Bánh Mì Chấm Sữa

#Dori
348
38 theo dõi 13 bạn bè
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 0 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 0đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 64 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Huy hiệu (+)
Bí mật
Học lực: Chưa xác định
Cấp học:
Môn học yêu thích: Khác
Tình trạng: Chưa xác định
Sở thích: Chưa xác định
Huyện Sóc Sơn - Hà Nội
Đã tham gia: 01-03-2022
Số ngày hoạt động: 64 ngày
Báo cáo vi phạm
5
205 sao / 41 đánh giá
5 sao - 41 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 41 đánh giá
8 quà tặng | 0 câu hỏi | 0 trả lời
Modern twin (brown)
20
Entrance to room
10
Sunset (balcony burgundy)
15
sunset smal window
6
dark brown wooden floor
6
Layered Medium Hair
6
hair short black
5
Normal
5
6 2
Bánh Mì Chấm Sữa
Link | Report
2022-04-01 10:45:13
Chat Online
BÓNG ĐÊM TIẾP NỐI

Ta là thần linh?

Ông không còn biết nữa. Có lẽ là trước đó, khi Đĩa Mặt Trời sáng rực như vàng ròng trên đỉnh Thiên Trụ Điện vĩ đại. Ông nhớ mình đã bế một vị cổ nhân khô héo trên tay, và cả hai bay lên bầu trời trong ánh nắng rực rỡ. Mọi tổn thương và đau đớn nhòa đi khi ánh sáng tái tạo ông. Nếu ký ức này là của ông, thế thì ông đã từng là người phàm? Ông nghĩ vậy, nhưng không tài nào nhớ nổi. Suy nghĩ của ông là một đám mây hỗn loạn, hàng đống ký ức rời rạc quay cuồng giận dữ trong đầu ông.

Cái gì là thật? Giờ ta là cái gì?

Nơi này, hang động ẩn dưới lớp cát. Nó có thật không? Ông tin là thế, nhưng ông không còn chắc có thể tin vào nhận thức của mình không nữa. Tất cả những gì ông biết chỉ là bóng tối; bóng tối ghê sợ không có điểm dừng trùm lên ông như một tấm vải liệm. Nhưng rồi bóng tối tan đi và ông bị ném vào ánh sáng. Ông nhớ mình đã đào xuyên qua cát khi mặt đất oằn đi, đá chuyển mình như thể một thứ đã bị chôn vùi và quên lãng từ lâu muốn trỗi dậy lần nữa.

Những bức tượng trồi lên từ dưới lớp cát, to lớn và đáng sợ. Những chiến binh mang giáp đội mũ trụ mặt quỷ phủ bóng lên ông, những vị thần của một nền văn hóa đã chết từ lâu. Những bóng ma hiếu chiến xuất hiện và ông chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của chúng, đào thoát khỏi thành phố đang dâng lên khỏi lòng đất trong ánh sáng chói lòa và mặt trăng mặt trời xoay vòng trên đầu. Ông nhớ mình đã lang thang qua sa mạc, tâm trí cháy rực những cảnh tượng của máu đổ và bội phản, của những cung điện tráng lệ và những điện thờ bằng vàng bị phá sập trong nháy mắt. Hàng thế kỷ phát triển tan nát vì hư danh và kiêu hãnh của một người. Kẻ đó là ai? Ông không biết, nhưng ông thấy sợ.

Ánh sáng từng một thời thay da đổi thịt cho ông giờ lại là nỗi đau. Nó thiêu sống ông và làm khô héo linh hồn khi ông đi trên sa mạc, lạc lối và đơn độc, bị giày vò bởi một nỗi căm ghét không hiểu nổi. Ông tìm nơi trú ẩn khỏi ánh sáng bất dung thứ này, nhưng ngay cả ở đây, ngồi thu mình trong hang động ẩm thấp, Kẻ Thì Thầm vẫn tìm thấy ông. Bóng đen trên những bức tường trườn quanh ông; luôn lẩm nhẩm điều gì đó, luôn âm mưu khoét sâu thêm nỗi đắng cay của ông. Ông đưa đôi bàn tay dài xù xì với những móng vuốt sắc nhọn lên thái dương, nhưng không thể xua đi kẻ đồng hành trong bóng tối kia. Không bao giờ ông có thể.

Kẻ Thì Thầm kể lại câu chuyện về nỗi ô nhục và tội lỗi của ông. Nó nhắc đến hàng ngàn người đã chết vì ông, những kẻ không có cơ hội được sống do thất bại của ông. Một phần trong ông tin rằng tất cả chỉ là giả dối, là những tưởng tượng kỳ quặc khiến ông không sàng lọc nổi sự thật từ những lời dối trá. Kẻ Thì Thầm nhắc ông về ánh sáng bị dập tắt, cho ông thấy khuôn mặt của tên phản bội đang nhìn xuống khi kết án ông trong bóng tối thâm u vĩnh hằng. Nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, ông giận dữ gạt chúng đi. Kẻ Thì Thầm biết mọi bí mật trong tâm trí ông, thay đổi mọi sự chắc công ông từng cố bám víu, mọi đức tính khiến ông trở thành một anh hùng thần thánh trên toàn… Shurima!

Cái tên ấy có ý nghĩa gì đó với ông, nhưng nó nhòa đi như một ảo cảnh lung linh, bị trói buộc trong nhà tù tâm trí ông bằng xiềng xích của sự điên loạn. Đôi mắt ông, từng rất trong sáng và sắc sảo, bị phủ mờ bởi hàng trăm năm sống trong bóng tối. Làn da rắn chắc như một bộ giáp bằng đồng, giờ cùn nhụt và rạn nứt, bụi tuôn ra từ vô số vết thương như cát chảy trong chiếc đồng hồ cát của một tên đao phủ. Có lẽ ông đang hấp hối. Ông nghĩ thế, như ý nghĩ đó không làm phiền ông quá nhiều. Ông đã sống cả một đời và chịu đựng quá lâu rồi. Ông không sợ bị tuyệt diệt.

