãn Xà
Tên khác: Neidras Allgaier
Gia thế: Được coi là vị thần của tình yêu và nhan sắc, Hạ Nguyệt Sử Kí
Sở trường : Hóa đá, cung, độc
Sở đoản : kiếm thuậc chào đời. Tiếng khóc cất lên như bản nhạc ngân nga du dương trong căn phòng. Một sinh linh nhỏ bé bước vào đời người. Bé gái sinh ra với đôi má hồng, bờ môi nhợt nhạt với mái tóc vàng kim óng ả như gỗ gụ. Mắt em nhìn sắc bén, tinh xảo như mắt rắn, đi cùng với bờ mũi cao ráo, thẳng thắn, mẹ em đặt tên cho em là Neidras. 
- " Ôi chao! Trộm vía nhà có bé gái ngoan quá! "
Ai cũng khen vậy, nhưng lúc cô lớn lên, chẳng ai biết được cơ mệnh gì xảy ra.
- Kìa, chẳng phải nhỏ Allagaier đó sao? Trông kì dị quá đi mất! Ai mà thích rắn như nhỏ chứ?
Tất cả đám học trò nhận lại là ánh mắt vàng đục sắc sảo nhạy bén mang sắc vẻ căm thù, cô liền bỏ đi không để lại một lời nói.
Từ bé, đám học sinh lúc nào cũng xa lánh cô, chỉ có một người bạn đó chính là Yandari, chú rắn da xanh rảo, cũng là người bạn thân nhất của cô từ khi sinh ra tới giờ.
- Ôi Allagaier! Cô bé nhỏ đáng thương hại thích rắn đây mà, trông kinh tởm quá nhỉ!
- Hahahaa!!! Buồn cười thật đó Jundari à! Đến tên nhỏ còn kì cục nữa, cái gì mà Neydris, A lai gơ?
- Tên tôi là Neidras Allagaier, nếu muốn chế thì đi chế chính tên của các bạn kìa?
- Con này.....
- Sao hả?
- M..mày gan ha? Trước giờ tao chưa thấy đứa nào gan với ta như vậy đó!
- Thì giờ có rồi nè, tự hào chưa?
Chuẩn bị giơ cú đá ra, Neidras bất ngờ lôi một cây bút ra khỏi túi áo, giơ lên đe dọa:
- Mày tính làm gì?
- Ôi trời! Chỉ là một cây bút thôi sao!
-Độp!
Cây bút đập thẳng xuống chiếc bàn gỗ cứng cáp, làm bọn Jundari sợ phát khiếp, liền bỏ đi với bộ mặt xanh ngắt.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-11-11 21:31:42
Chat Online

Tên : Yinxing Handi
Danh : Bạch Băng Tiên
Gia thế : Một trong tam đại mỹ nhân của HNDG.
Cốt : Đêm giao thừa, làn gió khô lạnh thổi qua khung cửa số rách tươm. Một em bé với đôi má hồng, làn da trắng tựa tuyết mùa đông cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc của em vang lên khắp ngôi nhà ngân nga như một bản nhạc ngân nga, đệm cho tiếng khóc của người mẹ. Lại là con gái sao? Đúng thật con trai tôi lấy cô về chưa được một cái ích gì!! Người bà nổi cáu, gia đình họ nội đi theo " truyền thống " trọng nam khinh nữ - tư tưởng cũ rích mà cả thế giới cần xóa sổ. Mẹ cô cũng đau khổ lắm, riêng cô đã là đứa con gái thứ năm trong nhà. Sức khỏe của mẹ cô thì thuộc dạng rất rất yếu.
- Con gái yêu à... Hạnh phúc con nhé!...
Hơi thở vụt tắt, bầu không khí u sầu nặng nề vô ngần
Cả nhà ai cũng ghét bỏ cô... Trừ chị ba, chị là người luôn yêu thương, thấu hiểu che chở cô. Nhờ chị mà cô sống được tới năm 12 tuổi, nói vậy là cô chỉ sống với chị đến năm 12 tuổi. Đúng, năm cô 12 tuổi, đúng cái đêm định mệnh ấy, cái hồi mà cả hai chị em vui vẻ trên đường mua bánh sinh nhật cho cô, nào, một chiếc xe tải lớn lao tới.
Ôm chầm lấy cô, người chị bảo vệ đứa em bằng cả tính mạng...
Chị ba..chị..b...aa!!!!!
Cô hét lên đau đớn, không có chị cô biết làm sao? Sống thế nào?
Lòng người cũng thật ác, tên quái xế cũng hoảng mà bỏ trốn đi mất. Cô định ngăn lại, hắn đẩy cô ra và bỏ mặc hai chị em cô giữa đường. Người qua đường gọi hộ cấp cứu, nhưng lúc đến cũng đã quá muộn... Chị cô .... đã đi rồi .....
Chẳng mấy chốc, hôm sau là lễ mai táng chị cô. Ba người chị còn lại cũng không ưa gì chị ba, tại chị ba chơi với cô, mà cô bị ghét vì lẽ phải. Đúng hôm cô sinh ra thì mẹ cô mất, nếu như mẹ cô không sinh cô, nếu như người ba biết chừng mực, nếu như bà nội trân trọng mẹ cô hơn thì không có chuyện ngày hôm nay, và hơn hết là không có cô...
Trong đám tang, ba người chị chỉ nhìn, nhìn và nhìn. Cô cũng không biết nói gì, " vậy là đời mình hết rồi à?" 
Người cha cũng nhìn, nhìn và nhìn, nhưng trông xem! Chị cả, đúng rồi không sai, chị ta khóc sao? Vừa lúc nãy còn...
Mọi người trở về, trừ cô ...
Đang chăm chú khóc nhìn ngôi mộ, một bước chân nặng nề tiến tới:
- Sao .. giờ.. hic....giờ ... này ...hic...mày .. còn ở đây hả?
Tiếng nói vang lên kèm theo tiếng khóc
- Chị cả!
- Chị đến đây để làm gì chứ? Người vô lương tâm như chị cũng đến tìm tôi ở đây sao?
- Handi... Chị không ghét em ...
- Chị...chị nói gì?
- Chị từng là em, từng bị bà nội và ba ghét bỏ, bạn bè và mọi người cũng ghét chị. Khi chị hai sinh ra, em ấy chơi với chị rất thân, và chị đã lỡ hứa, chị luôn phải theo phe em ấy. Chị chưa từng muốn thất hứa, cũng không muốn làm tổn thương ai. Mặc dù chị từng rất rất tồi tệ với em nhưng em biết không, mỗi lần như thế chị đều rất khó xử. Chị... chị đã để lại cho em rất nhiều thứ chị muốn dành cho em. Hôm nay, chị nói với em để tạm biệt, để được gặp em lần cuối ....
- Rốt.. rốt cuộc là chị đi đâu?
- Ba ép chị tới Nga lấy chồng ...
- Sa.. sao ạ?
- Chị phải tới Nga lập gia đình.
Cô không thể kiềm chế, chạy tọt về nhà. : " Ba!! Sao chị cả phải sang Nga, ba biết đó, chị ấy mới chỉ có 16 tuổi !!..."
- Ai khiến mày quan tâm? Chị mày phải sang Nga, nhà bên đó sẽ chu cấp cho nhà ta khoản tiền lớn, chữa bệnh cho bà mày và cho chị tư ăn học. Vậy.. chị hai thì sao? Con thì sao? Thì chúng mày học hết lớp 9 là được? Loại như chúng mày đi phục vụ là đủ!
Gì cơ? Cô đã nghe thấy gì cơ?
Đêm rồi, chị cả gọi cô vào phòng:
- Yinxing, em có muốn trốn cùng chị không? Cùng chị hai nữa!
- Nhưng ... chị hai à...
- Ôi! Chị với nó tự mà đi, em đây không dám, cái gì mà trốn?, cái gì mà đi cùng?    
- Chị hai...
- Vậy... em cố gắng ở nhà chăm sóc ba và bà nhé?
-...
Đúng đêm hôm sau, theo kế hoạch, cô và chị đi qua cửa sau sân vườn. Đi được hơn 10 cây số, đường tối đen thui, cô và chị dừng chân ở ga tàu. Chìa hai tấm vé, lên thôi em! Chị bước lên trước, cô theo sau. Thôi chết, em quên túi ở ghế đá đằng kia, chị đợi em! Vừa quay lại, ga tàu đóng cửa! ( còn )

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-11-11 20:31:36
Chat Online
 Akahime -Sanotary ( tiếp )
Trước giờ cô luôn nghĩ, Aotaru lúc nào cũng đối xử tốt với cô. Nhưng từ khi biết Aotaru lạm dụng bạn bè thì cô cũng có chút mất đi thiện cảm với Aotaru. 
- Cho hỏi đây có phải nhà của cô Akahime không ạ?
- Ai đó?
- Tôi là người đưa thư, có thư cho cô ấy!
- À, tôi là chú của Akahime , cô ấy đang đi làm thêm, chắc 9 giờ tối cô ấy mới về, tôi sẽ đưa cho cô ấy sau.
9 giờ tối, cô bước chân vào căn nhà tràn đầy ấm áp.
- Cháu về rồi hả? Chú có để thư mới gửi trên bàn cho cháu, cháu xem xem là ai?
" Gửi Akahime, cháu gái yêu của bà
Yornoko, xin lỗi cháu vì từ nhỏ thiếu đi tình thương của ba mẹ, cũng không có ông bà hay người thân ruột thịt, thực lòng lúc mẹ cháu mất đi thì bà hối hận lắm ... Phải chăng, bà biết sớm hơn, biết nó có thai cháu, hơn nữa bà không biết đến sự tồn tài của cháu. Suốt thời gian qua, bà gặp được Ponole, bạn thân cũ của mẹ cháu. Thật trùng hợp, nó cũng chính là bạn thân của Tusna. Nó kể cho bà tất cả, trước tới giờ bà mất liên lạc với cả hai người, vậy nên cũng chẳng biết cháu là ai...  Bà đang bên Hà Lan, chưa thể gặp được cháu, nhưng tin vui đây! Em gái cháu, Yornoko đang trên đường tới đó, cháu sẽ được gặp em ấy thêm một lần! Vậy nhé, chúc cháu sức khỏe luôn dồi dào và sống hạnh phúc bên người thân, khi nào có dịp bà sẽ thu xếp về thăm cháu!
                                                                                      Kí:
                                                                  Bà  ngoại
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-11-06 21:34:04
Chat Online

