Quản trị viên: | |
Thành viên: | 10 thành viên (xem) |
Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm | |
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
Nguyễn Diệu Anh | ||
2018-08-03 15:27:25 | ||
Chat Online |
Sát nhân vô danh
Chap 2
“ Hôm nay là một chương trình đặc biệt để chào mừng một người vô cùng đặc biệt. Chúng ta xin chào đón Trung úy mới của sở cảnh sát Đài Loan, anh Đỗ Thành Long. (Bộp...Bộp...) “
-Oa....Anh ấy trông đẹp trai quá anh ơi! – Em gái tôi nức nở khen
-Hzầy....Hắn chỉ là một tên cảnh sát thích đi đây đi đó để ra oai thôi mà! – Tôi càu nhàu – Sao em lại cứ khen hắn nhỉ?
-Suỵt....Anh in lặng để em nghe! – Bạch nói
“ Dạ, thưa anh Đỗ, anh có thể cho biết, lý do anh về nước là gì được không ạ? ”
“ Ồ, lý do tôi về nước à? Có lẽ là lời mời của một tên sát nhân khét tiếng, tự xưng mình là Sát nhân vô hình! ”
-Nói sai tên của người ta lại còn thích bày đặt? – Tôi lầu bầu
-Anh nói gì cơ? – Em gái hỏi tôi
-À, không có gì đâu! – Tôi trả lời. Tay cầm cốc cafe đưa lên miệng thưởng thức. Đầu thầm nghĩ ‘ Chọc tên này chắc cũng vui! ’
Đặt cốc cafe xuống bàn. Tôi nói với Tiểu Bạch – Em có định đi học không đấy?
-Dạ, thưa anh là có ạ! – Con bé nói với giọng hóm hỉnh
-Vậy thì thay đồ nhanh lên, anh trở đi.
-Thật hả anh? Lần đầu tiên em thấy anh bảo em thế đấy!
-Anh bảo vậy để em rời mắt khỏi tên cảnh sát họ Đỗ kia đấy! – Tôi nói một cách dứt khoát – Thôi, thay đồ nhanh lên đi, trễ giờ rồi. Vừa nói dứt lời, đột nhiên, Tiểu Bạch chạy đến ôm trầm lấy tôi rồi nói:
-Anh trai của em cứ yên tâm. Em sẽ là một đứa em ngoan ngoãn của anh mà!
-Sao hai đứa vẫn ở đây? Không định đi học à? Bạch? – Giọng anh Nhật vang lên
-Ồ, anh Nhật. Chỉ tại con bé này mà em mãi chưa được đi đấy! – Tôi than thở - Anh giúp em được không?
-Không phải đâu anh cả! Vì anh hai lo em suốt ngày tơ tưởng đến Trung úy Đỗ nên mới chưa đi.
-Trung úy Đỗ Thành Long?! À, hôm này anh ta về thăm công ti mình đấy! Nghe nói là để truyền đạt cái gì đấy mà hình như là có việc gì cần bàn với công ti ta. – Anh Nhật vừa nói dứt lời thì Tiểu Bạch lên tiếng.
-Thật hả anh? Anh giữ anh ấy ở lại một chút được không? Em muốn gặp anh ấy!
-Là chú chứ không phải anh! Em cách cậu ta những một giáp đấy nhé! – Tôi càu nhàu với Bạch.
-Kệ! Nhìn anh ấy trẻ mà! Mà anh có định đưa em đi học không? Kêu muộn từ nãy tới giờ mà! – Bạch nói với giọng vui vẻ mà không hề nghĩ đến cảm giác của anh nó.
-Được rồi! Được rồi! Anh Nhật, mình đi thôi!
Sau đó, cả 3 anh em tôi cùng nhau lên xe và đi đến trường trung học của Tiểu Bạch. Đưa Tiểu Bạch đến trường thì tôi và anh cả cùng đến công ti. Vừa mới bước vào cửa phòng thì đã nghe thấy giọng nói của một người vang lên:
-Ồ, ông chủ Lâm, cuối cùng anh cũng đã đến rồi! Tôi chờ ông nãy giờ đó! Rất hân hạnh được gặp ông. Tôi là Đỗ Thành Long. Tôi rất muốn là đối tác của công ti ông.