Còn tệ hơn, ông không còn chắc mình có thể chết nữa. Ông nhìn vào thứ vũ khí trước mặt, một thanh rìu bán nguyệt không có tay cầm. Nó thuộc về vị vua chiến binh của Icathia, nhưng ông nhớ đã bẻ nó gãy làm đôi khi nghiền nát đội quân của chủ nhân nó. Ông nhớ mình đã rèn lại nó, nhưng không rõ lý do. Có lẽ ông sẽ dùng nó để tự sát xem sao. Máu sẽ chảy ra hay chỉ có cát bụi? Không, ông sẽ không chết tại đây. Vẫn chưa đâu. Kẻ Thì Thầm nói cho ông biết số phận vẫn còn dành một vai trò khác cho ông. Ông vẫn còn máu chưa đổ, một khao khát phục thù chưa thỏa mãn. Khuôn mặt của kẻ đã kết án ông trong bóng tối vẫn trôi nổi trước mắt ông, và mỗi lần thấy nó, nỗi căm ghét khắc sâu trong tim ông lại sục sôi.

Ông ngước lên nhìn vách hang khi bóng tối tan dần, để lộ ra những bức vẽ lem nhem của lũ phàm nhân. Những hình ảnh mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, mô tả thành phố trong hoang mạc vào thời kỳ huy hoàng nhất. Những dòng sông tươi mát trong lành chảy quanh những con đường lớn nhộn nhịp và ánh mặt trời đầy sức sống nuôi lớn thảm thực vật trên một mảnh đất màu mỡ. Ông thấy một vị vua đội mũ trụ hình đầu ưng đứng trên một cung điện cao ngất và một bóng hình mặc áo choàng đen đứng cạnh. Phía dưới họ là hai người khổng lồ mang giáp đang giáp lá cà, một con cá sấu to lớn cầm thanh rìu bán nguyệt và một học giả-chiến binh có đầu chó rừng. Ông thấy có chút sợ hãi trước hình dạng thăng hoa của mình. Ông chuyển ánh nhìn sang chiến binh còn lại. Thời gian đã xóa nhòa mọi góc cạnh của dòng chữ bên dưới khuôn mặt đó, nhưng vẫn đủ rõ để ông đọc dược tên kẻ phản bội.

“Nasus…” ông nói. “Anh trai…”

Và như thế, danh tính của chính ông được tiết lộ, như mặt trời ló ra sau một đám mây bão.

“Ta là Renekton,” ông rít qua kẽ răng. “Đồ Tể Sa Mạc.”

Ông nhấc thanh đao bán nguyệt và đứng thẳng dậy. Cát bụi tích tụ hàng thế kỷ bay mù mịt khỏi bộ giáp của ông. Những vết thương cũ khép miệng, làn da nứt nẻ tái sinh và màu xanh ngọc trở lại trên lớp da cá sấu của ông. Mặt trời đã tái tạo ông, nhưng giờ bóng tối là đồng minh của ông. Sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể khổng lồ của ông, cuồn cuộn cơ bắp và đôi mắt đỏ cháy hận thù. Ông nghe thấy Kẻ Thì Thầm nói, nhưng không để tâm đến nó nữa. Ông xiết chặt móng vuốt và trỏ đầu mũi đao vào hình ảnh của vị chiến binh đầu chó rừng.

“Anh bỏ mặc tôi trong bóng tối, anh trai,” ông nói. “Giờ anh sẽ phải trả giá cho sự phản bội đó.”
_Renekton_



 

6 2
OFF | Chat Online Report

Dài qué!!!;-;"

Đx like =trả
Nếu bn là ng thân thựn hào phóng thì tích 5* và theo dõi choa Shi nka!!!(◍•ᴗ•◍)❤
​Yeww!!!
0 0
Pie | Chat Online Report
lai dạo trả hay không tùy cậu =)
0 0
Khánh Ly | Chat Online Report
Like = trả tuss đầu vs cuối -)(

Phiền = xóa 

#banana'z
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Bánh Mì Chấm Sữa
Link | Report
2022-03-03 09:17:52
Chat Online

KHAO KHÁT SĂN LÙNG

Ba hồi chuông sau khi Cổng Mặt Trời đóng lại, Piltover vẫn tràn đầy sức sống – thứ sức sống hiện đang cản đường cô. Caitlyn lao vun vút xuống theo Chính Lộ Trăng Khuyết, luồn lách giữa đám người ăn chơi lúc nửa đêm đang thơ thẩn dạo quanh những quán rượu và hộp đêm thời thượng. Các cửa hàng ăn tối đã vắng khách, cũng như các nhà hát gần đó trong Lối Vòm Lôi Cuốn, nên con phố này sắp đông nghẹt người. Nếu không sớm bắt được Devaki, họ sẽ để hắn chuồn mất.

“Cô thấy hắn không?” Mohan gọi với lên từ phía sau.

“Nếu thấy, tôi đã cho hắn một viên đạn rồi!”

Khẩu súng trường hextech vắt qua vai Caitlyn đã được nạp đạn và sẵn sàng bắn, nhưng cô cần một mục tiêu, và Devaki thì lẹ như quỷ vậy. Hắn đã cướp ba công xưởng của gia tộc (họ biết thế) trong năm tuần vừa rồi, và Caitlyn ghim hắn cho hai vụ khác nữa. Biết được có chuyện lớn đang diễn ra, cô và Mohan đã liên tục cảnh giới một trong các công xưởng của Nhà Morichi, và tất nhiên, Devaki lộ mặt. Họ thậm chí không biết điều đó cho đến khi những người thắp đèn đi khắp phố làm công việc của mình, và trong ánh sáng rực rỡ, Caitlyn nhìn thấy hình phản chiếu của hắn trên cửa kính quán rượu bên kia đường. Đúng lúc đó, Devaki cũng nhìn thấy cô, hắn đứng dựng lên như một con chuột cầu cảng bị giật mình.

Caitlyn phanh lại ở ngã tư kế. Ngọn lửa bị giam trong lồng đèn trên đầu tắm ánh sáng hổ phách ấm áp lên hàng tá người đang nhìn cô ngạc nhiên. Đôi mắt lam nhạt của cô lướt từ người này sang người khác, tìm kiếm bóng hình đặc trưng của Devaki.

Một cậu trai trẻ băng qua con phố hướng về phía cô, má đỏ ửng vì những trò tiêu khiển ban đêm. Cậu  vẫy tay.

“Cô đang tìm người chạy trốn hả?” cậu hỏi. “Một gã đội cái mũ lớn?”“Đúng,” Caitlyn nói. “Cậu đã thấy hắn? Hắn đi lối nào?”

Cậu trai chỉ sang trái và nói. “Theo đường này, nhanh như gió.”

Cô ngó theo hướng nhìn của cậu và thấy những người đi xem hát đang vui vẻ ùa ra khỏi Lối Vòm Lôi Cuốn, một kiến trúc vòm làm từ kính màu và cột sắt. Họ hòa cùng những chủ quầy hàng đang bán đồ giải khát và những cô gái dạo đang tìm kiếm dấu hiệu của một khách hàng giàu có. Mohan cuối cùng cũng bắt kịp cô, mồ hôi đầm đìa, thở dốc. Anh cúi xuống, chống tay lên đùi để nghỉ lấy sức. Bộ áo đồng phục xộc xệch, mũ lệch hẳn ra sau.

“Xem ra hắn định lẩn vào đám đông,” anh nói giữa mỗi lần hớp hơi.

Caitlyn dành một thoáng để nghiên cứu người giúp đỡ đầy tinh thần công dân của họ. Quần áo cậu được may đo chuẩn xác, chắc phải tốn kha khá, nhưng cổ tay áo đã sờn và khuỷu tay áo đã hơi bạc. Đôi mắt cô nheo lại khi ghi nhận những sắc màu lỗi thời và cái vòng cổ một năm nay đã không còn là mốt.

Giàu có, nhưng vận may sắp hết.

Mohan quay người về phía con phố đông đúc và nói, “Đi nào, Caitlyn! Không hắn chuồn mất giờ.”

Caitlyn khuỵu gối xuống để nhìn con phố từ một góc độ khác. Mặt sỏi trơn trượt do cơn mưa chiều tối và thường xuyên có người dẫm chân lên. Từ đó, cô thấy những vết trầy của gót ủng trên đá mà chỉ một người đang chạy mới để lại được. Nhưng không dẫn sang trái, chúng dẫn sang phải.

“Devaki trả cho cậu bao nhiêu để nói thế với chúng tôi?” Caitlyn hỏi cậu trai trẻ ăn mặc lỗi mốt. “Nếu ít hơn một kim thuật thì cậu bị lừa rồi.”

Cậu trai giơ bàn tay lên và nói, “Thực ra là năm,” trước khi quay đầu bỏ chạy vào đám đông với một tiếng cười lớn.

“Cái quái…?” Mohan nói, trong lúc đó Caitlyn lao như bay theo hướng kia. Cô đã mất nhiều giây quý giá, nhưng giờ cô biết chính xác nơi Devaki sắp đến. Cô mặc kệ Mohan phía sau, viên cộng sự của cô hơi bị yêu thích quá mức món bánh ngọt mà vợ Thanh Tra Quận làm cho sĩ quan dưới quyền chồng.

Caitlyn chạy theo một lộ trình quanh co qua thành phố, dọc những con hẻm vắng người lại qua và những lối đi ngoằn ngoèo giữa đầu hồi những nhà kho cao lớn xây bằng gạch. Cô băng qua những con phố nhộn nhịp, làm vang lên tiếng kêu khó chịu từ những người bị cô đẩy khỏi đường. Càng tới gần hẻm núi vĩ đại chia đôi Piltover, phố xá càng hẹp lại, nhưng cô dám cá mình biết đường ngang ngõ tắt ở Piltover rõ hơn Devaki. Sau một tá lần rẽ ngoặt, cô xuất hiện trên một con đường bằng đá cuội nhấp nhô men theo rìa lởm chởm của vách núi. Được dân địa phương gọi là Phố Rơi nhờ cỗ máy tải chạy bằng ma kỹ lực hoạt động lúc tối muộn ở cuối đường, nó chìm sâu trong bóng tối.

Cabin khung sắt chưa mở, tấm lưới mắt hình thoi vẫn im lìm đóng chặt. Một nhóm mười lăm người Zaun, phần lớn đã say túy lúy, đang tụ tập quanh quầy vé. Không ai trong số họ là kẻ Caitlyn đang tìm. Cô quay lại và thu mình, đặt nòng súng lên một thùng hàng mang dấu Nhà Medarda. Đồ ăn trộm, chẳng nghi ngờ gì nữa, nhưng cô không có thời gian kiểm tra.

Caitlyn lấy ngón tay gạt chốt khẩu súng trường lên. Tiếng ngân nhẹ phát ra trong khóa nòng khi cô chuẩn bị sẵn sàng cho một phát bắn. Cô đặt báng súng thật chắc lên vai và thở chậm đi. Má cô ép lên lớp vỏ hồ đào, một mắt nhắm lại ngắm qua thấu kính pha lê.

Cô không phải đợi lâu.

Devaki lao ra từ một góc, cái áo khoác dài bay phần phật phía sau, cùng cái bóng cao cao của chiếc mũ. Chẳng có vẻ gì vội vã, tất nhiên, hắn tin mình đã cắt đuôi được những kẻ đuổi theo. Hắn giữ chắc một hộp nặng bọc đồng thau ở các góc trong bàn tay có móng vuốt kim loại; một thứ thô thiển mà Vi bảo hắn đã thực hiện tại một phòng nâng cấp không-hỏi-nhiều ở Zaun khi còn trẻ tuổi ngông cuồng.

Caitlyn nhắm thẳng vào thứ quái gở chạy bằng hơi nước kia, rồi bóp cò. Chớp sáng màu đỏ cam nhá lên từ nòng súng và bàn tay của Devaki biến mất trong một vụ nổ nhỏ. Hắn gục xuống, gào lớn, chiếc mũ đổ nhào khỏi đầu khi cái hộp rơi trên mặt đất.  Devaki ngước lên, mắt mở to vì đau đớn và ngạc nhiên khi thấy Caitlyn. Hắn quay lưng bỏ chạy, nhưng Caitlyn chỉ chờ có thế. Cô lên đạn, kéo cò lần nữa.

Lần này, tia sáng bắn trúng phía sau Devaki, tỏa ra thành một tấm lưới năng lượng chằng chịt. Devaki uốn cong lưng, ngã nhào, nằm co quắp. Caitlyn thu súng lại và khoác lên vai khi cô bước lại chỗ hắn. Hiệu ứng của lưới điện tử đã nhạt bớt, nhưng hắn sẽ không đứng dậy được sớm đâu. Caitlyn cúi xuống nhặt lấy cái hộp hắn đánh rơi và lắc đầu, bật ra một âm thanh chế nhạo.