Tên: Aveniria Sanaoka
Danh: Độc Địch thánh nữ
Tuổi: ???
Gia thế: Hồ Điệp nương tử: Kẻ Thống Lĩnh Hạ Nguyệt 
Sở trường: Nhạc độc
Sở đoản: hoán phép
Cốt: Như hảo hán đã bàn, sử sách đã chép, ta có Hồ Điệp chúa là thứ nữ nhà Tsukuri. Nhưng, Hồ Điệp nương tử còn là một đẳng cấp cao hơn, tuy chưa được liệt kê rõ. Dẫu có vậy, hai nữ nhân này có mối liên kết với nhau. Chuyện rằng: Đêm trăng sáng, Tsukuri Yuuka đã xuống âm giới một cách vội vã. Sao ư? Chính là, số phận của Hồ Điệp nương tử đang bị nguyền rủa. Yuuka đã cãi cọ với Tiểu thư máu, làm rung chuyển cả dãy Âm Sơn, náo động cả ngục A Tỳ:
- Wamashiro! Ta lệnh cho cô phải cứu con bé! Nó là thành phần quan trọng của cả Hạ Nguyệt này!!
- Ta chả nói với mi rồi sao!? Số phận nó là bất biến. Mi cũng rõ mà; trên đời có nhiều chuyện chẳng thể thay đổi.
- Đừng lôi chị ta vào đây, nhá!?
- Chẳng ai lôi ai sất! Cứ nhét chữ vào mồm ta mi còn kêu à!?
- Nhưng, Yuuka đổi giọng, ta tin cô có thể giúp nó, dù chỉ một chút. Nó mà chết trước thời khắc đó thì cô cũng bị hại mà?
Nữ vương âm giới nhíu mày; cô ta nói đúng. Cô làu bàu:
 - Phải...ta có thể giảm lời nguyền, nhưng cuộc đời nó...bất hạnh vẫn hoàn bất hạnh thôi.
 - Chờ gì nữa!?Yuuka nói, như không nghe khúc sau. Làm đi, tiểu thư!!
Vậy là, Hồ Điệp nương tử đã thoát kiếp bảy lần mất mạng, mà đầu thai vào một gia đình ở biên giới Hạ Nguyệt, nhưng đời vẫn sóng gió...
 Tên họ của Sanaoka được khắc trên da thịt cô bé ngay từ khi đỏ hỏn. Cha mẹ cô không dám trái, chỉ đặt cho cô một tên gọi thân thiện, cũng là tên thời con gái của cô: Sunao. Sunao từ nhỏ sống trong một gia đình thuận hòa, cho tới khi cha cô bị lừa hết tiền và do sầu bi, ông đã nghiện rượu. Hôm nào từ quán rượu về, ông cũng kiếm cớ cãi lộn với vợ, khi buồn bực thì đánh Sunao. Cô học trường làng, chơi với một lũ bạn.."tốt". Lũ ấy chỉ chơi với cô bé vì cô có cá cơm ngon ăn mỗi ngày(do Sunao tự đánh bắt và chế biến). Sau lưng cô, tụi nó nói xấu, sỉ nhục, bôi bác Sunao. Mà, quý vị hẳn sẽ nghĩ: Nếu Sunao mà biết thì tụi nó sao đây? Trên thực tế, cô có biết, nhưng mang tư tưởng không chấp bọn trẻ trâu.

Nhưng, vì cô trông chẳng giống cha, chẳng giống ai trong gia đình nên nhà nội xúm vào vu cho mẹ cô ngoại tình. Mẹ cô bị chỉ trich, đánh đập, khinh bỉ. Sunao luôn cố gắng giúp đỡ mẹ. Cha cô nghiện rượu nên càng hay cáu lung tung. Mà, cứ ngỡ bất hạnh chỉ dưng ở đó, ai ngờ cô đã lầm to...
Là con gái nhưng Sunao có sở thích về động vật vô cùng kì quặc: cô thích bọ cạp. Gần nhà Sunao có rất chi là nhiều bọ cạp đen. Bởi vậy mà người ta gọi ngọn núi nơi cô ở là núi Sasori. Mà cũng vì sở thích lạ đời ấy nên cô bị các bạn chế giễu còn nhiều hơn. Nhưng, cô nghĩ, ai quan tâm? Cô thậm chí còn nuôi một chú bọ cạp tên là Ro làm thú cưng. Mà chính vì thế dẫ tới nỗi đau mất bạn, sự buồn khổ và cơn phẫn nộ đầu tiên trong cuộc đời của Sunao. Ngày định mệnh ấy là cô đang dắt Ro đi dạo trên núi thì có lũ bạn ập tới và đẩy ngã Sunao. Chúng cười:
 - Xì! Con gái con đứa gì mà thích bọ cạp! Có phải con gái thuần không thế hả đồ ngu?
 - Uhm, có á. Với lại, tôi tên là Sunao, không phải cái tên vô cùng gớm guốc mà các bạn vừa nghĩ ra.
Bọn bạn điên tiết, giáng gậy xuống đập Ro chết tươi. Thấy xác bạn mình bị đập thành từng mảnh, Sunao không định thần được nữa. Cô đứng bật dậy. Đôi mắt cô nhìn chúng với ánh nhìn mà chúng xứng đáng được nhìn. 
- ...tại sao?
- Làu bàu gì, mậy?
- Tao hỏi "tại sao" đồ điếc!
-Mày gọi tao là gì cơ?
- Khỏi cần nhắc lại...! Sao mày không xuống âm ty luôn đi cho thiên hạ nhờ!
- Á à, gan to mặt lớn nhẩy!
 Trong cơn phẫn nộ, cô giơ con dao rọc giấy lên, chuẩn bị đâm chết chúng thì...
 - Đừng thêm việc cho ta chứ, nhỏ. Mẹ mi vừa xuống trò chuyện với ta rồi. Nhanh chân về đi, có chuyện chẳng lành cho nhà mi rồi đó.
Sunao quay phắt lại thì chỉ thấy một làn sương mỏng vụt qua, rồi biến mất. Ma ban ngày ư?
- Sunao! Sunao! 
Từ xa lại, cô ruột của Sunao vội vàng chạy tới. Cô bé thấy đôi mắt cô đỏ hoe.
 - Cô khóc ư? Có chuyện gì vậy ạ?
 - Su..Sunao...mẹ cháu mất rồi.

(CÒN TIẾP)

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-10-28 21:34:34
Chat Online

Tên : Akahime -Sanotary
Danh : Lục Điệp huyền nhân
Tuổi : ??
Gia thế : Nhất Huyền Nhân của Hạ Nguyệt Quốc Nhân
Sở trường : Sát nhân bằng độc
Sở đoản : đâm
Cốt : Chúng ta nhớ chứ? Uhime Yornoko, người cầm quyền không thiếu danh tiếng của HNDG tuy mạnh mẽ nhưng lại có một đối thủ chưa biết rõ danh tiếng. Đó chính là  Akahime -Sanotary. Vậy Akahime -Sanotary là ai? Vào ngày cô sinh ra, người duy nhất biết được bộ dạng lúc đó của cô là Uhime Yornoko, nhưng vì một tai nạn phòng kín trong gia đình từ lúc bé xíu nên Yornoko không thể nhớ được mình đã có ai, sở hữu gì. Lúc đó, Akahime mang trên mặt một vết bớt hơi giống hình một con bướm trên trán. Điều đó khiến cô lúc nào cũng tự ti về bản thân. Nhung Akahime lớn lên ngày càng xinh đẹp, nhan sắc vẹn toàn. Nói cũng không ngoa, vẻ đẹp của cô tựa như thần tiên đến từ xứ địa đàng, làn da trắng tựa tuyết nhung, đôi mắt to tròn như hạt ngọc lục bảo với đôi môi hồng hào dày dặn. Khi lúc biết cô có viết bớt trên mặt, người mẹ tồi tàn độc ác đã gào lên đau đớn với giọt nước mắt rơi ti tách như mưa trên bờ má cô. Mẹ nào chẳng thương con? Mẹ nào chẳng muốn con mình sinh ra có tất cả? Nhưng cô luôn cho mẹ mình là một người đàn bà vô lương tâm khi bất lòng thương ném đứa con mình lại cho một người luật sư không có điều kiện, đó là một chàng trai hơn cô đúng 20 tuổi, bởi lẽ vậy nhưng cô không gọi anh ta bằng anh mà gọi bằng chú. Chú ta tên kì lắm! " Sarny Tusna " Cô cũng không biết tên đó nghĩa như nào, ra sao.. Nhưng thực sự mọi chuyện đều có liên kết với nhau. Cô sống trong ngôi nhà nhỏ bé giữa cánh đồng hiu quạnh, bên hồ Homosa trong như ngọc. Cô yêu cái chốn này vô cùng! Buổi sáng là thời gian nhâm nhi thưởng thức hồng trà, ngồi dưới gốc cây bạch quả mà ngấu nghiến cuốn tiểu thuyết " Rồi ánh trăng sẽ tỏa sáng cho ... " Tới ban trưa nắng gắt thì ra góc vườn tranh thủ phơi khô những tấm chăn chuẩn bị cho mùa đông lạnh. Hoàng hôn, chạy ra hồ với niềm phấn khởi, trên tay là bộ ấm trà đồ chơi toàn màu ... hồng. Cô không thể chờ đợi thêm mà hào hứng mở bộ ấm ra cùng chú Tusna.
- Hôm nay chú sẽ đóng giả làm khách, con sẽ là em bé ngoan ngoãn nhất trên đời đang chuẩn bị đồ để tiếp tế chú nhe!
Thực chất ở ngoài cô cũng chăm ngoan lắm. Bận việc nên chú cũng không thể ở nhà gánh vác việc dọn dẹp, chỉ còn cô là người đi thổi cơm, nướng cá, giặt giũ, ... hết mọi việc trong nhà.

Lúc đang chuẩn bị dọn bộ ấm trà, cô bỗng đánh rơi mất chiếc nhẫn vàng mà chú tặng xuống hồ.
- Chết! Con phải xuống nhặt !
- Đừng Akahime! Hồ đó sâu, chú sẽ mua nhẫn mới cho con.
Đúng thế, cô không thể lội xuống nhặt được, mặt trời cũng sắp lặn rồi. Cô khóc nức nở vì buồn..
Vài năm sau, bao sự việc dầm mưa dãi nắng của cô cũng trôi qua, chú là người thân duy nhất dành nhiều sự yêu thương và quan tâm tới cô. Cô giờ đã là thiếu nữ tròn 18 tuổi xuân, còn chú chỉ là một người luật sư gần 40 rồi.
Bỗng một hôm, người chú trở về với gương mặt ỉu xìu, gần sư sắp khóc
- Chú .. chú khóc à?
- Không! Con trai không khóc!
- Vậy tại sao ...
- Thực ra, chú thất nghiệp rồi Akahime! Không phải không có tiền, thậm chí sẽ không nuôi được con nữa!
Ông gào lên trong vô vọng
- Không sao, chú còn con mà! Con biết mình có nhiều tài năng, dù chưa đủ tuổi phù hợp để khởi nghiệp nhưng con có thể làm được!

