chào các bạn
|
Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Trước em với gấu nhà em ở 1 cái nhà ở trong ngõ 252 Tây Sơn (ngõ 3 Thái Hà) , ngay gần nhà có Lăng Hoàng Cao Khải. Đất khu này thấy bảo dữ thôi rồi ạ. Buổi tối đường trong ngõ cứ mập mờ, chỗ cái hồ bán nguyệt còn ko có đèn, mỗi lần về muộn mà ngang qua cái hồ đấy là em cứ vừa đi vừa túm đũng quần. Chuyện xảy ra hồi nhà em mới chuyển về, gấu em cũng thuộc dạng yếu bóng vía, hồi mới về thì ko sao, được vài tuần thì nhà em cứ bị bóng đè ngủ ko yên suốt. Em lúc đấy chỉ nghĩ là gấu nhà nó làm việc vất vả căng thẳng nên thế. Cho đến 1 đêm, em đang ngủ thì bỗng người đờ ra như bóng đè, mà sau em nghĩ lại thì cho rằng ko phải là bóng đè, vì em còn mở mắt dc cơ ạ. Lúc đấy em cứng hết người lại, ko làm gì dc, mở mắt ra nhìn về phía cửa phòng (ngoài cửa phòng có cầu thang, ban đêm em để đèn cầu thang cả đêm cho yên tâm) thì thấy có bóng dáng 1 người phụ nữ, tay cầm 1 con dao từ từ tiến lại phía giường của vợ chồng em, rồi người đó cầm dao đâm, nhưng là đâm gấu nhà em chứ ko phải em. Em lúc đấy dồn hết sức bình sinh, giơ tay lên đỡ cho nhà em (em nằm phía ngoài cửa phòng, nhà em nằm trong). Em cứ đỡ như thế khoảng 1-2 phút, rồi hình như em thiếp đi hay lịm đi ra sao em ko nhớ nổi Rồi cũng trong đêm ấy, em lại mơ 1 giấc mơ kỳ lạ thế này. Em mơ thấy em với vài thằng bạn học cấp 3 ngồi dưới tán cây, mấy thằng rủ nhau chơi Chùa Lúa (trò tung đồng xu, gọi là chùa lúa vì 1 mặt có hình chùa một cột, 1 mặt là bông lúa quốc huy). Rồi trong mơ cả lũ tìm nhưng ko có đồng xu nào cả, lúc đấy em bảo với chúng nó là em có 1 đồng 2 nghìn trong ví. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in trong mơ em mở cái ví của em như thế nào để lấy đồng 2 nghìn đấy (ví đấy nó có 1 lớp lật qua lật lại, với rất nhiều ngăn). Rồi cứ thế đến sáng em tỉnh dây, nghĩ lại về việc kỳ lạ của đêm qua, em với tay lấy cái ví, thử tìm ở cái ngăn mà lúc nãy trong mơ mình lấy đồng 2 nghin, thì đúng là có 1 đồng xu 2 nghìn ở đấy thật ạ. Mà em thề là trước đó em ko hề biêt trong ví em có tiền xu, lại ở trong cái ngăn ngóc ngách ấy Sau đấy độ 1 năm, em gặp con bạn học, con này nó cũng được gọi là “có điện”. Trong 1 lần chè chén xong, nó ngồi thử vận dụng kỹ năng bí hiểm đấy cho bọn em. Nó phán đến thằng nào là thằng đấy sợ rúm ró vì đúng quá. Xong em bảo với nó việc em gặp ma, nó bảo tả cho nó cái bàn thờ, em vừa chỉ kể với nó dứt câu là bàn thờ dạng tủ, màu nâu. Thế nào nó đã nhìn thấy cả cái nhà em đang ở, tả lại dc cả nhà em từ tầng 1 lên tầng 4, sợ suýt ra hết quần luôn ạ. Rồi nó bảo nhà em nó chắc chắn là có 2 vong nữ, 1 già, 1 trẻ, và 1 vong khác nhưng ko nhìn rõ, có thể là vong trẻ em. Thế là sau đấy 1 thời gian em chuyển nhà luôn Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Xin chào mọi người. Nếu mình viết không hay mong được nghe ý kiến để những bài sau mình có thể diễn tả tốt hơn cho mọi người dễ hình dung về các câu chuyện của mình. TRUYỆN 4: XÁC CHẾT TREO CỔ TRƯỚC TIỆM TRUYỆN Khi đó mình học cấp 1, lớp 5 thì phải. Mình có một người bạn thân tên N, nhà nó có 4 người: ba, mẹ, anh trai và nó. Nhà N mở tiệm cho thuê – đọc truyện tranh, ngày còn bé tụi mình không có tiền mua truyện, toàn đi đọc ở tiệm. Nhà N là dạng nhà cấp 4 có gác lửng. Cả gia đình nằm ngủ trên gác. Dưới đất có WC và 1 bếp nhỏ thôi. Trước nhà có 1 cây bàng rất to, tỏa bóng mát rượi. Ba mẹ N còn kê thêm 2 cái ghế đá dưới gốc cây bàng để phục vụ khách đến đọc truyện tại tiệm. Lúc nhỏ mình và N hay lụm trái bàng rụng, đập ra ăn nhân trắng bên trong, bùi bùi. Và cây bàng đó là nơi bắt đầu mọi chuyện. Anh trai N năm đó học lớp 10, anh hay dậy đi học vào 5h sáng, do trường cũng khá xa nhà nên phải dậy sớm đạp xe đi học. Hôm đó anh vừa mở cửa nhà ra thì hét toáng lên. Trên cây bàng trước nhà có 1 xác chết nữ trong tư thế treo cổ. Theo anh N tả lại thì tóc xõa dài, mắt trợn trừng, lưỡi thè ra, mặt trắng bệt trông rất đáng sợ. Mọi người sau đó vây lại và hạ xác xuống. Vụ việc được bàn giao cho công an. Về danh tính thì cũng không ai biết người chết là ai vì không phải người trong vùng, chắc ở xa đến. Nhà mình hôm đó cũng đi coi mà mình không được đi. Chỉ nghe người lớn về kể và hôm sau đi học được N kể lại. Sau đó tiệm truyện quay lại quỹ đạo, khách vẫn đến như bình thường. Thú thật tuy có sợ nhưng lúc đó nhà N là tiệm cho thuê truyện duy nhất trong vùng, không đọc ở đấy thì cũng không biết đọc ở đâu. Các khách đến thuê truyện, khi ngồi đọc ở ghế đá dưới cây bàng hay cảm giác lạnh xương sống,như có người thổi vào bên tai, thổi vào sau gáy ngay cả khi đang vào buổi trưa nóng nực đứng gió. Có người thì đang đọc tự nhiên như có ai giật cuốn truyện trên tay, quăng rớt xuống đất. Tệ hơn, đọc truyện một lát mỏi cổ, có người ngước lên ngước xuống cho đỡ mỏi. Vô tình nhìn lên tán cây bàng thì thấy một người con gái đang ngồi vắt vẻo trên đó cười khục khục nhìn xuống. Người đi đường mà tối đi làm về ngang đó, nhiều khi thấy có cô gái treo cổ trên cây bàng đung đưa, đung đưa. Mọi người bắt đầu xì xào và kể cho nhà N nghe, rồi dần dần không ai dám đến tiệm đọc truyện nữa. Về anh trai N, sau hôm phát hiện treo cổ đấy thì hay có biểu hiện lạ. Lúc đầu nhà chưa để ý, nhưng lâu dần cũng sinh nghi. Sáng anh hay dậy sớm tầm 3h, mở cửa đi ra ngoài. Lạ là cửa tiệm là cửa sắt cũ, khi đóng-mở tiệm, kéo cửa ra là nghe âm thanh kétttttttt kéttttttt rất lớn. Vậy mà anh đi ra ngoài êm ru, người nhà nằm trong không nghe thấy gì. Anh ra ngoài ngồi ngay cái ghế đá và cứ ngước mắt lên nhìn trên táng cây bàng đến sáng thì vào thay đồ đi học. Anh vẫn đi học đều đặn, nhưng bắt đầu ít nói đi, lầm lầm lì lì, không chơi với ai. Đi học về là thay đồ ra ngồi ghế đá, ngước nhìn lên cây bàng, cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi có ai kêu tên thì anh mới bình thường lại, đứng dậy đi vô. Dần dần, anh ăn cơm cũng ra dưới cây bàng ăn, học bài cũng ra đó học, tối hay