“L-l-l… làm cách nào?” Devaki lắp bắp trong cơn đau tức đang bao trùm cơ thể.

“Làm cách nào ta biết nơi ngươi sẽ đến ư?” Devaki hỏi.

Devaki gật đầu, cử động thật gượng gạo và gắng sức.

“Những vụ cướp trước đây của ngươi tự thân chúng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi ta coi chúng như một phần của âm mưu to lớn hơn, thì dường như người đang tập hợp các thành phần để tạo ra một phiên bản của Hỏa Mai Ma Chất Vishlaa,” Caitlyn nói.

Cô quỳ xuống bên cạnh Devaki để đặt một bàn tay lên thân hình cứng đờ của hắn.

“Như chúng ta đều biết, thứ vũ khí đó là trái pháp luật vì nó quá nguy hiểm, đúng không? Không người nào ở Piltover dám chạm vào loại đồ bị cấm ấy, nhưng sẽ có ai đó, ở Noxus chăng? Chúng sẽ trả giá hời cho nó, ta nghĩ thế. Nơi duy nhất ngươi có thể kiếm được một thứ như vậy trong thành phố là qua một trong những tay buôn lậu ít tiếng tăm ở Zaun. Đây là con đường nhanh nhất đi xuống Zaun vẫn hoạt động lúc khuya thế này. Một khi ta đã biết ngươi sẽ không ẩn nấp trong Piltover, tất cả những gì ta cần làm là tới máy tải trước ngươi và đợi. Rồi ngươi và ta sẽ có một cuộc trò chuyện thật dài, và ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi đang làm cho ai.”

Devaki không trả lời, và Caitlyn mỉm cười khi cô vỗ lên thân hình đang nằm sõng soài của hắn.

“Mũ đẹp đấy,” cô nói.

_Caitlyn_

 

6 1
_phkhanhchiii_ | Chat Online Report
Lai :)
1 0
kngn | Chat Online Report
# Like r á , nhớ trả là ok -)
1 0
hph | Chat Online Report
like
1 0
Yue | Chat Online Report
Like Nhớ Trả
1 0
Cam_loveBer | Chat Online Report
like::33
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Bánh Mì Chấm Sữa
Link | Report
2022-03-02 11:02:29
Chat Online

CUỘC TRAO ĐỔI CÔNG BẰNG

TÁC GIẢ: RAYLA HEIDE

Khu chợ với thứ mùi từ những cây nhang cháy và đống bắp cải thối.

Ahri phủ chiếc áo choàng của cô lên chín cái đuôi và mân mê cặp bảo thạch trên tay để đánh lạc hướng bản thân khỏi cái mùi khó chịu ấy, cô xoay chúng giữa những ngón tay rồi lại chặp chúng lại với nhau. Mỗi viên bảo thạch có một hình dáng của một ngọn lửa, nhưng chúng được chạm khắc tinh xảo đến mức những góc cạnh của chúng có thể ghép lại với nhau, và tạo nên một viên ngọc một cách mượt mà đến hoàn hảo. Cô đã có bên mình những viên đá màu vàng này kể từ trước khi mà cô có thể nhớ được, vì thế nên cô chẳng có bất kì thông tin nào về nguồn gốc của chúng.

Dù Ahri đang ở trong một môi trường mới, cô vẫn cảm thấy dễ chịu bởi những nguồn ma thuật tiềm tàng đang trôi xung quanh người mình. Cô đi qua một gian hàng với hàng tá những rổ đan chứa đầy những viên đá được mài nhẵn, những vỏ sò được khắc với những huyền thoại về một bộ lạc phía bên kia đại dương, những viên xúc xắc được chạm trổ từ xương, và những món đồ bí ẩn khác. Tuyệt nhiên không có thứ gì giống với những viên bảo thạch của Ahri.

 “Quan tâm đến một viên đá có màu giống bầu trời à?” một tên thương nhân râu xám hỏi. “Với cô, ta sẽ đổi món trang sức hời hợt màu xanh da trời này với cái giá là chiếc lông của một con quạ khóc, hoặc có thể là một hạt giống từ một cây jubji. Ta sẽ linh động cho.”

Ahri mỉm cười với ông ta, nhưng lắc đầu và tiếp tục bước đi xuyên qua khu chợ, với những viên đá mặt trời trong tay. Cô đi qua một gian hàng với những thứ rau củ gai góc màu cam, một đứa trẻ bán một loại trái cây có thể thay đổi màu theo thời tiết, và ít nhất là ba người bán hàng rong đang vẫy những hộp hương trầm bằng thiếc, mỗi tên đều cho rằng mình đã tìm ra cách thức thiền định sâu sắc nhất.

“Bói đây! Đến và lấy những gì vận may sẽ cho ngươi đi!” lời gọi mời của một người phụ nữ với đôi mắt màu tím oải hương và khuông mặt thon gọn. “Hãy tìm xem ngươi sẽ yêu ai, và làm thế nào để tránh khỏi những tình huống xui xẻo chỉ bằng một nắm rễ cây Ngưu Bàng. Hoặc nếu ngươi thích để tương lai ngươi cho những vị thần, ta sẽ trả lời những câu hỏi về quá khứ của ngươi. Dù sao ta cũng khuyên ngươi là nên tìm hiểu nó đi, nếu không thì ngươi sẽ có nguy cơ mất mạng vì bị đầu độc đấy”

Một tên Vastaya cao kều với đôi tai mèo đang chuẩn bị cắn vào một cái bánh nhồi cay. Hắn ta đứng như trời trồng và nhìn chằm chằm vào ả thầy bói với một sự cảnh giác cao độ.

“Nhân tiện thì câu trả lời của người là không. Miễn phí cho ngươi đấy” cô ả nói, nhún gối chào hắn trước khi xoay sang Ahri. “Giờ thì, cô trông có vẻ như cô có một quá khứ đen tối và bí ẩn. Hoặc là ít nhất có những câu chuyện đáng để chia sẻ đấy. Có thắc mắc bỏng cháy gì cho tôi không, quý cô?”

Dưới lớp mùi nồng nặc của khói nhang, Ahri dừng lại bởi thứ mùi của một bộ lông ẩm ướt, và những chiếc lông vũ nhọn hoắt chỉa ra từ cổ của người phụ nữ.

 “Cảm ơn, nhưng không” cô đáp. “Tôi vẫn đang tìm kiếm xung quanh”

 “Tôi e rằng cô sẽ không tìm thấy bất kì một viên bảo thạch Ymelo nào ở trong khu chợ này đâu” ả thầy bói nói, khi đưa ánh mắt của mình lướt qua những viên đá mặt trời của Ahri. “Như cái mà cô đang sở hữu.”

Ahri cảm thấy như có một mũi kim đâm vào phía sau cổ mình vậy, và cô tiến lại gần ả ta. Cô sẽ không để sự háo hức thắng thế trước bản thân đâu. “Cô nhận ra nó à? Nó đến từ đâu vậy”

Người phụ nữ nhìn Ahri

“Tôi nghĩ nó là những viên Ymelo” cô ả nói “Chưa bao giờ nhìn thấy ai có một cặp cả. Hắn ta chỉ chạm khắc một lượng nhỏ chúng, và rất nhiều cặp ngọc đã bị tách rời nhau trong chiến tranh. Thứ này thì, cực hiếm”

Ahri tiến lại sát hơn với mỗi chữ được cô ả nói ra.

“À mà tôi tên là Hirin” người phụ nữ nói.

“Cô có biết nơi nào mà tôi có thể tìm được tạo tác gia này không?” Ahri hỏi.

Hirin cười “Tôi chịu. Nhưng nếu cô theo tôi vào trong, tôi có thể nói cho cô những gì tôi biết”

Ahri phủ áo choàng của mình lên vai, và hăm hở theo sau ả thầy bói đi xuyên qua lều của cô ta, và vào trong một cỗ xe với những bức tường được trang trí bởi da động vật.

“Trà không?” Hirin nói. “Tôi vừa ủ nó hồi sáng”

Ả rót hai ly nước trà màu rượu vang, và tự lấy cho mình một ly. Một thứ trà có vị đắng của gỗ sồi, được che phủ bởi một lượng lớn đến phát ngấy mật ong. Hirin đưa một tay ra lấy những viên bảo thạch, nhưng Ahri muốn giữ nó sát người mình.

“Tôi có cảm giác là những viên đá này có ý nghĩa đặc biệt với cô,” ả nói với một nụ cười mỉa. “Đừng lo, tôi không có hứng thú với việc bán dạo những viên bảo thạch bị trộm cắp đâu. Không hề tốt cho danh tiếng của tôi.”

 “Cô có thể nói cho tôi biết chúng đến từ đâu không” Ahri hỏi, đưa nó cho ả một cách thận trọng.

Hirin đưa nó lên xem dưới ánh đèn.

“Chúng thật đẹp,” cô nói. “Tôi chẳng biết làm cách nào mà chúng là có thể vừa vặn với nhau một cách hoàn hảo như thế. Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy cả”

Ahri không nói gì cả. Cô đứng yên như trời trồng bởi sự tò mò, và không rời mắt khỏi người phụ nữ.

“Truyền thuyết kể rằng một người điêu khắc tên là Ymelo đã thu thập trứng hóa thạch của những con thằn lằn cổ đại hàng ngàn, hàng ngàn năm trước và chạm trổ nó thành những hình thù phức tạp. Những loài bò sát cổ đại này đã sống từ rất lâu trước khi biển Ghetu khô cạn lại thành một sa mạc, chỉ để lại mỗi bụi và những mảnh xương bị hóa thạch.”

Hirin ho một tiếng, và Ahri phát hiện ra một giọng khàn trong hơi thở của cô ta, cứ như là ả vừa uống giấm vậy.

“Những hòn đá Ymelo được thiết kế thành những mảnh nhỏ nhưng khi ghép lại sẽ tạo ra một bức điêu khắc lớn,” ả tiếp tục.

Người phụ nữ đung đưa mảnh ngọc vàng trước mặt Ahri.

“Quá khứ đã rời bỏ cô với những bí ẩn để khao khát, những viên đá này vẫn còn rất nhiều phần khác nữa, khi kết hợp lại nó sẽ tạo ra những hình thù mới. Ai biết được cô sẽ trở thành thứ gì khi cô lần theo dấu viết của quá khứ. Với mỗi mảnh ghép bị mất, cô có thể biết được nhiều điều hơn cả những gì cô đang khao khát đấy.”

“Những lời cô nói thật đẹp” Ahri thì thầm, nhìn thẳng vào người phụ nữ.

Sau một khoảng khắc im lặng, Hirin cười khúc khích “Một số trong đấy là sự thật, một số thứ là do tôi bịa ra. Những lời thêu dệt của một thầy bói thì chẳng bao giờ liền mạch cả.”

Rồi ả mang ra một con dao săn trong ngăn tủ.

“Ta đã thêu đệt vừa đủ những thứ để khiến cho cô khao khát được ở lại,” ả ta nói. “Có vẻ như trà đã làm chậm cơ bắp cô lại rồi”

Một tiếng gào yếu ớt thoát ra từ đôi môi của Ahri. Cô có thể xé nát ả ra. Cô cố gắng nhảy lên, nhưng tứ chi của cô không nghe lời. Ahri bị trói chặt ở vị trí cô đang ngồi.

“Ồ, không cần làm điều đó đâu cô gái. Ta chỉ cần một cái đuôi thôi. Hữu dụng cho cho rất nhiều loại thuốc, và cô thấy đấy, cực kì giá trị. Hoặc là ta nghĩ thế. Ta chưa bao giờ thấy một vastaya với những chiếc đuôi cáo cả. Vị trà sẽ đông cứng bất kì cơn đau nào, và cả các cử động của cô”

Hirin phủ một lớp băng vải lên một trong những cái đuôi của Ahri. Ahri cố gắng chống cự, nhưng cô ta vẫn không thể di chuyển.

 “Cô sẽ thức dậy vào sáng mai, tin tốt đấy!” Ả ta nói. “À, cô sẽ mất đi một cái đuôi. Cô có thật sự sử dụng hết chín cái đuôi không?”

Ahri nhắm mắt lại và vươn người ra xa và tìm kiếm những nguồn phép thuật xung quanh cô ta. Môi trường xung quanh có rất nhiều nguồn dồi dào để lấy, nhưng cô quá yếu ớt bởi thứ trà đó và không thể kéo phép thuật về mình. Thay vào đó, cô chạm vào suy nghĩ của Hirin, một thứ dễ để thay đổi hơn nhiều, và đẩy.