- Cảm ơn con , Akahime..
Vậy là từ giờ, cô trở thành một người giúp việc cho một gia đình giàu có tại làng Ondin. Vì hơi xa nhà, tầm 9, 10 giờ tối cô mới có thể trở về nhà.
Mới đầu đến làm giúp việc, gia đình đó cũng yêu quý cô vô cùng, trừ người em gái, đó là bạn thân nhất của Yornoko...s
Lúc đầu, cô em gái luôn tỏ vẻ thân thiện, rồi một hôm khi chiều buông, ngồi trên ban công. Cô em gái tâm sự : " Tôi có người bạn ngu ngốc, là Yornoko! "
Hình như tên này cô từng nghe nhưng cũng không nhớ kĩ.. 
- Cậu không biết đâu nhé! Tôi chơi với cô ta cũng chỉ vì cô ta ngây thơ, lúc nào cũng cho tôi chép bài hay mua đồ ăn cho tôi, thậm chí còn tâm sự với tôi! Nhưng cậu biết nhé, tôi không cùng chủng tộc với cô ta, tôi dòng họ  Kumane, còn cô ta dòng họ Ynohorei ( Mật thiết, anh em của họ Uhime, HN Quốc nhân thường gọi chung họ Uhime với Ynohorei nhưng cũng tách ra 2 thành phần cá biệt. VD : Ynohorei Yur ) Chẳng phải hai họ này luôn thù nhau sao? Cô ta thì lúc nào cũng phải đoàn kết hơn, nhưng tôi thì không! ( còn tiếp )

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-09-23 18:46:58
Chat Online

Tên: Shiroikaze Aihan
Danh: Ayhan Mikadzuki
Tuổi : 24
Gia thế : Tinh Linh Tứ
Sở trường : Dịch chuyển tức thời, Nhãn Pháp, ma thuật
Sở đoản : ẩn
Cốt: Aihan là cháu của một ngư dân đánh cá ở lằn ranh của Hạ Nguyệt Dị Giới với thế giới bên ngoài. Cô nhìn trông ngỡ bình thường, nhưng thực ra cô ấy đặc biệt hơn nhiều...
 Người nuôi nấng cô từ bé và cũng là người đặt ra cái tên bất hủ "Aihan" là Odin, một ngư dân tuy nghèo nhưng về cổ ngữ thì xuất chúng. Khi đặt tên cho cháu, Odin đã suy tư này kia, coi xem tên nào mang ý nghĩa hay mà nghe thanh thoát nhất. Cuối cùng, ông chọn tên "Aihan", tức "trăng khuyết" trong cổ ngữ, mà đó chỉ là tầng nghĩa bề mặt. Như đã kể, Odin rất giỏi cổ ngữ, nên ông biết tất tần tật các tầng nghĩa. Tầng nghĩa sâu xa của "Aihan" là "mặt trăng thiêng liêng", theo ông, tên này hay mà lối chơi chữ cũng không quá tệ. Cô bé nhỏ cũng từng hỏi ông lão rất nhiều về cái tên của mình, và ông cười khà khà:
 - Bé Ai muốn biết đúng không? Vậy thì nghe ông nói này, trên câu chữ, "Aihan" là trăng khuyết.
 - Nhưng sao lại đặt tên nghe thiếu thốn quá vậy ông?
 - Nào bình tĩnh cho ông nói hết. Con biết không, trăng khuyết còn được gọi là trăng non. Trăng non rồi nó sẽ tròn, xinh đẹp và đủ đầy, tượng trưng cho sự phát triển đấy.
 Thực ra, Odin còn muốn truyền tải một lời thỉnh cầu nữa ở tầng nghĩa thứ hai, là hy vọng Aihan lớn lên sẽ có thể trả nên cao thương và cao quý, có thể lớn lên tốt đẹp mà không phải lo cho ông.

Lớn lên, người ta bắt đầu thấy rõ đôi tai nhọn và vươn sang một bên của cô. Bởi thế thôi mà họ đồn thổi cô là "đứa trẻ mang đến tai ương". Họ xúm vào mà chê bai Aihan, chế giễu, bất công với cô, thậm chí cắt tiền trợ cấp mà vương quốc cấp cho Odin. Thế nhà đã khó giờ còn khó hơn, Aihan từ khi lên sáu đã làm biết bao công việc kiếm tiền, tuy Odin đã can. Nào là se sợi, gặt lúa, cày ruộng, bán cá, may quần áo, và về sau là phiên dịch cổ ngữ. Do không đủ tiền để đi học, Odin đã truyền tải mọi kiến thức mình có cho Aihan. Nào là toán, cổ ngữ,... Nhưng với trí não kinh khủng của cô thì cả kho tàng kiến thức đó là chưa đủ. Khi không phải lao động, cô thập thò ngoài của lớp của trường đại học làng mà nghe giảng. Cộng với chuyện đó, khi lên mười, Aihan nhận ra mình có gì đó rất kì. Cô có thể nhìn thấu con người bằng đôi mắt của mình. Tuy thế, cô vẫn không bận tâm mấy vì nhà vẫn rất nghèo. Nhưng một hôm, để động viên Aihan, Odin đã tặng cô một dây chuyền có gắn đá quý, bên trong là một thứ đặc quánh, óng ánh vàng hình trăng khuyết. Ông giải thích:
 - Đây là đá Ai, viên đá cai quản mặt trăng. Bên trong nó là Lexius, một chất lỏng mang đặc tính ma thuật cao. Ông được một tinh linh tặng hồi ông còn trẻ. Hy vọng nó sẽ luôn bảo vệ con.
 - Cảm ơn ông nhiều ạ!
Cô vui mừng vô cùng khi nhận nó vì nó là quà của Odin. Sau đó, hào hứng nói với ông lão:
 - Ông ơi! Con thấy viên đá này tuyệt diệu quá à, khi nhìn vào nó, con cảm thấy như con có thể đi tới bất cứ chốn nào trên thể giới này...
Nhưng, cuộc đời chẳng bao giờ trơn tru. Cái gì đến rồi cũng phải đến.
 Nhà Odin ở biên giới Hạ Nguyệt, nên việc các tinh linh qua đây thưởng ngoạn là hết sức bình thường. Một đêm, khi Aihan đang học bài gần bờ suối dưới ánh trăng rằm, cô bỗng thấy một bóng người ngồi trên phiến đá. Nhìn kĩ vào, cô ấy thật đẹp. Vẻ dễ thương thuần khiết rất hợp với bộ váy phong cách quý tộc Hy Lạp. Trông cô ấy như thánh nữ vậy. Bỗng cô ấy ngoảnh ra sau, mái tóc xanh dương bay trong gió. Khi đơ mình trước hình ảnh ấy, cô ấy đã trèo xuống khỏi phiến đá mà lại gần Aihan. Cô ấy nở nụ cười rất đỗi dịu dàng:
 - Em là Shiroikaze ư? Thật xinh xắn, một tồn tại hiếm có...chị...muốn để lại một món quà cho em....nhé?
 - Vâng. Aihan nói khi còn chưa kịp hỏi đó là thứ gì, thậm chí còn không biết "Shiroikaze" là ai.

Rồi cô gái đặt hai tay lên má Aihan, thì thầm điều gì đó. Bỗng dưng, cô thấy trong người khang khác. Cô gái đó rời đi với câu nói nhỏ:
 - Chị để lại mọi thứ cho em đó....
Khi sáng ra, Aihan vẫn còn nằm trên bãi cỏ hôm qua. Bút vẫn còn cầm trên tay. Cô gái đó chẳng thấy đâu. Có lẽ là mơ, Aihan nghĩ. Trở về nhà, cuộc sống lại trôi qua bình thường, chỉ là Aihan càng ngày càng "thấy" nhiều hơn. Cô còn phát hiện tài năng ca hát thiên bẩm của mình. Rồi mọi thứ lại khuấy động. Người làng tụ nhiên lại đòi tử hình cô. Odin bị ung thư gan. Cô không biết xoay chuyển tình thế thế nào. Cô kệ làng, lo chuyện của Odin trước. Ông lão ngày càng yếu đi, dần dà nằm liệt giường. Rồi, dân làng ập tới túp lều của Odin và Aihan. Cô không sợ, thản nhiên đánh trả. Nhưng họ lại uy hiếp rằng sẽ giết chết Odin và gí súng vào đầu ông.  Aihan đành phải ra pháp trường. Họ đánh đập, hú hét, tra tấn Aihan dã man. Khi súng sắp khai hỏa, cô thì thào:
 - Xin đó..bất kì ai...xin hãy cứu ông...ông sắp chết rồi...lạy...trời phật...tôi sẽ làm bất cứ thứ gì...
 - Thật khôôông.
Một giọng nói vang lên. Thời gian tựa hồ đã ngưng đọng. Một cô gái mặc kimono đỏ, tay cầm ô, tay cầm chiếc quạt vàng, nở nụ cười bí ẩn.
 - Nhóc sẽ làm bất cứ thứ gì để đổi lại mạng sống của Hecate Odin sao?
 - Đúng...
 - Yue. Mi lại đi gạ gẫm rồi. Một giọng nói vang lên, tiếng bước chân gần lại, mà sao giọng đó quen thế...
 - Ái cha, Suzuko đó à, vẫn là  Tinh...mà không, Cựu Tinh Linh Tứ....
 - Nói lắm.
 - Tiệc vui phải ngắt rồi nhóc. Ta sẽ đàm phán sau.
Cô gái váy đỏ biến mất vào làn sương mỏng. Cô gái tóc xanh dạo trước tiến lại gần. Cô ấy như đang tan ra...cô gái chạm vào tay Aihan.
 Một cảnh vật ùa tới. Một cô gái tóc đen ngoảnh lại....một cô bé nhỏ hùng hục làm việc nhà trong thống khổ...một cô bé kiệt quệ, rách rưới chiến đấu với một con quái vật to lớn...một cô bé thút thít khóc ở dòng sông đen....một cặp sinh đôi đứng cạnh một kẻ như đang giao dịch chúng...một cô bé bị một người đàn bà đánh đập...một cô bé nhỏ lao động trong hầm mỏ lớn...
 - Ta đàm phán thôi, Suzuko tan biến rồi!
Cô gái váy đỏ kéo Aihan trở lại. Cô ta nói:
 - Muốn cho Odin sống lâu là sinh mạng của nhóc đó.
 - Tôi chấp thuận, và hãy làm cho ông quên tôi đi. Tôi không muốn ông phiền muộn....
 - Tốt thôi, vậy nhóc phải kết hôn với một linh hồn để ta làm điều đó, chịu hông. 
 - Được....

Phút sau, cô đang đứng cạnh một người đàn ông màu trắng toát. Aihan trùm tấm vải trắng lên đầu, quần áo như đồ tang. Cô cùng linh hồn kia đang đứng trước một bờ vục.
 Rồi, linh hồn kéo cô nhảy...
 - Đủ rồi.
Ai đó kéo cô lại. Mở mắt ra, Aihan đang ở trong một cung điện tráng lệ. Một cô gái tóc đen cúi mình nhìn Aihan. 
 - Ta là Wamashiro Aya, Tiểu thư máu của âm giới. Còn ngươi là Shiroikaze Aihan, thuộc một dòng họ đã tuyệt chủng gần hết. Mi bị thả trôi sông lúc nhỏ, Hecate Odin vớt được. Mi vừa bị "Yue" gạ gẫm để có thể cho Odin sống lâu thêm. Ta nói đúng chứ, Shiroikaze.
- Dạ đúng ạ.
- Mi quá dại rồi, may mà Ynuhorei nhường cho chức Tinh Linh Tứ, không thì tàn đời rồi. Thôi, hồi sinh đi nhé, ta sẽ sửa chút kí ức của mi để mi biết thêm.
 Hồi sinh lại, cô biết cô chính là Tinh Linh Tứ, giỏi Nhãn Pháp, đặc biệt là Thủy Phép. Cô có thể tạo nước ở bất kì đâu, và luôn trừng trị những kẻ tàn độc như dân làng nọ. Rồi cô còn vẫn giữ tài ca hát của mình, và luôn sáng tác những lời ca bằng cổ ngữ .  Ngoài ra, cô mang vẻ đẹp thanh thoát, điểm nhấn là mái tóc óng mượt như tơ. Cổ ngữ Odin đã dạy, Aihan không quên chữ nào. Điều này thuận lợi cho khi sử dụng phép thuật, có thể chi phối tinh thần, cảm xúc và suy nghĩ của đối tượng. Dù có chuyện gì xảy ra,  cô vẫn luôn thương nhớ và biết ơn Odin - người cha cũng là người thầy của mình.