ra đó nói chuyện một mình, tâm sự. Có lần qua nhà N chơi, mình cũng thấy a ngồi đó cười cười nói nói thì thầm 1 mình. Rồi nặng hơn, a không chịu đi học nữa, không chịu đi đâu, cả ngày chỉ ngồi ghế đá nhìn lên táng cây. Anh xanh xao, hốc hác, ốm hẳn đi. Ba mẹ N lo lắng đưa đi bệnh viện nhưng không tác dụng. Mấy người già bày cho đi tìm pháp sư cao tay ấn, gia đình N bèn đi rước thầy về, hình như thầy ở đâu ngoài Đồng Nai. Thầy bảo là anh bị vướng duyên âm với người con gái trước treo cổ ở trên cây rồi. Người này vốn không siêu thoát, đang ngụ trên cây bàng. Vì anh là người tìm thấy xác đầu tiên nên muốn trêu ghẹo và bắt đi chung. Thầy có lập đàn và chị này nhập vào anh. Khi đó anh rít lên bằng cái giọng đàn bà the thé, nói chuyện trực tiếp mà giọng nghe cứ văng vẳng như từ xa vọng đến. Mắt anh thì quỉ dị cứ đảo đi đảo lại và miệng thì phát ra giọng cười khục khúc rất đáng sợ. Thầy xin tha, hứa cúng kiếng nhưng chị này không chịu. Thương lượng mãi vẫn không chịu, nhất quyết đòi bắt hồn đi chung. Thầy bèn lập đàn, cắt máu gà phun vào thân cây, thầy viết mấy là bùa rồi chôn dưới gốc cây bàng để trấn. Thầy cho 1 lá bùa đeo vào người anh, nói là bùa này để che mắt vong chị kia không thấy được anh đâu. Gia đình bỏ chỗ này đi, qua nơi khác ở, chứ ở đây không được nữa đâu. Phải dọn đi nhanh, bùa ở dưới gốc cây không giữ được lâu. Cây này đợi nhà chuyển đi rồi thầy kêu người chặt đi, tránh hậu hoạn về sau. Về vong nữ, thầy sẽ tạm thời nhốt vào hủ, sau đem gửi cho chùa, nhờ các sư tụng cho chị ta. Gia đình N nghe vậy không dám chậm trễ, dọn đồ trong đêm dắt cả nhà đi. Khi đi, anh cứ lơ ngơ lơ ngơ không biết gì, người nhà dắt đi đâu thì đi đó. Mấy ngày sau, cây bàng cũng bị chặt. Ngày đốn cây, thầy này có đến làm lễ 1 lần nữa trước khi chặt cây. Vậy nên cây bị hạ nhanh chóng, trong lúc đốn hạ cũng không thấy có gì cản trở. Về gia đình N, anh trai sau đó qua nhà mới dần dần bình thường trở lại và đi học lại. Chỗ tiệm truyện và cây bàng ngày xưa bây giờ trở thành tiệm bán trái cây tô, sinh tố. Thi thoảng tui và N vẫn quay về đó ăn vặt, ký ức về cây bàng vẫn như mới ngày hôm qua.
Chào các bạn, như mình đã nói ở câu chuyện trước. Hôm nay mình sẽ kể tiếp câu chuyện của mẹ mình cho các bạn rõ hơn về chuyện đồng cốt, chuyện mang tính chất tâm linh, nên bạn nào không tin thì cũng đừng nói mình chém gió nhé.” Ngày xưa ông ngoại mình có biệt danh là ma gặp phải sợ, nhiều chuyện ma hay lắm, để mình kể cho các bạn đọc sau”. Bây giờ mình sẽ kể về mẹ mình từ lúc nhỏ đến khi thành xác cho người bề trên. Ngoại mình có 9 người con, 4 trai và 5 gái, nhưng hồi đó cuộc sống khó khăn nên mất đi cậu 5 và dì 9 lúc còn nhỏ. Mẹ mình là người thứ 6. Ngay từ nhỏ, những người con đã được ngoại mình xăm những bùa chú trên cánh tay trái với hình thù kỳ quái. Ngoại mình theo đạo phật nên mẹ mình và các dì đều ăn chay vào ngày rằm và đầu tháng, còn các cậu thì không thấy ăn bao giờ.Lớn lên mẹ mình lấy chồng và sinh con như bào người con gái khác, và không có biểu hiện gì về tâm linh mặc dù 2 người dì của mình hay bị người khác mượn xác. Có điều này mình vẫn còn nhớ đó là hồi nhà hàng xóm có nấu món thịt chó, ba mình có ăn vài miếng nhưng không hiểu sao lại nôn ói rồi bỏ về, còn mình và anh mình thì vẫn ăn ngon lành. Về nhà thấy mẹ mình mặt biếng sắc, nói giọng huế mặc dù mình ở phú yên giọng đặc trưng xứ nẫu. Và nói những chuyện mà lúc đấy mình còn nhỏ chưa nhận thức được, sau này lớn lên mình có hỏi thì nghe mẹ nói là nhà kiêng thịt chó không được ăn, chứ không giải thích gì thêm mặc dù mình ráng hỏi. Lúc mình được 8 tuổi thì có đứa em gái chết lúc mới sinh, được gia đình chôn cất gần nhà. Được hơn 3 năm thì mẹ mình bị người khác nhập vào mà khóc lóc, vì là lần đầu tiên thấy mẹ mình bị người khác mượn xác nên mình rất sợ. Mình chạy đi kêu ngoại mình đến hỏi chuyện, ngoại mình có hỏi tên tuổi ở đâu sao lại nhập vào mẹ mình nhưng người mượn xác mẹ mình không nói gì chỉ đứng khóc rồi lát sau thì xuất ra trả lại xác cho mẹ mình. Lúc mẹ mình tỉnh lại thì ngoại mình hỏi có biết ai vào xác không thì mẹ mình nói không biết gì hết. Tưởng chuyện chỉ có vậy nhưng không ngờ chuyện đó lại tiếp diễn với chu kỳ vài tháng một. Vậy là ba mẹ mình phải đi xem thầy, và mình chỉ biết là sau khi đi xem về thì nhà mình ăn chay hết 49 ngày. Còn người thầy kia xuống nhà mình làm bùa yểm gì đó hết bốn góc khu đất nhà mình, rồi dán một lá búa vào chính diện ngôi nhà. Kể từ đó mẹ mình hết bị người khác mượn xác, và cuộc sống trở lại bình thường. Đến giữa năm 2013 thì mẹ mình lại bị người khác mượn xác, và vẫn khóc như vậy. Nhưng khác với mấy lần trước, lần này sau khi khóc xong thì người mượn xác ấy có nói là con gái của mẹ mình, hồi trước hay nhập vào cho xác mẹ mình mà khóc vì lúc đó chưa nói được nên chỉ biết khóc. Và còn nói ba mẹ mình không thương nên không lập bàn thờ để đứa em mình thành trẻ vô danh không có cha mẹ. Nó nói tiếp là lúc nó chết nhỏ không biết cha mẹ là ai ,được người “ mẹ “ kia thấy tội nên dẫn về nuôi dạy nó.Giờ nó lớn rồi nó biết ba mẹ là ai rồi nên nó về lại, nhưng vào không được. Ngoại mình có hỏi sao vào không được thì nó nói có bùa yểm nên không vào được. Nghe vậy ngoại mình hỏi tiếp, vậy sao giờ lại vào được nhà và còn vào xác mẹ mình được thì nó nói tiếp: nó đi cùng “ mẹ “ ( sau này mới biết mẹ này là mẫu ), mẹ đã làm phép để nó vào được. Nói xong thì nó nói “ mẹ “ kêu nó đi rồi, và còn dặn là lập bàn thờ cho nó rồi xuất đi. Như mấy lần trước, mẹ mình không biết chuyện gì cả, và lại đi coi thầy. Lần này chỉ có mẹ và 2 dì mình đi coi, về nhà thì làm mâm cơm mua quần áo giấy và ít vàng mã rồi lập cái bàn thờ nhỏ. Đêm đó đứa em mình lạị về, lần này về nó nói đừng kêu nó là vô danh nữa, nó được “ mẹ “ đặt tên là công chúa mỹ hạnh rồi nên lúc cúng và đốt quần áo cho nó thì đừng nói vô danh nữa, xong rồi nó lại xuất đi. Và thình thoảng nó lại về vào xác mẹ mình để mách việc. Cứ như vậy gia đình mình cũng quen và thời gian cứ trôi qua. Đến giữa năm 2014 nó có về khóc, hỏi nó sao khóc thì nó không nói, khóc xong nó lại xuất ra. Mẹ mình cũng vái nó có chuyện gì mách cho mẹ mình biết. Cứ như vậy đến trước một tháng thằng em họ mình bị tai nạn qua đời thì đứa em này về khóc thường xuyên hơn, và hỏi sao khóc thì nó vẫn không nói đến khi thằng em họ mình bị tai nạn qua đời rồi thì nó mới nói. Nó biết chuyện thằng em mình sẽ bị vậy nhưng không làm được gì nên nó khóc. Kể từ lúc thằng em họ mình vào xác mẹ mình nói chuyện rồi xuất đi thì mọi việc vẫn bình thường, mẹ mình vẫn chưa bị gì. Được hơn một tháng thì mẹ mình mới có biểu hiện đau đầu, nôn mửa. Ăn gì vào cũng nôn ra và đi khám thì bác sĩ cũng không biết bệnh gì. Vậy là lời nói thằng em của mình dần thành hiện thực. Ở nhà thì không sao, nhưng cứ đi làm thì mẹ mình bị đau đầu và lại nôn ói. Cứ như vậy được hơn một tuần lúc này mẹ mình xanh xao vì không ăn được gì chỉ uống nước thôi, gia đình lo lắng nên lại đi xem thầy một lần nữa. Lần này về nhà mình có mua ba cốt tượng, phật, mẫu, thánh gửi ở chùa rồi được ba ngày rồi đem về nhà làm mâm cơm chay rồi cúng cầu an gia đạo và thờ cúng. Lúc này mẹ mình cũng bớt bị buồn nôn hơn. Đêm đó trong lúc mẹ mình đốt nhang khấn ván thì biểu hiện của mẹ mình khác lạ. Thấy vậy nên mình có gọi điện cho mấy dì chạy ra nhà mình xem sao. Sau một hồi đứng nghiêng qua nghiêng lại thì mẹ mình giơ hai tay lên, hai ngón tay cái và ngón trở chạm vào nhau. Sau đó mẹ mình nói ra những thứ tiếng mà nghe không hiểu đó là tiếng gì. Được một lúc thì mẹ mình mới quay lại, trên tay thì vẫn còn cằm ba cây nhang, mẹ mình nói: “ ta chào các đệ tử, ta là lê sơn thánh mẫu, nay ta vào xác này để nói cho các đệ tử biết xác này đã được hội đồng chọn làm xác chung rồi, nay ta về trước để mở căn cho xác. Rồi nói tiếp, để xác này làm xác hội đồng thì cần phải thanh lọc xác khỏi bụi trần, và không được ăn gì vì ăn vào cũng nôn ói ra thôi, mỗi ngày vào giờ ngọ thì vắt 3 trái cam vàng, không được hơn cũng không được thiếu rồi cho xác uống. Tối thì lấy nước trên cung thuyền mà uống, ngoài hai thứ đó ra thì không được ăn uống bất cứ thứ gì nếu không gia đình sẽ bị phạt. Làm như vậy đến khi nào xác hết bụi trần thì sẽ cho ăn lại. Mỗi sáng đến trước cung thuyền tụng kinh niệm phật, tối lại tiếp tục tụng kinh niệm phật, và kêu mẹ mình tụng kinh pháp hoa phẩm phổ môn quán thế âm bồ tát” Nói xong thì mẫu chào tạm biệt và xuất đi. Lúc này mẹ mình tỉnh dậy và cũng biết chuyện vì trong tâm mẹ mình đã nghe lời nói đó rồi. Vậy là từ ngày đó sáng mẹ mình tụng kinh ( ở đây mẹ mình tụng chay thôi, không gõ mõ cũng không gõ chuông gì, vì chưa biết nghi thức tụng kinh như thế nào)rồi đến trưa uống nước cam, tối lại tụng kinh và uống nước trên cung thuyền như lời mẫu dặn. Được hơn một tuần thì có mấy người ni cô đến tặng cho mẹ mình chuổi ngọc, kinh quán thế âm, khánh mỏ ( mình cũng chẳng biết sao mấy người ni cô này lại biết nhà mình và lại biết chuyện mẹ mình cần tụng kinh gì nữa). Nhưng vì mấy thứ kia đã mua rồi nên mẹ mình chỉ nhận dây chuỗi ngọc và kinh tụng thôi. Mình nói thêm một chút, từ khi mua khánh về mỗi đêm thắm hương gõ khánh nghe keng keng như gõ vào thanh sắt. Đến hôm mấy bà ni cô đến tặng đò thì tối đó ba mình nằm mộng thấy có người nói là lúc gõ khánh thì miệng niệm “ chuông ngân, chuông ngân, chuông ngân đến cõi thiên” hay gì đấy mình không nhớ rõ thì sẽ không còn tiếng keng keng nữa. Vậy là sáng ra ba mình thay nước thắp hương rồi gõ khánh thì nghe ngân vang chứ không còn keng keng như hồi trước nữa. Được hơn nữa năm từ lúc mẹ mình chỉ uống nước cam với nước trên điện thờ đấy, cơ thể mẹ mình vẫn bình thường, tuy có gầy đi một chút nhưng không phải là gầy trơ xương ra đâu. Nhìn vào da thịt vẫn hồng hào không khác gì bình thường. Còn chuỗi hạt mà mấy người ni cô tặng lúc trước ngày càng sáng ra, vào ban chỗ tối rất sáng. Trong hơn nữa năm thanh lọc xác đó mẫu có về mấy lần, rồi nói những thứ tiếng mà mình gọi là cõi trên ấy ra, vừa nói vừa kèm theo động tác tay như bắt ấn gì đấy. Có lúc mình chứng kiến, có lúc không, xong việc mẫu lại xuất đi chứ không nói gì. Nữa năm sau, vào một buổi tối như thường lệ mẹ mình tụng kinh xong thì có khấn vái này nọ thì biểu hiện của mẹ làm mình biết ngay là có người mượn xác, và mình đoán là mẫu về. Nhưng không phải, người này tự xưng là thượng tọa thích kim quang tự,(à người này là trụ trì ở một ngôi chùa gần chỗ mình, lúc còn sống cũng thân với bà ngoại mình. Người này về cõi phật hơn 3 năm rồi) người này nói xác mẹ mình đã hết bụi trần nhưng vẫn còn cài gì ấy mình không rõ, và kêu mẹ mình lên ngôi chùa trước đây ổng làm trụ trì ấy, nói với người đệ tử trước kia của ổng là thứ đó bỏ ngay chỗ đấy chỗ đấy rồi lấy ra cho mẹ mình. Ba mình nghe mà chẳng hiểu gì, rồi sáng đó ba mình có lên chùa và gặp người đệ tử đó thuật lại lời nói nhưng người đệ tử kia vào tìm không thấy thứ đó. Vậy là tối đó người trụ trì kia lại về xác mẹ mình và nói với ba mình là trưa mai đúng ngọ hãy lên hỏi lại một lần nữa thì sẽ có.Và đúng như người trụ trì kia nói, trưa hôm đấy ba mình lên thì chưa kịp nói gì với người đệ tử kia thì người kia kêu ba mình ngồi đợi một lát, rồi đi vào phòng lấy ra một tuối vải màu vàng nhỏ đựng thứ gì đó đưa cho ba mình. Ba mình cũng ngạc nhiên vì chưa nói gì thì người kia đã biết ý định rồi. Người đệ tử kia đưa cho ba mình và nói nhà mình có phước đấy, ráng chịu khổ đi. Cầm thứ đó về đưa cho mẹ mình, rồi mẹ mình cũng chẳng biết làm gì chỉ lấy rồi khấn vái. Lát sau người trụ trì kia vào xác mẹ mình, cầm cái túi màu vàng ấy đưa lên miệng đọc lâm râm gì đó không nghe rõ. Được một lúc thì người trụ trì đó đưa cái túi cho ba mình và nói sau khi ông xuất đi thì lấy cái bột màu vàng trong túi ấy ra pha với nước trên điện thờ cho mẹ mình uống, nói rồi ổng xuất đi. Ba mình thì làm theo lời dặn đó và cho mẹ mình uống. Tối đến mẹ mình lại có biểu hiện lên đồng,mẫu về và đưa hai tay lên trước mặt, hai ngón cai và ngón trỏ chạm vào nhau, rồi nói một tràn tiếng cõi trên. Xong rồi kêu ba mình đến, mẫu nói: “ Xác đã hết vướng bụi trần, nhưng đại từ vẫn chưa về được, chỉ có ngài quan thánh về ngự thôi, và nói mẹ mình không cần uống nước cam nữa, nhưng nước trên điện thờ thì vẫn uống. Và rồi cho mẹ mình ăn lại, và mỗi bữa chỉ được ăn một chén cơm trắng, và tụng kinh phải có mỏ và khánh”, nói xong thì mẫu xuất ra nhưng mẹ mình vẫn còn biểu hiện của người lên đồng. Những động tác, lời nói khác hẳn lúc trước. Lần này là ngài quan thánh về các bạn ạ. Ngài về nói: “ Theo lệnh đại từ ta về ngự ở cung thuyền này, mỗi ngày đúng giờ ngọ phải dâng 3 củ khoai cho ngài”, ngài nói ngự ở đây để giữ xác mẹ mình khỏi bị bên ngoài quấy phá vì nhà mình chưa có sơn thần canh giữ. Nói thật nếu mình chưa chứng kiến chuyện thằng em mình thì mình cũng không tin chuyện này đâu. Hôm đó nhà mình rất vui vì mẹ mình có thể ăn lại, mặc dù hơn nữa năm uống nước đó mẹ cơ thể và sức khỏe mẹ mình không bị gì nhưng mình vẫn xót lắm. Sáng hôm sau vì sợ lâu ngày mẹ chưa ăn gì bây giờ ăn vào sợ nó không tiêu nên mẹ mình chỉ ăn ít ít và nhai kỹ để cầm chừng vậy thôi. Lâu dần mẹ mình cũng ăn hết một chén cơm, mừng rớt nước mắt các bạn ạ. Được hơn tháng thì mẫu về và cho mẹ mình được ăn chay trường. Lúc này mẫu về nhiều hơn, và cũng về làm công việc rồi lại đi chứ không nói gì. Đến một ngày mẫu về nói nhà mình cần cúng ngũ hành, sơn thần, và trung thiên bồ tát. Và nêu ra các món đồ cần mua cúng cũng như cách sắp xếp đồ cúng và ngày cúng ấy. Đến ngày cúng ấy nhà mình mua đồ cúng và sắp xếp theo lời dặn trước và được đặt ở trước cổng nhà mình. Mẹ mình thì trong nhà thắp hương khấn vái rồi mẫu về được một lúc thì người khác vào, mình nói người khác vì không giống mẫu cho lắm. Lúc trong nhà bước ra ngoài cổng để cúng thì hai chân mẹ mình đi bắt chéo nhau, trên tay thì vẫn cầm ba cây hương,( nghe ba mình nói là sơn thần về cúng, mình không rõ ). Cúng xong thì thấy mẹ mình đi vào nhà bình thường chứ không như lúc đi ra. Lúc này có người về xác mẹ mình và tự xưng là mẹ trong ngũ hành, và nói từ bây giờ nhà mình đã được 5 vị sơn thần canh giữ nên trong nhà mình bao nhiêu hương thì ngoài cổng bấy nhiêu hương, và hết hương thì phải thắp hương khác từ 6 giờ sáng cho đến 9 giờ tối thì thôi. Kể từ đó trong hay ngoài cổng nhà mình đều có hương. Được hơn 1 năm kể từ lúc mẹ mình bắt đầu theo thì vào một ngày mẫu về và nói rằng vào ngày đó đại từ sẽ về xác và dặn mẹ mình phải tắm rửa sạch sẽ, ngày trước đó không được ăn gì chỉ uống nước, đúng 9 giờ sáng ngày đó phải có trước cung thuyền này làm lễ. Như lời dặn trước đó, trước ngày hôm đó mẹ mình không ăn gì, và sáng hôm đó mẹ mình tắm rửa rồi đến trước cung thuyền làm lễ. Nói thật chứ mình hồi hộp lắm, vì chỉ biết quán thế âm bồ tát qua trừu tượng tâm linh thôi, chứ ngoài đời có nằm mơ cũng không thấy. Thế là cả nhà mình bao gồm cả mấy dì và bà ngoại mình đến. Sau một hồi khấn vái thì mẹ mình có biểu hiện lên đồng, và mẫu về trước, làm nghi thức gì ấy bằng tiến cõi trên rồi nói đại từ sẽ về xác rồi xuất đi. Và rồi cơ thể mẹ mình đong đưa nhẹ nhẹ rồi dưa hai tay lên, hai ngoán cái và ngoán trỏ chạm vào nhau, nhưng không có nói gì. Được hơn một phút mình đoán vậy, thì hai tay hạ dần xuống. Một tay thì bắt ấn, một tay thì ngửa bàn tay ra. Rồi người đó cất tiếng nói nhẹ nhàng khác hẳn với lời nói của mẫu khi nãy: “Ta chào các con, các con có biết ta là ai không” rồi ngoại mình quỳ chấp 2 tay lạy nói: “ nam mô a di đà phật, con người phàm mắt thịt, không biết người là ai”.Xong rồi người trong xác mẹ mình lại nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng lắm các bạn ạ, người đó nói :” Chính giữa cung thuyền này là ta, đại từ là ta, lần đầu ta về xác này khai căn cho xác làm tôi cho bề trên để cứu giúp chúng sanh, hội đồng phật tổ đã đặt cho xác pháp danh là tịnh tâm, mỗi lần khấn vái thì phải xưng là tịnh tâm” xong người đọc thầm gì đó trong miệng, rồi búng ngón tay mấy lần. Xong rồi người nói” Khai căn cho xác đã xong,ta chào các con” rồi mẹ mình đứng một lát rồi hai tay lại đưa lên và mẫu lại về và nói” đại từ về nói cho các đệ tử biết rồi đấy, sau này xác sẽ làm tôi cho bề trên để cứu giúp cõi phàm trần này, pháp danh của xác là tịnh tâm” rồi chào tạm biệt mọi người xuất ra. Mọi người thì chấp tay niệm phật rồi mẹ mình tỉnh lại, mẹ mình nói cảm giác cơ thể nó nhẹ lâng lâng, và hỏi lại mọi người chuyện vừa xảy ra. Vậy là mẹ mình thành xác hội đồng như vậy, về nhiều nhất là các mẫu, còn các vị cao cấp thì về ít hơn, và khi về cũng không ai biết, chỉ khi nào nhà mình hỏi thì người đó mới nói cho biết là ai thôi. Tháng 11 vừa rồi có lưu ly quang phật về ( phật dược sư ấy mình không chém gió đâu) về người tự xưng là lưu ly quang phật, về xác lần đầu, lúc về người ngồi hai tay bắt ấn ,ban thuốc chữa bệnh cho chúng sanh, nước trên cung thuyền mà mẹ mình uống hàng ngày đều có thuốc của ngài bỏ vào,nói xong rồi xuất đi, (mình thì không tin nhưng cũng không chống khi nghe cái đoạn này, có bệnh thì tốt nhất là đi bệnh viện thôi, nam mô a di đà phật) Còn chuyện mẹ mình làm đồng cốt rồi bị người khác đến thử ,phá và kết quả ra sao mình sẽ viết tiếp ở phần sau nếu các bạn hứng thú.
Chào các bạn hôm nay mình rảnh nên ngồi kể cho các bạn những phần tiếp theo của câu chuyện nhé. Xin lỗi mấy bạn đã inbox riêng cho mình kể mà giờ mới có dịp vì cái nghề Kiến Trúc Sư bận quá mà. Mình add lại phần 1 cho các bạn chưa hiểu câu chuyện nhé. Chuyện khá dài nên các bác chịu khó dành thời gian để đọc nhé! Phần 1 “Chào các đọc giả ưa thích truyện ma. Mình cũng chăm chỉ đọc truyện lắm nhiều lần muốn đăng bài, nhưng do công việc của kiến trúc sư bận rộn quá nên hôm nay mình mới có thời gian. Câu chuyện có thật qua lời kể của Ba mình, ông nội và cô mình( Cô Tiến). Dòng họ mình ở một vùng quê trung du miền núi tỉnh Bắc Giang thuộc Huyện Lục Ngạn bây giờ. Cụ mình có sinh được 4 người còn. Người thứ nhất là Ông bác cả ( sau này nhiều chuyện ly kì từ ông) ông mất năm 2015. Sau đó là ông bác hai, ông lấy vợ và ở nhà vợ ở huyện Lạng Giang tỉnh bắc giang. Tiếp đến ông nội mình, ông nội mình vẫn còn sống và đến bà bá mình tức là em của 3 ông trên. Mình xin kể chuyên đầu tiên trước- Cô Tiến Cô tiến là con ông nội mình và là thứ 3 trong nhà sau Ba mình và chú 2. Từ nhỏ cô sinh ra đã lanh lợi và thông minh, được cái rất hòa đồng với mọi người, nên trong làng ai cũng quý. Ba mình kể năm đó làng mình nuôi nhiều trâu lắm, đếm sơ sơ trong làng cũng phải đến hơn trăm con, nhà ông mình đã là 6 con rồi. Hồi ý cô Tiến vừa tròn 15 tuổi, Do ba mình và chú Tùng phải đi cuốc rãy và đi cày nên cả đàn trâu ông nội giao cho cô hết. Hằng ngày cô và bà thím họ hay đuổi trâu lên núi chăn rồi đến chiều lại đuổi về. Quê mình hồi ấy ma mị lắm. Cứ hễ chiều đến tiếng người đuổi trâu về gọi nhau ý ới trên núi, rồi tiếng mà chơi cười ha hả vang vọng khắp mấy quả đồi., khiến dù có các anh đẹp trai cao to đến đâu cũng sợ chứ chưa nói gì đến mấy cô con gái như cô mình. Hôm ấy là ngày rằm tháng bảy, tức tháng cô hôn âm lịch đó. Cũng như mọi lần, cô và bà thím lùa trâu lên núi chăn, Cô mình kể hôm đó chẳng hiểu sao ngủ dậy lúc sáng mà ù cả tai, thi thoảng cứ như có ai thì thầm gọi tên mình. lúc lại thấy mắt máy máy mấy cái, nhưng nghĩ bụng chắc do trưa hôm qua mải phơi nắng nên mới bị. Cho nên cô vẫn đi chăn trâu bình thường. Khi 2 người thả trâu trên núi thì tìm tảng đá lớn ngồi lên vừa nằm vừa nói chuyện rồi nhìn cả đàn trâu gặm cỏ bên đồi. Đến giờ trưa cả 2 người thấy đói thì cô mình mở túi cơm nắm của bà làm từ đêm qua để ăn, cô Tiến vừa mở ra thì mùi cơm thiu bốc nằng nặc lên mũi khiến cô gần nôn mửa. Bà thím họ mình hỏi thì cô bảo là ” cơm thiu rồi thím” Bà thím mới cười bảo chắc mẹ mày lấy cơm từ mấy hôm trước gói cho mày rồi. Nhưng thực tế thì cơm bà nấu hôm trước lúc nắm cô còn cầm và vẫn thấy nóng. Mà hồi đó đói bỏ mẹ ra thì lấy đâu ra cơm để vài hôm. Có cơm trắng ăn thì bữa nào hết nồi bữa ấy. mà hồi ý Cụ mình làm địa chủ nên mấy anh em nhà ông mình lấy vợ có con rồi thi thoảng cụ vẫn vác gạo sang cho. Tiếp…. Bà thím nghe cô giải thích ko tin nên cầm nắm cơm đưa nên mũi ngửi thì y rằng bà này nôn thật. cô kể mùi của nó ko giống mùi thiu bình thường mà có cái gì đó rất lạ mà chỉ ngửi nhẹ ko kiềm chế đk là nôn ngay. Cơm của cô mình thiu nên bà thím họ mới bỏ khoai nuộc ra cho 2 người cũng ăn cho qua bữa . Cũng ko quên giữ cơm lại để chiều về hỏi bà nội mình. hai người ngồi chơi 1 lúc cũng đã xế tà và đàn châu cũng lo cỏ. Cả thảy 14 con trâu( cả trâu bà thím) ăn chung 1 quả đồi nên bà thím bảo , tao đi đuổi trâu xuống còn cô mình thì phải đứng từ xa đếm ko thiếu trâu về là ăn đập, 2 quả đồi cách nhau được hơn trăm mét nhưng khi bà thím chạy sang đồi bên kia nhìn ngoảnh lại thì ko thấy Cô Tiến ngồi trên tảng đá đó nữa. Bà thím nghĩ cô mình chui vào chỗ nào giải quyết nên cứ một mình lùa trâu xuống núi. Thực sự thì bác nào chăn trâu hồi nhỏ sẽ biết. 1 khi con trâu vẫn đang ăn thì bạn đuổi nó đi nó còn ngập nghọe gặp vài phát mới đi. nhưng khi no rồi thì là về thì nó cứ 1 mạch thẳng về chứ nó ko đứng đợi chủ như người. Nên khi trâu vừa xuống núi. bà thím gọi mấy câu ko thấy cô mình ơi ới gì nên cũng cứ theo đuôi trâu về. bảo để tý nó giải quyết xong nó về sau. Bà thím lùa trâu nhà ông nội về chuống đàng hoàng rồi mới đuổi trâu nhà bà ý về. lúc đuổi trâu về bà này còn ngoái đi ngoái lại mấy lần xem có cô mình đi sau ko, nhưng ko thấy. bà ý tưởng là cô mình đi đường khác về. 7 giờ tối nhà ông nội chuẩn bị ăn cơm thì cô vẫn chưa về bà bảo ba mình sang nhà Bà thím xem bà ý về chưa. Thì lúc quay về mặt ba mình tái mét bảo với bà. mẹ ơi trâu trong chuống rồi mà ko thấy nó. Thím G bảo tưởng nó về rồi, Ông nội nghe thấy nghĩ chuyện chẳng lành lên càng lo, bảo chú Tùng trẻ tre làm đuốc với cầm đèn bin sang mấy nhà bên cạnh hỏi xem có đó ko. chú đi đk 15 phút thì về bảo ko thấy. có thím G bảo chiều lùa trâu về thì nó vẫn đang ị trên núi nên bả lùa giúp trâu về trước. Ông nội mình và ba với chú mình quyết định quay vào núi tìm. Vừa đi đến nhà nào cũng đều nhờ đi cùng. Thấy bảo đi tìm cái Tiến thì nhà nào nhà ý bỏ cơm đi hết. có nhà chẳng có ai ở nhà trông nhà. Các bác cứ tưởng tượng mỗi người 1 cái đuốc tre sáng lập lòe mà cả thẩy 5 mấy người thì nó như nào. Mình mô tả qua về địa hình làng mình nhé. Làng mình rộng nhất cái xã ấy ở làng 1 nhà có mấy quả đổi. đất thì bao la bát ngát. Bây giwof đã biến thành đồi vải thiều mà năm nay mất mùa cmnr. Xung quanh sau làng là núi chạy dài, núi ở đây ko cao.cũng ko có cây cao mà chỉ có bờ bụi là chính, như cây tính, nhạp, bạc đàn, keo, cỏ… Tiếp đi đến đâu thì mọi người đều gọi ầm ầm đến đấy, ông nội bảo vạch từng bờ bụi và xem có chỗ nào ngửi thấy mùi ứt ko. vì ông lo đang ị thì lại bị rắn đọc nó cắn rồi ngất tại chỗ. Nhưng thìm cả mảng đồi chỗ chiều cô và bà thím ngồi lẫn mấy quả xung quang cũng ko thấy. Thậm trí ông còn bảo mọi người xuống tận khe suối tìm, người thì cầm đuốc, kẻ thì đèn pin soi từng kẽ lá vách đá đều ko thấy tung tích của cô đâu. Ông lẩm bẩm chắc con này bị ma trêu, nên định thần lẩm nhẩm mấy câu cầu khấn rồi chắp tay lạy mấy cái trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trong làng. Chuẩn câu của ông em kể lại là: Hôm nay là ngày rằm tháng 7 ở nhà có thịt 1 con gà rượu với cơm trắng chuẩn bị thắp hương hành lễ cúng vong đói. Chưa kịp thắp hương thì đã ko thấy con gái đâu nên con phải đi tìm. Mong vong nào có che mắt cháu thì xin thả cháu ra rồi về thềm nhà tôi hưởng lộc cúng. Ông vừa khấn vái xong thì được tầm 5 phút 1 ông chú trong làng hét toáng lên vì giật mình. Con tiến, anh ơi nó đây. cách tầm 30m. Ba và chú phi qua bụi cây tính bị nó cắm toạc cả đùi nhưng lúc đó ko biết đau là gì. chạy tới thì mọi người vạch bụi cỏ dại thấy cô mắt trợn trừng đôi mắt vô hồn nhìn ra xa. Chú Tùng mình nóng tính định vào túm tóc cô ra sút cho mấy cái thì ông nội quát ko được động vào nó. ba mình giữ chú lại. Ông mình nhìn 1 hồi rồi bảo. Nó bị ma giấu từ từ gọi nó tỉnh đừng gọi đột ngột kẻo sau này nó mất vía rồi bị thần kinh. Thế là ông cứ lẩm bẩm nói ba hồn bảy vía ở đâu về với xác đi con ơi. xong mọi người nhà mình cũng nói theo. Các bác thấy quả nói này có giống lúc cúng vong người chết ko. nhưng chuyện nó là thật. Gọi một hồi thì bắt đầu thấy cô có biểu hiện nháy được mắt. Cùng lúc ý bà nội cũng bỏ nhà chạy đi tìm vì sơn mất con gái. Lúc đi bà ko quên mang theo củ tỏi và cành dâu vì bà nội cũng vốn sợ ma. Thấy bà có cành dâu thì ông giựt lấy luôn tuốc lấy vỏ rồi đeo vào cổ cô. Vừa đeo vào cái thì cô mình ngất luôn. Ông mình bế sồng sộc chạy về. Các bạn ạ. lúc đó cô vẫn đang cầm nắm cơm thiu trong tay nhưng đã bị ăn gần hết, tay bên kia cầm toàn lá cây khô Cũng đã bị cắn mấy phát rồi. mà mồm thì không thấy gì nên ai cũng biết là cô nuốt hết vào bụng rồi. Bế cô về đến nhà ông để cô dưới cái phản tre giữa sân. phản đó ông định dùng để cúng cô hồn đó. Rồi sẵn chai rượu mua về để cúng ông mình rót ra mấy chén rồi ngầm vào miệng phum lên đầu cô. xong ông cho cô uống. mấy chén liền. Chắc uống đủ rượu nên cô say. 1 lúc sau có biểu hiện nôn ọe là ba mình cầm cái thau cũ đến. Vừa mang đến cái cô tỉnh dậy và nôn luôn vào thau. Lúc cô nên tống nôn tháo vào thau thì cả nhà ông mình ai cũng chạy đi nôn ọe vì mùi của nó quá tởm. 1 cái chất nhầy nhày pha trộn giữa cơm thiu lá cây và đất. cả thảy mấy chục người ai cũng bịt mũi rồi đứng ra xa. xong ông bảo ba mình đi lấy nước cho cô xúc miệng. nhưng cứ để cái thau ở đấy vì sợn nó còn nôn nữa . ba mình đứng xa 1 mét rồi chĩa cái tay để gáo nước lên phản tre để cô xúc miệng. Im im đk 1 lúc cô lại nôn tiếp nhưng lần này ko có gì. khả năng là chỉ nôn khan vì rượu say thôi nên ai cũng yên tâm là cô này sống rồi, ba mình lấy 2 cái cây bê chậu đó đi và vứt luôn cái thau đi. Mọi người tản mạn ra về để cho nhà ông mình cúng lễ rồi ăn cơm. có 1 số chú thì ở lại ăn cơm cùng gia đình mình. Lúc cô tiền ăn cơm no hồi tỉnh. lúc ý khoẳng 11h đêm. nhưng ko ai ngủ vì muỗi nhiều mà cũng chưa buồn ngủ. Ông có hỏi. Sao chiều đi chăn trâu ko về cùng thìm G mà còn ở đó làm gì. Cô mình mới mếu máo bảo. lúc thím g sang đồi đuổi trâu thì còn tính chạy xuống đồi chắn cho nó đỡ rẽ vào thung. Nhưng tự nhiên có người gọi Tiến ơi. Con tưởng thím G gọi nên con ” Ơi ” luôn. vừa trả lời xong con thấy có người đàn bà tóc dài lù xù. mặt thì nhăn nheo dắt tay con đi . Con ko chống cự được, cứ khóc mà ko dãy được, bà ấy bảo nín đi cháu bà cho ăn bánh trung thu. bà ấy đưa bánh cho con rồi con vừa ăn vừa đi. Bà ý bảo về nhà bà ý. nhưng ko muốn đi mà chân cứ bước đi theo. Ông lại hỏi thế tại sao ngồi ngay đấy mà bao nhiêu người gọi lại ko trả lời, Cô bảo: lúc ấy bà ý vẫn ngồi bên cạnh con bảo mày im ko thì bà bóp chết tươi, cô mình hãi quá ko giám nên tiếng. mà cố mở mồm cũng ko mở được,.. Ông quay ra bảo, Thế đíu nào bao nhiêu người nhà tìm ko thấy mà thằng K ( bạn chú Tùng) tìm bụi đó lại thấy.Xong cô mình mới bảo. Trước lúc ý bà ý có hỏi con là nhà cháu thịt gà à. bố cháu quý bà nên mời bà về ăn cơm cùng kia. Con sợ lắm. Cô mình cứ mếu máo khóc vì sợ . Chắc ông khấn xong người đàn bà đó buông tay che mắt cô mình nên mọi người mới nhìn thấy cô, Truyện mình kể hơi dài các bạn chịu khó đọc nhé. Về người đàn bà đó sau này cô mình có gặp lại 1 , 2 lần nữa. Bà ấy là người ăn xin đi ngang qua làng mình rồi chết đói năm 1974( lúc cô mình sinh). Thời điểm cô mình bị vậy là năm 1989. Chỗ cô bị giấu chính là chỗ chôn của bà ấy. Lúc đó làng cũng nghèo . nên thấy xác chết lạ là người ta cứ đào hố chôn. mộ ko ai vun thì qua năm tháng ở sườn đồi thì mưa sói mòn nó bằng phẳng như mô đất. Nên ko ai còn nhớ tới bà già ăn xin chết đói đó nữa.” Phần 2 Bẵng qua thời gian sau. Cô mình không còn dám đi chăn trâu nữa, hoặc có chăn thì thường chăn ngay cánh đồng trước cửa nhà ông mình. vì nhà trên sườn đồi nên nếu cô chăn ngoài đồng thì mọi người làm trên ấy có thế để ý được. Nhưng qua chuyện đó xong cô mình vẫn bình thường như bao ngày trước kia. Nhưng trong tâm trí hình ảnh người đàn bá đó đôi lúc hiện lên khiến cô lạnh người. Khoảng 4 năm sau là năm 1993 . Đầu năm ấy thì ba mình lấy mẹ mình nên ông nội và các chú cất cho một ngôi nhà bằng đất lợp ngói sông cầu ngay gần nhà. từ nhà ông đến nhà mình hồi đó khoảng 500m. nhưng thế đất khác nhau. 1 nhà ở sườn đồi còn 1 nhà dưới về đồng ruộng cách nhau 500m về tay phải và đối diện bằng một con đường đất. Lúc xây nhà thì ba mình có thuê 1 vài chú ở làng khác đào ao lấy đất để đóng cay( cay đất) . Ở vùng trung du mình hồi ấy đa số là làm nhà bằng loại đó. về sau có điều kiện mới đóng gạch nung để làm nhà gạch. Trong nhóm người đào có 1 chú tên là Q giờ đang làm chú rể nhà mình. Chú thấy cô T xinh gái hoạt bát nên đem lòng yêu thương quý mến. mà ngày ngày các chú đào ao đóng cay nên bữa trưa hay về nhà ông nội nấu cơm ăn. cứ như vậy hoài nên càng ngày chú càng thích cô. nên ngỏ ý với ông nội xin được đến chơi thường xuyên vào buổi tối. Mà cũng nhanh . nhà mình chưa kịp xong mà cô chú đã đến với nhau rồi. tháng 2 nhà mình làm thì đến tháng 4 xong mà chưa kịp vào nhà mới thì ông nội đã báo hỉ sự, vì ông cũng quý chú với chú hiền mà khỏe nữa. một phần ông cũng muốn gả cô đi sớm để tránh cái vùng đất heo hút núi rừng tây bắc ma mị này. Cưới cô chú đk 1 thời gian thì cô mang bầu thằng e mình sinh năm 1994. Nên chú xin ông bà bên ấy cho ra ở riêng . Đk ông bà đồng ý nên chú nhờ các đội bạn rồi cánh cọc chèo sang giúp đào đất làm cay để dựng nhà. Nói về địa thế đất nhà chú nhé. Đó là một khu đất hình thang. rộng chừng 8000m2 . phân cách các vườn khác bởi hàng tre. có 3 mặt đã được tre mọc phủ kín. còn 1 mặt thì là ranh giới bố chú chia ra làm đôi chỉ bằng mấy cây bụi nhỏ nhỏ 1 mảnh của chú còn 1 mảnh để cho các em của chú. thế là chú tiện đào luôn đất ở chỗ ranh giới ấy để sau này tiện làm chỗ đựng nước tưới cây cho 2 nhà luôn. đất chỗ đó rất đẹp, màu sét đỏ lừ. đóng cay thì rất chắc , chú chỉ cần đào 1 dãy với chiều dài từ đầu này đến đầu kia khoảng 90m và rộng 3 mét là có thể thừa cay xây nhà. Nói thật lúc đầu cô mình về nhà bố chồng thơi gian đầu thì rất yên tâm bới vì nơi đấy là đồng bằng thoáng đãng, nhà này cách nhà kia chỉ mấy chục mét. nhưng khi đk tin sắp chuyển ra nhà mới thì cô sợ xanh mặt. Vì đi đến nhà mới phải đi qua 1 cái hồ rộng 2 bên đều là hồ chỉ có con đường nhỏ tý được 2m ở giữa. Nghe bảo chỗ này nhiều người lao xuống rồi chết đuối, rồi trẻ con tắm đuối nước mà người ta chôn cũng toàn chôn ở gần đó. vì nghĩa địa ở đó luôn mà. Cái làng này cách năm đó khoảng 15 năm có tên là Trại Ma. Bởi hồi đó nghe cô kể lại chuyện từng nghe khi mới làm dâu. Rằng 15 năm trước, không biết ở đâu ăn xin dạt về nhiều lắm. nào là rau củ quả, khoai, sắn ngô ngoài đồng đều bị chộm hết, các gia đình có ruộng trồng thứ gì cũng đều cử ra ngoài đó canh thành từng nhóm với nhau. Có khi canh chán chê ăn mày ko lấy đk gì thì chuyển sang cướp trực tiếp luôn. canh miết mà ko được nên cũng chán. lương thực toàn phải thu hoạch vội khi chưa đến ngày thu hoạch. Rồi có 1 ngày ko hiểu sao ăn mày lại kéo đến thêm rất là đông. Đói khát quá rồi chết la liệt ngoài đường ngoài chợ. xã đào 1 cái hố rất to ở khu lang ấy rồi chôn tập thể vì ko biết tên tuổi và họ ở đâu nên đành làm vậy. cái mô đất to đùng ấy giờ vẫn còn. làng quy cái khu ấy là nghĩa trang của làng luôn và cái làng người ta gọi là trại ma từ hồi ấy. sau này nghe nó ghê rợn với ma mị quá nên đã đổi thành Làng Trại Na. Đường về nhà cô mình phải đi qua đó mới rơn người. Nhớ lại hổi mình lớp 4-5 tập xe đạp hay phi một mạch xuống nhà cô chơi rồi tôi sợ ko dám về và ngủ lại luôn. Miên man quá. Chú đóng cay xong thì làm nhà. rồi năm 1994 cô mình chuyển ra đó ở. Cô kể lại. Lúc đó vẫn đang mang bầu thằng em mình. Đêm đầu tiên cô ngủ trong nhà mới, không hiểu sao toàn mơ thấy bàn tay từ dưới nhà thò lên khỏi mặt đất. rồi tay thò ra từ tường nhà mà ko thấy người đâu. chỉ toàn tay là tay. cô hãi quá bật dậy thì ko thấy chú mình đâu. Cô hoảng hồn gọi anh Q ơi. Gọi liên tiếp nhiều lần vẫn ko thấy chú đâu. lúc này sợ cực độ rồi mà đồng ko mông quạnh hàng tre phủ kín bầu đường chân trời dài dài phủ quanh 1 màn trăng tháng chạp. cô hãi hùng cứ ôm mặt đứng trên cái ghế băng giữa nhà mà khóc. Sợ ko giám đứng gần tường, chân ko dám đứng chạm đất. Khóc đk mấy hơi dài thì tự nhiên nhìn ra cửa sổ thấy bóng đen vụt ngang qua . cô càng khóc to. sau đó cảnh cửa bỗng rung lên lịch bịch. cô suýt ngất thì cánh cửa mở toang. Chú mình về. Lúc ấy chú cũng hãi lắm. vì bảo về gần đến nhà có 200m đã nghe tiếng khóc của cô, lúc đầu tưởng ma trêu nhưng bước càng nhanh về thì tiếng càng to. rồi mới phát hiện tiếng khóc phát ra từ trong nhà. nên lao vội về. Chú hỏi sao thế sắp đẻ rồi hả em. Cô mình lắc đầu ko phải. thấy chú về nên cô bình tĩnh hơn. Cô nấc cụt hỏi chú đi đâu thì chú bảo vừa chiều mấy thằng rủ đêm ra hồ đánh xem được con chép nào không về tầm bổ cho vợ vì vk sắp sinh nên đợi cô ngủ say chú mới khóa cửa và đi. xong chú chạy ra cầm vào cái túi đựng 2 con cá chép đúng là to thật. Xong chú rửa chân tay rồi bắt cô lên giường ngủ. Nhưng cô cứ thao thức đến sáng rồi mệt quá cũng thiếp đi. Sáng hôm sau, cô chú đi rọn lại ít đồ xây để xây công trình phụ . cô mới kể giấc mơ hôm qua thì chú gạt đi nói đùa. ngày bê cay mệt quá tối toàn mơ luyen thuyên. Cô bảo ở nhà bên kia có bao giờ mơ đâu mà hôm qua lại mơ sợ thế. Xong rồi cũng thôi. cô chú tiếp tục hăng say làm việc. bẵng đi được mấy hôm lúc này cô đã bầu sắp đẻ rồi, Thì tự nhiên đêm ngủ cô lại mơ 1 giấc mơ lạ. cô mơ ra ngoài cái kênh mà đào đất để làm nhà ấy lấy nước tưới đám rau mới trồng từ chiều. Cô thấy dưới nước với trên mặt đất toàn tay là tay. những bàn tay cứ thò lên được khửu tay rồi uốn uốn. cô sợ quá chạy vào nhà thì đúng lúc ấy cô giật mình tỉnh dậy. Khua tay sang đằng sau thì cô lại giật mình không thấy chú Q đâu. nhưng lần này cô đã đoán đk chú Q đi bắt cá cải thiện bữa ăn rồi nên đành ra cái chỗ mà lần trước ngồi đợi chú ấy về. Hôm đấy trời có gió. qua cái khe cửa cô cũng thấy hàng tre đen xì uốn éo theo gió như một bàn tay đang múa với nhau. 11h đêm. 12h đêm. 1h sáng. Vẫn ko thấy chú về . lúc này là ruột gan nóng quá rồi. cô chợt nghĩ ra là hôm trước cô dậy tầm 2h30. vậy là nếu ngon nghẻ thì tầm ấy chú mới về. ngồi đợi mệt quá mà cửa lại khóa trái khiến cô ko ra được nên cô định thần rồi lên giường ngủ tiếp. Vừa thiếp đi được 1 lúc thì cô giật mình khi thấy bàn chân lạnh toát rồi thằng bé trong bụng quậy khiến cố đau mà choàng tỉnh. bất giác mở mắt cô thấy trên màn có một mái tóc đen xì xì. và dài ngoằng đang vắt vẻo. bụng cô đang đau thật, ko phải mơ. cô hét lên một tiếng á á á thật dài thì đúng lúc chú về. chsu mwor cửa vội vàng hỏi, sắp đẻ hả em. chết rồi xe đạp hết hơi rồi… cô lại lắc đầu không phải . cô chỉ tay lên màn . sau cái ánh đèn dầu leo lét, chú rọi cái đèn pin con thỏ lên bảo. à đây rồi cái áo khoác tìm đâu cũng ko thấy cứ tưởng để nhà ông , hóa ra nó ở đây. cô định thần. may quá. Nằm xuống giường cô bảo chú. em toàn mơ thấy mấy cái tay , lạ lắm. chú bauoonf ngủ quá bảo ngủ đi mai kể sau. xong lại ngủ một mạch đến sáng… Còn tầm 1 tháng rưỡi là cô đẻ. Một hôm trong làng có đám tang. chú làm trai làng nên phải đi giúp. cô ko đk đi vì có chửa người ta kiêng, Nên đành ở nhà. Cô cũng rất sợ nên bắt chsu về cho sớm. Ở quê ko có ti vi, ko có điện , chỉ có đèn dầu leo lét nên nhà nào ko có việc gì thì lên giường sớm lắm. Bảo sao hồi ấy các cụ đẻ nhiều thế, có nhà mười mấy người con. giờ lý giải được rồi nhé. Cô ko giám lên giường mà cứ ngồi thẫn thờ trước các bàn uống nước. với cái đèn dầu. nhưng đến tầm 10h đêm là mắt ko chống nổi nữa nên cô bò lên giường nằm. vẫn đang mong chú về sớm. nhưng nghe cái vẻ giờ chưa về thì còn cà kịa chén chú chén anh với mấy ông trong làng còn lâu. Cô ra chốt cửa lại rồi mới lên giường . nghĩ bụng tý chú về chú khác gọi cửa. Cô nằm lim dim 1 lúc rồi ngủ say 1 lúc thì cô cua tay bén cái gì đó bên cạnh. Nghĩ là chú nên cô ôm luôn. Nhưng trong cơn lờ mờ cô nghĩ lại là trước lúc đi ngủ mình chốt cửa rồi mà. Vậy chồng vào kiểu gì. cô giật mình kêu á một cái thật dài rồi đạp cái to lình lịch kia một cái bộp lăn xuống giường.,, cô hoảng hốt kếu lên á á á á á á á. Bóng người lồm cồm bò lên…. Sao thế em. Đã đến ngày đẻ đâu. say quá để anh ngủ đi. Định thần cô nhận ra là chú nên lại nhào ra kéo chú lên rồi bảo về lúc nào ko biết cứ tưởng ai. lúc ấy cô ko nói gì vì biết chú say rồi. Đến sáng vẫn nằm trên giường mà tỉnh ngủ rồi vì lúc ấy cũng 5h sáng chuẩn bị nấu cám cho lơn ăn. cô mới hỏi chú. – Hôm qua anh vào nhà kiểu gì đấy. ? Chú bảo: – Ngủ gì ngủ say như chết ấy . Gọi mấy chục lần, đập cửa dầm dầm mà ko dậy mở cái cửa. Thế là đành phải xuống bếp cầm con dao tự cậy then ra. lần sau chốt cửa nhớ mắc cái dây vào ko là ngủ như chết ấy chộm nó vào nó lấy hết đồ. ………………… Cô giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ gặp những bàn tay . nhưng lần này cô lại thấy nó ở ngoài đường, cô ngủ mơ đi chợ cô đến hàng quán nào trong thúng, trong lia cũng toàn là bàn tay thò lên. Rồi trong mơ cô cũng định thần và tự hỏi sao lại như vậy có chuyện gì nói ra xem nào. cô hô lớn 1 tiếng thì quay đầu lại chợ ko còn 1 bóng người thì cô nghe ở đâu có 1 tiếng nói vọng về. Tay của tôi, trả lại tay cho tôi. … hôm ấy chú lại đi ra hồ bắt cá. mà tính chú ko sợ ma cỏ gì. chỉ sợ câu chộm cá mà bị chủ thầu cái hồ họ bắt đk thôi. nên đi đêm chứ ngối đến sáng cũng đk. miễn là câu đk cá về nấu cho vợ tẩm bổ. Thoắt cái cô thấy bóng người lướt qua cửa tưởng chú về rồi nên cô vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở, dưới ánh đèn leo lét thì than ôi. Một cái bóng đen xì cao gần 2 mét. đứng đối diện cô. không khuôn mặt, tóc dài, dáng đàn ông. cô á khẩu đứng nhìn đk 3 giây thì không biết gì nữa. Sáng tỉnh dậy thì đã thấy nằm trên giường rồi. Lúc ấy cả các chú nhà mình. ông nội , bà nội, bố mẹ chồng cô , ba mình nữa ngồi bên cạnh rồi. Các bạn đừng hỏi mẹ mình đâu nhé. Vì tháng 11 của cái năm 1993 một thiên tài đã ra đời. nên mẹ mình ở nhà cho thiên tài ấy bú. Cô tỉnh dậy ngỡ ngàng . rồi hỏi ông nội mình. – Chồng con đâu bố Ông bảo. – đi đón bà đẻ rồi. Một lúc sau. chú đón bà đỡ về . bà ấy mát xa cho cô mình 1 lúc thì cô mình đau bụng đẻ. Cô sinh 1 bé trai kháu khỉnh. Thằng ý với mình có một tuổi thơ với mình dữ dội lắm. vì con bác con cô mà. mãi cho đến năm mình học đại học mới bỏ đk mấy cái trò chơi tuổi thơ ấy với nó. Hơn 1 tháng trôi qua vì trong nhà lúc nào cũng có người nên ko có chuyện gì xẩy ra cả. Bà đẻ người ta hay biếu chân dò với gà trống các thứ nên chú buổi tối cứ yên tâm ngủ mà ko phải đi câu cá. Lúc này cô mới kể lại toàn bộ câu chuyện mà cô gặp phải. Chú mình xanh mặt bảo. Theo như mô tả của em thì cao gần 2 mét thì ở làng này chỉ có 1 ông mà là bạn của ông nội( bố chú Q ) . Nhưng ông này cũng chết lâu lắm rồi. Từ khi bố chú Q gần 20 tuổi, Mà lúc ông này đuối nước chết thì bố chú đang trong quân ngũ . hồi ý thư tín các thứ ko có nên cũng ko để ý. Mà mấy người đi chôn bảo chôn ban đêm. mà lúc ấy những người đi chôn toàn người già với vía cao . mà giờ họ chết già cả rồi. ( chú biết ông này vì hồi nhỏ chú cũng đk bố kể về tuổi thơ. cũng đi câu cá đêm mà còn đam mê với cái ông kia nữa. vì ông kia rất sát cá. đi cùng nhau là lúc nào cũng đk 1 rọ đầy mang về. Dáng ổng cao. người to lắm. v.v.v.v Hôm sau chú về hỏi Cụ thân sinh ra chú thì ông bảo. Để đi hỏi. Qua 1 ngày dài đợi tin thì Buổi tối ông cụ sang nhà cô chú. mặt lơm lớp lo. Vừa thấy cụ chsu hỏi luôn. – Có phải ko bố? Ông cụ bảo. – Phải rồi con. Hồi ấy nó chết cả cái khu loanh quanh đây mọc toàn cỏ dại nên nta mang nó ra đây chôn. Nhà nó có 2 mẹ con. mà bảo lúc nó chết mẹ nó hóa điên rồi đi đâu mất . Mộ ko có ai vun rồi dần cây nó mọc kín kết rồi lại phẳng ra. Sau khi Bố ra quân về đây mới trồng mấy rặng tre này. Có biết ai nó trong đất nhà mình. Mà cũng chẳng biết chỗ nào. Sở dĩ mình ko thấy nó vì nó cũng hiền mà mình cao vía. vợ con nhẹ vía mới thấy thôi. Chú nói. – giờ làm sao ạ. Phá nhà à bố. Một đống đất thế này biết ở chỗ nào. – Thôi bây giờ chỉ còn cách làm lễ xin người ta. Nói là mình người trần mắt thịt, không biết đất sạch hay đất mượn thế nào . Thôi thì giờ là cát bụi rồi lỡ mượn bén đất có cốt xương tay thì mong chú che chở luôn. rồi lập ban thờ đàng hoàng. Bao giờ có điều kiện xây nhà gạch thì xin rỡ cái nhà này đem đất trở về đất, tay trở về tay. Mấy hôm sau chú đi mời thầy về, có cả mặt Ông cụ thân sinh ra chú, cả ông nội với ba mình nữa. Vị đây là chuyện lón mà. Hôm ấy làm lễ to lắm,. mổ cả con lợn mấy chục kí. À thì vừa là đầy tháng cho thằng e mình luôn. Ông thầy khấn vái đủ kiểu . Rồi quay ra hỏi Vong nam ấy. Đại loại như là. – Có phải nhà này đã lấy nhầm bén một phần mộ phần của mình không? Rồi xin đài âm dương thì đúng. – Thế vong đồng ý với đề nghị của gia đình bạn cũ không? Rồi xin đài thì đk đồng ý. hỏi nhiều lắm nhưng đk đồng ý cả. nên hôm ý như cỏ hỷ to gấp đôi vậy. Từ đó Cô mình ngủ ở nhà 1 mình thỏa mái ko mơ mộng gì nữa. Nhưng giấc mơ đôi khi vẫn ám ảnh cô khi nhìn vào những giặng tre trong những buổi chiều tà gió bấc. Thằng e mình cứ lớn dần. Ngôi nhà tràn ngập tiếng cười mỗi ngày . sau đó vài năm cô chú mình đổi đất với e của chú để sang 1 xã khác trồng vả thiều. Nhưng lúc bỏ căn nhà đó đi cả cô chú đều có mặt 1 là làm đúng lời hứa khi xưa và cũng để cảm ơn người đó đã phù hộ gia đình cô để có thể mua đk 1 mảng đất mới. Sau này chuyện về cô gặp ma ở mảnh đất mới còn kinh dị hơn nhiều . Một mẩu chuyện nhỏ mong các bạn không chê nó quá dài.
|