Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào cửa, đã thấy Nam ngồi trên bàn mình, tay nghịch chiếc gối cổ hình cú mèo mà hôm qua nó tặng tôi.
Vy: "Ê Nam, mày làm gì vậy? Chiếc gối đó giờ là của tao mà!" Nam quay lại, cười nửa miệng. Nam: "Thì tao chỉ kiểm tra xem mày có giữ gìn cẩn thận không thôi. Ai ngờ, sáng nay nó đã bị quăng trong cặp, trông còn chẳng thẳng thớm gì cả." Tôi giật lấy chiếc gối từ tay nó, xị mặt. Vy: "Mày đừng nói như mẹ tao được không? Tao chỉ mới để tạm thôi mà!"
Nam cười khì, nhưng chưa kịp nói thêm thì lớp trưởng bước vào với xấp giấy kiểm tra trên tay. Lớp trưởng: "Cả lớp, tuần sau có cuộc thi thể thao giữa các khối. Lớp mình cần chọn người tham gia. Ai muốn đăng ký thì ghi tên vào danh sách này nhé!" Nam lập tức giơ tay. Nam: "Tao đăng ký đá bóng nhé!"
Tôi liếc nhìn nó, bật cười. Vy: "Mày á? Lần trước đá bóng suýt ngã vào khung thành, giờ còn dám đăng ký hả?" Nam quay sang tôi, nhếch môi. Nam: "Thế mày thì giỏi lắm sao? Hay mày cũng tham gia đi, rồi xem ai thể hiện tốt hơn!" Tôi chớp mắt, bất ngờ trước lời thách thức. Thấy cả lớp bắt đầu ồn ào, tôi hắng giọng. Vy: "Được thôi, tao đăng ký chạy tiếp sức. Để xem ai sẽ làm lớp mình tự hào hơn!"
Cả lớp vỗ tay reo hò, phấn khích trước cuộc đối đầu của hai đứa tôi. Nhưng trong lòng, tôi thầm lo lắng. Từ bé đến giờ, tôi chưa từng thi đấu thể thao nghiêm túc bao giờ.
Chiều hôm đó, Nam rủ tôi ra sân trường tập luyện. Nó đá bóng rất hăng, nhưng cũng không quên chạy sang khu vực của tôi để cổ vũ... kiểu kỳ quặc. Nam: "Vy ơi, mày chạy chậm hơn cả rùa kìa!" Tôi phồng má, chạy nhanh hơn, nhưng chẳng may vấp phải hòn đá nhỏ trên đường, ngã sõng soài. Nam vội chạy lại, chìa tay ra. Nam: "Ê, không sao chứ? Tao chỉ đùa thôi, không ngờ mày lại ham thắng thế." Tôi lườm nó, nhưng vẫn nắm lấy tay Nam để đứng dậy. Vy: "Mày im đi! Đợi đấy, tao sẽ làm mày phải hối hận vì coi thường tao!"
Từ hôm đó, mỗi buổi chiều tan học, tôi và Nam đều cùng nhau luyện tập. Cãi nhau vẫn xảy ra, nhưng lạ thay, tôi không cảm thấy phiền chút nào. Cả hai đều cố gắng hết mình, vì chính chúng tôi, và cả lớp.
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến. Tôi đứng ở vạch xuất phát, lòng hồi hộp khi nghe tiếng hò reo từ khán đài. Nam đứng không xa, nhìn tôi mỉm cười động viên. Nam: "Cố lên, Vy! Mày mà thắng thì tao sẽ mua chè thập cẩm cho cả tháng!"
Tôi bật cười, hít một hơi thật sâu. "Nhất định phải thắng," tôi tự nhủ.
Tiếng còi vang lên, và tôi lao về phía trước, để lại mọi lo lắng phía sau...
Sáng hôm sau, tôi vừa bước vào lớp đã thấy Nam nằm dài trên bàn, đầu gác lên chiếc gối cổ hình con mèo mà nó hay mang theo. Nhìn nó ngủ ngon lành, tôi không kìm được, tiến lại gần và giật phăng cái gối ra. Vy: "Ngủ gì mà sâu thế, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi!" Nam lồm cồm ngồi dậy, gương mặt còn nguyên vẻ ngái ngủ. Nam: "Trả gối đây, Vy. Sáng nay tao không ngủ đủ!" Vy: "Trả á? Tao thấy cái gối này đẹp, cho tao mượn đi!" Tôi cầm gối đưa lên cao, trêu chọc. Nam nhảy dựng lên, cố giành lại. Hai đứa cứ giằng co, làm cả lớp ngoái lại nhìn. Cuối cùng, Nam thở dài, vứt luôn cặp lên bàn. Nam: "Được rồi. Mày muốn lấy gối thì phải làm bài tập toán hộ tao." Vy: "Hả? Tao mà phải làm bài cho mày á? Không có cửa đâu!" Nam: "Vậy thì trả gối đây. Tao tự làm! Tôi bĩu môi, quyết định đọ gan với nó. Tôi ôm chặt cái gối, gục xuống bàn giả vờ ngủ. Nhưng không được bao lâu, tôi cảm thấy Nam đang dùng bút gõ nhẹ vào vai mình. Nam: "Này, tao đổi điều kiện. Không cần làm bài nữa. Chiều nay mày đi ăn chè với tao đi, tao sẽ để mày giữ gối cả ngày." Vy: "Chè á? Mày lại bị phạt tiền tiết kiệm đúng không?" Nam: "Không phải! Là tao muốn dẫn mày đi ăn cho vui thôi!" Tôi nhìn nó nghi ngờ, nhưng không thấy có dấu hiệu gì là nói dối. Nghĩ một lúc, tôi gật đầu đồng ý. Vy: "Được thôi. Nhưng tao chọn quán." Nam: "Ok! Miễn đừng chọn cái quán chè mắc tiền hôm trước là được." Chiều hôm ấy, đúng như hẹn, Nam dẫn tôi đến quán chè gần trường. Hai đứa vừa ăn vừa tranh luận xem món nào ngon hơn. Nam thích chè khúc bạch, còn tôi kiên quyết bảo chè thập cẩm mới là số một. Lúc ăn xong, Nam bất ngờ lấy từ trong cặp ra một cái gối cổ khác, lần này là hình con cú mèo, rồi đặt lên bàn. Nam: "Tặng mày đấy. Để lần sau không phải giành gối của tao nữa." Vy: "Ủa? Tự nhiên tốt thế? Mày có âm mưu gì không?" Nam: "Âm mưu gì đâu. Bạn thân mà, thấy mày thích thì tặng thôi." Tôi nhìn nó, hơi bất ngờ trước sự "rộng lượng" hiếm hoi này. Cũng nhờ vậy mà tôi nhận ra rằng, dù hay cãi nhau, trêu chọc, Nam luôn là đứa bạn mà tôi có thể dựa vào bất cứ lúc nào. 3 like ra tập 3
Vy: "Ê Nam, mày có biết gấp máy bay giấy không?" Tiết học cuối cùng nhàm chán khiến tôi bỗng nhớ ra trò trẻ con ngày xưa. Quay sang thằng bạn thân ngồi cạnh, tôi đặt câu hỏi như muốn phá vỡ không khí buồn tẻ. Nam ngước lên từ cuốn truyện tranh, nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi nó công thức chế bom. Nam: "Gấp thì dễ. Nhưng tao không rảnh ngồi gấp cho mày đâu." Vy: "Mày đừng có phũ thế. Chẳng phải hồi cấp 2, mày toàn gấp máy bay cho tao chơi còn gì?" Nam: "Hồi đó tao rảnh. Giờ tao đẹp trai, bận suy nghĩ chuyện lớn." Tôi bật cười trước thái độ "tự luyến" của nó, nhưng không buồn đôi co thêm. Hết tiết, tôi vội vàng thu dọn đồ để chạy ra nhà xe, nhưng chưa kịp đi, Nam đã kéo tay tôi lại.
Nam: "Cho tao đi nhờ xe. Tao lỡ xe buýt rồi." Vy: "Xe mày đâu? Lại làm sao nữa đây?" Nam: "Hỏng rồi. Sáng nay tao đi bộ." Tôi lườm nó, nhưng với tư cách bạn thân, tôi chẳng đành lòng từ chối.
Vy: "Lên đi. Nhưng lần này không có chuyện tao làm cu li đâu nhé."
Nam cười hì hì, leo lên yên sau. Nhưng thay vì ngồi im, nó cứ nghịch tóc tôi, rồi còn giật quai ba lô, làm tôi phát cáu. Vy: "Mày ngứa tay đúng không?!" Nam: "Không đâu. Tao chỉ đang kiểm tra xem tóc mày có bị bạc sớm vì cằn nhằn tao không thôi." Tôi nghiến răng, dừng xe đột ngột khiến Nam suýt ngã.
Vy: "Mày mà còn giở trò thì xuống xe mà đi bộ." Nam cười trừ, không dám nói gì thêm.
Đến quán trà sữa quen thuộc, tôi quyết định dừng lại nghỉ chân. Nam lon ton đi mua hai ly trà sữa, nhưng thay vì đưa hẳn ly cho tôi, nó cầm hai ống hút cắm vào một ly rồi chìa ra.
Nam: "Tiền tao chỉ đủ mua một ly. Chia đôi nhé." Vy: "Mày cố tình đúng không?" Nam: "Không đâu. Tại mày không nhắc tao trước." Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của nó, tôi chỉ muốn đấm một cú. Nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy ly trà sữa và hút chung.
Trên đường về, tôi cố tình phóng nhanh làm Nam cứ phải bám chặt vào eo tôi. Nam: "Chạy gì như đua xe thế! Coi chừng ngã." Vy: "Không bám chắc thì ngã thật đấy." Nam cười lớn, gió thổi tung tóc hai đứa, hòa vào không khí buổi chiều đầy nắng.
Khi đến gần nhà, Nam đột nhiên vỗ vai tôi: Nam: "Mai tao gấp máy bay giấy cho mày. Được chưa?" Vy: "Chuyện này với chuyện xe là hai chuyện khác nhau!" Nam: "Nhưng tao là bạn thân của mày mà. Phải ưu tiên chứ!"
Nghe vậy, tôi bật cười. Dù hay cãi nhau và trêu chọc, tôi biết giữa chúng tôi luôn có thứ tình bạn không gì thay thế được. 10 like tuss ra tập mới
Hôm nay Minz muốn chia sẻ câu chuyện về một trải nghiệm không vui mà tôi đã gặp phải với [BF_Zebzebb]. Minz hy vọng rằng bài viết này sẽ giúp cảnh giác mọi người ai có ý định tiếp tục hành vi này.Vào [9/12/2024].Ban đầu, BF_Zebzebb nhờ vote 5 sao + fl + like tuss thì Minz bảo chéo lại , , vào bạn có ns ok ,chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Vào ngày hnay Minz vào ntin thì bạn xem nhưng ko trl . Mik ns cho BF_Zebzebb bt nè vs mik5 sao + fl + like tuss chả là cái gì cả nhưng cou đac hứa thì phải lm , nếu ko thì ns mik cũng trả sao .Hành vi này của họ rõ ràng là một sự lừa đảo, lợi dụng lòng tin của mn . Minz cảm thấy rất bức xúc và thất vọng về cách họ làm việc thiếu trách nhiệm như vậy.Minz mong rằng mọi người sẽ có ý thức hơn để Lazi ko còn những trường hợp ntn nữa.Minz xin cảm ơn!