 

0 0
Ynahh Chat Online Report
tên thiếu thốn 
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-09-20 22:06:48
Chat Online

Tên : Ynuhorei Yur
Danh : Ynuhorei
Tuổi : 26
Gia thế : người duy nhất trong dòng họ Ynuhorei được biết đến
Sở trường : Ma Pháp, Diệt Âm
Sở đoản : ẩn
Cốt : Yur là người duy nhất trong dòng họ Ynuhorei là được biết đến vì quá bí ẩn, hoàn toàn có khả năng dòng họ Ynuhorei đã bị diệt khẩu trừ Yur Ynuhorei. Từ lúc sinh ra, cha mẹ cô đã ly hôn, cô ở với mẹ và có người cha mới. Cha dượng và mẹ luôn yêu thương cô, nhưng chỉ cho đến lúc cô 18 tuổi, một chuyện kinh hoàng khó quên đối với bản thân cô. Đúng vào cái đêm định mệnh ấy, vừa mới đầu năm mới thôi, mẹ cô đi về quê ở xa thăm ông bà, chỉ còn cha dượng và cô ở lại. Đang chuẩn bị vào giấc, cửa phòng cô bỗng hé mở, một người đàn ông bước vào - đó chính là cha dượng của cô. Nhìn mặt ông ta thật ghê tởm, dường như có ý đồ xấu với cô. Ông ta tiến lại gần và bắt đầu cưỡng hiếp cô, và ... qua đêm hôm ấy, mọi chuyện như một địa ngục. Cô chỉ còn biết đường nói với mẹ, nhưng không, điều tồi tệ nữa là trên đường về, mẹ cô đã bị xe tông chết rồi, cô như sụp đổ và chẳng thiết sống. Nhưng chết cũng không chết được, cô ta có ý định 44 nhưng bị cha dượng phát hiện, và đã trừng phạt cô một lần nữa, ông ta còn mạnh bạo hơn trước. Giờ đây cô đã quá quen, ngày nào cũng là một địa ngục đối với cô, đi học về là người cha đợi sẳn ở cửa, chỉ chờ để được húp mồi ... Nhưng cô nghĩ mình không có tư cách để kết bạn, để mọi người kết thân với những đứa con gái dơ bẩn, thối tha như mình. Cũng vì hướng nội nên cô chẳng ai chơi, bị cả trường ghét bỏ. Nhưng có một người, đó là Onahi Kusoimakei. Đúng, người bạn đó cũng cùng là người Hạ Nguyệt dị dới với cô. Cô và người bạn đó kết thân, và trở thành người yêu. Vì nỗi buồn quá đau đớn, cô đã kể hết cho Onahi nghe chuyện của mình, nhưng Onahi vô cùng thông cảm, anh không nghi ngờ cô hay ghét bỏ cô, trái lại còn luôn ủng hộ và tìm cách cho cô trốn thoát. Cô với anh càng ngày thân thiết hơn. Người cha đã biết, ngày hôm ấy, vừa đi học về, nguy hiểm đang ở chính trước mặt cô. Vừa bước vào cửa, người cha lại tỏ ra vẻ bình thường, kỳ lạ như hồi cô còn bé vậy, không chút nguy hiểm, giận dữ nào, nhưng cô không dám hỏi. Lại tối hôm ấy, người cha bước vào phòng, khung cảnh kì dị y như hồi lần đầu đó vậy ... Hành động tiếp theo của người cha, cầm cổ và kéo cô ra ngoài sân vườn, trói cô vào một chiếc ghế, sắp xếp một tư thế phù hợp để hắn hành động. Hắn bắt đầu tra hỏi :
" Thằng nào đã kết thân với mày, con đ*? "
- Tôi sẽ không nói cho ông!
- Vậy à, vậy thì mày sẽ vô cùng hối hận đấy !
Chiếc vườn bỗng rung chuyển, kéo cô xuống tầng hầm - nơi có những dụng cụ tra tấn vô cùng man rợ mà cha cô đã giấu bấy lâu nay. Người cha dùng đủ thứ vũ khí đó đánh đập cô bầm dập, rồi cuối cùng là cưỡng hiếp cái xác chẳng sống được bao lâu. Nhưng không may cho hắn, Onahi phát hiện và báo cảnh sát, hốt hoảng gọi cứu thương cho cô. Trong bất tỉnh, cô mới thấy một người phụ nữ đẹp tuyệt trần, đẹp như thiên thần vậy, mà cũng giống mẹ cô nữa. Người phụ nữ tiến gần, nói :

- Em gái chị, chúng ta hãy đi cùng nhau tới chốn bồng lai nhé! Nơi đó đẹp lắm, chắc hẳn em sẽ rất thích !
Giọng nói của cô ấy trầm bổng, dịu dàng tựa người mẹ quá cố của cô vậy, nhưng cô còn bỡ ngỡ :
- Nhưng ...  chị là ai? Và.. em không sống lâu được, em cũng không thể đi cùng chị được ...
- Em à, em không nhớ ta sao? Chị là chị gái em đây, ngày xưa, hồi bé chị nhớ em hay khóc lắm ... Chị biết em đã sao, trải qua những gì, đau đớn nhường nào, vậy khi nào lên thiên đàng chúng ta gặp lại nhau nhé?
- Nhưng ... Em còn Onahi, em rất yêu quý cậu ấy, em chưa muốn từ biệt cậu ấy sớm ...
- Vậy em chỉ còn sống 2 năm nữa, nhưng qua 2 năm em sẽ phải khổ sở với bệnh tật, chết đi để được lên chốn thiên đường không phải tốt sao? Bao điều kỳ diệu đang chờ em đó ...
- Không , dù chỉ là 2 năm với bệnh tật, em sẽ cố gắng sống để thật đáng, để Onahi, tri kỉ của em không thiếu vắng. Dù không biết cậu ta có cô đơn không hay có nhiều người kết thân và lừa dối em, em vẫn muốn sống. Sống có lợi cho em, ở bên người mình yêu quý ...
- Được, vậy hẹn em 2 năm sau ...
Cô bất ngờ tỉnh dậy, thật kỳ diệu, bác sĩ đã chữa ca phẫu thuật thành công cho cô, nhưng đổi lại, cô sẽ phải chiến đấu với ung thư giai đoạn cuối. Phát hiện quá muộn, cô đồng thờ cũng chỉ sống thêm được hai năm, nhưng vậy cũng đáng ...
- Onahi, trong 2 năm nay, cậu giúp tớ được không?
- Được mà Yur, vì cậu tớ sẽ làm mọi chuyện...
Vậy... tớ muốn học được môn nhạc, đặc biệt là piano.
Được, tớ sẽ giúp cậu trong thời gian này.

Trong sự hỗ trợ của Onahi, cô đã biết cách đánh đàn, thậm chí cô còn phát hiện ra năng khiếu kiệt xuất của mình. Trong 2 năm tập tập luyện, cô có lẽ chỉ còn sông được hơn 1 tuần. Chính hôm ấy, là ngày biểu diễn đàn của cô. Những giai điệu vang lên một cách thanh thoát, nhưng lại mang dáng vẻ đau khổ - y như cuộc đời của cô vậy. Chỉ còn ngày cuối cùng để sống, cô nằm trên giường bệnh, bên cạnh là bạn đời của mình. Cô không khóc, thậm chí còn an ủi Onahi:

  • Cậu đừng buồn, khi tớ chết đi, tớ sẽ đem lại may mắn cho cậu! Hãy cố gắng, sống cho thật đáng, sống cả phần của tớ nữa … Chỉ cần, cậu không quên tớ đi là được. Khi cậu chết, chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi …

Onahi xúc động, chăm sóc cho cô suốt những giây phút cuối đời.

Đúng đêm hôm đó, cô gọi anh đến bên giường:

  • Onahi à, có lẽ tớ cũng đến lúc phải đi rồi, tớ chỉ muốn nói rằng : Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu luôn an ủi và và giúp đỡ tớ khi gặp khó khăn, là người mang lại nguồn sống cho tớ mỗi ngày … Cuối cùng, hãy nhớ rằng tớ rất yêu cậu, tớ thích cậu lắm Onahi …

Rồi cô chút hơi thở cuối cùng với giọt lệ trên khóe mi. Giọt lệ ấy không mang nỗi u sầu nào cả, mà tràn đầy hy vọng, yêu thương. Giọt lệ long lanh tựa như vì sao sáng trên bầu trời, cũng là niềm tin tỏa sáng trên tấm lòng cô dành cho Onahi.

Khi chết đi, cô chuyển sinh thành tinh linh với tư cách là tân tinh linh Lục. Cô đặc biệt thông thạo ma pháp, nhưng phải kể đến là âm nhạc. Mỗi khi giết người, cô dùng những thanh nhạc để chém người ra thành nhiều mảnh, hoặc dùng âm thanh để thôi miên làm năng lực của cô trở nên độc quyền .Cô chỉ đi diệt trừ những kẻ độc ác, đen tối như người cha của cô. Cô lột xác thành thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc  óng ánh như kim cương. Nhưng cô cũng không quên đi tri kỉ lớn nhất của mình …

 

 

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-09-18 21:56:36
Chat Online

__PRO HỘ____
Tên: Akarani Airi
Danh : Ai - sama
Tuổi :?
Gia thế : Em gái của tinh linh Nhị
Sở trường : Kiếm đạo, pháp thuật "đọc vị"
Sở đoản : dịch chuyển tức thời
Cốt: Airi là em cùng mẹ khác cha với Ayaka: Tinh Linh Nhị. Cô bé hoạt bát, năng nổ và ham học hỏi. Khi Ayaka bốn tuổi thì mẹ hai người đã lấy một người đàn ông ở dòng họ Akarani. Sau đó, ngay lập tức sau hôn lễ hai ngày, Airi được sinh ra. Từ khi nhận biết dược thế giới xung quanh, Airi đã thấy cô chị rất lạnh lùng và luôn né tránh mình. Có lẽ lí do là do cô lạ, ha?Airi vẫn nghĩ. Màu tóc cô khác xa so với màu tóc truyền thống của gia đình là bạch kim. Cơ mà tóc Airi màu vàng. Đôi mắt cô cũng vàng như mắt mèo, được cái đẹp như có lớp mascara ở trên. Cô luôn hứng thú với kiếm thuật. Nhưng về di chuyển nhanh thì cô có phần....thiểu năng. Chị cô thì lại giỏi trong cả hai lĩnh vực đó. Nhưng thêm thắt một chút: chả ai trong nhà biết Airi là người nhà họ. Cô là bé gái bị bỏ rơi, nhưng rồi quay lại cung điện với tư cách người hầu. Có lẽ vì thế mà chị cô né tránh. Có lẽ, chị cô cho rằng một người hầu không có đủ vai trò để tiếp cận mình. Nhung sự thật đến nhanh lắm. Ayaka biết Airi là em gái mình ngay từ lần đầu gặp. Cô biết từ lúc mà cô vào phòng Ayaka để dọn dẹp. Airi đã ngập ngừng nói với "tiểu thư" rằng:
 - Thưa tiểu thư, tôi có chuyện muốn thưa. Thực ra, tôi..chính...là ...ừm...em gái của tiểu thư đây.
 - Ta biết rồi. Từ lúc ngươi vào ta đã rõ thân phận ngươi rồi. Giờ thì ra khỏi phòng ta đi.
Trước thái độ phũ phàng khi người nhà hội ngộ, Airi lặng lẽ tránh xa Ayaka. Cô thấy buồn tủi, nhưng lại vượt lên trên tất cả. Cô ráng học pháp thuật, trau dồi kiếm thuật để được chị công nhận. Ai mà chả nghĩ là Ayaka ghét em mình, nhưng liệu có thật vậy?

Những năm tháng qua đi. Airi luôn nhìn chị gái với ánh mắt ngưỡng mộ như thể đang nhìn thấy một thần tượng. Vào năm cô lên mười, Ayaka chuyển sang sống ở hồ Rhodes. Cô tuy thế, vào các đêm trăng máu, Airi vẫn có thể có thời gian rảnh. Thời gian quý báu đó cô vượt ngàn dặm xa  chỉ để lén lút ngắm nhìn chị đi dạo trong hồ nước. Lúc đó cô luôn cảm thấy mình yêu thương chị tới mức nào. Nhưng sao Ayaka luôn hiểu cô, mà cô lại không bao giờ có thể hiểu chị mình? Bởi mang trong mình thắc mắc đó, Airi quyết chí học pháp thuật "đọc vị". Dù pháp thuật này rất cao siêu, tài liệu lại cực kì khó kiếm, nhưng cô vẫn bất chấp, kể cả phải ăn trộm nhà gia chủ để có tư liệu học hành. Tất cả chỉ vì một lý do: để hiểu được chị gái mình, đòng thời để nghe được những điều chị đang nghĩ. Cuối cùng sau hai năm, cô thành công rực rỡ, phần nào nhờ pháp thuật sẵn có lẫn sự chăm chỉ và liều lĩnh, táo bạo. Những điều cô luôn nghe thấy chị mình nghĩ ở hồ chỉ vỏn vẹn: "Mẹ ơi, con không thể để mất nó, bằng mọi giá.". Quả là một suy nghĩ kì lạ. Rốt cuộc, cô vẫn chỉ hiểu được tầm một phần trăm về chị mình: là chị đang thương yêu và trân trọng một người nào đó. Người đó may thật đấy, Airi nghĩ. Kết cục là cô vẫn không hiểu chị mình lắm. 
 Bảy năm tròn sau, Airi đã là một thiếu nữ. Cô vẫn chỉ làm hầu gái trong cung điện nhà Akuhara để biết về tình hình của Ayaka. Nhưng dạo này chị cô vắng bóng ở điện Elisha. Lý do là vì gần đây có một tên sát nhân vô cùng bí ẩn. Hắn tàn sát người vô tội, rồi không để lại một manh mối. Với Ayaka thì hắn là cái gai trong mắt. Chị cô, để diệt tận gốc tên xảo quyệt đó đã đi xa, không nói với người nhà nào hết. Nhưng Airi biết. Cô đã điều tra, và ra luôn, theo những dấu vết ở cung điện mà cô đã lần ra qua phép "đọc vị".  Nghĩ là chị mình sẽ không sao, vì chị rất mạnh, nhưng cô vẫn cứ lo lo. Chẳng cần biết chị có chửi hay không, Airi vẫn ra trông cung điện theo định kì. Có lẽ tên này khá kinh thành ra Ayaka cũng đi rất lâu. Nhưng sau khi Ayaka đi hai tháng, trong một lần "tuần tra" khuôn viên cung điện, cô nghe thấy một "khẩu"(là lời ý nghĩ, ngôn ngữ trong đọc vị) rất lạ:
 - Giết...tao mà hồi phục...sẽ giết mày....

Nỗi nghi ngại trào lên, cô lần dấu theo cái "khẩu" và tới nhà kho cũ. Cô đã không kiểm tra nó...từ hai tuần trước. Có lẽ đã có kẻ đột nhập, phải diệt nó giúp chị. Cô khẽ khàng mở cửa, tay cầm sẵn kiếm. Vừa mở, Airi đã đọc được là có kẻ mai phục, giơ kiếm lên đỡ. Khi nhìn thấy tên đó, dù hơi khó khăn vì trời đã tối, nhưng may là mặt trăng lên nên cô thấy hắn rõ nét: đó chính là tên sát nhân khét tiếng kia. Đỡ đòn một hồi, cô nhận ra là đay là một người hầu ở dinh thự, và cô ấy đang bị điều khiển! Cô hoài niệm nghĩ về một cuộc nói chuyện của cô với cô hầu kia, dù khá là không đúng lúc: 
 - Này Ai-chan, lại tôi bảo này.
 - Sao thế, Yoko?
 - Cậu biết tiểu thư chứ, phải không? 
 - Ừ?
 - Cô ấy kì phết đấy...cậu có thấy là cô luôn giả tạo một cách hoàn hảo không? Có thể là ít người thấy đấy, nhưng tôi cảm thấy tôi khá nhạy bén. Cảm xúc ấy, nhất là cái đó...cô ấy luôn che che giấu giấu, cứ như cô ấy chẳng co gì là thật hết, trừ cái cơ thể, đương nhiên rồi! 
 - Ha ha...Yoko nhạy đó, tôi chẳng thấy chi hết á.
Giờ, khi đã nếm trải nhiều, Airi thấy Yoko nói rất đúng. Ơ, nhưng thế liệu có khả năng...
Nhưng rồi một cú đánh làm cô trở về hiện tại. Cô hơi hoảng vì bị đánh trúng, nhưng dần bình tĩnh và nắm được quỹ đạo tấn công của con rối. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đó là Yoko bị mất ý thức, nhưng sự thật lại làm cô rất sốc. Khi sắp hạ được đối thủ thì một giọng khào khào đáng sợ nói:
 - Đồ phế vật!
Lập tức Yoko bị vặn cổ. Cô hầu sụp xuống chết. Có một người đàn ông áo đỏ đá mạnh vào cơ thể cứng ngắc ấy. Chưa rõ mô tê gì, cô bị đâm cho vài nhát chém vào người. Airi ngã xuống, không thể cử động được. Lúc sắp bị kết liễu thì...
 - Ra mi ở đây.
Đó là Ayaka. Chị cô giết chết tên áo đỏ kia, rồi lại gần với Airi. Có lẽ chỉ là nhìn thôi, nhưng cô muốn nói lời trăng trối, dù không biết chị có nghe không nữa...
 - Chị ơi...
 - Sao còn gọi ta là chị? Chẳng phải ta đã hành hạ tinh thần em một cách thảm khốc à? Em ghét cay ghét đắng ta, phải không?
 - Không bao giờ...vì em.. yêu chị...nhất trên đời này...
Cô vừa dứt lời, Ayaka như thể đã rung động khủng khiếp. Chị đặt tay che mặt, nhưng giọng vẫn lọt qua:
 - Em đã làm gì trong lúc ta đi?
 - Em... xin nói về trước lúc đó..nhé?
 -Được.
- Em luôn nhớ chị lắm. Em luôn lén qua nơi đây vào đem trăng máu để ngắm nhìn hình bóng chị. Chị thật duyên dáng và mạnh mẽ, như một cánh hoa đào nở rộ vào mùa đông...Em vĩnh viễn, mãi mãi là thần tượng của em... Em đã học phép đọc vị để hiểu chị... em chẳng biết gì cả, nhưng chỉ biết chị thương nhớ ai đó...cho em biết đó là ai, nhé...?
 -  Ta thương nhớ em đó, Airi. Ta muốn trân trọng em...
Airi rất xúc động. Cô hỏi, nở một nụ cười đầy nước mắt:
 - Vậy sao chị lạnh như băng vậy hà?
 - Vì ta nguy hiểm. Ta mà gần gũi với em thì em sẽ chết vì ta tạo nhiều mối ân oán...
 - Không sao hết, em rất mạnh mà...Mà em sắp chết rồi, chị..c..ố gắng...
Cô dần lịm đi. Nhưng vẫn kịp nghe Ayaka thì thầm:
 - Ta sẽ cứu em. Ta không thể mất thêm một người ta yêu thương. Và..Airi...chị cũng yêu em nhất trên đời này....
Ayaka đã giữ lời. Vào đêm trăng máu, chị cô có thể cải tưt hoàn sinh. Và sau đó, cô đã nối gót chị cô, tiêu diệt kẻ ác.

 

0 0
Ynahh Chat Online Report
góp ý chút nha. Nếu mà bé này có bố là họ Tsukuri thì tên họ cũng phải theo bố nha
0 0
Ynahh Chat Online Report
c oi theo chế độ nào là do chủ gr add nha c, chưa dòng họ nào đc cung cấp là theo chế độ mh ạ
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-09-17 21:51:19
Chat Online
_____PRO HỘ____
Tên: Akuhara Airi
Danh : Ai - sama
Tuổi :?
Gia thế : Em gái của tinh linh Nhị
Sở trường : Kiếm đạo
Sở đoản : dịch chuyển tức thời
Cốt: Airi là em cùng mẹ khác cha với Ayaka: Tinh Linh Nhị. Cô bé hoạt bát, năng nổ và ham học hỏi. Khi Ayaka bốn tuổi thì mẹ hai người đã lấy một người đàn ông ở dòng họ Tsukuri. Sau đó, ngay lập tức sau hôn lễ hai ngày, Airi được sinh ra. Từ khi nhận biết dược thế giới xung quanh, Airi đã thấy cô chị rất lạnh lùng và luôn né tránh mình. Có lẽ lí do là do cô lạ, ha?Airi vẫn nghĩ. Màu tóc cô khác xa so với màu tóc truyền thống của gia đình là bạch kim. Cơ mà tóc Airi màu vàng. Đôi mắt cô cũng vàng như mắt mèo, được cái đẹp như có lớp mascara ở trên. Cô luôn hứng thú với kiếm thuật. Nhưng về di chuyển nhanh thì cô có phần....thiểu năng. Chị cô thì lại giỏi trong cả hai lĩnh vực đó. Nhưng thêm thắt một chút: chả ai trong nhà biết Airi là người nhà họ. Cô là bé gái bị bỏ rơi, nhưng rồi quay lại cung điện với tư cách người hầu. Có lẽ vì thế mà chị cô né tránh. Có lẽ, chị cô cho rằng một người hầu không có đủ vai trò để tiếp cận mình. Nhung sự thật đến nhanh lắm. Ayaka biết Airi là em gái mình ngay từ lần đầu gặp. Cô biết từ lúc mà cô vào phòng Ayaka để dọn dẹp. Airi đã ngập ngừng nói với "tiểu thư" rằng:
 - Thưa tiểu thư, tôi có chuyện muốn thưa. Thực ra, tôi..chính...là ...ừm...em gái của tiểu thư đây.
 - Ta biết rồi. Từ lúc ngươi vào ta đã rõ thân phận ngươi rồi. Giờ thì ra khỏi phòng ta đi.
Trước thái độ phũ phàng khi người nhà hội ngộ, Airi lặng lẽ tránh xa Ayaka. Cô thấy buồn tủi, nhưng lại vượt lên trên tất cả. Cô ráng học pháp thuật, trau dồi kiếm thuật để được chị công nhận. Ai mà chả nghĩ là Ayaka ghét em mình, nhưng liệu có thật vậy?
(CÒN TIẾP)
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-09-16 21:53:49
Chat Online

_____PRO HỘ_____
Tên: Kusoimakei Naoko
Tuổi: ?
Danh: 
Cốt: "Này, cô đã nghe về Naoko - kẻ cướp linh hồn bao giờ chưa?"
Đó là một lời đồn phổ biến của Hạ Nguyệt Giới. Họ đồn là: "Vào lễ Obon, chớ có được ngủ, không thì Naoko sẽ đoạt mạng bạn đó..."
Chuyện đó đều là có lý do, không thể là tự dưng. Naoko là một nhân vật có thật. Họ cô là gì, là con cái nhà ai không rõ. Có người cho là cô là người họ Tsukuri. Thực ra, Naoko là con của dòng họ Kusoimakei khét tiếng bấy lâu. Naoko bị bỏ vào bậc thang của cô nhi viện từ thuở lọt lòng. Cô xui xẻo vào một cô nhi viện có bà chủ tàn bạo. Bà ta hám tiền, bán trẻ con đi lấy lợi nhuận. Cô không có chút thương cảm gì với kẻ khác. Cô rất đáng sợ và bí ẩn trong cô nhi viện thuở đó. Vụ nổi tiếng nhất là cái chết của một thằng bé tám tuổi. Hôm đó, thằng nhóc đánh, đấm rồi chế giễu Naoko. Không phải lần đầu, mà rất nhiều lần rồi. Nó làm cô ngứa mắt, thế là cô quyết định xóa sổ nó. Sau đó, họ tìm thấy một thi thể bị rạch xé tàn bạo, phanh thây muôn mảnh. Bà chủ hãi sợ khi phát hiện ra đó là Naoko. Bị vạch trần, con bé chỉ cười:
 - Sinh vật hạ đẳng thì phải bị loại bỏ. Đó gồm cả bà đấy.
Hôm sau, họ phát hiện một con bé uể oải đứng trong biển máu, tay xoay con dao một cách thản nhiên. Xác chết là cả chục miếng thịt lớn đẫm máu tươi. Dân giải cô về đồn. Khi ấy, Naoko chỉ mới bảy tuổi. Giám quan hỏi thì con nhỏ trả lời, giọng ngọt đáng sợ:
 - Vì nó hạ đẳng đó.
Họ sốc trước câu trả lời của cô bé bảy tuổi kia. Cô bị án hai mươi năm tù trong kho sách cổ. Đây chính là sai lầm lớn nhất. Naoko đã có cơ hội vàng để phat triển pháp thuật. Mươi mười năm sau, quan tòa có lệnh xử thứ hai. Lúc này, Naoko đã mười bảy tuổi. Quan hỏi cô còn gì trăng trối không, thì cô cười tủm tỉm:
 - Tôi á à, muốn hớp hết hồn cả tòa án này.
Chưa kịp phản ứng, cô dùng tay hút hết linh hồn cả tòa án như đã nói. Naoko ngang nhiên bước ra ngoài, vẫn giữ nụ cười trên môi. 
 - Chẳng được mấy linh lực...Naoko tặc lưỡi.
Naoko về sau vẫn tàn nhẫn và bí hiểm như thế. Có những vụ án con người khó mà lý giải, nhưng thần dân Hạ Nguyệt Giới biết hết.
  Từ đó, cô trở thành truyền thuyết kinh dị của đời sau.


 

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-09-10 20:30:14
Chat Online

____PRO HỘ_____

Tên: Tsukuri Yue
Danh: ?
Tuổi: ?
Sở trường:?
Sở đoản:?
Cốt: Tsukuri Yue là một nhân vật không được công nhận trong dòng họ Tsukuri. Dẫu vậy, cô vẫn ngang nhiên lấy họ là Tsukuri, làm ai nấy tức đứt ruột. Cô nàng này luôn xuất hiện với nụ cười bí ẩn mà ai nấy đều thắc mắc. Đêm trăng khuyết, Yue luôn hiện ra, tay cầm chiếc quạt bằng vàng, và luôn thực hiện nghi thức mà người ta đồn là " chém trăng". Liệu bất cứ thứ gì mà con người đồn thổi là sự thật? Về sự thật, sử sách chép rất ít, nhưng lần này, chúng ta sẽ tìm hiểu qua những cuộn sách bị đốt đi...
 "Yue", sinh ra vào đúng ngày cha cô mất. Theo sử sách, nó còn giết chết hai em gái sinh ba của mình. Con nhỏ rất kì lạ, không hề biết khóc. Lúc nào nó cũng cười tủm tỉm. Lên năm, chưa ai thấy "Yue" nói bao giờ. Thời đó, có một tên giết người rất lộng hành. Đêm nọ, cả gia đình "Yue" bị giết. Khi tên đó tới giết cô bé, nó bật cười lớn và nói:
- Sắp lễ Obon rồi đó! Kenji có ước gì không?
Khi ấy, kẻ sát nhân bị gọi tên đã ngã ra sau, chết. Hôm sau, quân lính ập tới thì chỉ thấy máu đầy nhà, và có một người nằm đơ cứng, mặt trắng bệch. Cô bé năm tuổi ngồi đó, cười mỉm. Quân lính lập tức nghĩ rằng đó chính là thủ phạm. Trước tòa xét xử, người nhà Tsukuri tuyên bố cắt đứt mọi liên quan tới cô bé tình nghi kia. Quan quy cô vào tội giết người, và hỏi lý nào một cô bé nhỏ nhắn thế kia lại dám giết chóc. Cô bé lại cười khúc khích mà nói:
- Mai điều ước của ngài sẽ thành sự thật đó! Mừng quá ha!
Quan sững người trước câu nói thản nhiên của cô bé kia. Họ quyết định giam cầm cô trong mười năm tù đày. Mười năm sau, "Yue" đã là một thiếu nữ xinh đẹp, quyến rũ. Nhưng cô vẫn chỉ mỉm cười và cấm khẩu. Quan tòa mới là một kẻ trớt quớt trong xét xử. Hắn phán luôn cô bị phanh thây bởi bốn con trâu mộng. Cô gái kia, bị phanh thây làm bốn mảnh, máu tràn ngập sân. Nhưng sau đó, một thiếu nữ bản sao của "Yue" bước ra từ cái xác như một hồn ma. Cô nói với vị quan mà cô đã nói " điều ước trở thành sự thật" năm nào:
- Ta đã giết kẻ sát nhân kia, làm cho mi có tiếng lớn. Giờ hãy hiến tế đi, Honataru.
Sau đó, cô giơ tay ra, gập ba ngón tay vào. Vị quan hét lên thống thiết, rồi sụp xuống như cái xác khô. Linh hồn hắn đã bị rút cạn. Rồi "Yue" biến mất vào tinh không. Giờ, cô là một truyền thuyết về một năng lực siêu nhiên có thể biến bất cứ điều ước nào thành sự thật, miễn là được trả một cái giá xứng đáng. Ít ai có thể ước với "Yue" mà những kẻ đó đang đánh cược sinh mạng của mình. 

 

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-08-18 20:38:15
Chat Online
                                                                       PRO HỘ                                    
Tên :  Uhime Yornoko
Danh : Uhime Ynohata
Tuổi : ?
Nước : ?
Gia thế : Đại Nhân ( Người )
CỐt : Uhime là cô gái bí ẩn chưa ai biết xuất xứ, nguồn gốc. Chỉ biết cô là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ với nhưng đường nét tạo nên tuyệt phẩm. Mặc dù là con người, cô không thua kém gì về một phần sức mạnh của các tiểu tinh linh. Cô là người độc tài, hầu như con người nào cũng phải sợ hãi cô lúc cô hiên ngang. Aotaru, người bạn đã mất của cô trước đây cũng là một người vô cùng xinh đẹp và dịu dàng. Cô và Uhime luôn chia sẻ cho nhau buồn vui hạnh phúc trong cuộc sống, cùng nhau chịu đau chịu khổ, chịu phúc chịu vui. Nhưng không hay, có một người đã cướp đi tính mạng của Aotaru, đó chính là Huyền Nhân Akahime -Sanotary. Huyền nhân là kẻ không bênh người cũng chẳng bênh quỷ, huyền nhân là người đi tìm kiếm nhưng sinh vật bí ẩn trong Hạ Nguyệt Quốc Nhân. Rất ít khi xuất hiện, nhưng vào đêm trăng rằm, bóng của người phụ nữ đó hiện lên, thì thầm vào tai Aotaru điều gì đó, sau đó cầm con giao găm và nhẹ nhàng cướp đi mạng sống của cô mà không làm cô đau đớn. Ngày hôm sau khi biết được thì đã quá muộn, Uhime mang trong mình sự ân hận, căm thù lớn lao mà chẳng cần biết lí do Huyền Nhân cướp đi mạng sống của bạn mình....

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-08-18 20:38:15
Chat Online
                                                                       PRO HỘ                                    
Tên :  Uhime Yornoko
Danh : Uhime Ynohata
Tuổi : ?
Nước : ?
Gia thế : Đại Nhân ( Người )
CỐt : Uhime là cô gái bí ẩn chưa ai biết xuất xứ, nguồn gốc. Chỉ biết cô là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ với nhưng đường nét tạo nên tuyệt phẩm. Mặc dù là con người, cô không thua kém gì về một phần sức mạnh của các tiểu tinh linh. Cô là người độc tài, hầu như con người nào cũng phải sợ hãi cô lúc cô hiên ngang. Aotaru, người bạn đã mất của cô trước đây cũng là một người vô cùng xinh đẹp và dịu dàng. Cô và Uhime luôn chia sẻ cho nhau buồn vui hạnh phúc trong cuộc sống, cùng nhau chịu đau chịu khổ, chịu phúc chịu vui. Nhưng không hay, có một người đã cướp đi tính mạng của Aotaru, đó chính là Huyền Nhân Akahime -Sanotary. Huyền nhân là kẻ không bênh người cũng chẳng bênh quỷ, huyền nhân là người đi tìm kiếm nhưng sinh vật bí ẩn trong Hạ Nguyệt Quốc Nhân. Rất ít khi xuất hiện, nhưng vào đêm trăng rằm, bóng của người phụ nữ đó hiện lên, thì thầm vào tai Aotaru điều gì đó, sau đó cầm con giao găm và nhẹ nhàng cướp đi mạng sống của cô mà không làm cô đau đớn. Ngày hôm sau khi biết được thì đã quá muộn, Uhime mang trong mình sự ân hận, căm thù lớn lao mà chẳng cần biết lí do Huyền Nhân cướp đi mạng sống của bạn mình....
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-07-26 10:28:45
Chat Online

_________PRO HỘ______

Tên: Hanetoskuo Sayako
 Danh: Saya - Sama
 Tuổi: 19
 Sở trường: cải trang, ám sát 

 Sở đoản: bắn súng 
 Nước: Lai Nhật và Triều Tiên 
 Cốt: Hanetoskuo Sayako là em sinh đôi khác trứng của Hanetoskuo Sakurako. Chị cô là Tinh Linh Thất, còn cô chính là Tinh Linh Bát. Trước khi chuyển sinh làm tinh linh, Sayako tên là Madoka, sinh ra trong một gia đình đầy rẫy mâu thuẫn. Cha cô tuy làm việc chăm chỉ, khiến cho gia đình giàu có rồi thất nghiệp do bất đồng  với sếp. Đúng năm khó khăn đó, Sayako sinh ra. Mẹ cô gắng sức làm việc để trả tiền điện, tiền nước. Cô đành phải bị đưa cho bà nội trông để cha mẹ cô tập trung làm việc. Bà ấy có trông, nhưng rất nửa vời. Kiếp trước, cô có một người anh trai. Khi anh ấy vào tay bà nội trông, bà ta chỉ cho xem  TV, chứ không thèm trông coi gì cả. Anh ấy hoá tự kỉ, hay bị tích, do xem quá nhiều. Cha mẹ cô lại mất thêm tiền chữa trị cho anh trai. Nhà lúc đó càng nghèo hơn. Cha cô dốc hết sức kiếm việc. Trong khi đó, bà nội cô chỉ khinh khinh nói riêng với mẹ cô là sao không cho cha cô đi làm xe ôm quách đi. Bà cô rất quái thai, khôn lỏi, và điêu toa. Ông nội cô thì như nhược, không dám dạy vợ. Cha cô cũng chỉ im lặng. Vào khi nghèo đến tột cùng, cha cô muối mặt đi xin bà nội cô hãy tự lấy tiền  giúp họ đi chợ. Bà cô còn ra vẻ, đòi trả tiền điện luôn. Sau đó, trời rất nóng và oi. Mẹ cô đành bật điều hoà cho cô  con gái mới mười tháng. Nhưng ôi thôi, bà cô xông lên nói là không tiết kiệm điện à, biết là cha mẹ cô đã phung phí bao nhiêu tiền điện một tháng không. Trong khi lúc họ trả tiền, bà ấy bật điện, bật điều hoà toé loe! Một mình chứng cho sự đổ tội của bà ta, đó là " Sự tích Quả đu đủ". Hôm đó, cha cô kiếm được việc, mệt mỏi đi về. Mẹ cô nhờ cha cô bổ quả đu đủ trong tủ lạnh để cho mọi người ăn, do bà nội cô cứ ngoạc mồm gào lên đòi ăn. Cha cô làu bàu chút ít rồi bổ. Ông nội cô thấy trái mắt, ra nhắc cha cô. Rồi cha cô cãi lại, thế thành cãi nhau. Bà nội cô lại quay sang đổ cho mẹ cô rằng vì mẹ cô bảo bổ đu đủ nên mới thành cớ sự. Sayako càng lớn, cô càng hiểu ra và thây vô cùng bất bình. Nhưng không chỉ thế, bà cô còn bí mật nợ một tên cướp ngoài đường. Hôm đó, bà ta bị hắn dọa giết. Bà hứa bất cứ thứ gì, chỉ cần hắn để bà ta sống. Hắn đòi một đứa trẻ lên mười, phải là con gái. Bà chấp nhận. Trùng hợp thay, Sayako đã lên mười! Bà dụ cô ra ngoài đi chợ với bà, rồi dẫn cô ra tới chỗ tên cướp. Hắn bắt cô đi. Về một căn nhà hoang, cô bị hắn hành hạ, đánh đập, bắt làm việc nhà. Khi cô quá mệt tới mức ngã quỵ xuống,  hắn bán cô tới chợ nô lệ để lấy tiền. Một tên nhà giàu mua cô về làm người hầu kẻ hạ cho hắn. Cô còn bị đeo một cái vòng ở cổ, chỉ cần chạy ra khỏi khuôn viên nhà hắn mà không có hắn, nó sẽ phát nổ. Một lần nữa cô lại bị bắt làm việc quần quật. Mà không chỉ có việc nhà! Cô còn phải ra đồng gặt lúa, gieo mạ, ra ruộng trồng khoai , bẻ ngô. Về, cô không được phép ăn, chỉ có thể ăn trộm đồ ăn trong bếp để dịu cơn đói. Sau một lần bị phát hiện, cô bị hắn cho hình phạt đó chính là để cái vòng nổ. Cô đành lặng lẽ ra khỏi biệt thự, ngắm trăng lần cuối. Cô rất buồn vì thế gian này chẳng ai thương yêu cô... Rồi cái vòng phát nổ. Máu cô bắn khắp nơi. Dường như cô đã chết rồi, vì đến cơn đau thể xác cũng không còn nữa... Khi cô mở mắt ra, có một cung điện to lớn trước mặt. Cô thận trọng đi vào. Trên chiếc ghế cổ lỗ sĩ ở giữa, có một người đàn bà mặc váy đỏ. Bà tự xưng là Nữ Thần của Hạ Nguyệt. Bà nói với cô rằng bà có thể thực hiện mọi thứ cô hằng khao khát, chỉ cần cô trả lời thực lòng một câu hỏi. Cô hỏi câu hỏi của bà là gì. Bà nói dịu dàng với cô rằng liệu cô có muốn làm một tinh linh để có cuộc sống tốt hơn không?  Cô không biết mình có nên đồng ý hay không nữa. Nhưng cuối cùng, cô đồng ý. Chuyển sinh, cô là một trong những tinh linh mạnh nhất Hạ Nguyệt Giới: Tinh Linh Bát. Cô được gia đình thương yêu và chị gái quý mến. Dù thế cô vẫn nghi chị gái là người chuyển sinh giống mình. Nhưng bỏ qua chi tiết đó, chị cô chỉ bảo rất tận tình về cách ám sát, và cô đã dùng nó để ám sát kẻ ác. Sau khi hành hạ nạn nhân, cô nở nụ cười thỏa mãn rồi nghĩ về quá khứ. Cô cải trang cực kỳ tốt, thừa hưởng tài năng của cha mẹ. Sayako còn mang vẻ đẹp tuyệt Trần như chị gái, đốn đổ bao nhiêu con tim đem lòng si mê cô. Đối lập với chị gái, cô rất vui tươi và hoạt bát.



 

0 0
Ynahh Chat Online Report
duyệt
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-07-25 19:27:17
Chat Online

_______PRO HỘ________

Tên: Hanetoskuo Sakurako
Danh: Sakurako - Sama
 Tuổi: 19
 Sở trường: ẩn, đánh chay, bắn súng, cải trang
 Sở đoản: đấu kiếm

 Nước: Lai Nhật - Triều Tiên
 Cốt: Sakurako từng là con người với cái tên Hamiko. Cô bị cha mẹ vứt ra đường từ lúc sinh ra, được nhặt về cô nhi viện. Nhưng xui xẻo thay, bà chủ là kẻ ghét trẻ con, dùng chúng để làm thú vui dã man đó chính là hành hạ. Do là "ma mới" nên cô bị bà ta đánh đập nhiều hơn những đứa trẻ khác. Cô còn bị những đứa trẻ đầu gấu bắt nạt, chế giễu. Tuổi thơ của cô chẳng từ gì có thể miêu tả ngoài hai từ: "địa ngục". Sakurako còn bị ép nấu ăn, làm việc nhà, thậm chí là đấm bóp cho bà chủ độc ác. Khi đi ngủ, vì bị kì thị nên cô phải nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt. Rồi mục đích của bà chủ khi lập cô nhi viện là để bán trẻ con làm nô lệ. Do có vẻ ngoài xinh đẹp, Sakurako bị mua về bởi một tên điên nghiện xem chiến đấu. Cô bị bắt vào chuồng, mỗi ngày đều bị ra chiến đấu và thua bầm dập, ăn thì ăn cháo loãng, uống thì uống nước lã, ngủ thì ngủ trên đống rơm. Do lớn lên với hoàn cảnh như vậy mà cô rất trầm tính và ít nói. Đêm nào cô cũng cầu nguyện cho một ngày nào đó một người sẽ mua cô về và yêu thương cô. Và nó đã thành hiện thực: Một chị gái đại gia đã mua cô và yêu cô như em ruột. Cô sống rất hạnh phúc trong 13 năm. Tới năm cô hai mươi mốt tuổi, chị xuất ngũ và tính cách thay đổi. Chị ta uống rượu, cờ bạc, đua đòi với trai, tóm lại là ăn chơi sa đọa. Về thì cộc cằn, thậm chí là đánh đập Sakurako. Cô rất thất vọng về chị gái. Rồi còn tệ hơn : Chị ta gả cô cho một tên bí ẩn ở quán rượu để đổi lấy mười va li tiền. Cô về nhà hắn thì bị vợ ghen và cấu xé, đánh đập, đâm vào tay cô bằng dao. Hắn thì thậm chí còn bắt cô làm việc nhà, cho cô nhịn đói. Khi hắn chán rồi thì còn bị bà vợ xúi cho cô và nhà thổ để lấy tiền. Cô bị bán vào lầu xanh đổi lấy món tiền 7 tỉ Yên. Cô khổ sở đàn hát, bị chế giễu, bị Tú bà hành hạ, rồi thì bị ăn trộm mất số tiền tích cóp được bởi một con nhỏ khác cùng cung. Cô luôn bị giật tóc, xé váy, đánh đập khiến cô vô cùng khổ sở. Rồi năm hai lăm tuổi, cô còn bị bắt cóc bởi một tên sát nhân. Lúc hắn chuẩn bị giết cô, Sakurako hét lên cầu xin thần linh hãy cho cô được siêu thoát mà không còn điều gì vương vấn. Rồi khi con dao đâm xuống, dòng chảy thời gian như ngưng lại, mọi thứ chìm trong mờ ảo. Rồi cô vẫn chưa chết. Một người đàn bà mặc váy đỏ đang nhìn cô với vẻ hiền từ, trìu mến. Bà hỏi là liệu cô có muốn trở thành một tinh linh để có cuộc sống hạnh phúc hơn không? Cô thì thào đồng ý. Bà nói rằng cô sẽ có thể trừng trị kẻ ác, nếu cô mong muốn. Rồi khi tỉnh dậy, cô thấy mọi chuyện như thể một giấc mơ. Nhưng nó không phải mơ. Cô thực sự là một tinh linh, và được cho biết là Tinh Linh Thất. Giờ đây, cô nhắm vào con người - những kẻ nỡ mong rằng tinh linh tuyệt chủng. Cô cải trang rất thành thục, tới nỗi sao chép được cả những kĩ năng của đối tượng. Cô luôn cho con mồi cái chết đau đớn nhất, và rồi nở nụ cười hả hê. Cô có sắc đẹp quyến rũ đến chết người, mà còn toát lên vẻ buồn rầu, lạnh lẽo. 


