Chắc hẳn mọi người đã từng một lần hay nhiều lần ở nhà một mình và có cảm giác vừa có thứ gì đó lướt qua , đó là giác quan cũng có thể là sự nhầm lẫn. Riêng tôi, cảm giác này rất chân thật ! Rồi sẽ có ngày mọi người sẽ nhìn rõ được “thứ” vừa lướt qua là gì ? Giống như tôi……
Tôi, vừa mới dọn về căn phòng vừa thuê này. Vốn là tìm một nơi gần công ti để có thể tăng ca thêm một chút, kiếm thêm một ít gửi về quê. Không ngờ chỗ này vừa có người trả phòng, thấy giá rẻ, tôi không ngần ngại cọc hẳn 3 tháng tiền phòng để được dọn vào nhanh chóng.
Nói sơ về khung cảnh để mọi người dễ tưởng tượng. Gọi là phòng vì căn nhà này khá nhỏ, chỉ có một gian, xung quanh vách nhà được làm từ gỗ. Người thuê trước đã dùng một tấm vải màu xanh lam cũ để ngăn ra làm chỗ thay quần áo. Bên ngoài cổng dây leo dại bám đầy, xung quanh thì thêm một vài cây ăn quả nhưng hiện tại chưa đến mùa nên không có quả nào. Sân khá sạch sẽ nên tôi khá ưng ý khoản này.
Ngày đầu dọn đến đã khá ngạc nhiên vì đồ đạc của người thuê trước vẫn còn, tôi liên hệ với người quản lí căn nhà thì được biết, người thuê trước là cặp vợ chồng người miền tây lên đây để đi làm, nghe đâu nhà có người bệnh nặng nên phải về gấp và không lấy đồ dùng nữa. Riêng về chủ ngôi nhà thì đã định cư ở Mỹ lâu rồi không trở về.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tôi mở cổng rào, ra ngoài hóng gió một xíu. Gần đó có mấy hộ gia đình buôn bán tạp hoá nhỏ, tôi ghé mua vài chai nước suối, tôi đến mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Thầm nghĩ trong lòng chắc do mình mặc quần đùi hơi ngắn nên như vậy. Mặc kệ ! Đó là sở thích của mình mà.
– Boong ! Boong ! Boong !
Tiếng gõ chuông từ ngôi chùa xéo với căn nhà tôi đang thuê làm tôi giật mình. Tôi lẩm bẩm !
⁃ Có chùa sao ?
Bước đến cổng ngôi chùa, cửa khoá chặt phía trong, tiếng chuông, tiếng mõ gõ đều đều.
Đêm nay là đêm đầu tiên tôi ở ngôi nhà này ! Chuẩn bị một chút đồ ăn ngon để chúc mừng bản thân. Sau khi nấu nướng xong trời cũng đã tối , nhà tắm và nhà vệ sinh nằm phía sau những cây ở sân sau nên tôi cũng sợ. Tặc lưỡi cho qua : Kệ , thay đồ thôi. Sáng tắm .
Với tay kéo tấm vải màu xanh lam qua, bất chợt tôi như vừa thấy, vừa cảm nhận có một bóng đen vụt qua phía sau lưng mình, chưa kịp định thần thì bên ngoài cổng mấy con chó của hàng xóm nhao nhao cào vào cổng sủa vang trời. Vốn là một đứa con gái gan dạ , tôi bước ra , cài lại cửa chặt hơn rồi tiếp tục thay đồ .
Lúc ấy, tôi đã có cảm giác rợn ở sau gáy, cảm giác ngượng ngùng như có ai nhìn mình thay đồ . Buổi cơm một mình với không khí tĩnh mịch làm tôi khá sợ. Lấy điện thoại gọi về trò chuyện với ba mẹ ở quê một lúc . Ngước nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ trên tường cũng đã 10h đêm. Mai còn phải đến công ty giải quyết công việc mà hôm nay tôi nghỉ.
Bên ngoài, tiếng những con dế cứ rít rít làm lòng tôi nôn nao rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong mơ màng tôi như thoát khỏi xác, đi theo một bóng đen ra phía sau nhà, khu vườn lúc bấy giờ rõ như ban ngày nhưng tôi không thể thấy rõ cái bóng đen đó là gì. Theo mãi , theo mãi , chân tôi như chạm vào thứ gì đó lạnh như băng kéo tôi về hiện thực.
Ngồi bật dậy, lúc này chỉ 10h25 ! Tức là tôi mới vừa ngủ được 25 phút! Vậy thứ vừa chạm vào chân tôi là gì? Không khí yên tĩnh lúc bấy giờ làm tôi hơi sợ, tôi cảm nhận được ngôi nhà này không bình thường và liên tưởng tới người thuê trước. Liệu có phải họ có việc gấp không thể gom đồ đạc ? Hay vì một thứ gì đó mà bỏ của chạy lấy người?