‘Trời, thì ra là tên Đậu Đỗ! Cứ tưởng giọng của ai, hóa ra... Mà hắn đến nhanh thật đấy!’ . Anh Nhật liền đưa tay ra bắt tay hắn:
-Chào cậu, cậu Đỗ. Tôi là Lâm Vũ Nhật, giám đốc của công ti Mỹ phẩm Đông Dương. Rất vui được làm quen với cậu, cậu Đỗ. (Khụ...khụ...-Tôi khẽ ho). À...quên mất! Đây là phó giám đốc công ti, Lâm Chính Minh, đồng thời cũng là em trai của tôi. (Anh Nhật ghé sát vào tôi và nói: Xin lỗi nhé!)
-Ồ, vậy ra đây là em trai của ông Lâm. Vậy mà tôi cứ tưởng là nhân viên của công ti cơ chứ! Xin lỗi nhé! Ông Lâm.... – Tên vô lại đó nói với cái giọng ngọt xớt mà lại còn kiêu ngạo. ‘Thật không thể có thằng em rể như thế này được. Sau này đích thân ta phải dạy cho tên này một trận nếu không không còn với chức danh Sát nhân vô danh nữa!’
-À, vâng, chào cậu Đỗ. Rất hân hạnh được tiếp cậu. Mà cậu vào công ti chúng tôi muốn làm ăn gì vậy? Ở đây đâu có nhà tù cho cậu bắt tội phạm. Mà đây cũng là công ti mỹ phẩm, cậu định cho vợ hay bạn gái vào đây làm việc với chức danh của mình sao? – Tôi nói hắn một phen
-À, vợ hay bạn gái thì tôi đây chưa có! Nhưng bạn xã giao thì đây lại có! Một cô bạn từ thời trung học của tôi, Vũ Hà Giang, cô ấy đang cần một công việc nên tôi muốn đến đây để xin một công việc cho bạn ấy mà! Mà đây cũng là công ti mà ba mẹ tôi ngày xưa cũng đã đầu tư vào
-Ồ, vậy là nhờ một cô bạn xã giao của cậu Đỗ đây mà công ti chúng tôi hân hạnh được đón cậu! Rất cảm ơn cậu, à không, cô Vũ mới đúng! – Tôi nói với hắn bằng cái giọng đầy sự khinh bỉ!
-Thôi, thôi, hai người chào nhau đến đây là đủ rồi. Mau vào làm việc đi! – Anh Nhật cắt ngang – Chào hỏi thế là đủ rồi nhé!
-Đừng có nói là hắn lọt vào mắt xanh của anh rồi nha! Hắn không đủ tư cách để làm em rể của chúng ta đâu! Đời nào mà em lại giao con bé cho một kẻ vô lại như thế được cơ chứ! – Tôi thì thào.
-Tại sao không? – Anh Nhật nói mà ẩn chứa nhiều í sâu xa.
Thật không thể tin được mà. Mới gặp hắn có lần đầu mà anh đã có cảm tình với hắn. Mà thôi, hắn cũng chưa làm cái chuyện gì tới mức mình phải ra tay. Phải tới bảo thư kí chuẩn bị hồ sơ cho buổi họp mới.....
-Chiều nay về thì ghé vòa nhà cũ của ba một chút nhé! Anh muốn cho em xem cái này! Chủ căn nhà đó đã bán nó lại cho anh nên vào tuần sau gia đình anh sẽ chuyển vào đó ở. – Thì ra là giọng anh Nhật. (Vâng, em sẽ tới...). Không biết anh sẽ cho mình xem gì nhỉ? Có vẻ là quan trọng nên anh mới nói nhỏ.
-Thư kí Châu, mang cho tôi tài liệu của buổi họp.