 

0 0
Ynahh Chat Online Report
duyệt
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Kiasa_sannn
Link | Report
2024-07-25 15:40:03
Chat Online

__________PRO HỘ_______

Tên:  Kusoimakei Yukko
Danh: Yuko - Sama

Tuổi: 21
Sở trường: cận chiến, tiên tri 
Sở đoản: ẩn

Dòng máu: Lai Kusoimakei - TayaNarei
 Nước: Lai Nhật và Hoa
Cốt: Yukko là Tinh Linh Tam, nhưng cô sinh ra trong dòng họ Kusoimakei: một dòng họ ám ảnh với chiến đấu, nên mỗi đứa trẻ sơ sinh sẽ được đo sức mạnh pháp thuật. Tuy nhiên, do máy đó quá lỗi thời nên không đo được chỉ số khổng lồ của cô. Theo truyền thống nhà Kusoimakei, những đứa trẻ không có sức mạnh sẽ phải bị vứt bỏ vào lúc năm tuổi. Cô bị đo thành 0/200! Vì vậy, số phận của Yukko đã được quyết định vào lúc cô mới chào đời được 1 tiếng. Những năm tháng đầu đời, mẹ cô rất nỗ lực dạy cô pháp thuật để tránh khỏi số phận nghiệt ngã kia, dù bị cha cô đánh đập và trách mắng dã man. Cha cô là một kẻ lăng nhăng. Do ông nội cô có mỗi đứa con, nên đành đưa gia tộc vào tay tên con trai ăn chơi sa đọa. Cha cô phải có tầm chục thê thiếp, nhưng khi chán lại lôi ra đánh đập, chửi mắng rồi thì đuổi đi. Chuyện đó tương tự đối với Yukko- con gái ruột của ông ta. Năm năm tuổi, cha cô lúc đó say mèm. Cô bé vào Vĩnh biệt cha, rồi xin lỗi rằng mình quá yếu ớt. Không những không ăn ủi, cha cô còn sủa ra rằng cô chỉ là một sai lầm của tạo hoá, rằng ông ta đáng lẽ không nên phí công phí tiền sinh ra cô, và thông báo cho cô biết rằng mẹ cô đã bị ông ta đánh chết, và bảo mẹ cô bị thế là đáng. Yukko rất phẫn nộ khi người mẹ yêu dấu của cô bị đánh chết và còn bị bôi nhọ, cô hét lên rằng chính ông ta mới là sai lầm của tạo hoá, rằng ông ta chỉ đem lại bất hạnh cho người khác. Cô tuôn ra tất cả sự phẫn nộ với khuôn mặt đầy nước mắt. Rồi cha cô chỉ khinh khỉnh bảo cô chỉ là đồ thừa vì không có sức mạnh như các anh chị em khác, rồi lệnh cho lính vào đánh đập cô tới mức tưởng như chết đi sống lại. Sau đó cha cô giẫm lên đầu cô và bảo rằng cô sẽ "được" thả xuống biển rồi khinh Bỉ bảo cô còn lời trăng trối gì không. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn rồi cười chế giễu : " Ác quỷ sẽ đến gặp ông sớm thôi". Nghe xong, mặt ông ta cắt không còn một giọt máu. Nhưng kẻ mang cương vị " cha" ấy vẫn thả cô xuống biển, trói vào một khúc gỗ lớn. Cô dần lả đi, lả đi...và tỉnh dậy, nhìn thấy một con quỷ mang khuôn mặt con người. Ông ấy nói mình tên là Jinna, và sẽ nhận nuôi kẻ mạnh thứ ba Hạ Nguyệt Giới theo lời bà nội. Yukko thắc mắc rằng mình chỉ là một kẻ yếu không có chút sức mạnh nào, và bà nội ấy là ai. Ông ta bảo máy đo sức mạnh đó lỗi thời rồi, nên không đo được chỉ số chính xác từ cô, và bà nội này là người phụ nữ duy nhất trong Quỷ giới. Cô lại hỏi rằng liệu ông có máy đo chính xác không. Ông bảo có, và đem ra một quả cầu pha lê, yêu cầu cô chạm vào nó. Vừa chạm vào, máy nhảy số liên tiếp và ra con số bất ngờ: 99000000/vô hạn! Ông ấy cười và bảo là đó chỉ là chỉ số của Tinh Linh Tam thôi, còn Nhị và Nhất thì thậm chí còn nổ máy. Mười một năm đã trôi qua và cô đã học được rất nhiều pháp thuật từ Jinna và những con quỷ    khác. Cô thấy cuộc sống trôi qua thật êm đềm và hạnh phúc. Cứ tưởng như bất hạnh sẽ không bao giờ mò tới, ai ngờ Quỷ giới bị đột kích bởi con người. Có một kẻ định giết Yukko thì Jinna đã hứng đòn cho cô. Mọi con quỷ khác đã chết(và đó là lý do Hạ Nguyệt Giới không còn quỷ) và Jinna đang thoi thóp ở bên Yukko. Cô khóc rằng cô xin lỗi Jinna rằng cô không thể bảo vệ ông, rằng cô chỉ toàn tạo rắc rối cho ông thôi. Ông mỉm cười nhân từ và phủ nhận câu nói của Yukko. Ông nói Yukko chính là màu sắc tô điểm cho thế giới nhạt nhoà của ông, rằng cô là người mà ông yêu thương nhất. Rồi ông lặng lẽ nói một chút Quỷ ngữ, rồi nói lời cuối rằng ông yêu cô rất nhiều, và cô phải sống thật tốt cho cả phần ông nữa. Ngay sau khi ông trút hơi thở cuối cùng và biến thành tro bụi trong tay cô, một người đàn bà mặc váy đỏ ra và nói mình được Jinna triệu hồi để làm một số phận tốt nhất cho cô. Cô trả hỏi bà ta là ai, thì bà ta tự xưng là Nữ Thần của Hạ Nguyệt. Rồi bà ta hỏi cô có muốn diệt trừ những kẻ gây ra số phận bi thảm cho những người vô tội như cô không, thì cô sẵn sàng chấp nhận vì đo chắc chắn là điều mà Jinna mong muốn. Rồi Yukko trở lại, phát triển chiêu thức giết người của mình. Giờ cô có Đêm Tối: chiêu thức hành hạ nạn nhân đến chết và Hạ Tĩnh Cung: chiêu có thể khiến tế bào bị tàn phế và rồi là chết, như một loại dịch bệnh kinh hoàng kéo dài sinh mệnh con người đúng 1 giờ. Yukko mang vẻ đẹp lạnh lùng, sắc sảo mà quyến rũ. Mỗi đêm, cô đều nhớ tới người mẹ luôn yêu thương cô và Jinna - ông già tuy là ác quỷ nhưng luôn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.


 

0 0
Ynahh Chat Online Report
duyet
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Tsukuri
Link | Report
2024-07-25 15:02:21
Chat Online
( Tiếp )
Ba mẹ cô cực kỳ cực kỳ căm ghét điều này và luôn cằn nhằn rằng cô không làm gì có ích cả. Ba mẹ cô nói là cô chỉ là vật giao bán và làm mồi để thăng cấp cho ba mẹ nhưng lại chẳng được tích sự gì. Cô dần trở nên mất thiện cảm với cha mẹ mình và rời bỏ khỏi cung điện vào năm 10 tuổi. Cô đã tìm được một ngôi nhà bỏ hoang xinh xắn trên bờ đê dòng sông đen Blackmaev mà khóc thầm, suy nghĩ về những cống hiến vô dụng của cô cho bố mẹ mình. Người chị gái của cô là Rei đã đi tìm cô khắp nơi, nhưng không phải đi tìm là quan tâm tới cô mà đi tìm cô để giết hại cô. Người chị gái ấy bắt nhốt cô vào một lồng giam trong một hang động tối tăm. Ở đó, chị gái và người tình Yui của Rei đã đánh đập cô dã man để hủy hoại nhan sắc xinh đẹp mà cô có. Những người họ cũng chỉ là tinh linh hạng thấp nên cũng chỉ phá hoại được bề ngoài mà không thể giết được cô. Lắm lúc cay cú nên người tình Yui đã lấy một con dao và đâm nhiều nhát và bụng cô. Nơi hang đó trở nên máu me, một chỗ tra tấn bí mật mà không ai tìm ra được. Cô dần trở nên mất đi sự hiền lành vốn có. Cô rơi vào tuyệt vọng và hóa thành một con chúa Tinh Linh hung tợn, xé xác cơ thể của chị gái và Yui, đồng thời giết chết bố mẹ mình mà không thèm suy nghĩ. Sau hôm đó, cô chẳng thể nhớ mà chỉ biết nhìn chỗ xác mà mình đã ra tay. Cô không khóc cũng không vui, chỉ biết rằng lúc đó cô chẳng chút thương tiếc nào và chẳng còn nhớ gì nữa. Một phần gương mặt của cô cũng bị hủy hoại và cô phải đeo mặt nạ để che giấu  nhan sắc này. Cô trở nên độc ác và thành thục ma pháp hơn. Cô ưa sử dụng kĩ thuật dùng dao và động vật hoang dã để giết người. Cô cũng có một người bạn Sư Tử tên là Han

0 0
Ynahh Chat Online Report
duyệt
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Ynahh
Link | Report
2024-07-25 14:37:19
Chat Online
(Tiếp)
Hai chị em cô vô vọng, nghĩ tại sao chúng ta lạ sinh ra trên đời làm gì. Lúc đó có một người phụ nữ đã cưu mang hai chị em cô và hỏi hai chị em cô có muốn trở thành tinh linh để sống một cuộc sống hạnh phúc hơn không? Thì cả hai đều đồng ý mặc dù trong lòng luôn cảm thấy đáng sợ và cô đơn. Chẳng bấy lâu hai chị em cô đã hướng vào đối tượng con người - kẻ thù của tinh linh và hai chị em cô thành thục ma pháp với súng. Mỗi khi diệt trừ được ai đó, hai chị em cô lại nở trên môi nụ cười thỏa mãn. Ngoài ra, thuật hóa trang của họ phải lên tới đỉnh cao, tới mức sap chép được cả giọng nói, tính cách lẫn ngoại hình khiến cho bao người chết vì sắc đẹp của hai chị em họ.
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể chia sẻ những điều thú vị nhé!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm

Đăng ký qua Facebook / Google:

Đăng ký qua Email / Điện thoại:

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×