Lương Hữu Điền(RaiBo)
|
Nhân duyên
Nghỉ dịch thì ta làm gì? Nghỉ dịch chẳng muốn làm gì Ngủ từ tối cho đến tận trưa Cả ngày cứ thích nằm lì Mặc kệ giờ đang nắng hay mưa. Sáng sớm dậy làm bát mì Còn ba mẹ lo trưa, tối Áp mặt vào chiếc điện thoại Cứ để mặc cho thời gian trôi. ĐI học thì mong muốn nghỉ Giờ nghỉ thì lại muốn đi Nhưng tình hình dịch căng thẳng Nên ta vẫn phải cách li. Nhớ trường một thời gian dài Thời gian cứ hoài trôi mãi Không học từ Tết đến giờ Liệu một cộng một bằng hai? Nhưng có thời gian nghĩ về cuộc sống Điều mong ước đã làm hay không Chúng ta đang còn rất nhiều thứ Để xây đắp và để vun trồng... ~Điền~
Cô-rô-na * Thứ lạ lùng Ngôi nhà chung màu xanh của chúng ta Sao bỗng nhiên xuất hiện một người lạ Em đến đây chẳng được ai chào đón Mà lại khiến mọi người phải tránh xa. Không gì khác chính là cô-rô-na Toàn dân lo lắng, từ trẻ đến già Cả nước ta cùng tích cực phòng chống Và tốt nhất là mọi người ở nhà. Te-le-phone là vật bất li thân Nay khẩu trang luôn đeo chẳng ngại ngần Nước rửa tay và thêm cồn sát khuẩn Trọn com-bo giúp chúng ta phòng thân. Em hình như có nhẫn thuật phân thân Từ số một nhân lên gấp ngàn lần làm con người ai ai cũng sợ hãi Nhưng đừng vậy mà khiến ta chùn chân. Đất nước ta đồng lòng cùng chống dịch Như thời chiến còn đang đánh giặc minh Nhưng chiến tranh chẳng có đạn và súng Và bác sĩ người quyết chiến đến cùng. Người VIệt Nam phải yêu nước thương dân Đi cách li chẳng một chút ngại ngần Mong một ngày ta chiến thắng đại dịch Đất nước ta trở lại buổi bình yên. ~Điền~
Những người lính áo trắng Nếu một ngày ta phải lấy thân mình Bảo vệ đất nước chẳng ngại hi sinh Chẳng ngại chi bao khó khăn vất vả Chẳng sợ chi quái vật nhỏ vô hình. Những bác sĩ đang căng mình chống lại Thứ nhỏ bé có tên là cô-vy ( covid ) Quái vật kia sao đến đây làm gì? Mà khiến cho bao người phải cách li. B-lu trắng với tấm thân nhỏ bé Mắt thâm quầng chẳng có giấc ngủ yên Trời đầy sao và trăng sáng dịu hiền Lại một đêm phải thao thức triền miên. Mẹ để lại con không ai chăm sóc Chồng phải xa vợ lặng khóc ra đi Những người lính nơi tuyến đầu chống dịch Chịu khổ cực mà chẳng nói câu gì. Nếu một ngày mẹ nằm lại nơi đây Cũng vì nhân dân vì đất nước đủ đầy Nhưng sợ rằng con một mình nheo nhóc Và sợ con phải ngồi khóc một mình. Nén nỗi buồn vào thẳm sâu tâm trí Cố vui vẻ và mạnh mẽ ra đi Tự dặn lòng sẽ không được yếu đuối Dù nước mắt đã đọng giọt khóe mi. Cùng chung tay ta chiến thắng dại dịch Bất kể ai cho dù là học sinh Đang còn trẻ hay là đã về già Hãy đoàn kết để chào đón bình minh. ( Một bình minh không còn đại dịch... ...Một đất nước vui sống yên bình ) ミ★Đιềŋ♜
Mùa lá rụng ngoài vườn Gió thổi từng cơn làm cây lay động Như báo hiệu trời đang sắp chuyển đông Làm lá vàng cứ nhẹ rơi rơi mãi Chợt nhận ra mùa lá rụng ngoài vườn. Gió xào xạc trên những ngọn cây cao Làm lá rơi cứ như cơn mưa rào Lấp đầy hết những khoảng không vô tận Ngập tràn cả một khoảng rộng ngoài vườn. Vườn thoảng hương làm đất trời ngây ngát Gọi ta vào một thế giới nhỏ thôi Mà bao chùm tất cả hương thơm nhất Hương của cây và của lá nhẹ trôi. Ta ngây ngất như đang ở cõi tiên Mùa là rụng thật thơm mát dịu hiền Đưa ta vào khoảng không chân trời mới Và chỉ ta mới cảm nhận được thôi. ~Điền~
Ngôi trường kí ức Để mái trường xưa vào trong tĩnh lặng Nơi ngập tràn bao kí ức tuổi thơ Nơi niềm mong ngóng cứ mã đợi chờ Nơi ươm mầm sống của những ước mơ. Đây chùm hoa phượng kia góc sân trường Nở đỏ rực cả một bầu trời kí ức Đây sân thể dục chỗ đùa vui nô nức Như rực cháy lên một nỗi niềm thân thương. Đây cổng trường còn kia là lớp học Nơi ta cầu nguyện trước buổi kiểm tra Đây là nơi mà ta vẫn vào ra Uống nước chè và nghe thầy khó nhọc. Đây một nỗi nhớ kia niềm vui Đây là mong ước kia bùi ngùi Đây bao tiếng cười trong trí nhớ Đây là kí ức của tuổi thơ. ( Nghỉ nhiều có ai nhớ trường không vậy!!) ~Điền~
Không đề Sống là gì khi chết đi ta mới hiểu Yêu là gì khi chia li ta mới đau Cuộc sống này muôn vẻ muôn màu Sống <> chết, đến <> đi đều giống nhau.
Trăng thu Ánh trăng cứ mãi vời vợi cao Lá đung đưa mãi gọi gió vào Ao thu nước động khẽ gợn sóng Đất trời yên ả cùng trăng sao. ![]() Lâu lắm r ms thấy lm thơ, lm thơ theo kiểu 5 chữ, 7 chữ, 6 chữ , 8 chữ, lục bát là dễ nhất nhỉ !?
Thời gian và ông Giữa đêm đông lòng chợt xao xuyến lạ Nghĩ về ngày trước những buổi đã qua Nhớ lúc nào ông vẫn còn nhanh nhẹn Vẫn khỏe mạnh chẳng nghĩ tới ngày xa. Đông sắp qua ông lại thêm tuổi mới Nhưng cháu chẳng muốn điều ấy chút nào Và thời gian không dừng lại một chút Cứ khiến ông già mãi, bởi vì sao? Cháu thương ông, thuông đôi vai khó nhọc Thương bàn tay thô ráp, tóc bạc đầu Da nhăn nheo, đồi mồi vì sương gió Vầng trán cao vì trăn trở bao lâu. Cháu rất sợ thời gian ăn mòn ta Ăn mòn hết khi ta đã về già Ông đã qua tám mươi mùa xuân tuổi Nên sức khỏe chẳng như lúc chưa già. Giờ cháu mong ông sống lâu trăm tuổi Mãi khỏe mạnh mặc cho mùa đông qua Luôn hạnh phúc và sống trọn tuổi già Nhưng có điều:" Thời gian chẳng ưa ta". ~Điền~
Đêm đông |