-Dạ, vâng thư phó giám đốc. – Đó là thư kí Châu Hoàn, thư kí riếng của tôi. Theo như tôi nghe được thì cô ấy đã thích thầm anh tồi từ khi mới vào công ti. Nhưng thật là bi đát, anh tôi lại trúng tiếng sét ái tình với một người khác. Đó là Triệu Từ Vi, bây giờ là Lâm Từ Vi. Mà phải nói rằng anh tôi đúng là biết chọn người. Chị ấy là hoa khôi của Đài Loan, lại là thủ khoa của trường đại học mà anh ấy học (Hai người học cùng đại học, sau này có duyên nên vợ chồng). Mà thôi, nói về cuộc đời của anh ấy đủ rồi, anh ấy không thể sắm vai chính trong cuộc đời của tôi được.
-Thư kí Châu, tôi bảo cô mang cho tôi tài liệu về cuộc họp sắp tới chứ có phải danh sách tuyển nhân viên đâu?
-Dạ, nhưng giám đốc Lâm bảo tôi là đưa cái này cho anh trước sau đó mới đưa cho anh tài liệu. Và còn dặn tôi là đợi khi nào anh điền xong danh sách tuyển nhân viên thì mới được đưa cho anh tài liệu này ạ! – Thư kí đáp lại mà tôi thấy đầu như muốn nổ tung.
-Đây là công việc của bộ phận nhân sự, không phải của tôi, sao tôi lại phải làm chứ? – Tôi nổi giận.
-Dạ, nhưng giám đốc bảo là anh phải làm vì đây là yêu cầu của Trung úy Đỗ, giám đốc bảo không được làm trái í của khách, nên.....
-Hiểu rồi, lại là tên Đậu Đỗ đó. Muốn chơi tôi chứ gì? OK, đưa bút cho tôi. Tôi sẽ điền hết. – Tôi bực mình làm công việc luôn không thèm để í đến việc cô thu kí nghĩ gì khi mình nói hai từ ‘Đậu Đỗ’.
-Đậu Đỗ!? Chắc phó giám đốc ghét trung úy Đỗ lắm! – Cô ấy thì thầm. Nhưng tôi hoàn toàn nghe được. Tôi đã được huấn luyện rồi mà! – Tôi xin phép ra ngoài ạ! (Ừ....)
-Để xem nào, có những nhân vật nào! Triệu Tử Di. Ừm...có vẻ được, tích luôn. Tiếp theo là Châu Hảo, em thư kí Châu à? Thôi được, chị em làm cùng công ti cũng được, tích luôn. Xem nào, Vũ Hà Giang.....Cô gái mà Đậu Đỗ vừa nói. Hắn nói thật à? Thôi được, trêu cô này cho hắn tức. – Và một thời gian sau, tôi cũng đã hoàn thành xong. Tôi tới văn phòng của anh Nhật. – Anh ơi, em, hơ....(Tên Đậu Đỗ cũng ở đó) Khụ...À...giám đốc, tôi điền xong như giám đốc nói rồi đây. Các nhân viên được làm trong công ti cũng đã được tuyển. – Nói xong thì tôi ra ngoài. Anh Nhật thật là, từ lúc thành lập công ti đến giờ đều không mời mình đến một ly trà vậy mà tên kia, cafe, bánh ngọt, lại còn cocktail đặc biệt nữa chứ! Thật là Quá quắt! Mình sẽ ghim vụ này cho anh ây biết.
Kim đồng hồ chỉ mười một giờ đúng. Đây là giờ mà ba anh em chúng tôi đi ăn trưa. Nhung hôm nay lại có một vị khách nữa, Đỗ Thành Long, tên đậu đỗ thối. Sao hắn lại đi ăn cùng nhỉ? Lại làm Bạch phát cuồng lên. Cuối cùng thì cũng đã tới nhà hàng. Suốt quá trình đi trong xe thì con bé Bạch cứ nói liên thiên với tên Đậu Đỗ đó, thật là bực mình mà. Cả quá trình ăn, mấy người đó nói chuyện với nhau mà không hề để í tới mình. Đã vậy thì.....
-Em ăn no rồi, em đi trước đây. Chiều nay phiền anh đưa Bạch tới trường giùm em. Mà chiều nay em xin phép được nghỉ ở công ti. Năm giờ chiều hẹn gặp anh ở nhà. Tạm biệt, mọi người ăn vui vẻ. – Tôi đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng. Tôi biết những người ở đó sẽ tự hỏi, ‘Nó bị sao vậy nhỉ?’ hoặc ‘Sao hôm nay anh Minh lạ thế?’. Mặc kệ bọn họ, tôi đến một nơi mà ngày trước ba thường dẫn tôi đến. Đó là Bảo tàng Cố cung Quốc gia, nơi mà ngày xưa ba đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm. Tôi ở đó cả buổi chiều để ôn lại những kỉ niệm xưa, để nói cho ba biết con đã chả thù cho ba và mẹ.
Đến năm giờ chiều. Tôi đến căn nhà cũ của ba mẹ. Mọi vật đều như xưa.Tôi thấy anh đã ở đó. – Anh tới sớm nhỉ? Có chuyện gì mà anh bảo em tới đây?
-Minh, trước khi ba mẹ mất, ba có để lại cho em một bức thư. Anh tìm thấy nó ở trong phòng của ba mẹ. Anh vẫn chưa mở ra xem vì nó đề tên em trên đó. Nhưng không cần đọc anh cũng đã biết nội dung thư. Đó là việc mà anh đã từ chối đề nghị của ba. Đó là đề nghị nào thì em đọc sẽ biết. – Sau đó, anh đưa lá thư cho tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ. Tôi bắt đầu đọc.
(xin lỗi mọi người! lâu lâu lắm rồi mình mới đăng! :) mọi người đọc và cho mk nhận xét nhé! )
Minh Hạ | ||
2018-06-07 08:55:33 | ||
Chat Online |
CHAP 1: BẠN MỚI,BẠN CŨ
-Tạm biệt các bạn,sang lớp mới mình sẽ vẫn luôn nhớ đến các bạn!
-hu..hu..Mày đi bọn tao sẽ nhớ mày lắm đó,liệu mà học cho tốt vào,đừng để xấu mặt lớp mình.
-Trung ơi,mày đừng đi mà!
-#2*^fo$x3
Sau mấy tiếng đồng hồ hết khóc rồi tạm biệt rồi dặn dò,quan tâm...một loạt các hành động ngu ngốc,cuối cùng bóng dáng hắn cũng khuất dạng về lớp mới.
-Tao ghét hắn,ghét,ghét.KyAAAAA,sao không phải là tao,huhuhuhuhuhuhu-nó nằm gục mặt xuống bàn than vãn.
-Thôi,mày im hộ tao được không?điếc tai quá rồi-Phương Chi,đứa bạn thân nhất của nó lên tiếng.Rồi nhỏ vươn tay ra,bẹo má nó,nói:
-Bộ mày định bỏ lại tụi tao rồi sang lớp mới à?
Nó xoa xoa đôi má,thầm chửi con bạn vô tâm rồi lại thở dài:
-Nhưng rõ ràng tao giỏi hơn thằng Trung mà?Sao lại có chuyện bất công như vậy?
-umk,nhưng tại nó là con trai~a,còn mày chỉ là một nữ nhi yếu đuối ha ha ^-^
Nó đánh con Chi một trận vì dám bảo nó là ''nữ nhi yếu đuối''và cạch mặt đe dọa là nếu có kiểm tra sẽ không cho nhỏ chép bài.Đã thế,nhỏ ta còn chém thêm một câu khiến nó tức ói máu:
-Hình như trước khi đi thằng Trung có nói lời tạm biệt riêng với mày mà!Tao nghi có chuyện gì đó nha,he he.
-lại nghĩ linh tinh j vậy,muốn ăn đòn tiếp hả?
Nhỏ Phương Chi lắc đầu nguây nguẩy rồi quay lên.Măc dù nhỏ biết rằng nó có đánh cũng chỉ như muỗi nên quyết định đình chiến để bảo vệ đôi tay nhỏ xinh của nó(cj ấy tốt bụng đúng hem?)
Vào tiết học mới rồi mà nó vẫn cứ vẩn vơ nghĩ ngợi j đó.Nó thầm nghĩ,mình có j ko được nhỉ:
-Thông minh nè(điều này khỏi bàn cãi vì cj ấy đứng thứ 2 của lớp mà)
-cao nè(không dám chắc là cj ấy cao,có 1m55 thui)
-xinh nè(điều này là phét nha,chị ấy ko xinh đâu,răng khểnh,mắt to trong veo,lông mi dày,môi tim mỏng,...chỉ có thế thôi,đâu đến nỗi xinh lắm!)
-Khỏe nữa chứ(oa cj ấy khỏe thật,chạy mới có 100 m mà phải vào phòng y tế nằm 1 tiết )
-vân vân và mây mây,tác giả không trích dẫn hết được.
À,quên mất,MinWa chưa giới thiệu nhỉ?Tình hình chung là như thế này:
-Nhân vật chính:
+ An Hạ(nữ sinh lớp 8),một cô gái khá bình thường:Mê ngôn tình,thích truyện tranh,yêu phim.Cô không chỉ học giỏi mà vẽ cũng khá đẹp.Có thể coi cô gần như là giỏi toàn diện,trừ môn thể dục.Thân thể bẩm sinh yếu ớt,nhưng ngược lại nhan sắc như ''hoa tô mây họa''thu hút không chỉ các bạn nam mà ngay cả các bạn gái cũng bị hớp hồn.Tuy thông minh là vậy nhưng trong một số trường hợp lại ngốc không thể tin.Tất nhiên,nhà cô không giàu,chỉ đủ tiền nuôi cô học trường cao cấp nhất thành phố thôi!
+Minh Khang:bằng tuổi An Hạ.Là một tân cầu thủ xuất sắc trong đội tuyển bóng đá quốc gia.Đã tạm dừng ước mơ làm cầu thủ để quay lại với việc học theo sự sắp xếp của gia đình,tuy nhiên,chàng trai 14 tuổi này vẫn không ngừng đam mê đẹp đẽ đó.Trong đời cậu,có ba thứ quan trọng nhất đó là:gia đình,bóng đá và Tiểu An Hạ.Về ngoại hình nếu không có ước mơ cầu thủ thì chắc chắn một điều là Khang sẽ làm một thần tượng idol bởi gương mặt khá điển trai với thân hình cao ráo và khả năng nhảy thiên phú.(AAAAA!!!!!!!!nói j chữ nhắc đến nhảy là MinWa mê rùi)
+ Minh Khôi:Thiên tài âm nhạc,biết chơi nhiều nhạc cụ:ghita,piano,sáo,violin,....Anh trai song sinh của Minh Khang nhưng lại khác xa em của mình.Nếu Khang năng động và thân thiện bao nhiêu thì Khôi lại ít nói và lạnh lùng bấy nhiêu.Tất nhiên,hai anh bạn ấy đều là mỹ nam cả,tuy nhiên,Khôi lại mang vẻ đẹp băng giá,khó gần.Cũng giống Khang,Khôi cũng coi An Hạ là bảo bối( sau này thôi chứ ban đầu thì ko).
WHAT?WHY??????????????
Đó là câu nói đầu tiên của nó khi nghe tin nó chuyển lớp
-Mẹ à,sao lại chuyển con sang lớp A vậy?Con không muốn đâu~nó mè nheo với cặp mắt long lanh nhìn mẹ.
Nhưng mẹ nó đã đáp lại cặp mắt đáng yêu ấy bằng một lời nói không thể ''ngọt ngào'' hơn:
-Thật vậy à ?Con YÊU của mẹ không thích sao?vậy con cần mẹ CHUYỂN-CON-VỀ-LỚP-CŨ không?
Nó sởn gai ốc và thầm chuồn trước lên tầng bởi nếu nó ở lại thêm một phút giây nào nữa nó sẽ bị nhấn chìm bởi cơn cuồng phong ấy mất.
Nhưng mà nghĩ lại thì chính nó mới là đứa xin người mẹ quyền lực chuyển lớp cho.Bởi cái hãnh diện của một đứa học sinh xuất sắc thì bị ở lại lớp kém là không thể.Nhưng bây giờ nó đã hối hận.Mẹ ơi,con hối hận rồi.