Ahri mở mắt ra và nhìn thẳng vào mắt của Hirin. Nó đậm dần từ màu oải hương sang tím dại.

“Hirin,” cô nói. “Lại gần hơn đi. Ta muốn nhìn vào khuôn mặt của một kẻ đã lừa ta.”

“Dĩ nhiên rồi, thưa quý cô” Hirin trả lời một cách sững sờ. Giọng của ả ta nghe trống rỗng, cứ như thể nó được phát ra từ đáy của một cái giếng.

Cô ả tiến đến khi hai khuông mặt chỉ còn cách nhau vài inch. Ahri hít vào, kéo những tinh hoa của sự sống người phụ nữ ra từ hơi thở của ả.

...Hirin là một cô gái trẻ đang lẩn trốn, đói khát và sợ hãi, nấp phía dưới một gian hàng trong chợ. Hai gã đàn ông cãi nhau phía trên và đang tìm kiếm cô ta. Cô chẳng có thứ gì khác ngoài những cái hộp sắt trống rỗng để đưa cho chúng sau một ngày làm việc…

Ahri tiếp tục hút sự sống của Hirin, lấy những mẩu kí ức từ trong cảm xúc thuần khiết. Chúng đậm vị trong miệng Ahri, và cô thưởng thức từng lớp hương vị đặc trưng của các cảm xúc.

…Hirin bói cho một tên thầy phù thủy ẩn mình trong những tấm áo choàng, nhận được một đồng để khỏi quấy rầy hắn. Cô dùng đồng tiền ấy để mua một mẩu bánh mì, và nuốt nó trong vòng vài giây…

…Trong một nhà trọ tồi tàn, một đám người đang chơi bài với giọng nói khản đặc. Một gã với đôi lông mày như một cặp cánh bướm cược một viên đá Ymelo vàng khi Hirin đứng xem trong bóng tối…

…Hirin theo dấu Ahri khi cô ta bước qua khu chợ. Một trong những cái đuôi cáo của cô đã lộ ra bên dưới áo choàng. Cô ả mời Ahri vào trong cỗ xe của cô ta-

Đủ rồi.

Ahri dừng lại, và đầu cô quay cuồng cùng với nguồn năng lượng mới. Với mỗi mảnh ký ức lấy cắp từ Hirin, cô cảm thấy năng lượng chảy trở lại trong những cơ bắp bị làm nhược hóa, và thanh tẩy chúng khỏi chất độc.

Nguồn sức mạnh trở lại một lần nữa, cô từ từ cử động tứ chi, và duỗi thẳng những chiếc đuôi cáo khi nó rung lên. Chúng hay bị kích động bởi những điều nhỏ nhặt.

Hirin vẫn đứng đó, mở rộng mắt và sững sờ, nhưng vẫn còn rất nhiều sức sống. Ả ta sẽ thức dậy vào sáng ngày mai, một tin tốt đấy – ả sẽ mất đi một số ký ức mà có lẽ ả cũng không muốn nhớ.

Với kiến thức về cuộc đời đáng thương của người phụ nữ, cơn giận của Ahri đã nguôi ngoai. Cô vuốt tay lên khuôn mặt ả thầy bói, sau đó cẩn thận phủ áo choàng của mình lên vai và bước ra khu chợ đầy nắng.

Hirin sẽ chẳng nhớ cô ta, hoặc cuộc gặp gỡ. Nhưng Ahri thì đã rời cuộc trao đổi với một cái tên để theo đuổi – Ymelo – và hình ảnh về một gã với đôi lông mày cánh bướm đang bùng cháy trong tâm trí cô.

Link phim ngắn: https://www.youtube.com/watch?v=2KPSEybv6qo&t=1s

Hình ảnh minh họa Ahri:



 

5 1
Lương Thanh Hằng | Chat Online Report

Xin chầo pặnq chủ túc xiu cư tê^^?

+1 thành cônq,xin camon

Mỳnh đã seen và lai túc cko pặnq rồy đoá :))

Mong pặnq trả cko mỳnh túc này nka=> https://lazi.vn/p/d/516392  
                                                                https://lazi.vn/p/d/520928
                                                                và túc quà ặ

Tiện zô tcn cụa mỳnh xêm zà cko mik mộc vé flo+5* nhó :3?

Khi cộu lm xong cko mỳnk một tin nhắn nka,khi có tin nhắn hoặc thông báo mỳnh hứa sẽ trả đủ<trừ khi ọp>

Rảnh ib lw ặ )(:

Nếu thấy phiền có thể xoá cmt :))

#camon

#xinloividalamphien

#ebecaodangsou

0 0
ebe rng | Chat Online Report

Đx like cko chủ tuss kute
Trả = Like phần quà tặng
Tiện cko mik thêm 1 vé 5*+ fl ak
Hứa trả ( DUU uy tín lém)
Rảnh ib lm wen
Thấy phiền = xóa
Camon bn nhìu
0 0
Đồ Sơn Cảnh | Chat Online Report
Đã like cho chủ tus ! 
Trả : phần quà tặng 
Rảnh có thể ghé thăm trang cá nhân của mik 
Rảnh thì ứng tus 2 hoặc tus 3 ( ứng ib ; k0q ứng cx đc)

@phiền = xoá.cmt
@Bắp luộc đê ~~
​@THL _______

0 0
ntn | Chat Online Report
#Lai = trả phần quà tặng + tuss đầu =))?
#Tt chéo =))? Có tbao sẽ trả '-'
#Phiền = xóa cmt -.-''
#ntn
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Bánh Mì Chấm Sữa
Link | Report
2022-03-01 08:44:12
Chat Online

RẮC RỐI

TÁC GIẢ: MICHAEL YICHAO

Nếu có thứ gì mà Marcin biết làm, chắc đó là cúi đầu mình thấp xuống.

Trước mắt gã, những giọng nói ồn ã hòa lẫn với tiếng cốc va vào nhau, và tiếng rót bia óc ách. Cứ một lúc, lại có một ai đó gằn giọng mà gọi đồ uống, và ngay khi đồng xu của họ được đặt xuống quầy, một ly đầy cứ được đẩy ra ngay trước những bàn tay đang đợi chờ. Tốc độ phục vụ nhanh chóng và im lặng khiến chẳng ai phải để tâm đến gã—và cũng nhờ vậy, gã vô can trước mọi vấn đề.

Và kiểu gì thì cũng lòi ra vấn đề.

Nhiều kiểu lắm. Một tên bợm rượu hiếu chiến, ngứa tay muốn đánh nhau. Một vụ giao dịch giữa những kẻ mặc áo choàng đen kết thúc với một con dao cắm thẳng vào cổ ai đó. Hoặc là, cái này thì hơi khó đoán hơn, một cô bé, chui tọt qua tấm cửa nặng nề của quán rượu.

Marcin nhìn cô bé ngân nga và thong dong tiến đến quầy rượu. Phía sau cô, cánh cửa đóng sầm lại, khi ngọn gió đông rét mướt cuối cùng cuốn vào căn phòng, tiếng rầm vang vọng thu hút ánh nhìn của những ánh mắt hiếm hoi chưa dõi theo cô bé, kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô.

Cô bé trèo lên một chiếc ghế đẩu, khẽ lén nhìn về phía cạnh của quầy rượu. Marcin nhận ra mái tóc đỏ rực của cô bé, món đồ chơi rách rưới cô đang ôm chặt trong bàn tay, chiếc túi đeo đã sờn vải phía sau cô, và bộ váy ngắn đã toan rách của cô.

“Ta có thể lấy cho cháu gì nào?” gã hỏi.

Cô bé đứng thẳng trên chiếc ghế đẩu, buông thõng món đồ chơi trên quầy, mắt nhìn ngắm vô vàn chai rượu được đặt trên kệ. Marcin nhận ra đó là một chú gấu nhồi bông, nó được làm một cách tinh xảo, và cũng thật đáng yêu. Những đường khâu đã lộ rõ sau nhiều năm bị kéo căng. Và một lúc nào đó đã qua, nó đã mất đi một bên mắt bằng nút áo.

“Chú cho cháu một ly sữa được không ạ?”

Marcin nhướng lông mày, nhưng chẳng nói gì cả. Gã bước đến phía xa của quầy rượu, với tay lấy một chiếc lọ bằng gốm sứ.

“Giờ này quá trễ để một cô bé ra ngoài một mình, phải không nào?” một giọng nói trầm vang lên.

Marcin thở dài. Rắc rối luôn kéo theo nhiều rắc rối khác nữa. Gã lấy chiếc lọ xuống từ trên kệ và liếc nhìn về phía quầy. Một gã đàn ông lớn bên cạnh cô bé đang nhìn chằm chằm vào cô với một con mắt độc nhất. Cạnh bên hắn, cô bé trông như một hòn sỏi nhỏ bé dưới chân một tảng núi khổng lồ. Hắn ta là một đống hỗn độn của những cơ bắp chằng chịt cùng những vết sẹo. Những vòng dây thừng, xích, và móc được treo bên thắt lưng hắn, cũng một thanh đao khổng lồ được treo sau lưng, hắn lớn tiếng thông báo rằng hắn là một thợ săn tiền thưởng

Cô bé ngẩng đầu nhìn hắn và nở nụ cười. “Cháu không ở một mình. Tibbers ở đây với cháu. Phải không, Tibbers?” Cô giơ con gấu lên với vẻ mặt rạng rỡ.

Tên thợ săn tiền thưởng cười lớn. “Hẳn là bố mẹ mày đang nhớ mày lắm đấy.”

Cô bé buông thõng hai tay sang hai bên, trong khi đôi mắt chợt hướng xuống, nhìn đi chỗ khác. “Cháu không nghĩ thế đâu,” cô bé trả lời.

“Ờ, nhưng tao nghĩ thế đấy. Chắc hẳn là họ sẽ trả cho tao một khoảng tiền lớn để đưa mày về nhà an toàn.” Marcin dường như nghe được tiếng đồng xu leng keng trong tâm trí của tên thợ săn tiền thưởng, hắn có lẽ đang toan tính đến số tiền thù lao khi đưa cô bé về nhà an toàn.

“Họ không thể. Họ chết cả rồi.” Cô bé ngồi sụp xuống chiếc ghế, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc nút áo làm mắt con gấu.

Tên thợ săn chuẩn bị nói tiếp, trong khi Marcin đặt chiếc cốc xuống bàn, gõ ra một thanh âm vang vọng.

“Sữa của cháu đây,” gã nói.

Cô bé quay mặt rạng rỡ về phía gã, chẳng còn chút tâm trạng u sầu nào.

“Cháu cảm ơn ạ!”

Cô đặt con gấu lên bàn và với tay ra cái túi sau lưng. Marcin đợi chờ, sẵn sàng chấp nhận bất cứ loại đồng xu nào mà cô bé chi trả cho mình.

Những gã không hề chờ đợi một túi tiền được đặt xuống kèm theo những tiếng leng keng.

Vài đồng xu vàng văng khắp mặt bàn, một cái bắt đầu lăn về phía góc bàn. Marcin chặn nó lại bằng phản xạ, dùng một ngón tay đè chặt đồng xu định bỏ trốn. Chầm chậm, gã nhấc nó lên khỏi quầy, sức nặng và nét chạm cho thấy nó là đích thị là xu đúc của Noxus.

“Ôi lỡ!” cô bé cười khúc khích.

Marcin nuốt ực, miệng gã chợt thấy khô khốc. Gã với tay ra, hi vọng sẽ đưa đồng xu và cái túi vào túi đeo của cô bé trước khi một ai đó nhận ra—

“Một túi tiền nặng nề dành cho một cô gái bé nhỏ nhỉ,” tên thợ săn tiền thưởng lầm bầm, quá lớn tiếng so với thường khi.

“Tibbers tìm ra đó,” cô bé trả lời.

Tên thợ săn tiền thưởng khịt mũi. “Thế à?”

“Có một người đã chặn cháu trên đường. Hắn quả là một gã keo kiệt.” Cô bé hóp một ngụm sữa, rồi lại hướng sự chú ý đến con gấu của mình.

“Tệ ghê chưa…” tên thợ săn tiền thưởng nghiên người, tay lần mò chiếc túi tiền.

Cô bé ngẩng nhìn lên hắn, một nụ cười nghịch ngợm trên khuôn mặt cô.

“Tibbers ngoạm hắn ta luôn rồi.”

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như đứng yên lại. Và rồi tiếng cười nhạo của tên thợ săn tiền thưởng vọng khắp căn phòng.

“Hẳn là nó đã làm thế đấy,” hắn gào phá lên. Hắn luồn cánh tay to kềnh ra phía trước, nắm lấy đầu món đồ chơi và giật phăng nó đi khỏi cô bé. “Con quái vật đáng sợ này đây.”

“Thả Tibbers ra!” cô bé kêu lên, cố vươn đến chỗ con gấu. “Cậu ấy không thích bị kéo đâu.” Tên thợ săn tiền thưởng càng cười sặc sụa hơn.

Marcin bỏ đồng xu trên tay vào túi và quay mặt đi, bước thẳng về phía sau như chẳng hề quen biết. Gã ước rằng mình có thể giúp đỡ gì, nhưng gã sẽ không thể sống sót lâu như thế này nếu không biết rời đi ngay khi còn có thể.

Giọng nói của cô khiến gã đứng khựng lại.

“Cháu nói. Thả. Tibbers. Ra.”

Từng câu chữ ngập tràn sự rắn rỏi và giận dữ, nó như cắt ngang không khí tiệc tùng. Trái với mọi ý định sáng suốt trước đây của mình, Marcin ngừng lại và ngoảnh đầu. Cô bé đứng trên quầy rượu, nhìn chằm chằm vào tên thợ săn tiền thưởng, với nỗi giận dữ lấp đầy đôi mắt.

Và rồi sự hỗn loạn bắt đầu.

Một chớp lửa và luồng nhiệt bùng nổ từ chỗ cô bé. Quá trễ rồi, Marcin giơ tay lên đỡ, hét lên trong đau đớn. Gã bật ngửa, đâm sầm chiếc kệ phía sau mình. Vài cái chai lọ rơi loảng xoảng xung quanh khi gã nấp dưới kệ, tự rủa sự chần chừ của bản thân. Tiếng thét từ lũ người và tiếng gỗ nứt bị xé toạc bởi một tiếng gầm nảy lửa. Một tiếng gầm trầm, phi tự nhiên vang vọng khắp không trung, khiến gã ớn lạnh tận xương tủy. Marcin bò dậy, mắt nửa mù, tiến về phía mà gã nghĩ là lối thoát ra khu bếp. Xung quanh gã, những tiếng thét ngày càng khủng khiếp hơn—cho đến khi nó hoàn toàn im bặt bởi một tiếng nứt gãy kinh hoàng.

Rồi lần thứ hai trong ngày, Marcin quên cả thảy những kỹ năng tránh né rắc rối của mình và liếc mắt nhìn qua mép quầy.

Một con quái thú khổng lồ nhổm dậy, bóng đen của nó bao phủ trên nền ánh lửa. Những sợi cước dày kết nối tứ chi của nó với thân người như những đường khâu. Trong thoáng chốc, Marcin nhận ra rằng chính con quái thú đang rực cháy, chẳng hề hấn gì bởi ngọn lửa đói khát đang nhảy múa dọc theo bộ lông của nó. Trong bàn tay đang giơ lên gần đỉnh đầu của nó là thi thể mềm oặt, đầy máu của tên thợ săn tiền thưởng, như một thứ đồ chơi rách rưới dưới bộ móng khổng lồ của con quái thú.

Phía trước nó, cô bé cũng đứng đó, chìm trong lửa.

“Cậu đúng đấy, Tibbers,” cô nói. “Hắn cũng không thích bị kéo đâu.”

Marcin nhìn ngắm căn phòng trong nỗi kinh hoàng. Xung quanh quán rượu của gã, những chiếc ghế, chiếc bàn lật tung đang bắt lửa, tạo nên một làn khói dày, đen đặc. Mùi máu tanh, mùi thịt cháy xộc vào mũi gã, khiến Marcin ho sặc sụa, bụng gã sôi lên.

Con quái thú quay mặt và nhìn vào gã.

Một tiếng thin thít thoát khỏi đôi môi của Marcin. Gã nhìn vào vực lửa vô tận bên trong mắt con gấu, bị nuốt chửng bởi kết cục kinh hoàng đang chực chờ trước mắt.

Một giọng cười bỗng vang lên từ phía ngọn lửa đang nổ tanh tách.

“Đừng lo,” cô bé nói, ngắm nhìn quan cảnh kỳ dị xung quanh. “Tibbers thích chú.”

Marcin nhìn, như đóng băng lại, khi cô bé nhảy chân sáo khỏi quán rượu đang bốc cháy, và con quái thú lê bước theo cô ta. Gã nhìn chằm chằm khi nó đóng sầm cánh cửa nặng nề sắp rụng ra khỏi bản lề. Gã chỉ còn biết há hốc miệng khi cô bé quay lại một lần cuối cùng, với nụ cười đằm thắm trên khuôn mặt mình.

“Cảm ơn chú vì ly sữa.”

Và rồi, cô bé dần mất hút vào đêm đông, còn quán rượu cũng dần sụp đổ sau lưng cô.

Đây là một bộ truyện mình sưu tầm được.Câu chuyện kể về quá khứ của Annie - một tướng của Liên Minh.

Link xem cụ thể: https://universe.leagueoflegends.com/vn_VN/champion/annie/
   Nick này là nick mình chung với một bạn nên mong mọi người ủng hộ.

5 1
kl | Chat Online Report

Đã like cho chủ tus => like trả hộ hân phần quà tặng

Tiện cho Hân xin 1 theo dõi + 5*

 Hân sẽ trả khi nhận được thông báo hoặc khi oln !!!

Phiền = Xóa !

0 0
thv | Chat Online Report

-Hi bn chủ tus siu cư tê, Ciinn đã like cko bn rùi nek 
- Cinn đã like=like trả cko Ciinn 
-Nếu được ghé qua trang cá nhân của Ciinn và cko Ciinn 1 fl+5 sao và like cko Ciinn phần quà tặng nka( Ciinn hứa trả lúc Onl) 
-Rảnh ib lm wen vs Ciinn ặ  

@CiinnyewKhang ​​
2 0
Như Tâm | Chat Online Report
Jin đã Like tuss này của bn r ặ 
Trả = Like tuss đầu + Like phần quà cko Jin nha
Rảnh thì cko Jin xin 1 lượt theo dõi + 5* đc ko ặ ?

- Nhận đc thông báo Jin sẽ trả , chx thấy Jin trả thì là Jin off nha onl Jin sẽ trả đủ ^^
#Jinny
#Likecongkhai
#Phiền=xóa cmt
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập