Đồng Tháp nằm trong vùng đất đai rộng lớn phì nhiêu do các lưu dân người Việt từ phía Bắc vào khai phá lập nghiệp hình thành nên vùng dân cư từ thế kỷ thứ 16. Cùng với công cuộc Nam tiến của các dòng di dân tự nhiên, các chúa Nguyễn cũng dần xác lập chủ quyền và thiết đặt bộ máy cai trị.
Sách Đại Nam thực lục tiền biên chép: “Buổi quốc sơ, tùy đất mà đặt kho (gọi là khố trường), kho ở đâu đặt theo tên đất ở đó để thu chứa tiền thóc sản vật… Chúa thấy Gia Định khi đó đất rộng cho lập thành 9 khố trường biệt nạp gồm Quy An, Quy Hóa, Cảnh Dương, Thiên Mụ, Quản Thảo, Hoàng Lạp, Tam Lạch, Ba Canh, Tân Thịnh, cho dân tùy tiện lập ấp vỡ ruộng cày cấy nộp thuế và đặt quan lại để trưng thu”. Trong đó khố trường Ba Canh nay chính là vùng đất phía Bắc sông Tiền tỉnh Đồng Tháp.
Năm 1757, Võ vương Nguyễn Phúc Khoát mở mang thêm đất Tầm Phong Long nằm giữa sông Tiền và sông Hậu, giao cho Nguyễn Cư Trinh lập ba đạo: đạo Đông Khẩu ở xứ Sa Đéc, đạo Tân Châu ở Tiền Giang, đạo Châu Đốc ở Hậu Giang đều thuộc dinh Long Hồ. Trong đó đạo Đông Khẩu nay chủ yếu thuộc vùng đất phía Nam sông Tiền tỉnh Đồng Tháp.