Ai cũng biết dù nó có hối hận cũng không thể làm gì được,hôm nay nó vẫn phải chuyển lớp nhưng,không phải lớp nó thích TT^TT.
-Umk,vậy thì mình sẽ lạnh lùng cho nó phong cách,đỡ sợ bị bọn nó bắt nạt.Theo style all black lun!!!
Vậy là cô nương quanh năm pink,white của chúng ta đã trở thành một thanh chocolate đen ngòm.
Nhưng tất nhiên xem chừng vẫn yếu đuối lắm.Haizzz.
*Trường học*
-Chào cả lớp,tôi tên là Diệp An Hạ.Tôi cũng chẳng biết nói gì nữa...haiz mong các bạn giúp đỡ.
Nó giới thiệu xong rồi cố gắng nở một nụ cười sao cho giả tạo nhất có thể.
*HURA~mình mắc level ngầu rồi*-Nó thầm nghĩ.
-Rầm...Ui da!
-Em có sao không?
-Mau đỡ anh ấy dậy đi?
-Hu hu,hỏng gương mặt đập chai của thần rùi?Ui,Thần của em có sao không ?
Uả,lạ vậy?Người bị ngã là nó mà?Đính chính lại thì nó là con gái đó nha.Sao bỗng dưng được gọi là ''anh'' vậy cà?
-Bạn mới,có sao không?
Một giọng nói ôn nhu cất tiếng hỏi nó.
-Umk,mình không sao,cảm ơn bạn!
-Vậy cảm phiền bạn đứng dậy được không?Bạn nặng quá à.
*Ô Mai Chuối thần linh ơi,con đang làm gì thế này?Chết rùi,con ngã lên người người ta rồi*
Nó ngẩng mặt lên,nhìn nạn nhân .
SỐC
đẹp trai quá à~Thiên sứ đời em~
-Nè,con heo kia,đứng lên mau,định giết chết ộp-pa của tụi này hả?
Một con nhỏ chanh chua mắng nó.
*UI,sợ wá đi à .Thôi,đứng dậy nhanh cho lành*
Nó đứng lên,cậu bạn kia cũng đứng dậy.Nhìn thẳng vào mắt nó,cậu bạn nở nụ cười thật tươi:
-Cảm ơn nha...
Thần linh ơi con cần truyền máu^///^
-... lợn con!
W W W?Nó như đang ở trên mây bị kéo tụt xuống địa ngục bằng bàn tay ấm áp của một vị prince ác quỷ đội lốt thiên thần.
Trong tình trạng đông cứng ,sa mạc,hạn hán,bốc hơi,.....lời nói,nó lê bước về cái bàn trống phía cuối lớp.
Mặc kệ tui đi!
-Chào bạn mới,mình tên là Lan Hi,làm bạn với mình nhé!
Mặc kệ tui đi!!
-Nhô,chào nhóc kẹo ngọt,anh tên là Hải,cần giúp đỡ cứ gọi anh nha.
-kinh,xưng anh cơ à.Bạn ấy bằng tuổi mình đấy.Mà nhỏ giỏi hơn mày nhiều,có khi mày cần nhỏ giúp đó.Ha Ha Ha.
MẶC KỆ TUI ĐI.................
*Giờ ra chơi*
-Vậy là mày như mất hồn khi nghe thằng nhóc ấy nói mình là lợn con à?Hắc hắc...Con dại trai~
Phương Chi nháy mắt tinh nghịch nhìn nó sau khi ngồi nghe nó ''tâm sự''về ngày đầu tiên ở lớp mới.Nhỏ chép miệng:
-Tội bạn tui chưa,gầy nhẳng nhơ trơ xương sống thế mà cũng bị mắng là con lợn.Thế thì chắc tụi này thành voi ma mút từ lâu rồi ha.
-Tại một con nhỏ trong lớp ấy tự nhiên gọi tao là lợn trước nên mai -pờ -rin- se(my prince) mới gọi tao là lợn.
-Lại còn bao biện.Uí trời,''my prince''cơ đấy!Con lạy mẹ.Mẹ tỉnh lại ngay cho con nhờ, trai đẹp ngoài đời thật không bao giờ tốt như ngôn tình đâu.
Tùng ...tùng ...tùng...
-Thôi chớt rùi...bye nha,tiết sau tám nốt,giờ về lớp đây~
Nó tạm biệt nhỏ bạn thân rồi tót lên lớp của mình.
*Hu hu,muốn rụng chân lun af~sao nhà trường không xây thang máy có phải học sinh đỡ khổ không,ngày nào cũng leo 4 tầng nhà thế này thì chết mất*
Còn tiếp....
(Chap 2 đăng ngày 10/6)
rời rạc !!! nếu đã muốn viết thì để địch giả này chỉ cho !!!!! ko những pải có thoại mà còn pải tả ,sự , luận , thuyết ,.... như thế ms gợi cho ng đọc hứg thú để đọc tiểu thuyết của mik !!!!!
Ngô Linh | ||
2018-05-20 07:32:52 | ||
Chat Online |
Chap 1:
Trường Vamperia là 1 ngôi trường danh giá chia làm 2 khu nội trú cho học sinh. Khu thứ nhất là khu nội trú Mặt Trời do Ngọc Ngân đứng đầu. Khu thứ hai là khu nội trú Mặt Trăng do Tuấn Minh đứng đầu. 2 khu nội trú giờ đến lớp lại khác nhau. Khu nội trú Mặt Trời hok vào ban ngày còn khu nội trú Mặt Trăng hok vào ban đêm. Người của 2 khu ko được phép gặp nhau. Họ chỉ được gặp nhau 1, 2 giây khi giao tiết. Ngày Valentine là ngày các cô gái tặng chocolate cho chàng trai mk yêu quý và nó sắp đến. Đa số các chàng trai được yêu quý đều ở khu nội trú Mặt Trăng nên chỉ với vài giây chạm mặt nhau thì chưa chắc các cô gái Mặt Trời đã đưa được quà cho chàng trai mk yêu quý. Và cả Linh Linh-bạn thân của Ngọc Ngân cũng vậy. Nhưng cô ko nản lòng. Từ trước tới giờ, mỗi khi Linh Linh quyết làm điều gì thì ko ai có thể ngăn cản. Cô nảy ra 1 ý kiến mà ko ai dám nghĩ tới.
Tối đó...
_Cậu chắc ko đấy Linh Linh? Nhà trường cấm chúng ta vào khu nội trú Mặt Trăng mà nhớ chứ? Đó là luật nặng nhất của nhà trường, ai vi phạm mà bị bắt được thì sẽ bị hạ hạnh kiểm thấp, viết bản kiểm điểm, lau dọn khu nội trú của mk sạch sẽ trong vòng 3 tuần mà cậu biết cái khu nội trú của bọn mk to đến mức nào còn gì! Hoặc nặng hơn thì sẽ bị đuổi học đó.Hơn nữa tớ lại còn là người đứng đầu khu nội trú Mặt Trời đó.-Ngọc Ngân cảnh báo cô bạn
_Ko sao đâu mà! Mk phải xem kết cấu địa hình của cái khu nội trú tối tăm này thì mới có thể là người đầu tiên tặng chocolate cho anh Tuấn Minh chứ!
_Ko biết cái tên ấy có gì đặc biệt với cậu nữa! Trông hắn cũng bình thường mà
_Bình thường với cậu, đặc biệt với mk
_Thôi tớ ko đi đâu!
_Cậu đi thì đi, tớ xem xét xong đã.
_Uk cứ XEM XÉT đi!*phồng má giận dỗi+quay đi*
_Khoan đã Ngọc Ngân
Cứ tưởng bạn mk đã thay đổi ý kiến nên quay lại nói:
_Định quay về rồi à?
_Ko, chỉ là cậu giúp tớ trèo tường đi!-Quả thật bức tường bao bọc bên ngoài rất cao. Nếu ko có người giúp thì cô sẽ ko thể trèo qua được. Lối vào khu nội trú này cũng có một chiếc cổng mở to nhưng sợ có người nhìn rồi bị phạt nặng thì....Vì vậy nên Linh Linh đã quyết định đi bằng lối tường. Ngọc Ngân cũng chịu thua cô bạn của mk, đành giúp bạn trèo tường. Nào ngờ khi trèo qua thì Linh Linh bị ngã và kéo theo cả Ngọc Ngân vào khu nội trú.
_Ui da, cái đầu tôi!-Ngọc Ngân xoa xoa cái đầu bị chảy máu của mk
_Ng...Ngọc Ngân, c...cậu bỏ r..ra được ko? Mk s..sắp ngạt th...thở rồi!-Linh Linh nói với giọng khó nhọc. Lúc này, Ngọc Ngân mới để ý. Cô đang ngồi lên Linh Linh. 2 bản tay của Linh Linh đang bê bết máu.
_Á mk xin lỗi*vội đứng dậy*
-Chà, đây ko phải là Ngọc Ngân, người đứng đầu khu nội trú Mặt Trời sao? Cơn gió nào mang cô tới đây-1 giọng nói sắc xảo cất lên làm 2 cô giật mk. Chủ nhân của giọng nói đó là Tuấn Minh.
_Tôi cũng chả thèm tới đây đâu! Do giúp bạn tôi nên vô tình bị ngã xuống đây thôi. Với người như tôi thì sao lại phải đến những khu vực cấm mạo hiểm này chứ?
_UKm, cô nói cũng phải! Bạn cô tên là gì?
_Tớ...tớ tên là Linh Linh. Rất vui khi được gặp mặt và nói chuyện cùng với cậu
_Được rồi! Các cô bị thương rồi. Trịnh Sảng, Dương Dương, Hân Đồng, Tuấn Nam, dẫn 2 cô gái này đi băng bó vết thương
Vừa dứt lời, có 4 người từ đâu xuất hiện, mỗi người một vẻ đẹp khác nhau
Trịnh Sảng
Hân Đồng
Dương Dương
Tuấn Nam
_Được rồi, 2 bạn đi theo mk!-Trịnh Sảng kéo tay 2 cô đi. Trông nhỏ nhắn như vậy mà lực kéo mạnh dữ, làm Linh Linh ko phản kháng được gì, đành nhìn Tuấn Minh 1 cách đầy nuối tiếc. Sau khi băng bó xong thì 4 người dẫn 2 cô tận ra cổng kí túc xá
_Vậy 2 bạn đến đây thì tự đi về nhé! Bọn mk cũng bị cấm vào khu nội trú Mặt Trời. Tạm biệt!-Trịnh Sảng nói
_Nhưng từ lần sau các cậu đừng trèo tường mà vào nhé! Đi bằng cổng chính ko sao đâu!-Hân Đồng nói
_Thật à?-Linh Linh hớn hở
_Bọn tôi đã nói thì sẽ giữ lời, các cô trèo tường lại bị thương nữa thì nhiều lần nữa, các cô dọn dẹp luôn tiền mua đồ trị thương đấy!-Dương Dương nói
_Trời sắp sáng rồi, chúng tôi phải về đây, tạm biệt các cô. Từ trước đến giờ chưa có ai gan to = các cô đâu!-Tuấn Nam vắt chéo 2 tay sau đầu
_Ukm, chúng tôi gan to đấy, thì sao?-Ngọc Ngân hầm hầm sát khí
_Ờ thì...tôi chỉ nói vậy thôi!*toát mồ hôi hột*
_Thôi, Ngọc Ngân, đừng chấp với cái dạng như hắn!Tạm biệt-Linh Linh nói. Cô ko ngờ mk lại được mời vào Khu nội trú mặt Trăng chơi.Càng ko ngờ mk được nói chuyện với Tuấn Minh.
_Trời ạ, có cần phấn khích tới như vậy ko?-Ngọc Ngân đen mặt
_Tất nhiên là có rồi!
_Tại cậu mà mk mất mặt đấy! Về nhà XỬ LÍ*sát khí đầy người*
_T^T*toát mồ hôi hột+khóc từ lúc đi đến khi về kí túc xá*
chuyện mk tự nghĩ còn bạn mún hỉu rõ nội dung thì...cố gắng đợi mk ra thêm vài chap nữa nha!