♥Vy♥

#hashtag
1.240
11 theo dõi 36 bạn bè
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 3 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 3đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 94 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Huy hiệu (+)
24 - 12 - 2007
Học lực: Chưa xác định
Cấp học: Trung học cơ sở
Môn học yêu thích:
Tình trạng: Đang yêu
Sở thích: Chưa xác định
1 ảnh
Đã tham gia: 19-04-2020
Số ngày hoạt động: 94 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
5
109 sao / 22 đánh giá
5 sao - 21 đánh giá
4 sao - 1 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 22 đánh giá
0 quà tặng | 0 câu hỏi | 3 trả lời
4 0
♥Vy♥
Link | Report
2021-03-09 10:54:27
Chat Online

các anh em, thẳng tiếnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
6 0
đẹp | Chat Online Report
yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?
1 0
๖ۣۜℓїŋɦッ☪k8☆๖ۣۜ♡ŋè♡ | Chat Online Report
thẳng tiến để đi đâu!!!  kkk~~~
1 0
๖ۣۜℓїŋɦッ☪k8☆๖ۣۜ♡ŋè♡ | Chat Online Report
like nòa
1 0
dnhi | Chat Online Report
tương tác nhé => https://lazi.vn/p/d/276788
Tương tác nhé => https://lazi.vn/p/d/275760
Rảnh làm quen :v
1 0
♥Vy♥ | Chat Online Report
ok, thank kiu mụi ngừi
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-10-16 11:13:31
Chat Online


vèo vèo..........kkk
3 0
Thùy Dung..! | Chat Online Report
Like cho cậu yew nek
Nhớ trả tus đầu cho tớ nha  
Nếu đc thì đánh giá 5 sao + 1 theo dõi cho mik 
Được thì ib lw cho vui ạ !
Linh 
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-10-07 20:00:27
Chat Online

những ngày trẩu đời chuẩn bị tiếp diễn :((
2 1
Linh | Chat Online Report
Like cho chủ tớt chymte nỳ 
Trả Mơ bằng một nút click 5* và một theo dõi nếu tương tác
Được thỳ cho Mơ xin một slot làm quen cái nò 

#Mi_pát_meo_méo_mèo
#Uyn_Thị_Li 

#Mơ_đang_chơi_đồ
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-08-03 10:18:58
Chat Online
good morning everyone :3
3 0
phèo | Chat Online Report
like cho cậu :3 ヾ(≧▽≦*)o
Nhớ trả với tick 5* jup tớ nhé bn eww <3 , rãnh thì fl jup luôn :v
Mơn bn nhiều :))(。・∀・)ノ゙
#ree_tông_túa 
0 0
♪ Chaeyoung Park :3 | Chat Online Report
like nek => trả tớ nhắ cậu ew :3
#Hạ_đg mệt_codon:(
#Bán_nước_mắt...
0 0
Anhnobo...!✿ | Chat Online Report
Đã like choa cậu chủ tuss !^!
Nhớ trả tuss đầu cho tớ :)?

Camon ạ ~
Rảnh thỳ cho tớ 1 vé theo dõi để tăng độ cute nhớ ><
Tiện thể thỳ cho tớ xin  1 slot làm wen luôn cậu nhá (:? 
#Eo_âu_vi_e
#Em_so_ma

#Em_iu_heo_em_mến_heo_vì_heo_là_boss_team_em(:)
#Cày_thuê_team 
​​
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-08-01 22:22:46
Chat Online
suýt thì không nhớ mk :v
đã lêu khum gặp :>>
2 0
Trii Tien | Chat Online Report
Like cho cậu  nek
Nhớ trả đánh giá 5 sao cho tớ  vs nha
#nhạt cudon
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-07-08 20:52:18
Chat Online
Ngày tổng kết
Bóng bay rợp trời
Uớc mơ và hoài bão của bao chàng trai cô gái tuổi 18 cũng theo đó mà bay cao mãi...
Chấp niệm và lưu luyến của thanh xuân ngọt ngào cũng theo đó mà trôi về tận phương xa...
Có người ôm chầm lấy cậu bạn thân mà khóc rất lớn .
Có kẻ lại vui vẻ , hết mình đùa thêm chút nữa , thêm chút nữa ...
Vì mai xa rồi .
- Chi , mày yêu động vật không?
- Có
- Sắp tới tao phải đi du học , mày nuôi hộ tao mấy đứa " con cưng " của tao nhé .
Về thì tao đòi lại .
- Không vấn đề , loài gì vậy ?
- Nòng nọc... của tao .
- ...
3 0
Phuongg | Chat Online Report
Like cho cậu yêu nè
Nhớ trả tớ nha cậu ^^
# Đang tương tác mạnh :))
0 0
Cún | Chat Online Report

  1. like cho bn nek
  2. vào theo dõi mk nha
  3. thanks bn
  4. iu bn
0 0
||•Chíp•||_Nhắn trên ins_ | Chat Online Report
Like cho cậu Blink cutee nhá
Trả tớ tuss đầu ( cmt câu tl của cậu nhá )
#NhiMai
​#Chíp
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-07-03 10:22:45
Chat Online
ara ara~
hong ai theo dõi tui hết seo'-')
có 5 theo dõi rùi mn đọc chùa???
đọc chùa hong zui âu;-;)
khi nèo truyện của tớ trên 10 lượt like thì me đăng tiếp truyện~
theo dõi trên 15 thì bão 12 chap liên tục~~
quào, động lực á nha~
#mau_theo_dõi_me
#hic
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-06-30 10:24:00
Chat Online

https://www.youtube.com/watch?v=bkBG8UKo0oY 
Nội dung bài hát là câu chuyện về một cô bé ngây thơ dần dần trở thành cô gái dối trá. Mở đầu là giai đoạn cô bé sắp kết thúc thời thơ ấu ( cuốn truyện cổ tích bị gấp lại, vòng xoay ngựa gỗ ngừng quay) bởi vì cô đơn ( một người chơi cầu bập bênh) nên tò mò thế giới của người lớn. Đoàn xiếc chính là thế giới của người lớn, vai hề bên trong đoàn xiếc là ẩn dụ của cha mẹ ( lúc biểu diễn phi đao, bức màn sân khấu đột nhiên rơi xuống, thực ra là ám chỉ cha mẹ cưỡng bách con nhỏ đi học tập nhưng rồi cái gì cũng không học được). Rồi cô bé lớn hơn một chút liền nhón mũi chân muốn nhìn thế giới của người lớn là thế nào, rồi cô bé ấy đã thấy một cách dễ dàng ( dối trá thực quá rõ ràng). Dù vậy nhưng cô bé ấy vẫn không muốn trở lại thời thơ ấu cô đơn. Sau đó ca từ có rất nhiều từ ngữ chỉ thời gian. Bọn họ không có ngày mai kỳ thật là chỉ người lớn mỗi ngày sống một cuộc sống xác không hồn, căn bản không có tương lai gì. Nhưng cô bé ấy còn trẻ tương lai rộng mở. Khuyên chúng ta nên vì tương lai mình mà phấn đấu. Cô bé ấy chậm rãi lớn lên ( cuốn truyện cổ tích bị phong ấn) đi vào xã hội này ( trong mê cung có thật nhiều người khe khẽ ồn ào). Cô không cần nhón chân cũng có thể thấy sự dối trá" đoàn xiếc thú" và cả " vai hề" Cô bé tuy rằng muốn trốn tránh xã hội này, nhưng cô cũng không nghĩ trở về thời thơ ấu cô đơn lạnh lẽo ( vòng xoay ngựa gỗ, có thể dừng lại được không). Cô lại đi tới " đoàn xiếc thú" tại đây cô thấy con khỉ buồn cười, thấy cầu nguyện phi đao. Sau đó cô bị " Vai hề" thôi miên, bị mặt nạ bí ẩn che lấp dung mạo. Lúc này có người hỏi, cô bé sao em lại nhón chân, sao không né tránh khuôn mặt tươi cười của vai hề? Vì sao không trở về cảnh trong mơ ấm áp, nhưng không được nữa rồi cô bé đã bị thế giới này đồng hóa. Cho nên những ấm áp tốt đẹp đó chỉ có thể tồn tại trong hồi ức. Cuối cùng cô bé trở thành " Vai hề" dối trá dung nhập và " đoàn xiếc thú" ( điệu nhảy fox là điệu nhảy trong lễ kết hôn, trong yến hội xã giao sẽ dùng)

https://www.youtube.com/watch?v=fSzs-0VLJWg 
là vụ án 10 người chết bên Nhật á kẻ giết để lại đầu con thỏ

 

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-06-29 21:08:37
Chat Online

hồi sáng ngủ dậy'-')
mình của buổi sáng....ngu ngơ và như con gà tối cổ.-.)
#Vy_ngu
#hớ
5 0
Chỉ vậy thôi là đủ | Chat Online Report
Lai lài lai cho chủ thớt chymteeeeeeee nà.
Nhớ like trả tuss đầu, theo dõi và tick 5* cho mk nha
#Cáo_sắp_0ff
0 0
. | Chat Online Report
- Lai(:
- Trả bằng 5* hộ tớ
#Như
0 0
Chủ acc chết rồi :) | Chat Online Report
Like => Trả
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♥Vy♥
Link | Report
2020-06-29 10:16:12
Chat Online
úp tiếp~
só rì vì nhiều ngày qua đã không lên đây//ngó//
còn ai nhớ tui hem//nhìn//
---------------------------------------------------------------
<bão chap 17->25>

“Mở mắt ra nhìn xem tôi là chồng, hay là bố cô?”

Diệp Cẩn Ninh cầm cổ áo cô kéo mạnh dậy, làm ống truyền dịch rơi ra ngoài.

Hắn như con mãnh thú, ham muốn mãnh liệt thể hiện rõ trong ánh mắt sắc lạnh đó.

Đau quá, Thi Ngôn từ từ hé mở mắt, ánh sát lọt qua khe mắt làm cô khó mà thích ứng lại được nên hơi nheo lại. Cũng hơn sáu năm rồi chứ ít gì mới có thể nhìn thấy được ánh sáng, nhưng trớ trêu thay người đầu tiên thấy được lại là hắn.

Đúng vậy, cô đã tỉnh lâu rồi. Nhưng không muốn phải đối diện với sự thực tàn khốc này nữa, cô chỉ muốn chìm vào cơn mộng, mãi mãi không tỉnh dậy.

Tất cả là đều là do Diệp Cẩn Ninh, là do hắn ép cô.

Ngay cả trong giấc mộng tuyệt đẹp đó, cũng là chính tay hắn phá hủy.

Rốt cuộc hắn hận cô bao nhiêu?

Rốt cuộc cô mới là con ai?

Dần rồi sống trên thế giới này cô chẳng còn cái gì để tin tưởng nữa rồi.

Hắn thấy vậy thì cư nhiên hài lòng, không những buông cổ áo cô ra mà còn áp sát về phía mình.

“Nhìn kỹ tôi xem, có nhớ tôi không hả?”

Thi Ngôn không nhìn hắn mà cự tuyệt, nhất quyết quay mặt sang hướng khác.

“Cũng không biết trong thời gian sáu năm này thân thể cô đã có thể quyến rũ tới đâu rồi nhỉ, ‘Con gái’?”

Con gái...

Thi Ngôn quay phắt lại, cô rất sợ phải nghe thấy hai từ này. Cứ nghĩ đến cảnh thân mình đã bị hắn cường bạo chiếm đoạt thế nào, cô cảm thấy thật kinh tởm.

Nếu đúng thật cả hai là cha con thì... Loạn luân thật rồi.

Nhưng chuyện này, đừng mong cô tin, cô mãi mãi sẽ không tin.

“Thi Ngôn, giờ cô đã tỉnh rồi. Cô muốn tự nguyện chủ động hay là để tôi ra tay trước?”

Hắn... Hắn lại muốn nữa sao?

Người đàn ông này đúng thật là dục vọng có thể đến bất cứ lúc nào.

Diệp Cẩn Ninh quật ngược cô về phía mình, buông cổ áo cô ra rồi giữ chặt hai cánh tay ấy. Hắn đưa tay còn lại của mình xé toạc chiếc áo cô đang mặc ra.

“...Buông tôi ra, Diệp Cẩn Ninh! Ông buông tôi ra, đồ cầm thú...”

Cô hoàn toàn bị động nằm trong lòng hắn, không có cách nào phản kháng. Chỉ còn cách la hét thật to...

Nước mắt giàn giụa, sáu năm rồi không khóc, nước mắt vẫn mãi chứa đựng một nổi bi thương như vậy.

Nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, những điều đó chỉ khiến hắn càng thêm điên tiết.

“Ngậm miệng lại, giữ giọng để còn rên dưới thân tôi.”
 

Diệp Cẩn Ninh gạt những sợi tóc xoã trước mặt cô ra sau.

“Nào, trước khi thực hành, rên thử cho tôi xem.”

Thi Ngôn im bặt đi. Dựa vào đâu mà hắn nói thì cô phải làm theo? Muốn cô phục tùng theo thì hãy đợi đến ngày cô chết đi.

Hắn thấy thái độ kiểu bất cần đó thì có hơi nhíu mày. Trước giờ chưa có ai dám làm trái ý hắn, cho dù là cô cũng không được ngoại lệ.

Diệp Cẩn Ninh hừ lạnh, hắn cúi xuống phả làn hơi nóng vào cổ cô, bất giác thân hình mảnh khảnh run lên.

Da cô rất mẫn cảm, chỉ cần một chút kích thích như thế thì cả người đã rất khó chịu rồi.

Nhận được phản ứng từ cơ thể ấy, hắn có chút đắc ý rồi dần dần đi xuống.

Thật sự khó chịu quá...

Thi Ngôn cố gắng không để phát ra bất cứ một âm thanh nào, cô cắn chặt môi đến mức bật máu.

Không được phát ra tiếng gì cả, khóc cũng không được. Phải, cho dù có chết cũng không!

Cô không phải quá yếu đuối, cũng có một sự quật cường nhất định. Nhưng... với hắn cô không đấu lại.

Một thứ chất lỏng chảy xuống cổ hắn, là nước mắt sao? Không phải, nó có mùi tanh.

Diệp Cẩn Ninh ngước lên thì thấy đôi môi đó bị cắn đến rách đi, máu không ngừng chảy xuống chiếc cằm nhỏ.

Cô có thể không biết, mùi máu càng giúp hắn ‘khoái’ hơn.

Hắn lấy một tay cô đặt lên ngực mình, rồi từ từ di chuyển nó trượt xuống dưới.

“Không! Buông ra, buông tôi ra...” Cô tuyệt vọng mà hét lên.

Không được, cô không muốn! Nó thật dơ bẩn!

Tay cô bị cầm chặt đến nổi xương muốn vỡ vụn, hoàn toàn không cách nào lấy ra được.

Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra, xuất hiện sau đó là Thất Tùng. Anh ta kinh ngạc khi thấy Thi Ngôn đã tỉnh với bộ dạng thê thảm như vậy, càng không ngờ tới Diệp Cẩn Ninh lại...

Thất Tùng có nghe tới việc Diệp Cẩn Ninh đã có vợ, nhưng hoàn toàn không biết Thi Ngôn lại là vợ hắn.

Hắn lấy chăn phủ lên bộ phận nhạy cảm phía trên người cô. Hắn có độ chiếm hữu rất cao, bất cứ thứ gì thuộc về hắn, cho dù hắn thích hay không thích thì không ai được phép nhìn thấy cũng như chạm vào.

“Nếu còn muốn khỏe mạnh rời khỏi nơi này thì cút nhanh ra cho tôi.”

“Diệp tiên sinh!”

“Thất Tùng, anh rời khỏi nơi này đi, không cần lo cho tôi. Đi đi!”

Thi Ngôn lên tiếng thúc giục, cô rất muốn thoát khỏi hắn nhưng nếu vì cô mà liên lụy đến người khác thì cô không muốn.

Diệp Cẩn Ninh hắn đáng sợ hơn bất kỳ loài động vật nào, mà cô đang ở ngay trước mặt hắn, muốn thoát cũng khó.

“Tiểu thư không được, cô vừa mới tỉnh như vậy rất nguy hiểm.”

Thất Tùng không những không quay đi mà còn tiến tới, làm Diệp Cẩn Ninh rất không vui.

Tuy anh ta là cháu Phong Gia Lụy, nhưng chạm đến giới hạn của hắn rồi thì đừng mong hắn nể mặt ai.

Thất Tùng vừa nhào về phía hắn thì đã bị hắn tung một cước vào mặt. Căn bản Thất Tùng không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ mới một chốc mà anh đã máu me be bét rồi, Thi Ngôn mím môi nắm chặt chiếc chăn.

Tại sao, hắn cứ phải ép cô cơ chứ.

Cô vơ chiếc áo nhàu nhò khoác tạm lên người mình rồi loạng choạng bước xuống giường đến giữ nắm đấm định giáng xuống người Thất Tùng.

“Diệp Cẩn Ninh, ông muốn thân thể tôi đúng không? Được, tôi cho ông!”
 

Thi Ngôn đứng đối diện hắn, câu nói rõ ràng rành rọt từng chữ một.

Hiếm khi thấy cô dự nguyện trao thân cho hắn, như này có được coi là món quà của cô dành cho hắn sau khi vừa tỉnh không?

Thực ra hắn biết, cô đang muốn hắn thả cho Thất Tùng đi.

Dường như nội tâm của cô, hắn hiểu rất rõ!

Diệp Cẩn Ninh thu tay lại, thong thả đi lại sô pha ngồi. Được rồi, hắn sẽ ngồi đây chờ cô.

Thi Ngôn đỡ Thất Tùng đứng dậy rồi bảo anh ra ngoài. Thấy thái độ kiên quyết đó của cô anh cũng chẳng nán lại nữa. Dù sao cô cũng là con gái, chắc chắn hắn cũng sẽ không làm gì đâu.

Bây giờ cô rất mệt, nhưng Diệp Cẩn Ninh nhất định sẽ không để cô yên.

Cửa đóng lại rồi, Thi Ngôn bước đến trước mặt hắn.

Rất lâu rồi cô không nhìn kỹ hắn như này.

Diệp Cẩn Ninh của cô đâu rồi, anh ấy đi đâu mất rồi.

Diệp Cẩn Ninh cho dù là lúc trước hay là trong mơ đều rất yêu thương cô, ngay cả ánh nhìn cũng vô cùng ấm áp. Không như Diệp Cẩn Ninh bây giờ.

“Tôi đã từng rất yêu Diệp Cẩn Ninh.”

Thi Ngôn mỉm cười, không biết là cười với hắn hay là tự cười với mình nữa.

Cũng rất lâu rồi hắn mới thấy nụ cười ngọt ngào trên môi cô như vậy. Nếu không phải tiếng nấc thì cũng là sự tĩnh lặng...

Cô ngồi xuống cạnh hắn giọng nói rất khẽ, “Cẩn Ninh của tôi lúc trước thường cho tôi cảm giác an toàn, gặp bất cứ nguy hiểm gì khi nghĩ đến anh ấy đều không sợ nữa.”

“Anh ấy thường hay ôm tôi, hôn lên trán tôi rồi nói: ‘Đừng sợ’. Trên đời này không một ai biết, tôi yêu anh ta đến nhường nào.”

“Khi đó tôi rất tự hào và nói với mọi người rằng: Chồng tôi là Diệp Cẩn Ninh. Thực sự khi thấy những anh mắt ghen ghét, ghen tị nhìn tôi, tôi lại thấy rất vui vẻ.”

“Tôi yêu anh ấy, ngỡ rằng anh ấy cũng yêu tôi nhưng hoá ra đều do tôi tưởng bở.”

“Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, nếu tôi chết đi thì anh ấy có đau lòng không? Nhưng chợt nhận ra quan hệ giữa chúng tôi phức tạp quá đỗi, hai người yêu nhau đó là chuyện không thể.”

Đôi khi sự thật rất tàn khốc, có thể khiến một con người chết dần trong vô thức.

“Tôi biết ông rất hận mẹ tôi, nhưng chi ít ông còn có thể ghi nhớ được hình dáng bà ấy. Còn tôi, ngay cả chút ký ức ít ỏi cũng không nhớ được ”

“Ông đã thành công khiến tôi yêu ông, thành công làm tôi trở thành một con ngốc, thành công biến tôi thành một công cụ,... Diệp Cẩn Ninh, ông thành công hết rồi.”

“Nhưng sau tất cả những thành công đó tôi chỉ mong ông thành công giết chết tôi, xem như ân oán tôi đã trả.”
 

Thi Ngôn cười chua chát. Cả cuộc đời cô đã trải qua biết bao lần sinh tử, ngay cả khi muốn tự tử hay vô tình gặp phải tai nạn đi chăng nữa, cô vẫn không chết.

Phải, cô tin lời hắn nói, cô mà chết thì hắn cũng nhất định lôi được cô về.

Bây giờ đây cô vẫn đang bấp bênh giữa sự sống và cái chết, có lẽ chỉ khi mọi ân oán được giải quyết, mọi chuyện kết thúc hắn mới có thể cho cô một cái chết toại nguyện, cái chết thực sự.

Diệp Cẩn Ninh không nói gì, hắn căn bản sẽ không bao giờ giết cô.

Hắn thừa nhận, đúng là những năm trước hắn thực sự diễn rất tốt. Trò chơi yêu đương tự mình vạch ra, tự mình tạo dựng, tự mình diễn xuất, hắn làm quá hoàn hảo, không có bất kì sai sót nào. Từng có một khoảng thời gian hắn đã chìm đắm vào trò chơi tự mình làm ra. Là diễn, hay là thừa nhận đó là sự thật rồi tự lừa mình dối người?

“Có phải hận tôi lắm không?”

“Hận? Phải, tôi rất hận ông, nhưng cũng có thể đó là cái giá tôi phải nhận.”

Diệp Cẩn Ninh quay sang nhìn cô. Rất lâu, rất lâu rồi cả hai không ngồi lại với nhau nói chuyện thế này. Hắn chợt phát hiện cô đã trưởng thành hơn rồi, chín chắn hơn rồi.

Hắn lấy trong túi ra tờ giấy, đó là đơn ly hôn Thi Tâm Bạc đưa. Diệp Cẩn Ninh đọc rõ từng chữ cho cô nghe, sau đó tự tay xé nó thành nhiều mảnh tung sang bên cạnh. “Tôi biết ly hôn với tôi là ước nguyện của cô, nhưng rất tiếc, lại để cô thất vọng rồi. Chuyện ly hôn cô đừng có bất cứ hi vọng nào hết, cho dù tôi không yêu cô, tôi cả đời cũng sẽ không ly hôn.”

Ly hôn hay không ly hôn không quan trọng, cô chỉ biết cho dù còn là vợ chồng hay là người lạ, hắn vẫn sẽ không để cô sống yên ổn.

Diệp Cẩn Ninh đẩy Thi Ngôn xuống giường, đè lên người cô rồi mạnh bạo lột hết những thứ vướng víu trên người cả hai ra.

Sáu năm không chạm vào thân xác này, có biết hắn nhớ lắm không.

Hơn nữa cô đã nói thân thể này cho hắn, mà cô cũng đủ trưởng thành rồi. Vậy là từ nay hắn có thể đường đường chính làm chuyện đó.

Nhưng hắn vẫn sẽ đợi đến ngày cô tự nguyện phục tùng hắn vô điều kiện.

[...]

1 tháng trôi qua, Thi Ngôn bị hắn đưa về nhà. Hắn không còn la mắng hay đánh đập gì cô nữa, chỉ là số lần phải lên giường cùng hắn tăng gấp đôi.

Nhưng chỉ hơi lạ một điều, hắn không còn đưa người phụ nữ nào về nữa, ngay cả Tống Tư Lộ cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.

Thi Ngôn bước vào thư phòng hắn với thâm tâm nặng trĩu.

Diệp Cẩn Ninh đang phê duyệt văn kiện thì thấy tấm thẻ được đặt trên bàn, cầm lên xem kỹ lại thì đó là ảnh siêu âm.

“Tôi có thai rồi.”

“Ừ.”

“Giữ hay phá?”

“Giữ.”

Hắn muốn giữ? Nhưng...

Thi Ngôn lại đặt tiếp lên bàn hắn một tờ giấy gì đó.

“Tôi phá rồi.”

Hắn ngẩn lên, ánh mắt xẹt qua một tia khó tin.

Phá rồi? Cô phá bỏ đứa bé rồi, cô lại có thể bỏ đi đứa bé chưa thành hình người của mình sao?

Cả hai đều không nói gì, tâm tình đều đang phức tạp như nhau.

Thi Ngôn xoay người rời khỏi phòng.

Phải, cô đến chỉ để thông báo cho hắn biết thôi. Hắn suy nghĩ gì, muốn làm gì cô không muốn quan tâm.

Cô mang thai hai lần, và cả hai lần đều không thể giữ con. Nếu đứa bé đã không có duyên với cô, không có duyên với thế giới này thì sao cứ phải đưa đến vậy chứ...

Để rồi một mình cô phải đau khổ...

Thi Ngôn sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy trở về phòng mà không ngừng buồn nôn. Cô vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo mà cơ thể như bị rút cạn sinh lực vậy.

Cứ nghĩ đến cảnh sinh linh nhỏ bé của mình chưa thành hình người mà đã biến mất trong tầm tay, cô bây giờ chẳng còn sức để làm gì nữa.

Quá trình nạo thai tuy đã được tiêm thuốc tê, nhưng cô vẫn cảm thấy đau, đau vô cùng, gần như trái tim mình cũng bị ai đó cào cấu, xé toạc ra.

Diệp Cẩn Ninh trong mơ từng nói: ‘Con chúng ta nếu là trai, thì chúng ta sẽ tạo thêm một bé gái nữa. Nếu là gái thì chúng ta tạo thêm một bé trai. Còn nếu là sinh đôi, hừm, vậy chúng ta có thể tạo cả một đội bóng.’

Thi Ngôn ôm ngực bật cười. Sao cô lại ngốc đến nỗi đi mơ một giấc mơ dài vậy chứ, một giấc mơ vốn dĩ không bao giờ tồn tại!

[...]

Diệp Cẩn Ninh gọi Lập Vĩ điều tra bệnh viện mà Thi Ngôn đã đến phá thai. Hắn đích thân tới một chuyến để xác thực.

Hắn vẫn không hiểu, dù hận hắn đến cỡ nào cô cũng không thể tự tay giết con mình được. Nhưng lỡ như đúng thật là vậy, duy nhất một lý do vì bố đứa bé là Diệp Cẩn Ninh nên mới làm như thế...?

“Diệp tiên sinh, cô Thi Ngôn chỉ vừa mang thai được ba tuần. Chúng tôi phát hiện sức khoẻ cô ấy không giống người bình thường, mang thai rất nguy hiểm. Cả việc cô ấy từng phá thai dẫn đến nguy cơ xảy thai lên hơn 90%. Có phải lúc trước cô Thi Ngôn dùng rất nhiều thuốc tránh thai không?”

“Phải.”

Sáu năm trước, mỗi lần hắn phát tiết đều bắt cô phải uống thuốc tránh thai. Trung bình trên một tháng hắn làm hơn chục lần, số lần cô phải uống đã vượt quá mức chỉ tiêu.

“Liều lượng thuốc tránh thai quá nhiều đã gây hại đến sức khoẻ cô ấy đến mức nghiêm trọng. Uống nhiều quá sẽ gây phản tác dụng, mà cơ thể cô Thi Ngôn vốn đã yếu nên tác dụng tiêu cực của thuốc phản ngược lại. Chúng tôi đã chia ra hai trường hợp. Trường hợp một, thai phụ mang thai nhưng đứa bé không thể sống được. Phải phát hiện kịp thời phẫu thuật bỏ đứa bé đi, nếu để muộn thì thai phụ sẽ chết. Trường hợp hai, thai phụ mang thai, có thể sinh nở nhưng rất khó khăn, đứa bé sinh ra thì phải chịu ảnh hưởng rất nhiều, như dị tật, chết não,... Trường hợp này chỉ xảy ra khi dùng thuốc tránh thai không vượt quá mức cho phép.

Diệp tiên sinh, cô Thi Ngôn đã rơi vào trường hợp một. Nên đội ngũ bác sĩ của tôi đã hết lời khuyên ngăn cô ấy bỏ đứa bé đi trước khi mọi chuyện quá muộn. Và có thể sau này cô ấy không thể mang thai được nữa.

Phụ nữ khi mất con sẽ rất buồn, có khi sẽ nghĩ quẩn. Diệp tiên sinh, ngài nên để ý cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy buồn bã hay khóc nhiều quá, sẽ lại ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Tôi cũng đáng tuổi bố ngài, tôi khuyên nên giữ chắc những gì bản thân đang có. Đừng để đến khi mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc.

Ngài là nhân vật lớn, tôi không dám đắc tội. Tôi chỉ muốn nói một lời nữa thôi. Diệp tiên sinh, phụ nữ là để yêu thương.”

Phụ nữ là để yêu thương...

Phải, điều đơn giản này hắn đương nhiên biết chứ.

Diệp Cẩn Ninh không nói gì mà xoay người rời đi.

Hắn vừa ra tới xe thì cười phá lên.

Tốt, tốt lắm Thi Ngôn. Cô chẳng thể mang thai được nữa, vậy là sau này hắn sẽ tha hồ phát tiết mà không cần biện pháp phòng tránh nào cả!

Lái xe trực tiếp về nhà, Diệp Cẩn Ninh thong dong đi thẳng lên tầng.

Hỏi hắn có mất con rồi có buồn không?

Không cần hắn trả lời, vì căn bản hắn chính là loài động vật vô tình, máu lạnh nhất.

Diệp Cẩn Ninh vào phòng đã thấy Thi Ngôn mặt mày tái nhợt nằm nghỉ trên giường. Bất giác hắn cau mày, người phụ nữ này sao lại yếu thế cơ chứ, chi ít mẹ cô Lâm Nhược Tuyết hơn còn cô gấp trăm lần.

“Thi Ngôn, tôi xin lỗi.”

Hắn xin lỗi vì chuyện gì...

Thi Ngôn chỉ mới thiếp đi được một lúc, cô vốn rất nhạy cảm với những thứ liên quan tới hắn. Vì vậy khi hắn vừa bước vào thì cô đã tỉnh rồi.

Diệp Cẩn Ninh nói xin lỗi? Lời xin lỗi đầu tiên của hắn cô nghe được từ khi quen biết tới giờ.

“Xin lỗi vì hại cô mất con.”

“Xin lỗi vì ép cô uống quá nhiều thuốc tránh thai.”

“Xin lỗi vì đã làm cô không thể mang thai lại được nữa.”

“Nhưng Thi Ngôn à, cô biết không...”

Đột nhiên im lặng...

Theo thói quen hắn lại tủ rượu lấy loại nặng nhất ra rót vào ly rồi nhấp một ngụm.

Loại rượu này hắn đã bỏ cả tiền tỉ ra mua về đúng là không uổng phí chút nào, rất chi là kích thích...

“Cô không mang thai được nữa tôi rất vui. Ít ra thì trên thế giới mãi mãi sẽ chẳng thể tồn tại thứ nghiệt chủng mang danh cháu ngoại của Lâm Nhược Tuyết. Hoặc lỡ như nếu cô có thai mà là con gái, chưa biết chừng đứa bé đó lại trở thành Thi Ngôn thứ hai. Cho dù nó là con tôi đi chăng nữa.”

Thi Ngôn ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng muốn nở tung.

Hắn đích thị là một tên cầm thú không hơn không kém. Sao hắn lại có thể nghĩ đến một việc bỉ ổi vô liêm sỉ vậy chứ!

“Diệp Cẩn Ninh, ông là tên khốn!”

“Tên khốn? Tôi nghĩ chuyện này cô đã biết từ sớm rồi mới đúng chứ. Nhưng mà, bây giờ biết cũng chưa phải là muộn.”

Diệp Cẩn Ninh tiến lại chỗ Thi Ngôn, bóp mạnh miệng cô rồi đổ rượu vào.

Cô ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng. Cay, rát, khó chịu quá...

Thực chất cô không hề biết uống rượu, vậy mà lần đầu uống hắn lại cho một loại rượu mạnh như thế làm cô nhất thời choáng váng, đầu óc mơ hồ khó có thể tỉnh táo.

“Yên tâm, cơ thể cô hôm nay sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thôi.”

Chân tay Thi Ngôn hoàn toàn bị hắn khống chế, men rượu làm cô chẳng còn một chút sức lực nào để phản kháng lại.

Mỗi lần hắn phát tiết là mỗi lần cô bất lực, tuyệt vọng.

Cho đến khi Diệp Cẩn Ninh đang bận bịu thoát y cho cả hai, cô mới được thả lỏng ra một chút.

Phập...

Phần ngực đột nhiên truyền tới một cơn đau nhói, tiếp theo là thứ chất lỏng tanh ấm trào ra.

Hắn cúi xuống đã thấy cây kéo trọn vẹn cắm vào ngực mình, kèm theo cán cầm là đôi tay nhỏ run run đang đẫm máu.

Tĩnh lặng vài giây, Diệp Cẩn Ninh cười khẩy nhìn vào đôi mắt đầy hoảng loạng đó.

“Sáu năm rồi, cô vẫn như ngày nào, không thay đổi gì nhỉ? Vẫn dùng đúng một cách thức muốn giết tôi như vậy. Chỉ có điều, lúc trước là dùng dao, bây giờ là dùng kéo. Mà lần nào cô cũng chọn ngay vị trí chí mạng, là phần ngực!”

Cô không kìm chế được sự run rẩy của cơ thể, chỉ là nhất thời sợ hãi mà với lấy cây kéo ở đầu tủ... rồi đâm hắn.

Giá như hắn nổi cơn thịnh nộ, nổi cơn tức giận đi, có thể làm cô bớt sợ. Nhưng đằng này ngoài đôi mày hắn khẽ nhíu lại thì chẳng còn biểu hiện nào khác cả, trái lại hắn còn cười.

Hai tay vội thả ra nhưng bị hắn chụp lại, ép cô cầm vào cây kéo. Bàn tay lớn của hắn nắm trọn lấy tay cô mà truyền đến cảm giác lạnh đến thấu xương.

Nỗi sợ hãi, mùi tanh của máu, thêm cả không khí lạnh lẽo, không biết từ khi nào mà men rượu trong người cô đã vơi đi ít nhiều.

“Như vậy tôi chưa chết được đâu, cô phải dùng lực mạnh hơn nữa.”

Diệp Cẩn Ninh nói rồi dùng lực tay mình ép lên tay cô, làm cây kéo đâm sâu hơn vào trong.

Hắn biết chứ, như vậy rất có khả năng hắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Thi Ngôn cắn chặt răng, nước mắt vô thức trào ra, giống như máu hắn vậy...

“...Ông bị điên rồi...!”

Cô định rút cây kéo ra khỏi, nhưng nó cứng và chặt quá cô không rút ra nổi.

Diệp Cẩn Ninh không còn bất cứ động tĩnh gì nữa, cơ thể bỗng nhiên nặng trĩu, Thi Ngôn bị hắn nằm đè bất động.

Cô ngây người mất vài giây, lần này không giống lần trước, cô đã thành công hạ gục hắn rồi.

Đúng, thành công rồi, nhưng cô không cảm thấy vui. Thời khắc này chẳng có gì khiến cô có thể mỉm cười được nữa, cho dù hắn có chết, hay là không chết.

Lập Vĩ gấp gáp chạy vào đã thấy Diệp Cẩn Ninh bất tỉnh nằm trên người Thi Ngôn. Tuy là thân cận nhưng đây là lần đầu anh ta thấy hắn trong tình trạng thế này.

Lập Vĩ đỡ hắn dậy gọi xe lập tức tới bệnh viện.

Phong Gia Lụy lại mất ngủ thêm một đêm rồi. Diệp Cẩn Ninh rất ít khi gặp phải những sự cố bị thương thế này, mà những lần mắc phải đều có Thi Ngôn đứng sau.

Đúng là phải thừa nhận một chuyện, Thi Ngôn có sức ảnh hưởng với hắn rất lớn. Nếu mà là người khác thì có lẽ đã trở nên thê thảm rồi.

Trong quá trình cấp cứu, Phong Gia Lụy đột nhiên phát hiện cơ thể hắn suy nhược bất thường, nhìn sơ qua lại thấy máu cũng có gì đó bất ổn.

“Lấy ống xét nghiệm máu.”

[...]

Vì là bệnh viện có kỹ thuật y tế tiến bộ nhất thành phố, nên không tới nửa ngày đã có đầy đủ các kết quả xét nghiệm rồi.

“Diệp Cẩn Ninh mắc bệnh bạch cầu, hay còn được gọi là máu trắng...”
 

Phong Gia Lụy đọc kết quả cho Lập Vĩ nghe mà cả hai đều biến sắc.

Không ngờ được Diệp Cẩn Ninh lại mắc căn bệnh này...

Nếu không sớm phát hiện và chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Mà lâu nay không thấy hắn có biểu hiện gì bất thường cả, chỉ trong thời gian gần đây mới nhận ra được tinh thần hắn có hơi sa sút.

Hiện giờ Diệp Cẩn Ninh vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, không biết khi nào mới tỉnh lại.

“Tạm thời đừng tiết lộ tình hình sức khoẻ cậu ấy ra ngoài, đợi đến khi cậu ta tỉnh rồi tính.”

[...]

Thi Ngôn ngồi lặng thinh trong góc phòng, toàn thân khắp nơi vẫn còn vết máu đã khô.

Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì cả. Cô chỉ biết, cô đâm hắn rồi...

Cánh cửa phòng sau hai tiếng gõ thì mở ra, xuất hiện sau cánh cửa đó là Phong Gia Lụy.

Anh ta bước vào nhìn bộ dạng đó của cô phải khiến người ta cảm thấy thương xót mà thở dài.

Hai vợ chồng nhà này rốt cuộc có ân oán gì mà phải hành nhau mãi thế chứ.

“Cô đi tắm rửa thay đồ đi.”

“Có phải anh thấy tôi đáng sợ lắm không?”

Phong Gia Lụy lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn vào cô gái nhỏ bé như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi, cô cũng sẽ bay biến theo nó.

Cái nhìn ấm áp như vậy, có lẽ cả đời cô cũng không thể nhìn được sự ấm áp từ đôi mắt Diệp Cẩn Ninh. Trong mắt hắn luôn luôn chỉ có sự thèm khát, ham muốn đối với cô.

“So với việc cô đã làm, nó chưa đủ để bù đắp lại những việc Diệp Cẩn Ninh gây ra với cô. Thi Ngôn, cô có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc là vì chuyện gì mà hai người lại trở nên như thế?”

Im lặng một lúc, Thi Ngôn mới từ từ kể hết đầu đuôi sự việc cho anh nghe.

Từ đầu đến cuối cô vẫn không thay đổi cảm xúc gì. Chỉ khi đến đoạn... Diệp Cẩn Ninh đã từng yêu Lâm Nhược Tuyết, chất giọng cô mới có hơi run run.

Tính ra cũng đã 26 năm rồi, Phong Gia Lụy gặp hắn cũng là thời điểm đó.

Chuyện hắn yêu mẹ cô là chuyện bất cứ ai cũng không ngờ đến được.

Nhưng sao lại như vậy, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô, Phong Gia Lụy đã nhận ra sự khác thường từ trong đôi mắt hắn. Nó không phải là thù hận, mà là sự yêu thích.

Vậy nhưng trong quá trình hai người quen nhau, Diệp Cẩn Ninh lại điều tra chuyện gì đó. Và từ khi ấy tính cách hắn bắt đầu thay đổi thành như Diệp Cẩn Ninh bây giờ.

Sự việc lần này quá phức tạp, Phong Gia Lụy cũng không biết nhìn nhận theo hướng nào nữa.

“Cô có muốn biết tình hình Cẩn Ninh bây giờ thế nào không?”

Thi Ngôn mỉm cười nhẹ, “Dù sao cũng là do tôi gây ra, biết làm gì chứ.”

Anh không nói gì nữa, dặn dò cô chăm sóc bản thân thật tốt rồi trở về bệnh viện.

Chuyện bệnh tình của Diệp Cẩn Ninh, khi nào hắn tỉnh dậy nếu muốn nói ắt sẽ tự nói. Mà theo tính cách của hắn thì còn lâu hắn mới mở miệng nói một lời.

[...]

Trong thời gian Diệp Cẩn Ninh không trực tiếp đến quản lý công ty, thì công ty đã rơi vào trạng thái hỗn loạn thực sự.

Giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, lãnh đạo nhân viên thoái đãng lơ là, trong thời gian ngắn mà không điều chỉnh lại được thì có lẽ chẳng thể cứu vãn được gì nữa.

Dạo này không thấy tung tích Diệp Cẩn Ninh, truyền thông bên ngoài đều đã đồn thổi đến những tin đồn về việc hắn bị bệnh.

Bên cạnh đó tập đoàn Thi Hoa của Thi Tâm Bạc đang từng bước từng bước vơ vét tài nguyên, xâm chiếm lãnh thổ của công ty hắn.

Sự nghiệp, tâm huyết của Diệp Cẩn Ninh trong suốt 20 năm qua thật sự gần bị hủy hoại rồi sao?

Thi Ngôn ở nhà tất nhiên cũng có nghe tới, bây giờ cô ra ngoài đều bị phóng viên bao vây.

Cũng đã mấy ngày rồi không gặp hắn...

Chuyện đấu đá trên thương trường trước giờ cô không bận tâm, nhưng bây giờ một bên thì gọi là cha, một bên thì gọi là chồng, dù có vô tâm tới đâu cô cũng không thể đứng trơ mắt nhìn như vậy được.

...

“Cẩn Ninh, sức khỏe cậu càng ngày càng giảm rồi, không được suy nghĩ quá sức.”

Phong Gia Lụy lo lắng đưa khăn giấy cho hắn.

Bây giờ ho, hắn cũng ho ra máu rồi.

Máu mũi thì mỗi ngày xuất huyết một nhiều.

Số lần mơ màng còn nhiều hơn cả số lần tỉnh táo.

Nói chung là tình hình tệ vô cùng, điều trị hay uống thuốc cũng không giảm được bao nhiêu. Bệnh này hắn mắc cũng lâu rồi, hắn cũng biết... Và bây giờ mới thực sự phát tác.

Diệp Cẩn Ninh, cuối cùng ngày hôm nay cũng tới!

“Lập Vĩ, truyền tin tới truyền thông bên ngoài, Diệp Thị tuyên bố phá sản.”

Đúng vậy, công ty hắn đã đứng gần bên vực phá sản rồi, nhưng ít nhất không đến mức nhanh như thế.

Theo tính cách Diệp Cẩn Ninh thì hắn chắc chắn không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hoặc là hắn còn có dự tính khác.

Rút ống truyền dịch ra, hắn bác bỏ mọi lời khuyên của Phong Gia Lụy mà tự mình xuất viện.

Gì mà không chữa trị thì rất nguy hiểm.

Gì mà không được tự ý xuất viện.

Nếu có gì bất trắc xảy ra thì tính mạng của hắn sẽ nguy kịch, hoặc mất mạng.

Chết hay không chết vốn dĩ hắn cũng không để ý. Sinh mạng mỗi người đều được định sẵn cả rồi, đến lúc thì chết thôi.

Chỉ là chết thôi mà, là sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Căn bản hắn không sợ.

[...]

Tự mình lái xe về nhà, tuy hắn bệnh nhưng cũng chưa đến mức phải nằm yên một chỗ.

Diệp Cẩn Ninh vào nhà, không khí có chút gì đó ngậm ngùi tĩnh lặng.

“Thi Ngôn đâu?”

“Ông chủ, lúc sáng phu nhân có ra ngoài mà tới giờ chúng tôi vẫn chưa thấy cô ấy về.”

Ra ngoài từ lúc sáng rồi? Nhưng bây giờ đã là gần chiều, cô có thể đi đâu được.

Hắn lấy di động ra gọi nhưng mấy cuộc không ai bắt máy.

Một dòng tin nhắn từ mail hiển thị trên màn hình: Muốn gặp cô ta thì đến căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Biệt thự ở trung tâm thành phố? Đó chẳng phải là căn biệt thự Thi Tâm Bạc từng lấy từ tay cha của hắn sao?

Thú vị thật đấy!

Diệp Cẩn Ninh không gọi người đi cùng, hắn chỉ đi một mình.

Được khoảng nửa tiếng là tới nơi, bên ngoài không có ai canh chừng cả, hắn cũng chẳng thắc mắc gì mà vào trong.

Thi Ngôn là người của hắn, bất cứ ai cũng không được phép đưa cô đi.

Tìm đến căn cứ của biệt thự, hắn thấy Thi Ngôn bị trói ngồi trên ghế, miệng thì bị keo dán chặt lại. Hình như cô ngất rồi.

Quan sát xung quanh chẳng thấy ai, chỉ ở trong góc phòng có vô số camera được dấu kín. Ban đầu hắn đã nhận ra rồi, đây đích thực là một cái bẫy.

Một cái bẫy do chính Thi Tâm Bạc đặt ra và lấy Thi Ngôn để lợi dụng.

Vẫn là muốn diệt cỏ tận gốc đây mà.

Diệp Cẩn Ninh đi đến gỡ miếng băng dính trên miệng cô ra, đồng thời cô cũng tỉnh mà trên gượng mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Diệp Cẩn Ninh...”

Vì sao hắn lại ở đây, vì sao cô cũng ở đây? Rõ ràng là lúc sáng cô ra ngoài thì bị mấy người thuộc vệ của Thi Tâm Bạc chặn lại nói ông ta muốn gặp cô. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói nên đi theo, nhưng được nửa đường thì bị họ đánh ngất và khi tỉnh lại thì như bây giờ đây.

Hắn không nói gì mà bận cởi sợi dây thừng đang siết chặt tay cô, bức quá hắn phải dùng răng cắn.

Cánh cửa đằng sau được mở ra một cách mạnh bạo. Xuất hiện sau đó là Thi Tâm Bạc cùng vài người của ông.

“Diệp Cẩn Ninh, cậu tới còn nhanh hơn tôi tưởng.”

Loay hoay được một lúc, sợi dây thừng mới được gỡ bỏ. Để ý kỹ thì có thể thấy được động tác của hắn có hơi chậm.

Cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ quan sát Diệp Cẩn Ninh. Hắn tới để đưa cô về?

“Nếu muốn đưa con bé đi thì hãy ký vào đơn xác nhận nhượng quyền quản lý công ty này đi.”

Thi Tâm Bạc đưa ra một tập đơn. Nội dung bên trong bao gồm tất cả tài nguyên của Diệp Cẩn Ninh, chỉ cần hắn ký vào thì tất cả số đó sẽ thuộc về tay Thi Tâm Bạc.

Đương nhiên nếu hắn không ký thì sẽ không dễ dàng đưa cô thoát khỏi nơi này, mà nếu hắn có ký cũng không thể thoát!

Thi Ngôn dùng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào người mà mình từng gọi hai tiếng ‘Ba ơi’ kia. Cô trước giờ chỉ là món hàng dùng để lợi dụng thôi sao?

Diệp Cẩn Ninh còn chẳng thèm liếc nhìn tới ông ta mà cầm tay kéo cô đứng dậy. Đi được vài bước đã bị hai người đàn ông lực lưỡng chặn lại.

Thi Tâm Bạc thực sự muốn ép hắn, ép luôn cả con gái mình ư...

Tay Thi Ngôn bị hắn cầm chặt, rất chặt, chặt đến mức còn đau hơn cả lúc bị dây thừng siết. Cô không hiểu được vì sao hắn lại dùng lực mạnh như vậy.

Lần đầu cô thấy sợ bố mình đến thế.

Lần thứ hai cô lại nhận được cảm giác an toàn khi ở bên hắn...

Diệp Cẩn Ninh đẩy lùi Thi Ngôn ra sau rồi một mình tiến đến đánh những tên kia.

Hai bên bắt đầu vào cuộc ẩu đả mà một bên đông người, bên còn lại chỉ có một.

Diệp Cẩn Ninh ban đầu vẫn còn sức chống trả nhưng dần về sau lại thất thế hoàn toàn. Hắn bị thương rồi, mũi miệng đều có vết máu, một cước giáng mạnh xuống ngực làm máu tươi từ cổ họng hắn trào ra.

Sao lại như vậy, dù có bị thương cũng không đến mức tệ như thế, hay là vết thương ở ngực chưa khỏi?

Thi Ngôn vừa định bước lên thì một người đàn ông giữ cô lại, tiếp đó con dao sắc nhọn kề vào cổ cô.

“Diệp Cẩn Ninh, mày không ký tao sẽ giết nó!”

“Chỉ mới là chiều, chưa phải tối. Các người đừng có mơ mộng nữa.”

Hơi thở hắn trở nên dồn dập, ánh mắt như kiểu nếu có thể hắn sẽ giết hết những tên khốn này ngay lập tức. Nhưng... Hắn mệt quá rồi.

Thi Ngôn nhìn Thi Tâm Bạc, ông ta dường như đang cố né tránh ánh mắt ấy.

Nhân lúc mấy tên kia không chú ý, Diệp Cẩn Ninh đứng dậy tung vài chiêu làm họ gục xuống rồi mình chạy đến kéo mạnh người đàn ông đang giữ cô ra.

Thi Tâm Bạc có thể làm hại hoặc không làm hại tới cô, nhưng vì mục đích của mình ông ta có thể làm được tất cả.

Ông ta yêu Lâm Nhược Tuyết nhưng có thể giết chết bà, còn Thi Ngôn... ông ta có khả năng giết cô không?

Hắn đứng chắn trước cô, hai người đứng đối diện nhau. Phía sau không ngừng tấp những chiêu tàn bạo lên lưng hắn.

Thi Ngôn cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy, vì sợ.

“Tại sao vậy...”

“...Mục đích cô sinh ra là để tôi hành hạ đến chết không được sống cũng không xong, ngoại trừ tôi không ai được phép động vào cô cả.”
--
còn

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập